Đây là không gian giới chỉ trong truyền thuyết sao? Thực không nghĩ đến, Thừa Trạch đại lục còn có thứ thần kỳ. Nàng nghe nói trong truyền thuyết có dị bảo như vậy. Trong truyền thuyết là có bảo vật có không gian độc lập, có thể chứa rất nhiều đồ vật. Nhưng, kia là truyền thuyết, không có người gặp qua. Hôm nay Gia Cát Minh Nguyệt lại thật sự lấy được. Gia Cát Minh Nguyệt mừng rỡ như điên, trước kia mỗi lần xuất hành đều ngại mang theo nhiều đồ đạc, cái này tốt lắm, về sau không bao phí sự, đi chỗ nào đều có thể nhẹ nhàng.

“Này… Đây là cái gì?” Lam Vũ Hạo sớm cả kinh trợn mắt há hốc mồm.

“Ngươi xem.” Gia Cát Minh Nguyệt cười thần bí, tay vung lên, trước mắt mấy thanh trường kiếm biến mất trước mắt hai huynh đệ Lam Vũ Hạo. Tiếp theo, nhẹ nhàng vung lên, mấy thanh trường kiếm lại xuất hiện ở chỗ cũ, liền giống như chưa từng động tới.

“Sao, sao lại thế này?” Lam Vũ Hạo giật mình hỏi. Nếu là trước kia Lam Vũ Hạo khẳng định ngu ngốc hỏi Minh Nguyệt ngươi là đem bảo kiếm thu vào không gian ma sủng sao? Nhưng hiện tại hắn sẽ không hỏi như vậy. Hắn đã sớm phát hiện, Minh Nguyệt không phải ma sủng, lại càng không là ma sủng của hắn. Nhưng, hắn không muốn vạch trần. Kỳ thật ở Trích Tiên Lâu, hắn ở bên ngoài nghe ghế lô được Gia Cát Minh Nguyệt cùng Phượng Cửu công chúa đối thoại. Hắn kinh ngạc cho rằng Gia Cát Minh Nguyệt sớm biết hắn hiểu nàng không phải là ma sủng của hắn, càng cảm động Gia Cát Minh Nguyệt đã biết cũng không có vạch trần. Mà hắn, tự nhiên là theo như Gia Cát Minh Nguyệt nói, không muốn vạch trần chuyện này. Hắn sợ, hắn quả thật rất sợ Gia Cát Minh Nguyệt rời khỏi hắn.

“Đây là không gian giới chỉ, bên trong có một độc lập không gian, có thể dùng để gửi vật phẩm.” Gia Cát Minh Nguyệt vui sướng giải thích.

Hai huynh đệ đồng thời kinh hãi. Không gian bảo vật, thật sự tồn tại. Bọn họ nghĩ đến chỉ là trong truyền thuyết. Không nghĩ tới thật tồn tại.

“Trong truyền thuyết dị bảo thật sự tồn tại? !” Lam Vũ Hạo cả kinh nhảy dựng lên, “Ta vừa rồi tại sao không gặp?” Một lúc lâu, Lam Vũ Hạo mới đưa cằm sắp rơi xuống mặt đất trở lại vị trí cũ, lau nước miếng không biết khi nào thì chảy ra, nhào tới trân bảo.

“Thiên Hành Tông truyền thừa vạn năm, quả nhiên có càn khôn.” Gia Cát Minh Nguyệt vuốt ve không gian giới chỉ trên tay cảm thán nói.

“Tiểu tử này, lòng tham không đủ.” Nhìn động tác của Lam Vũ Hạo, Lam Vũ Phàm giáo huấn một câu, bất quá cước bộ cũng không chậm.

