Editor: Fuurin

“Nam Cung Cẩn...” Gia Cát Minh Nguyệt nhìn cái tên Nam Cung Cẩn vừa đột ngột xuất hiện, thoáng phục hồi tinh thần, hỏi: “Chức vụ của ngươi ở Tân Thánh Giáo là gì? Sao tự nhiên lại thích làm thần côn vậy?”

“Đến lúc đó nàng sẽ biết.” Nam Cung Cẩn hất cằm, không hề chào hỏi, thân hình đã nhoáng một cái, biến mất ngay trước mặt Gia Cát Minh Nguyệt.

Gia Cát Minh Nguyệt đã sớm quen với việc hắn luôn xuất quỷ nhập thần, nhìn cửa sổ không còn bóng người, khóe miệng  bất đắc dĩ co rút.

Một đêm bình yên trôi qua, vào sáng sớm, chiếc chuông cổ kính kêu lên từng tiếng du dương, lúc Gia Cát Minh Nguyệt, Quân Khuynh Diệu và đám người Socrates ăn sáng xong rồi đi xuống Giáo Đường, mấy người Raphael đều đã đứng đợi nghiêm trang ở cửa.

Mỗi một Thủ Hộ Kỵ Sĩ đều mặc giáp bạc sáng ngời, loại giáp này tuy không dày và nặng như áo giáp của Long Kỵ Sĩ, nhưng lại tản ra ma pháp nguyên tố hùng hậu, mỗi một chỗ trên bộ giáp đều được chà lau sáng bóng, dưới sự bổ trợ của nó, các Kỵ Sĩ càng thêm hiên ngang oai hùng.

Nhóm Thủ Hộ Ma Pháp Sư cũng khoác lên người ma pháp trường bào mới, khí thế ung dung bình tĩnh kia, đủ để sánh ngang với Tân Thánh Giáo giáo chủ. Họ đều đã chôn nỗi nhớ đối với Nicole xuống tận đáy lòng, vẻ mặt nghiêm túc và trang nghiêm.

“Thánh Nữ đại nhân, mời lên xe.” Raphael vén lên rèm che của chiếc xe ngựa xa hoa.

Sáu con tuấn mã kéo ba chiếc xe ngựa, bước chân nhẹ nhàng tao nhã chạy về phía Giáo Đình Sous. Nhóm Quang Minh Kỵ Sĩ lưng đeo trường kiếm uy phong lẫm liệt đứng trước xe ngựa, thanh thế này tuyệt đối không kém Xa Giá của Thánh Chủ.

Trên đường đi vô cùng thông suốt, không lâu sau, một tòa Giáo Đường với mái nhọn xuất hiện trước mặt họ. Xét về bề ngoài, tòa Giáo Đường này cũng không quá to lớn hùng vĩ, nhưng lại khiến cho người ta cảm giác được sự tang thương và bề dày lịch sử.

Đây là Giáo Đường Sous, trong mắt các tín đồ, tòa Giáo Đường này không hề nổi tiếng, cũng không có khí thế uy nghiêm của một trung tâm tôn giáo như họ đã tưởng tượng. Nhưng đây lại là tòa Giáo Đường đầu tiên kể từ khi Tân Thánh Giáo được sáng lập, cũng chính là nơi các đời Thánh Chủ xử lý công việc, dù có gọi nó là Giáo Đường tư nhân của họ cũng không ngoa.

Mỗi một thành viên cấp cao của Tân Thánh Giáo khi được bổ nhiệm, đều do nơi này công bố, từ lễ nhậm chức của Thánh Chủ, Thánh Nữ các hệ, kể cả Tổng Giám Mục, đều được cử hành ở trong này trước, sau đó mới đến nhà thờ lớn ở trung tâm thành Saintis thông báo cho thiên hạ, nói trắng ra, mục đích của việc sau chính là muốn tổ chức một lễ mừng long trọng, để cho các tín đồ chiêm ngưỡng mà thôi.

Đám người Gia Cát Minh Nguyệt xuống xe ngựa, theo hai người Thánh Kỵ Sĩ đi vào bên trong.

