Editor: Fuurin

Trở lại phòng nghị sự, Phượng Yên Nhiên đã chuẩn bị sẵn cho Gia Cát Minh Nguyệt một tách trà mật nóng hổi, Gia Cát Minh Nguyệt nhấp một ngụm nhỏ, mùi hương thuần túy thơm ngát thấm tận tin gan, vừa thân thuộc vừa khiến người ta say mê.

“Thưa Lĩnh Chủ Đại nhân, công việc lần này có thuận lợi không?” Chờ Gia Cát Minh Nguyệt ăn xong mấy miếng điểm tâm, Tộc Trưởng Bronzebeard mới hỏi.

“Có thể coi là thuận lợi, ta muốn giới thiệu với các vị, đây là bạn tốt của ta, Lăng Phi Dương.” Gia Cát Minh Nguyệt giới thiệu mới mọi người.

“Đồng thời là Thủ Hộ Sư.” Lăng Phi Dương bổ sung thêm một câu.

Đại lục Phong Ngữ không có danh hiệu Thủ Hộ Sư này, nhưng theo ý trên mặt chữ, vẫn có thể dễ dàng hiểu được, thân phận này hẳn là giống như Thủ Hộ Kỵ Sĩ. Mọi người đều đã được chứng kiến sự mạnh mẽ của vị Thủy Tinh Cốt Long Kỵ Sĩ này, sùng bái sức mạnh là truyền thống của đại lục Phong Ngữ, nên tất cả đều tiến lên bắt tay chào hỏi và tự giới thiệu với Lăng Phi Dương.

Chỉ mới gặp mặt lần đầu, nhưng Lăng Phi Dương vẫn cảm giác được sự thẳng thắn hào sảng của những Thú Nhân này, vì thế hắn cảm thấy rất có thiện cảm và nhanh chóng thân thiết với họ.

“Lĩnh Chủ đại nhân, lúc nãy ta nghe Hạ Mỹ nói, sau khi các ngươi rời khỏi rừng rậm Tinh Linh còn đi tới quốc gia loài người nữa, có gì vui không vậy?” Phượnng Yên Nhiên mắt long lanh, đầy chờ mong hỏi. Cô gái Tinh Linh vô cùng tò mò về thế giới bên ngoài, lúc trước Gia Cát Minh Nguyệt đi mà không dẫn nàng theo, nàng đã buồn bực rất lâu, lúc này nghe Hạ Mỹ thần thần bí bí khoe khoang, liền nhịn không được mà hỏi.

Mấy người Tộc Trưởng Bronzebeard cũng nhìn chằm chằm Gia Cát Minh Nguyệt bằng ánh mắt hiếu kỳ, đối với những chuyện mà Lĩnh Chủ đại nhân đã trải qua, họ đều vô cùng tò mò. Lúc trước tới bộ lạc Hoa Tinh Linh trợ giúp, vừa đánh xong đã đi ngay, chưa kịp hỏi cái gì hết.

Gia Cát Minh Nguyệt đem những chuyện xảy ra sau khi rời khỏi lãnh địa ra kể rõ ràng, dù sao có những chuyện về sau bọn họ cũng sẽ biết, không cần thiết phải giấu diếm. Tuy Gia Cát Minh Nguyệt kể nghe rất đơn giản, nhưng mọi người nghe thấy nhiệt huyết lại sục sôi mênh mông. Luyện Kim Thuật Sư cổ quái mà vĩ đại, Hắc Ám Phá Pháp Thuật Sĩ có thể loại bỏ ma pháp, Atlantis biến mất, Quang Minh Thánh Nữ của Saintis…Từng chuyện từng chuyện, mỗi thứ đều là một đoạn truyền kỳ.

“Lĩnh Chủ đại nhân, nói cách khác, hiện tại ngài chính là Quang Minh Thánh Nữ của Thánh Giáo phải không?” Tù Trưởng Linh Ngưu Nhân lo lắng nói, “E rằng mấy lão già trong Thần Điện khó mà tán thành thân phận mới của ngài.” Tuy rằng Linh Ngưu Nhân đã bị vương quốc Thú Nhân ruồng bỏ vài thế kỷ nay, nhưng xuất phát từ bản chất hiền hậu thật thà, họ vẫn luôn tràn ngập sùng bái, kính sợ và trung thành đối với Thú Nhân Thần Điện.

“Sợ gì chứ, nếu bọn họ không vui, cùng lắm thì chúng ta chuyển hết sang quốc gia loài người là được, dù sao Thánh Giáo phải dựa vào Minh Nguyệt giúp bọn họ thêm Thánh Quang, nói họ cho chúng ta một lãnh địa khác là ổn.” Nancy không cho là đúng nói.