Gia Cát Minh Nguyệt tâm tình tốt, lại ở bảo khố tìm kiếm. Ở trong một đám trân bảo mang đầy lưu quang kỳ dị có một ngọc giản, mặt trên đầy bụi bậm, bên cạnh cũng xuất hiện dấu vết còn sót lại. Ở mặt trên trân bảo hoặc là binh khí khác, Gia Cát Minh Nguyệt hoặc nhiều hoặc ít đều có thể cảm giác được hơi thở kỳ lạ dao động, nhưng cố tình ngọc giản không có hơi thở như vậy, lại gây cho Minh Nguyệt cảm giác rất kỳ quái, tựa hồ có thân thiết, có ấm áp.

Có không gian giới chỉ làm kinh nghiệm, Gia Cát Minh Nguyệt hiểu, ở trong Thiên Hành bảo khố, có lẽ vật càng thoạt nhìn bình thường lại là càng bất phàm, nếu không, nó lại làm sao có thể xuất hiện ở trong bảo khố?

Lại thử lấy máu nhận chủ, ngọc giản không hề phản ứng, Gia Cát Minh Nguyệt cũng không có thất vọng, tin tưởng ngọc giản nhất định cũng che giấu bí mật, chính là chính mình còn không có tìm được phương pháp chính xác cởi bỏ bí mật mà thôi, cho nên đem nó thu vào trong không gian giới chỉ.

Rồi sau đó, Gia Cát Minh Nguyệt không còn phát hiện gì, buông tha tìm kiếm, nhìn về phía huynh đệ Lam gia, chỉ thấy Lam Vũ Phàm cau mày cẩn thận tìm kiếm, Lam Vũ Hạo cầm một chiếc nhẫn gắn mã não rất lớn, cầm kim đâm tay, một bên đâm, một bên còn không cam lòng thì thào tự nói: “Tại sao không được? Có phải máu quá ít hay không, nếu không dùng đao cắt thử xem?” Nhìn thật kỹ, mười ngón tay của Lam Vũ Hạo đầy lỗ kim như tổ ong, nhưng lại vẫn như cũ siêng năng đâm.

“Ngươi đem ngón tay chém cũng không dùng được!” Lam Vũ Phàm quay đầu nhìn Lam Vũ Hạo nói.

“Vì sao, vì sao của ngươi có thể của ta lại không được?” Lam Vũ Hạo mờ mịt hỏi, xem ra là mất máu quá độ, đầu óc mơ hồ.

“Bởi vì kia căn bản không phải là không gian giới chỉ, ngu ngốc!” Gia Cát Minh Nguyệt mắng to một tiếng.

“Ngươi không nói sớm?” Lam Vũ Hạo nhìn hai tay lỗ kim, vẻ mặt cầu xin.

“Ngươi cho không gian giới chỉ là cái gì, nói kiếm liền kiếm?” Gia Cát Minh Nguyệt tức giận mắng.

“Ta xem ngươi không phải cũng không phí công phu liền nhặt được thôi.” Lam Vũ Hạo uể oải nói.

“Quên đi, đừng tìm, loại dị bảo này, toàn bộ Thừa Trạch đại lục có lẽ đều chỉ có một cái, không cần lại phí công. Thiên Hành Tông có một cái là không tồi. Đây là phúc duyên của Minh Nguyệt, chúng ta không có.” Lam Vũ Phàm nói xong, ngữ khí thực bình tĩnh.

“Được rồi.” Lam Vũ Hạo thất lạc đứng dậy, đột nhiên nói với Gia Cát Minh Nguyệt, “Đúng rồi cho mượn không gian giới chỉ dùng, ta coi trọng vài món tốt.”

“Ngươi nhìn trúng cái gì?” Gia Cát Minh Nguyệt hỏi.

“Này, này, này, còn có này, còn có này…” Lam nhị thiếu gia rất nhanh liền từ trong uể oải khôi phục bình thường, ngón tay đầy mũi tiêm chỉ đi.

Gia Cát Minh Nguyệt cùng Lam Vũ Phàm bắt đầu còn không có gì, không bao lâu liền một đầu hắc tuyến, đây là hắn nói vài món sao? Hắn là muốn giúp người khác chuyển nhà?