Trong đại sảnh rộng rãi sáng ngời, Thánh Chủ ngồi trên ghế dựa ở vị trí cao nhất, bốn phía ghế dựa đều nạm đầy đá quý lấp lánh. Lúc này đây, hắn không còn là một người khiêm tốn hiền hòa như khi ở chung với Socrates nữa, toàn thân hắn bây giờ, tràn đầy khí thế uy nghiêm.

Phía dưới là hai hàng nhân viên thần chức đứng song song nhau, trong đó có Tổng Giám Mục và sáu vị Hồng Y Giáo Chủ trực thuộc Chủ Quản Giáo Đình, người lãnh đạo cao nhất của Tòa Án Tông Giáo – Tài Quyết Giả ( chỗ này không rõ nghĩa lắm, nhưng tớ đoán chức vụ này có lẽ giống như là Quan Tòa ấy) có địa vị ngang hàng Thánh Chủ, ngoài ra còn có Thánh Nữ của các hệ – những người tuy không có thực quyền nhưng lại có địa vị cực cao trong lòng các tín đồ.

Trong số những người này, Gia Cát Minh Nguyệt chỉ nhìn một cái liền trông thấy Băng Thánh Nữ Anne.

Anne cũng đã thấy Gia Cát Minh Nguyệt, ả kinh ngạc muốn rớt cả tròng mắt: “Sao lại là nàng ta? Chẳng phải Thánh Chủ đại nhân có chuyện quan trọng cần thông báo sao? Nàng ta tới đây làm gì?”

Người ta có câu “Kẻ thù gặp lại, hết sức đỏ mắt”, Anne đúng là như vậy, nhưng ánh mắt của Gia Cát Minh Nguyệt một chút cũng không đỏ, trong mắt nàng, Băng Thánh Nữ thật sự không đủ tư cách để thành địch nhân.

Anne không thể che giấu lửa giận trong mắt, nếu như có thể, ả ta còn hận mình không thể tự tay tống Gia Cát Minh Nguyệt xuống địa ngục.

Nhưng khi ả ta nhìn thấy Quang Minh Kỵ Sĩ thủ hộ ở bên người Gia Cát Minh Nguyệt, đồng tử liền co rút, chuyện này là sao?

Vừa mới biết được thân phận thật sự của Gia Cát Minh Nguyệt từ đường huynh Dunga, Anne còn đang suy nghĩ làm thế nào để làm to chuyện lên, đem diệt trừ cả Gia Cát Minh Nguyệt cùng cái lãnh địa dơ bẩn kia, lại không ngờ được nàng lại đường đường chính chính xuất hiện trước mặt mình, ở trong Giáo Đường Sous, trước mặt tất cả thành viên cấp cao của Thánh Giáo như vậy, rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra?

Gia Cát Minh Nguyệt chỉ cười khinh miệt, đáp lại ánh mắt đầy hận thù và khinh ngạc của Anne. Tầm mắt nhanh chóng lướt qua mặt các nhân viên thần chức, đột nhiên, ánh mắt Gia Cát Minh Nguyệt hơi dừng lại, nàng nhìn thấy một gương mặt quen thuộc, một khuôn mặt khiến nàng muốn hận, nhưng lại không có cách nào hận nổi.

“Ian! Sao hắn lại ở chỗ này?” Gia Cát Minh Nguyệt kinh ngạc nhìn sang, người đàn ông vẻ mặt ôn hòa, mặc trường bào Thánh Giáo kia chẳng phải là Ian sao? Đối với người đã cứu nàng từ dưới biển lạnh lẽo, sau đó lại dùng phong ấn áp chế trí nhớ của nàng, ý đồ đem giữ nàng bên cạnh này, Gia Cát Minh Nguyệt chưa tới mức yêu thích, nàng có phẫn nộ, cũng có cảm động. Cuối cùng, nàng lựa chọn tha thứ.