“Đúng thế, nếu không, tự chúng ta thành lập một quốc gia riêng cũng tốt.” Tộc Trưởng Bronzebeard tùy tiện nói. Từ lúc vương quốc Người Lùn bị tiêu diệt, họ phải lưu lạc tứ phương, chưa từng thành lập lại quốc gia, cũng không còn lòng trung thành của một con dân nào nữa. Khi đi theo Gia Cát Minh Nguyệt, bọn họ cũng chỉ cho rằng mình chính là con dân của Yarra, cam tâm tình nguyện liều mạng đổ máu vì lãnh địa Yarra, nhưng không còn nghĩ rằng mình là một phần tử của vương quốc Thú Nhân nữa, nên nhắc đến chuyện này, liền đặc biệt dũng cảm.

“Được được, ta muốn làm Vệ Quốc Đại Tướng Quân.” Gấu Trúc Võ Sĩ cũng ồn ào theo, nói tới chức quan cực cao của đại lục Thương Lan hai mắt liền phát sáng.

“Cả ta, cả ta nữa, Lĩnh Chủ đại nhân, xin chừa cho ta một vị trí với. Tạo phản, chúng ta tạo phản đi!” Trưởng Lão Gollum cũng xen vào góp vui.

Sắc mặt Tù Trưởng Barton trắng nhợt, loại hành vi không khác gì phản quốc này, Linh Ngưu Nhân trung thực dù có nằm mơ cũng không dám nghĩ đến.

Gia Cát Minh Nguyệt vạch đen đầy đầu, thuộc hạ của mình toàn người kiểu gì vậy, nói đến tạo phản, mà kẻ sau còn dũng cảm hơn kẻ trước.

Tù Trưởng Barton nhìn nhóm người không hề có tình cảm yêu nước sâu sắc trước mặt, tâm loạn như ma, vừa lo lắng vừa sợ hãi, hướng ánh mắt xin giúp đỡ về phía Boggs, lão là Trưởng Lão thừa kế vương quốc Oke, chắc sẽ không có ý nghĩ đó trong đầu đâu nhỉ.

“Đúng, kẻ nào dám ba hoa, ta đây liền một đao chém chết hắn, sau đó chúng ta phủi mông chạy trốn, tự mình lập quốc.” Nhận được ánh mắt của Tù Trưởng Barton, Trưởng Lão Phong Nhân mặt mũi đỏ gay hét lên.

Tù Trưởng Barton xém chút ngất xỉu, sao lại quên được, Trưởng Lão Phong Nhân mới chính là kẻ điên đích thực chứ, lý trí của lão cũng giống như hai cánh trên lưng lão vậy, vừa nhỏ lại vừa mỏng.

“Trật tự, trật tự.” Gia Cát Minh Nguyệt buồn cười nhìn nhóm người già của các tộc, đã có định liệu, nói, “Sự việc không tệ như các ngươi nghĩ đâu, Giáo Đình tuyệt đối không mong đợi tình huống như các ngươi nói xuất hiện, cho nên bọn họ sẽ nghĩ ra biện pháp vẹn toàn để giải quyết, yên tâm đi.”

“À.” Lúc này Trưởng Lão các tộc mới yên tĩnh lại, miễn cưỡng chấp nhận. Đương nhiên, trái tim sắp nhảy ra khỏi cổ họng của Tù Trưởng Barton cuối cùng cũng rớt lại đúng vị trí.

“Lĩnh Chủ đại nhân, đây là báo cáo tài chính và bản tóm tắt một vài sự kiện quan trọng mấy tháng gần đây nhất của lãnh địa.” Eric nhân cơ hội đưa cho Gia Cát Minh Nguyệt một xấp tài liệu, biết Lĩnh Chủ đại nhân không thích đọc báo cáo rườm rà, nên trong đó chỉ đề cập tới những số liệu và sự kiện quan trọng nhất mà thôi.

Gia Cát Minh Nguyệt xem tư liệu, thỉnh thoảng khẽ gật đầu.

Mĩ phẩm chiết xuất từ hoa Tử Kim có lượng tiêu thụ ngày càng cao, đã cung không đủ cầu, mỗi ngày đều có thương đoàn nhân loại dừng lại trong thành, chờ nhập hàng. Có điều, Tử Dực cũng không vì vậy mà tăng lượng sản xuất, vật hiếm mới là vật quý mà. Cho nên hiện nay, mĩ phẩm chiết xuất từ hoa Tử Tinh vẫn duy trì hình tượng mặt hàng cao cấp xa xỉ, không ngừng đem về lợi nhuận kếch xù, nói mỗi ngày đều lời một núi tiền cũng không ngoa.