“Ngươi xác định, đó đều phải?” Gia Cát Minh Nguyệt hỏi.

“Dù sao lão nhân kia nói, thích liền cứ việc lấy, chúng ta không cùng hắn khách khí.” Lam nhị thiếu gia nói.

“Vậy được rồi, bất quá đến lúc đó bị Thiên Hành Tông đuổi giết, đừng nói cho bọn họ ta biết ngươi.” Gia Cát Minh Nguyệt lau mồ hôi lạnh.

“Kia. . .” Lam nhị thiếu gia chần chờ một chút, nói tiếp, “Vậy lấy ít, một nửa thế nào?”

. . .

Đám người Gia Cát Minh Nguyệt đi ra ngoài, bảo khố phía sau, ít nhất thiếu một phần ba.

Nhìn thấy thân ảnh của đám người Gia Cát Minh Nguyệt, Tông chủ Thiên Hành Tông đi nhanh tiếp đón, tràn ngập chờ mong hỏi: “Gia Cát tiểu thư thế nào, có thể lĩnh ngộ?”

Gia Cát Minh Nguyệt lắc đầu, trên mặt lộ ra tiếc nuối vẻ mặt, nói: “Bí kíp quá thâm ảo, ta cũng không thể hoàn toàn lý giải, bất quá ngươi yên tâm, về sau Thiên Hành Tông nếu có người tấn chức thánh cấp tu luyện kình khí mới, ta nhất định tương trợ.” Gia Cát Minh Nguyệt biết rõ hoài bích có tội, tuyệt không để cho người khác biết bí mật của bảo thụ. Bất quá ở Thiên Hành bảo khố được ưu việt lớn, không cho đối phương điểm ưu việt cũng không được, vì thế hứa hẹn.

“Vậy đa tạ Gia Cát tiểu thư.” Tông chủ Thiên Hành Tông nguyên bản không có ôm hy vọng quá lớn, chỉ cần Gia Cát Minh Nguyệt hứa hẹn giúp hắn, cũng đã đạt tới mục đích, nghe vậy mừng rỡ cảm tạ.

“Tông chủ quá khách khí, đều là người một nhà, làm gì khách khí, ngươi xem ta, liền một chút đều không khách khí.” Lam nhị thiếu gia tùy tiện xen mồm nói.

Tông chủ Thiên Hành Tông nhìn hắn một cái, khóe mắt run rẩy, người này, thật đúng là không khách khí, kiêu ngạo như khổng tước xòe đuôi, cõng hơn mười thanh trường kiếm, vẻ mặt dương dương tự đắc.

“Ha ha, phải, phải.” Tông chủ Thiên Hành Tông cười khan vài tiếng, trong lòng an ủi: không phải là hơn mười thanh kiếm thôi, lấy Thiên Hành bảo khố cất chứa thì chỉ là một hạt cát?

“Tông chủ, chúng ta đây còn có việc, trước cáo từ.” Lam Vũ Hạo nói.

“Các vị đi đường vất vả, Gia Cát tiểu thư lại cứu lão phu một mạng, không bằng ở lại mấy ngày rồi đi, làm cho ta cảm tạ vài vị.” Tông chủ Thiên Hành Tông vội vàng nói.

“Không cần, thực không cần, chúng ta còn có việc gấp, chờ xong việc xuôi xong lại đến quấy rầy tông chủ, hy vọng tông chủ khi đó không cần hạ lệnh trục khách, ha ha ha ha.” Lam Vũ Hạo ngượng ngùng cười to vài tiếng.

“Lam công tử lời này không đúng, ta Thiên Hành Tông đại môn vĩnh viễn rộng mở, chỉ cần các vị đến, đó là thượng khách của Thiên Hành Tông, người nào dám chậm trễ?” Tông chủ Thiên Hành Tông nói năng có khí phách.

“Vậy là tốt rồi, hy vọng tông chủ giữ lời.” Lam Vũ Hạo khóe miệng lặng lẽ lộ ra nụ cười giảo hoạt.