Thật ra Ian đã sớm nhận ra Gia Cát Minh Nguyệt, nhưng vẫn cố đè nén nội tâm đang kích động. Liếc nhìn một cái, chỉ nhìn một cái nhìn thôi, ánh mắt điềm tĩnh của Gia Cát Minh Nguyệt đã in thật sâu vào lòng hắn. Bất kể hắn vì nàng trả giá bao nhiêu, thậm chí mạnh mẽ áp chế trí nhớ của nàng, muốn cảm hóa nàng, muốn khiến nàng vĩnh viễn ở lại bên mình, thì ở trong mắt nàng, hắn lại chưa từng bắt gặp ánh nhìn điềm tĩnh như thế, lại càng chưa từng thấy được nụ cười trên khuôn mặt nàng.

Ian nhìn thấy ánh mắt và nụ cười của nàng như vậy, tim liền đập rộn ràng lên. Ian hy vọng biết bao, rằng nụ cười điềm tĩnh của nàng, chính là vì hắn mà có, nhưng khi hắn nhìn thấy thân ảnh cao ngất phía sau Gia Cát Minh Nguyệt kia, hắn liền tỉnh táo lại, hết thảy những điều này, chỉ vì người đàn ông phía sau nàng.

Trong phút chốc, tín niệm kiên định vĩnh viễn không buông tay nàng của hắn bỗng giao động. Ian đột nhiên cảm thấy vô cùng mờ mịt. Chỉ có một việc hắn có thể xác định, đó chính là, chỉ cần Gia Cát Minh Nguyệt vui vẻ, hắn cũng sẽ vì vậy mà vui theo.

“Gia tộc của Ian là gia tộc đầu tiên sinh ra Thánh Chủ đại nhân, họ đã có những cống hiến rất lớn cho sự hưng thịnh của Thánh Giáo, nên Thánh Giáo vĩnh viễn dành cho chức vị Đại Xu Mật Sử vẻ vang, để giám sát phẩm hạnh và đạo đức của các đời Thánh Chủ, đương nhiên, đây chỉ là một chức vị mang tính hình thức mà thôi.” Raphael nhìn theo ánh mắt kinh ngạc của Gia Cát Minh Nguyệt, cũng thấy được Ian, liền nhỏ giọng giải thích, trong lòng kinh ngạc không biết tại sao Gia Cát Minh Nguyệt lại có thể cùng Ian quen biết.

Nói xong câu đó, Raphael liền nhanh chóng im lặng, toàn bộ Giáo Đường trở nên yên tĩnh đến nỗi có thể nghe được cả tiếng kim rơi, ánh mặt trời từ cửa sổ chiếu vào, vẫn đem đến cho người ta cảm giác ngưng trọng, trang nghiêm, thậm chí còn có phần áp lực.

“Đại nhân Socrates, ngài đã tới, xin mời ngồi.” Chờ đến khi Socrates và đám người Gia Cát Minh Nguyệt tiến vào đây, Thánh Chủ mới nở nụ cười ấm áp, gật đầu chào.

Những thành viên khác của Thánh Giáo cũng lần lượt chào hỏi.Những thành viên khác của Thánh Giáo cũng lần lượt chào hỏi. Một Thánh Kỵ Sĩ nhanh chóng mang đến một cái ghế, Socrates cũng không hề khách khí ngồi xuống, toàn bộ Giáo Đường cũng chỉ có Thánh Chủ và Socrates là được ngồi, biểu hiện này chính là thể hiện rằng địa vị của ông không giống những người khác, ông ngang hàng với Thánh Chủ.

“Hào quang từ các vị thần chiếu rọi nơi nơi, xua tan bóng tối, dẫn dắt chúng ta hướng về ánh sáng.” Thấy mọi người cơ bản đã tụ tập đông đủ, Thánh Chủ dùng một câu tuyên ngôn đậm chất Thần Côn làm lời mở đầu.

“Hào quang từ các vị thần chiếu rọi nơi nơi, xua tan bóng tối, dẫn dắt chúng ta hướng về ánh sáng.” Phía dưới Tế Đàn, nhóm Nhân Viên Thần Chức đều nhắm mắt, thành kính cầu nguyện.

“Các vị đại nhân, hôm nay ta triệu tập mọi người đến, muốn thông báo với các vị một tin buồn, ngày hôm qua, Quang Minh Thánh Nữ Nicole gặp phải sát thủ của Hắc Ám Thần Điện nên đã bất hạnh ra đi.” Thánh Chủ đau đớn nói.