Nhưng để tiến thêm một bước nhằm chiếm lĩnh thị trường, Tử Dực tiếp tục khai thác thêm một chiêu bài thứ hai nhắm đến giới quý tộc vừa và nhỏ, tức là hướng đến nhóm người của cải không nhiều nhưng nhu cầu phong phú, bên cạnh đó chèn ép đối thủ cạnh tranh, đồng thời làm nổi bật lên hình tượng và địa vị của các sản phẩm từ hoa Tử Tinh.

Tài nguyên quặng than vẫn là nguồn tài nguyên mang lại thu nhập ổn định và liên tục nhất cho lãnh địa Yarra. Nó chính là sản nghiệp trụ cột, chỉ cần tiến hành bảo vệ quyền khai thác, thì ít nhất mấy trăm năm sau, cho dù đại lục này có xảy ra biến cố gì, Yarra cũng sẽ không đến nỗi phải mất đi tất cả nguồn thu nhập.

Đối với quyết định sáng suốt này của Eric, Gia Cát Minh Nguyệt cảm thấy vô cùng bội phục. Có những nơi khai thác khoáng sản quá độ, đem lại sự phồn vinh giàu có nhất thời, nhưng sau đó lại dẫn tới cạn kiệt nguồn tài nguyên, cuối cùng biến thành những tòa thành chết. Cái này, Gia Cát Minh Nguyệt từng gặp rất nhiều rồi, thậm chí bây giờ, rất nhiều quốc gia của loài người và cả thú nhân vẫn còn phạm phải. Sự nhìn xa trông rộng này của Eric, ít nhất vượt xa bọn họ cả mấy ngàn năm, hoặc còn lâu hơn thế.

Còn dưới sức ảnh hưởng của những sản phẩm trang điểm chiết xuất từ hoa Tử Tinh, mật hoa Tử Tinh và sữa ong chúa cũng trở thành thực phẩm bổ dưỡng cực phẩm mà vương công quý tộc các quốc gia điên cuồng tìm mua, tất cả đơn đặt hàng đã kín tới tận ba năm sau, giả cả đắt hơn gấp mấy lần giá cũ lúc tộc Phong Nhân bán ra lúc trước, đem lại cho lãnh địa khoản tiền kếch xù.

Ngoài ra lợi nhuận từ khách du lịch, khách sạn đem lại cũng đủ để duy trì chi phí hàng ngày và dự trữ cho Yarra phát triển sau này. À đúng rồi, còn tiền cho thuê Rồng từ các binh đoàn lính đánh thuê nữa chứ! Nó cũng đem đến cho lãnh địa một khoản tiền lớn đó.

Nói trắng ra, lãnh địa Yarra – nơi đã từng nghèo nàn cằn cỗi tới mức không Thú Nhân Tế Ti nào muốn nhận lấy hiện tại chính là một mỏ vàng, hơn nữa số vàng này còn tăng lên với tốc độ khủng khiếp.

“Tiên sinh Eric, nếu so sánh tình trạng của lãnh địa chúng ta với những lãnh địa thú nhân khác, thì chúng ta đang ở vị trí nào vậy?” Gia Cát Minh Nguyệt nhìn một đống số liệu trên sổ sách, tò mò hỏi.

“Lĩnh Chủ đại nhân, sao có thể đem lãnh địa của chúng ta ra so sánh với những chỗ khác chứ?” Eric nhìn những người khác đang bình tĩnh lại từ trong cơn hưng phấn, sau đó dùng ánh mắt khoa trương nhìn Gia Cát Minh Nguyệt, sau đó nhỏ giọng nói, “Tài chính mà chúng ta thu vào mỗi năm, tương đương với một phần ba nguồn tài chính mà vương quốc Oke thu vào. Nhưng sau đó, mùa màng không tốt, nên trong vương quốc thường xuất hiện tình trạng thiếu hụt, mà lãnh địa của chúng ta, thì càng ngày càng đi lên, lợi nhuận càng kiếm lại càng nhiều đó.”

...

Gia Cát Minh Nguyệt nhìn ánh mắt màu vàng sáng rực của hắn, đầu có chút choáng váng. Không ngờ lãnh địa của mình lại trở nên giàu có như thế?

“Tiên sin Eric, trước mắt, tình huống của chúng ta, vẫn chưa có nhiều người biết được có phải không?” Gia Cát Minh Nguyệt nhỏ giọng hỏi.