“Tốt lắm, chúng ta trước cáo từ.” Gia Cát Minh Nguyệt nhịn cười nói.

“Ta phái người đưa các ngươi.” Tông chủ Thiên Hành Tông vội vàng nói.

“Không cần, không cần. Không cần làm phiền, chúng ta còn có việc.” Lam Vũ Hạo vội vàng xua tay.

“Vậy thứ cho không tiễn xa được, các vị đi đường cẩn thận.” Tông chủ Thiên Hành Tông nếu không cường lưu, hướng mấy người ôm quyền trí lễ.

“Tốt tốt, bảo trọng bảo trọng, hắc hắc.” Lam Vũ Hạo cõng hơn mười thanh trường kiếm, xoay người đi nhanh, vừa ly khai tầm mắt của Tông chủ Thiên Hành Tông, chạy nhanh xuống núi.

“Tiểu tử này, cảm giác là lạ?” Tông chủ Thiên Hành Tông nhìn theo mấy người rời đi, cảm thấy có chỗ không thích hợp, lại nghĩ không rõ, mang theo vài phần nghi hoặc đi vào bảo khố. Vừa tiến vào, Thiên Hành Tông chủ cả người run lên, thạch hóa đứng tại chỗ thật lâu. Này… Thật là Thiên Hành bảo khố sao? Toàn bộ bảo khố so với trước kia trống trải rất nhiều, kỳ trân dị bảo tuyệt thế thần binh ít nhất thiếu một phần ba, liền giống như bị thổ phỉ cướp.

“A. . .” Tất cả đệ tử Thiên Hành Tông, đều nghe được thanh âm của tông chủ bao hàm kinh ngạc, phẫn nộ, đau lòng hét điên cuồng. Tiếng hét lên điên cuồng xuyên phá tận trời, thật lâu quanh quẩn ở phía trên Thiên Hành Tông không tiêu tan.

Mà đoàn người Lam Vũ Hạo cước bộ nhanh hơn, như chạy trốn xuống núi.

Nhưng ở cửa ra sơn cốc, lại thấy được một người quen. Đó là Đinh Tam. Đinh Tam vừa thấy đoàn người Lam Vũ Hạo, liền mừng rỡ chạy tới, sau đó nhìn Lam Vũ Phàm bước đi như bay, giống như thấy quỷ, dừng lại, thất thố vươn tay chỉ Lam Vũ Phàm: “Đại, đại, đại, đại thiếu gia, ngài, ngài, chân của ngài. . .”

“Sớm tốt, đi mau, Đinh Tam! Lên xe ngựa!” Lam Vũ Hạo nhanh như điện chớp kéo Lam Vũ Hạo chạy tới xe ngựa, “Ngươi tới vừa vặn! Nhanh!”

Đinh Tam bị tha đầu óc choáng váng, bị kéo lên xe ngựa, mọi người lên xe ngựa, sau đó đánh xe ngựa chạy nhanh ly khai nơi này.

“Nhị thiếu gia, rốt cuộc sao lại thế này? Chúng ta vì sao muốn chạy?” Đinh Tam đánh xe ngựa, quay đầu hỏi Lam Vũ Hạo ở trong xe ngựa. Đinh Tam thấy Lam Vũ Hạo sợ hãi, trong lòng âm thầm bồn chồn: Lam nhị thiếu gia ở kinh thành là hoàn khố số một số hai, mới tốt một chút, chẳng lẽ hôm nay lại phạm tội? Hiện tại bị dọa thành như vậy, chẳng lẽ là phi lễ nữ nhi của Tông chủ Thiên Hành Tông? Đinh Tam bắt đầu não bổ. Nghĩ đến đây Đinh Tam sợ run cả người. Thiên Hành Tông cũng không phải Uy Ninh Vương phủ có thể chọc. Đinh Tam đá roi, tốc độ nhanh hơn.