“Cái gì... Nicole đại nhân nàng...” Mọi người bị tin tức này làm cho chấn động. Vì đang trong những ngày Thánh Lâm, Thánh Chủ lo lắng tin tức này sẽ khiến cho danh dự Thánh Giáo bị ảnh hưởng xấu, khiến cho mọi người rối loạn, cho nên đã phong tỏa mọi tin tức, những thành viên cấp cao trong Giáo Đình cũng chỉ vừa mới biết được tin dữ từ miệng hắn ngay lúc này đây.

“Thành thật xin lỗi vì tới bây giờ mới thông báo cho mọi người, nhưng ta nghĩ, chắc mọi người cũng có thể thông cảm cho nỗi khổ của ta phải không?” Thánh chủ nói tiếp.

“Thánh chủ Nghê Hạ, ngài thật anh minh.” Một tên Tổng Giám Mục mặc trang phục màu tím viền vàng nịnh nọt nói. Trên thực tế, cũng sẽ không có ai trách hắn phong tỏa tin tức, người có chút đầu óc đều biết, vào thời điểm mẫn cảm như thế này, nếu tiết lộ tin tức ra ngoài, sẽ khiến cho giới tín đồ dậy sóng.

Các tín đồ đều rất cuồng nhiệt, họ vô cùng tin cậy vào sự dẫn dắt của Giáo Đình, nếu dẫn dắt không tốt, họ sẽ biến thành một chảo dầu nóng, chỉ một đốm lửa nhỏ cũng có thể khiến nó bùng cháy, ai biết bọn họ có thể làm ra chuyện ngu xuẩn gì? Có khả năng ngay cả Giáo Đình cũng sẽ bị liên lụy.

“Thánh chủ Nghê Hạ, xin hỏi hung thủ đã bị bắt lại chưa?” Tổng Giám Mục tiếp tục hỏi.

“Chuyện này ta đã giao cho Quyết Định Giả đại nhân thực hiện, đã có một ít manh mối rồi.” Thánh Chủ lắc lắc đầu.

Thánh Chủ nói tiếp, “Ngoài chuyện này, ta còn có một việc quan trọng hơn muốn tuyên bố, lúc Nicole đại nhân lâm chung, đã chỉ định người kế nhiệm, cũng đã hoàn thành nghi thức truyền thừa rồi!”

Còn chưa phục hồi lại từ quả bom nặng kí mà hắn mới vừa tung ra, lại một quả bom nữa còn nặng kí hơn được quăng ra, tất cả mọi người đều trở nên hồ đồ.

“Người kế nhiệm ư?” Mọi người đưa mắt nhìn quanh đại điện, cuối cùng dừng lại trên mặt Gia Cát Minh Nguyệt, ngoài nàng ra, hình như không còn ai phù hợp điều kiện cả, cũng không thể cho cái tên thiếu niên tóc vàng so với nữ nhân còn xinh đẹp hơn này làm Thánh Nữ đúng không? Cho dù có xinh đẹp ra sao thì hắn cũng là nam nhân mà. Một đám thành viên cao cấp trong Giáo Đình tuổi tác đầu không nhỏ, chút nhãn lực này đương nhiên vẫn có.

Mọi người đồng loạt im lặng, bình thường việc chọn người kế nhiệm Thánh Nữ, chính là tiến hành bồi dưỡng một người thích hợp trong số những ứng viên dự bị, sau đó đạt được sự tán thành từ các vị Giáo Chủ và Toà Án Tông Giáo, rồi mới có thể chính thức tiếp nhận chức vụ Thánh Nữ.

“Vị này là Ma Đạo Sư Gia Cát Minh Nguyệt, đến từ Miranda, chính là người thừa kế do chính Thánh Nữ Nicole chỉ định.” Thánh Chủ giới thiệu với mọi người.

“Tuổi còn trẻ như vậy đã là Ma Đạo Sư ư?” Tất cả mọi người kinh ngạc nhìn Gia Cát Minh Nguyệt, gần như không thể tin được lời nói của Thánh Chủ.