Nàng rất rõ ràng, chho dù là Vương Quốc Thú Nhân hay là Quốc Gia Nhân Loại, đều sẽ không cho phép xảy ra tình huống một lãnh địa dưới trướng mình có được tài chính hùng mạnh, đồng thời còn có vũ trang mạnh mẽ. Thứ nhất chính là v2 ghen tị, thứ hai, quan trọng nhất là điều này sẽ uy hiếp đến sự ổn định và thống nhất của cả quốc gia. Thực lực chính là môi trường tốt nhất để nuôi dưỡng dã tâm, những tộc nhân mất nước lưu vong khi nhắc tới việc tạo phản thì vô cùng nhiệt tình đã chứng minh điều đó, nếu như vẫn đang trong cuộc sống bữa đói bữa no như lúc trước, họ tuyệt đối sẽ không nảy sinh ý nghĩ như thế.

“Chuyện này chỉ có tiên sinh Tử Dực biết rõ, ngay cả Trưởng Lão Boggs cũng không biết rõ lắm.” Eric nhỏ giọng trả lời. Hắn biết Gia Cát Minh Nguyệt đang lo lắng điều gì, nếu thực lực của Lãnh Địa Yarra lộ ra quá sớm, khó tránh khỏi khiến cho những Thú Nhân ở tầng lớp trên ghen tị và nghi ngờ.

Chuyện thoát ly khỏi quốc gia hoặc thành lập một nước mới tuyệt đối không phải là chuyện đơn giản như vậy. Nó có nghĩa là vô sô người sẽ phải đổ máu, sẽ phải hi sinh, vô số người sẽ mất đi tự do, mất đi người thân, mất đi nơi sinh sống. Lãnh địa Yarra chỉ là mới được thành lập, dù cho có giàu mạnh tới đâu, thì vẫn rất khó để so với một vương quốc đã trải qua hàng ngàn vạn năm lịch sử mà vẫn sừng sững trên đại lục này.

Đương nhiên, nếu để Lãnh Đại Yarra phát triển thêm mười năm nữa, tình huống sẽ khác biệt hoàn toàn.

“Tiên sinh Eric, đừng để nhiều người biết chuyện này.” Gia Cát Minh Nguyệt trịnh trọng nói, nàng hoàn toàn tin tưởng Tử Dực và Eric.

“Ta biết rồi.” Eric nhìn thấy sự tín nhiệm trong mắt Gia Cát Minh Nguyệt, lòng trở nên ấm áp.

“Gollum Trưởng Lão, ta cần xây một phòng thí nghiệm luyện kim, cần những thiết bị tốt nhất.” Gia Cát Minh Nguyệt nói với Trưởng Lão Gollum.

“xin Lĩnh Chủ đại nhân yên tâm, ta nhất định sẽ xây cho ngài một phòng thí nghiệm tốt nhất trên đại lục, tốt hơn, hoàn hảo hơn cả phòng thí nghiệm của Vương Quốc Địa Tinh luôn.” Gollum trưởng lão vỗ ngực đảm bảo, đã có tài lực lớn của lãnh đại, Trưởng Lão Địa Tinh xoa xoa bàn tay, muốn tái hiện lại sự huy hoàng khi xưa của Vương Quốc Địa Tinh.

“Lĩnh Chủ đại nhân, chúng ta tuyệt không thể dễ dàng buông tha cho bọn Thần Điện Hắc Ám chết tiệt kia được, tiếp theo nên làm thế nào đây?” Tộc Trưởng Bronzebeard người còn mỏng hơn cả tường thành Yarra ngoài kia lại sôi sục máu chiến đấu. Thần Điện Hắc Ám chết bầm, dám ra tay với Lĩnh Chủ Đại Nhân, còn làm sư phụ Nicolas của đại nhân bị thương nữa chứ, tuyệt đối không thể dễ dàng tha cho bọn chúng!

” Tộc Trưởng Bronzebeard, Stefan, hãy tăng cường phòng vệ và sức chiến đấu của lãnh đại. Bây giờ, ta muốn cho Thần Điện Hắc Ám biết, kết cục của việc dám mạo phạm một Thú Nhân Tế Ti!” Gia Cát Minh Nguyệt dùng giọng điệu kích động, phụ họa với Tộc Trưởng Bronzebeard. Kỳ thật, việc đối phó với Thần Điện Hắc Ám đã có Thánh Giáo và Miranda lo liệu, tuy Lãnh Địa Yarra rất mạnh, nhưng không đủ để có thể tạo nên hiệu quả quyết định. Gia Cát Minh Nguyệt rất lo lắng về đại nạn không tên mà lời tiên tri về Huyết Nguyệt mang đến, phải chuẩn bị thật kĩ mới được.

“Vâng!” Tộc Trưởng Bronzebeard và Stefan vang dội đáp.

“Thần Điện Hắc Ám, phải khiến cho bọn chúng biến mất khỏi đại lục này!” Đại sảnh lại lần nữa nhiệt huyết sôi trào, Tù Trưởng Barton giơ cao cây trượng, chỉ cần không phải tạo phản, cho dù liều mạng với ma qủy, hắn cũng dám.