“Bớt sàm ngôn, ngươi tới nơi này làm gì?” Lam Vũ Hạo xốc rèm cửa sổ, dáo dác nhìn phía sau. Hắn không phải sợ Tông chủ Thiên Hành Tông phái người đuổi giết, mà là sợ Tông chủ Thiên Hành Tông phái người lấy lại vài thứ kia. Hơn nữa còn sợ Tông chủ Thiên Hành Tông truy tra bọn họ rốt cuộc làm các gì đem bảo vật chở đi. Trên thực tế Tông chủ Thiên Hành Tông cũng đúng là nghi hoặc bọn họ làm cách nào lấy được nhiều. Chỉ là hắn nghĩ đến thực lực của Gia Cát Minh Nguyệt sâu không lường được, lại cảm thấy không kỳ quái. Nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ có giải thích như vậy, nếu không như thế nào cũng nói không thông. Hắn tuy rằng đáng tiếc bảo vật, nhưng nếu nói ra, cũng không có khả năng đòi lại. Điểm ấy Lam Vũ Hạo thật ra buồn lo vô cớ.

“Đại thiếu gia, Nhị thiếu gia, là Vương gia phái tiểu nhân tới đón các ngài. Đây là tin Vương gia cho các ngài.” Đinh Tam lấy ra đến một phong thư từ trong ngực, đưa tới phía sau.

Lam Vũ Hạo xốc rèm cửa, đi lại đây tiếp nhận thư, lại ngồi trở về, nhìn sơ qua. Xem xong tùy tiện dựa vào phía sau, đắc ý nói: “Đại ca, ngươi nhìn xem, ta một trận chiến thành danh. Chuyện đại hội luận võ truyền đến Tuyết Ngọc Thành, ha ha. Là thư của tiểu di, đại ca ngươi xem.” Lam Vũ Hạo nói xong liền đem thư đưa cho Lam Vũ Phàm.

Lam Vũ Phàm tiếp nhận thư, cẩn thận nhìn một lần, mày nhíu lên. Thư quả thật là tiểu di viết, mặt trên trừ bỏ chúc mừng Lam Vũ Hạo tu luyện ra kình khí, còn mời bọn họ đi Tuyết Ngọc Thành du ngoạn.

“Là thư của tiểu di chúng ta gửi.” Lam Vũ Phàm đem thư cất, thản nhiên nói, “Tiểu di ta là muội muội mẫu thân ta yêu thương nhất. Từ khi mẫu thân và phụ thân mất, cùng nàng ít lui tới, tuy rằng không thường gặp, ngày lễ ngày tết vẫn chuẩn bị lễ vật cho chúng ta.”

“Tiểu di ta rất xinh đẹp. Thành chủ Tuyết Ngọc Thành lúc trước theo đuổi tiểu di xuất hết lực, ha ha.” Lam Vũ Hạo cười ha ha, “Bất quá, còn là mẫu thân chúng ta xinh đẹp nhất.”

Lam Vũ Phàm trên mặt hiện lên nụ cười ôn nhu. Ở trong mắt hắn, quả thật mẫu thân là người xinh đẹp nhất. Lam Vũ Hạo kỳ thật căn bản là không nhớ rõ hình dáng của mẫu thân, khi hắn lúc còn rất nhỏ mẫu thân mất, hắn làm sao nhớ rõ? Bất quá, nói như vậy hắn đương nhiên sẽ không nói ra.

“Tiểu di ngươi là phu nhân thành chủ Tuyết Ngọc Thành?” Gia Cát Minh Nguyệt hỏi.

“Đúng vậy.” Lam Vũ Hạo gật đầu, “Thành chủ Tuyết Ngọc Thành là kiêu hùng, nhưng gặp tiểu di chúng ta liền giống như con mèo. Nghe theo lời tiểu di ta.” Lam Vũ Hạo cười hắc hắc.