“Ma đạo sư!” Băng Thánh Nữ Anne cũng khiếp sợ nhìn về phía Gia Cát Minh Nguyệt, nhớ lại lần trước giao đấu, nàng ta vẫn ở cấp bậc Đại Ma Pháp Sư, làm sao nhanh như vậy đã thành Ma Đạo Sư rồi?

“Nhất định là nhờ Quang Minh Thủy Tinh Narnia, đúng, nhất định là nhờ nó, nếu không sao nàng ta lại có thể tấn chức Ma Đạo Sư nhanh như vậy?” Anne khẳng định mình đã đúng, hận ý trong mắt lại càng đậm.

Quang Minh Thủy Tinh Narnia vốn nên thuộc về ả, nói cách khác, người nên trở thành Ma Đạo Sư phải là ả mới đúng, sao lại có thể là tên Thú Nhân Tế Ti gian ác này chứ.

Đúng rồi, Thú Nhân Tế Ti, nàng ta là Thú Nhân Tế Ti, sao có thể trở thành Quang Minh Thánh Nữ được! Nhất định nàng ta đã sử dụng quỷ kế gì đó để lừa gạt sự tín nhiệm của Thánh Nữ Nicole, còn đạt được truyền thừa, Thánh Nữ gặp chuyện không may là do âm mưu của nàng ta cũng nên! Không được, không thể để cho âm mưu của tên thú nhân gian ác này thành công! Nhất định phải vạch trần nàng ta, khiến nàng ta giao ra truyền thừa của Thánh Nữ Nicole. Đến lúc đó, dưới sự trợ giúp của Quyết Định Giả đại nhân, ả sẽ trở thành Quang Minh Thánh Nữ chân chính. Anne ra sức tưởng tượng, nội tâm ngày càng kích động.

“Thánh Chủ Nghê Hạ, việc này có phải hơi qua loa không? Theo thông lệ, hẳn là phải do Tòa Án Tông Giáo và các vị Giáo Chủ đồng thời xét duyệt?” Ngay khi Anne vẫn đang điên cuồng tưởng tượng, một gã Hồng Y Giáo Chủ chần chờ hỏi. Mỗi một Thánh Nữ, trong Thánh Giáo đều có địa vị rất cao, nhiều lúc còn đại biểu cho hình tượng Thần Ánh Sáng của Giáo Đình. Nhanh như vậy đã quyết định Tân Quang Minh Thánh Nữ, nghĩ thế nào cũng không phù hợp.

“Hai ngày nữa chính là nghi thức Thánh Lâm mười năm mới tổ chức một lần, Sytny đại nhân, nếu như ngươi có năng lực ở trước mặt hàng trăm hàng ngàn tín đồ tiếp thêm Thánh Quang cho Quang Minh Kỳ Nguyện Tháp, thì ta sẽ không có ý kiến.” Thánh Chủ thản nhiên nói.

“Thật xin lỗi, Thánh Chủ Nghê Hạ, là do ta quá lo lắng thôi.” Mặt Sytny đỏ lên, nếu hắn có năng lực tiếp thêm Thánh Quang cho Quang Minh Kỳ Nguyện Tháp, thì hắn đã không phải Giáo Chủ mà là Thánh Chủ từ lâu rồi.

Việc Quang Minh Thánh Nữ tiếp thêm Thánh Quang cho Qung Minh Kỳ Nguyện Tháp trong nghi thức Thánh Lâm, là truyền thống mấy ngàn năm không đổi của Tân Thánh Giáo, cũng chính là thời khắc các tín đồ chứng kiến thần tích, đúng mười năm trước Nicole đại nhân đã tiếp thêm Thánh Quang, nếu như năm nay không có Tân Quang Minh Thánh Nữ tiếp tục thêm vào, không quá nửa năm, Quang Minh Thánh Hỏa đã cháy mấy ngàn năm trong tháp sẽ tắt, hậu quả này thật quá sức tưởng tượng.

Trước khi lâm chung, Quang Minh Thánh Nữ đã lựa chọn cô gái trước mắt này làm người kế nhiệm, mà hai ngày sau lại là nghi thức tiếp lửa cho Quang Minh Kỳ Nguyện Tháp, quả thật vô cùng gấp gáp, dường như không ai có thể tìm được bất kỳ lí do nào để phản đối cả.

“Nếu mọi người đều không có dị nghị gì, ta tuyên bố, sẽ tôn trọng nguyện vọng của Thánh Nữ Nicole, để Đại Sư Gia Cát Minh Nguyệt kế thừa nàng, trở thành Tân Quang Minh Thánh Nữ.” Thánh Chủ đường hoàng nói.

Phía dưới tiếp tục im lặng, đã nói đến nước này rồi, ai lại muốn làm người đặc biệt để phải đi thêm Thánh Quang cho Quang Minh Kỳ Nguyện Tháp chứ, bọn họ làm gì có bản lĩnh đó? Không im lặng thì còn có thể làm gì?

“Đợi một chút, Thánh Chủ Nghê Hạ, ta phản đối? Chức vị Quang Minh Thánh Nữ cao quý như vậy, sao có thể để cho một tên Thú Nhân Tế Ti tà ác đảm nhận được!” Trong không gian yên tĩnh, bỗng vang lên giọng nói đầy kích động của Băng Thánh Nữ.

“Ngươi nói gì, Thú Nhân Tế Ti? Nàng ta là Thú Nhân Tế Ti ư?” Nhóm Giáo Chủ và Quyết Định Giả như nổ tung, ngay cả nhóm Kỵ Sĩ cũng cảnh giác nhìn về phía Gia Cát Minh Nguyệt, lộ ra địch ý dày đặc, tay nắm chặt chuôi kiếm.

Đại sảnh chìm trong không khí tiêu điều.

Mấy ngàn năm qua, những cuộc chiến giữa quốc gia loài người với vương quốc thú nhân vẫn chưa từng đình chỉ, mà trong mỗi cuộc chiến đó, Thánh Giáo luôn luôn đứng về phía loài người, liều chết với Thú Nhân Tế Ti. Những trận chiến to có nhỏ có này đã tạo nên thời kỳ huy hoàng của Ma Pháp Sư, cũng viết nên những truyền kỳ về Thú Nhân Tế Ti. Nhưng những huy hoàng và truyền kỳ này, được tạo ra nhờ vô số sinh mạng của họ.

Có thể nói, lịch sử mấy ngàn năm của đại lục Phong Ngữ, thật ra chính là lịch sử thù hận giữa Ma Pháp Sư loài người và Thú Nhân Tế Ti.

Có lẽ, những thú nhân như Lenny đều rất căm ghét loài người, nhưng đối với đại đa số con người, thì Thú Nhân Tế Ti lại chính là một loại tà ác, gần giống như dị giáo đồ của Thần Điện Hắc Ám vậy. Điểm này có thể nhìn ra một cách dễ dàng từ vẻ mặt khiếp sợ và cảnh giác của các Thánh Kỵ Sĩ đang nắm chặt chuôi kiếm và nhóm Giáo Chủ.

Trên người các Thánh Kỵ Sĩ ẩn hiện từng đợt ánh sáng của đấu khí, vài tên Giáo Chủ tuy không niệm chú ngữ nhưng trên người rõ ràng cũng toát ra từng đợt dao dộng nguyên tố, hiển nhiên là đang mặc niệm chú ngữ, chuẩn bị phóng thích ma pháp.

Trong tòa Giáo Đình Sous, trung tâm của tôn giáo từ xưa đến nay, bỗng nhiên tràn ngập lãnh ý, thứ vốn chỉ xuất hiện trong những cuộc đại chiến.

Nhưng điều làm Gia Cát Minh Nguyệt cảm thấy vui mừng là Raphael, các Quang Minh Kỵ Sĩ và Ma Pháp Sư vẫn thủ hộ bân cạnh mình như cũ, bỏ ngoài tai lời nói của Băng Thánh Nữ. Có thể là do không hề nghi ngờ gì về thân phận Ma Pháp Sư Miranda của Gia Cát Minh Nguyệt, cũng có thể là chuyện này đối với họ chẳng có vấn đề gì cả.