“Yêu mời các ngươi đi chơi, đi không?” Gia Cát Minh Nguyệt lại mở miệng hỏi. Nếu nhớ không lầm, nơi này cách Tuyết Ngọc Thành không xa.

“Đi a, vì sao không đi?” Lam Vũ Hạo ưỡn ngực, đắc ý nói, “Nay bất đồng ngày xưa, ta xem ai còn dám xem thường ta!” Cảm tình hắn là muốn đi khoe.

“Đi thôi.” Lam Vũ Phàm trầm giọng nói, bỗng nhiên lại mở miệng nói với Đinh Tam, “Đinh Tam, tin tức chân ta khỏi, không cần để lộ ra.”

“Vâng!” Đinh Tam lớn tiếng trả lời. Đinh Tam tuy rằng không bản sự, nhưng hắn đối với Uy Ninh Vương phủ trung thành. Đây là nguyên nhân Lam lão gia yên tâm để hắn đi theo Lam Vũ Hạo.

Lam Vũ Hạo nghe xong lời của Lam Vũ Phàm không nghĩ nhiều, mà là vui thưởng thức bảo kiếm lấy từ trong Thiên Hành bảo khố, thật sự là yêu thích không buông tay.

“Ngươi lấy nhiều kiếm thật đúng là chuẩn bị đem bảo kiếm làm thành ám khí? Đối phó một người liền quăng một cây?” Lam Vũ Phàm trêu ghẹo.

“Mới không phải.” Lam Vũ Hạo lắc đầu, sau đó hai mắt sáng lấp lánh nhìn Lam Vũ Phàm, nói, “Đại ca, ngươi xem, mỗi một cái đều là tuyệt thế, nếu cầm đưa cho gia gia, để gia gia thưởng thuộc hạ, sẽ thu mua bao nhiêu người a.”

Lam Vũ Phàm sửng sốt, kinh ngạc nhìn Lam Vũ Hạo đang hưng phấn thưởng thức bảo kiếm, thật lâu sau rốt cục thở dài, vươn tay xoa đầu Lam Vũ Hạo: “Vũ Hạo, ngươi trưởng thành.”

“Ta đã sớm trưởng thành!” Lam Vũ Hạo ưỡn ngực không phục nói.

“Phải phải, đã sớm trưởng thành.” Lam Vũ Phàm bật cười.

Gia Cát Minh Nguyệt ở bên cạnh nhìn, chỉ cảm thấy ấm áp. Thân nhân, là ấm áp tồn tại, nàng cũng hy vọng mẫu thân có thể xoa đầu nàng.

“Minh Nguyệt, tốt lắm, giúp ta cất.” Lam Vũ Hạo rốt cục đem chơi đã, lại để Gia Cát Minh Nguyệt đem toàn bộ bảo kiếm thu vào không gian giới chỉ.

Một đường chạy nhanh, xe ngựa rốt cục ra khỏi phạm vi thế lực của Thiên Hành Tông. Gặp phía sau không ai đuổi theo, Lam Vũ Hạo vỗ ngực, thở phào nhẹ nhõm.

“Nguyên lai ngươi cũng biết sợ?” Gia Cát Minh Nguyệt nhìn Lam Vũ Hạo buồn cười nói.

“Này sao có thể kêu sợ, chẳng qua là trong lòng có chút băn khoăn mà thôi. Nghĩ đến Tông chủ Thiên Hành Tông lớn tuổi, nếu bị kích thích đối với thân thể không tốt.” Lam Vũ Hạo vỗ ngực nói, điển hình con vịt chết còn mạnh miệng. Hơn nữa còn làm ra một bộ đáng đánh đòn dạng.

“Hiện tại biết băn khoăn? Vừa rồi tại sao không gặp ngươi nương tay?” Gia Cát Minh Nguyệt trêu tức cười hỏi.

“Kia cũng không thể trách ta, ai biết Thiên Hành Tông ẩn dấu nhiều bảo bối, thiếu một kiện đều tiếc nuối cả đời, hơn nữa, tông chủ nói coi trọng thì lấy sao, ta muốn không làm thất vọng ý tốt của hắn.” Lam Vũ Hạo cười nói hắc hắc nếu Lam Vũ Hạo biết tông chủ đại nhân khẳng khái hiện tại ngồi xổm góc tường nôn ra máu vẽ vòng tròn, không biết còn có thể có ý nghĩ như vậy hay không.

“Không thể quá phận. Lấy nhiều như vậy hẳn là khiến Thiên Hành Tông chủ hoài nghi.” Lam Vũ Phàm hiện tại ngẫm lại, vừa rồi hành vi của Lam Vũ Hạo kỳ thật không ổn. Lúc ấy hắn cũng bị không gian giới chỉ hấp dẫn, không có cẩn thận suy nghĩ.

“Không có việc gì. Hắn sẽ không đến truy vấn.” Gia Cát Minh Nguyệt cũng là thản nhiên nói, vẻ mặt không thèm để ý.

“Thực lực của Thiên Hành Tông chủ đã đạt tới thánh cấp…” Lam Vũ Hạo vò đầu, sau đó nhìn Gia Cát Minh Nguyệt, cắn cắn môi, “Minh Nguyệt, thực lực của ngươi…”

“Vượt qua hắn.” Gia Cát Minh Nguyệt vân đạm phong khinh trong giọng nói lại lộ ra khí phách.

“Oa ha ha, kia sẽ không sợ. Hắn cũng không dám đến.” Lam Vũ Hạo vui sướng.

Lam Vũ Phàm tự nhiên biết thực lực của Gia Cát Minh Nguyệt vượt qua Tông chủ Thiên Hành Tông. Cứ việc như thế, trong lòng hắn lại một lần nữa rung động. Thực lực của Gia Cát Minh Nguyệt rốt cuộc đến trình độ khủng bố nào? Nàng rốt cuộc là từ đâu tới đây? Thân phận của nàng là gì? Hết thảy đều là mê!

Lam Vũ Hạo chỉ chọn một thanh trường kiếm treo bên hông, còn lại đều đưa cho Gia Cát Minh Nguyệt, gửi ở không gian giới chỉ. Hiện tại vuốt trường kiếm, nói: “Bảo kiếm xứng anh hùng, còn đây là thiên cổ truyền kỳ.”

Lam Vũ Phàm mắt lạnh nhìn Lam Vũ Hạo đang say mê, yên lặng quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ, thầm nghĩ trong lòng: “Đi ra ngoài tuyệt đối không thể nói ta quen hắn.”

Gia Cát Minh Nguyệt cũng yên lặng quay đầu đi, không nghĩ lại nhìn nhị hóa.

Lam Vũ Hạo gặp hai người không để ý đến hắn, đành phải hướng bên ngoài Đinh Tam quát: “Đinh Tam, Tuyết Ngọc Thành còn xa không?”

“Hẳn là còn có lộ trình hai ba ngày.” Đinh Tam trả lời.

“Ngươi cũng không biết?” Lam Vũ Hạo bất mãn hỏi.

“Tiểu nhân vẫn là mười mấy năm trước đến một lần, làm sao nhớ rõ.” Đinh Tam lẩm bẩm một câu.

“Thả, ngươi ngu ngốc.” Lam Vũ Hạo nói thầm, lại không để ý tới Đinh Tam.

Cũng không biết đi được bao lâu, tất cả mọi người cảm thấy đói bụng.

“Ta muốn ăn cơm!” Lam Vũ Hạo hướng bên ngoài Đinh Tam quát.

“Nhị thiếu gia, phía trước chính là thôn trấn, chúng ta đi ăn cơm nghỉ tạm.” Đinh Tam trả lời.

“Lão bản, có món ăn đặc sản ngon làm một bàn.” Lam Vũ Hạo vào quán cơm liền rống lên, đồng thời hai quả kim tệ ánh vàng rực rỡ bay ra ngoài, một quả bay về phía quầy, một quả bay về phía tiểu nhị, tính tình một bộ hoàn khố nhà giàu mới nổi nhìn một cái không sót gì.