Gia Cát Minh Nguyệt lạnh lùng nhìn Băng Thánh Nữ, làm sao ả ta lại có thể biết thân phận thật của mình?

Thật ra, Gia Cát Minh Nguyệt không có tí hứng thú nào đối với chức vị Quang Minh Thánh Nữ này, nếu bại lộ thân phận, cùng lắm thì đánh một trận để chuồn đi là được, nhưng để cân nhắc thực lực của hai bên, Gia Cát Minh Nguyệt vẫn lựa chọn yên lặng xem xét.

Trừ thực lực của Thánh Chủ ra, thì thực lực của Tổng Giám Mục và sáu tên Giáo Chủ trước mặt đều gần với hai người Socrates và Rijkaard, còn tên Quyết Định Giả vẫn im lặng thờ ơ đứng kia, lại sâu không lường được. Ngoài ra bốn phía còn có Thánh Kỵ Sĩ như hổ rình mồi, mà trên đường ra ngoài, nhất định còn ẩn nấp rất nhiều cao thủ. Nếu thật sự phải động thủ, e rằng không thể chiếm được tiện nghi quá lớn.Trừ thực lực của Thánh Chủ ra, thì thực lực của Tổng Giám Mục và sáu tên Giáo Chủ trước mặt đều gần với hai người Socrates và Rijkaard, còn tên Quyết Định Giả vẫn im lặng thờ ơ đứng kia, lại sâu không lường được. Ngoài ra bốn phía còn có Thánh Kỵ Sĩ như hổ rình mồi, mà trên đường ra ngoài, nhất định còn ẩn nấp rất nhiều cao thủ. Nếu thật sự phải động thủ, e rằng không thể chiếm được tiện nghi quá lớn.

Nhưng Gia Cát Minh Nguyệt tin sự việc sẽ không phát triển tới mức đó, dù sao Miranda và Giáo Đình đạt được quan hệ hợp tác chưa quá một tuần, nên Giáo Đình tuyệt đối sẽ không động thủ với Socrates, tuyên chiến với Miranda vào thời điểm này.

Vì thế lúc này Gia Cát Minh Nguyệt hoàn toàn không hề sợ hãi, mà còn có chút chờ mong, Băng Thánh Nữ đã nhảy ra rồi, không biết cái người Thủ Lĩnh Thần Côn kia làm thế nào để dàn xếp đây? Gia Cát Minh Nguyệt nhìn về phía Thánh Chủ, mang theo nụ cười kì lạ.

Cảm nhận được ánh mắt trêu tức không có ý tốt của Gia Cát Minh Nguyệt, khóe miệng Thánh Chủ giật giật, lạnh lùng liếc Băng Thánh Nữ, đồ nữ nhân ngu ngốc này, vào lúc này lại nói ra những lời như vậy, chẳng phải mang thêm phiền phức cho mình sao? Chẳng lẽ ả không biết Thánh Quang được thêm vào Kỳ Nguyện Tháp là việc quan trọng à, không biết đổi thời gian đổi địa điểm mà nói à?

“Băng Thánh Nữ, ngươi có biết mình đang nói cái gì không?” Thánh Chủ thản nhiên nhìn Anne, rồi ngồi xuống. Mặt hắn không hề có một chút kinh ngạc, cũng không hề tức giận, không ai có thể thấy được suy nghĩ và cảm xúc trong lòng hắn, chỉ có tay vịn của chiếc ghế bị hắn dùng sức nắm, phát ra tiếng kẽo kẹt khe khẽ.

“Thánh Chủ Nghê Hạ, nàng ta là Lĩnh Chủ của bình nguyên Yarra thuộc vương quốc Thú Nhân, là một tên Thú Nhân Tế Ti ác độc, nhất định nàng ta đã dùng thủ đoạn bỉ ổi nào đó để lừa gạt lòng tin của đại nhân Nicole, nhằm mưu đoạt vị trí Quang Minh Thánh Nữ, âm mưu vấy bẩn Giáo Lí Thần Thánh của chúng ta.” Anne hô lên đầy bén nhọn.