“Mời khách quan ngồi, lập tức có.” Điếm nhị tiểu tay mắt lanh lẹ cầm kim tệ, mừng rỡ, trên mặt cười nở hoa, dẫn theo ấm trà chạy nhanh rót nước.

“Hừ, thổ tài chủ vào cửa, chưa thấy qua quen mặt.” Bàn bên cạnh, hai gã thanh niên cùng một gã thiếu niên đang dùng cơm, nhìn thấy Lam nhị thiếu gia tính tình hoàn khố, tên thiếu niên khinh thường thấp giọng hừ một câu.

“Sợ là có chút người ngay cả thổ tài chủ đều không tính là. Cùng trơn.” Lam Vũ Hạo liếc tên kia, nhỏ giọng nói.

Lam Vũ Hạo thanh âm tuy nhỏ, nhưng một chữ không bỏ sót rơi vào trong tai tên kia, sắc mặt trầm xuống, tựa hồ có dấu hiệu phát biểu.

“Tiểu thiếu gia, chúng ta còn nhanh trở về thành chúc thọ thúc phụ ngươi, làm gì cùng người như thế chấp nhặt.” Bên cạnh hai người trẻ tuổi vội vàng khuyên nhủ.

“Lần này trước buông tha hắn, để cho hắn nhìn, xem ta thu thập hắn.” Tiểu thiếu gia hung hăng nhìn Lam Vũ Hạo một cái, thấp giọng nói.

Gia Cát Minh Nguyệt cùng Lam Vũ Phàm lúc này đi vào tiệm cơm, nghe nói như thế không khỏi nhìn nhiều mấy người, bất quá chỉ một lời nói không hợp liền tuyên bố muốn thu thập người khác, xem ra tiểu thiếu gia này cũng là xuất thân hoàn khố, gia thế hơn phân nửa cũng không đơn giản.

“Tiểu nhị, có trái cây tươi không, trước lấy mấy phần giải khát?” Gia Cát Minh Nguyệt ngồi lâu trên xe, cảm thấy phiền nóng, nói với tiểu nhị.

“Này…” Tiểu nhị chần chờ một chút. Bọn họ chỉ là quán cơm ven đường, cũng không phải đại tửu điếm, làm sao chuẩn bị trái cây a?

“Có hay không, có mang lên, không có liền chạy nhanh đi mua.” Lam Vũ Hạo đem trường kiếm chụp thật mạnh trên bàn, phát ra một tiếng phịch trầm đục, tiểu nhị sợ tới mức rụt cổ, ngay cả bàn mấy người bên cạnh đều giật nảy mình, quay đầu nhìn, khi thấy trường kiếm đến từ Thiên Hành Tông, không khỏi trước mắt sáng ngời. Tuy rằng đã trải qua ngàn năm, nhưng trên vỏ kiếm vẫn thấy rõ hoa văn cổ kiếm tàng trong vỏ, lại ẩn phát từng trận hàn ý, hiển nhiên là bảo kiếm khó gặp.

“Có có, ta không phải vừa mua vải sao, còn không chạy nhanh mang tới cho khách nhân.” Chưởng quầy hướng tiểu nhị sử ánh mắt. Thấy Lam Vũ Hạo kiêu ngạo, ai cũng biết là gặp phải người khó hầu hạ, chưởng quầy không dám chậm trễ.

Tiểu nhị chạy nhanh ra sau, rất nhanh liền mang lên vải tươi.

Đám người Gia Cát Minh Nguyệt vừa ăn hoa quả, vừa chờ thức ăn.

“Kiếm của ngươi lấy ở đâu?” Bàn bên cạnh tiểu thiếu gia đi tới, lỗ mũi cơ hồ hướng lên trời hỏi, một bộ không coi ai ra gì.