Quyết định đi Thiên Hành Tông, Phượng Cửu công chúa biết, ầm ỹ muốn đi. Kết quả bị hoàng thượng phái người mang về, nói là có chuyện quan trọng. Chờ nàng trở về mới biết được cái gọi là chuyện quan trọng chính là để cho nàng cùng nhóm tài tuấn bồi dưỡng cảm tình, chọn lựa Phò mã. Thời điểm Gia Cát Minh Nguyệt bọn họ đã ra khỏi thành, Phượng Cửu công chúa tức giận, lại không thể nề hà.

Lỵ Hương công chúa mới là tức giận nhất, thật vất vả coi trọng một nam nhân, kết quả nam nhân thấy nàng như gặp rắn rết, vừa thấy đến nàng liền hú lên quái dị rồi chạy. Nàng cũng không đuổi theo Lam Vũ Hạo, đi Uy Ninh Vương phủ có hay không, nàng tức giận nghiến răng nghiến lợi, thề nhất định phải bắt lấy Lam Vũ Hạo.

Lam Vũ Hạo giờ phút này, thảnh thơi tựa vào vách xe, hừ tiểu khúc không biết tên, thoát khỏi kia hai cái công chúa kỳ ba, hắn thật sự là thần thanh khí sảng. Lam Vũ Phàm sau khi ra kinh đô, vốn không có lại ngồi xe lăn. Đây là Gia Cát Minh Nguyệt quyết định. Muốn dẫn người hạ độc, đây là phương pháp nhanh nhất.

Gia Cát Minh Nguyệt nhắm mắt dưỡng thần. Phượng Cửu công chúa không có nuốt lời, nàng quả thật là làm cho hoàng thượng tuyên bố công văn giúp nàng tìm người, chỉ là hiện tại còn không có tin tức. Thừa Trạch đại lục có mười mấy quốc gia, nghĩ đến cũng không phải dễ dàng tìm được.

. . .

Xa xa dãy núi cao đầy cây xanh, từng thạch đình thấp thoáng ở bên trong, phong cách cổ xưa. Xe ngựa chạy ở trên đường, không cảm giác một chút xóc nảy, nơi này sớm đã rời xa quan đạo, nhưng đường so với quan đạo còn bằng phẳng rộng lớn, hai bên đường cây cối cao lớn, che trụ ánh mặt trời, cảm giác nhẹ nhàng khoan khoái.

Nơi này, thuộc loại trong phạm vi thế lực Thiên Hành Tông.

“Hai vị công tử, còn có Gia Cát tiểu thư, trong chốc lát đến tông môn, nếu như chiêu đãi không chu toàn thỉnh bao dung.” Phàn Ninh Dật hơi lo lắng nói với đám người Gia Cát Minh Nguyệt. Đều nói gần hương tình cảm thân thiết, càng tới gần Thiên Hành Tông sơn môn, mặt Phàn Ninh Dật càng kích động, nhưng lại ẩn ẩn sầu lo.

“Nga?” Gia Cát Minh Nguyệt nhìn Phàn Ninh Dật kinh sợ có điểm kỳ quái, Phàn Ninh Dật hoàn toàn không có tiêu sái đại khí khi ở kinh đô Lĩnh Nam quốc, trở nên khẩn trương.

“Ý của ta là, vạn nhất có người không biết tốt xấu đắc tội vài vị, thỉnh không muốn cùng bọn hắn không chấp nhặt.” Phàn Ninh Dật ngượng ngùng nói.

“Yên tâm đi, chúng ta lần này đến chỉ là vì cứu sư phụ ngươi, chuyện khác sẽ không để ở trong lòng.” Gia Cát Minh Nguyệt gật đầu. Mơ hồ cảm giác được, tông môn cổ này chỉ sợ không giống trong tưởng tượng bình tĩnh, bất quá điều này bình thường, phàm là loại tông môn hoặc thế gia lâu đời, bên trong có mâu thuẫn cạnh tranh, này coi như là cường đại trợ lực, nếu không tông môn cũng sẽ không kéo dài đến nay.

Nghe xong Gia Cát Minh Nguyệt nói, Phàn Ninh Dật yên lòng.

Không lâu, đi đến sơn môn Thiên Hành Tông, chỉ thấy phía trên thạch phường cổ cao lớn có khắc ba cái chữ to “Thiên Hành Tông” khí thế rộng lớn. Hai lão giả râu bạc trắng đứng ở phía dưới thạch phường, chắp hai tay sau lưng dõi mắt trông về phía xa.

“Nhị trưởng lão, Tam trưởng lão!” Phàn Ninh Dật nhảy xuống xe ngựa, đối với hai lão giả cung kính hành lễ nói.

“Ngươi tại sao mới trở về? Những người khác sớm cũng đã trở về, còn kém ngươi và Trữ Sinh.” Nhị trưởng lão nhìn Phàn Ninh Dật, bất mãn nói.

“Đệ tử ở Lĩnh Nam quốc trì hoãn nêntrở về chậm.” Phàn Ninh Dật nói.

“Cho ngươi đi làm chính sự, ngươi cho là du sơn ngoạn thủy sao? Hoàn toàn không đem sinh tử của sư phụ ngươi để ở trong lòng!” Nhị trưởng lão nổi giận nói.

“Đệ tử không dám, đệ tử ở Lĩnh Nam quốc, không phải không có khi nào không nhớ thương thế của sư phụ.” Phàn Ninh Dật tuy rằng là đệ tử thân truyền của tông chủ Thiên Hành Tông, nhưng dù sao bối phận so với hai vị trưởng lão thấp, nghe vậy vội vàng giải thích.

“Hừ, cho ngươi mời người, có đến không?” Nhị trưởng lão mặt bình tĩnh hỏi, hỏi xong lại lầm bầm lầu bầu nói, “Quên đi, ngươi nhập môn trễ, cũng không có nhân mạch, cao nhân làm sao có thể dùng để tiền đả động. Mời không đến thì thoi, chạy nhanh đi xem sư phụ ngươi.”

“Nhị trưởng lão, người ta đã mời tới.” Phàn Ninh Dật lúc này mới nhớ tới đám người Gia Cát Minh Nguyệt còn đứng ở phía sau, giới thiệu nói, “Hai vị này là Lĩnh Nam quốc Lam gia Lam Vũ Phàm, Lam Vũ Hạo công tử, vị này là Gia Cát Minh Nguyệt tiểu thư.”

“Gặp qua hai vị trưởng lão.” Lam Vũ Phàm gặp Phàn Ninh Dật vừa thấy mặt đã bị lớn tiếng trách cứ, biết hai người ở Thiên Hành Tông địa vị không thấp, khom mình hành lễ nói.

Nhị trưởng lão tùy ý đánh giá, tùy ý phất phất tay, ngay cả nói đều lười nói nhiều hai câu. Hắn đã sớm nhìn thấy Gia Cát Minh Nguyệt cùng huynh đệ Lam gia, chỉ tưởnglà con cháu thế gia đi theo Phàn Ninh Dật đến tông môn quan sát, căn bản không để trong lòng. Lam gia ở Lĩnh Nam quốc xem như đại gia tộc đẳng nhất, nhưng còn kém xa Thiên Hành Tông.

“Hai vị trưởng lão, Gia Cát tiểu thư tinh thông luyện kim thuật, luyện chế dược tề thế gian hiếm thấy, ta lần này thật vất vả mới mời nàng đến.” Thấy thái độ của Nhị trưởng lão, Phàn Ninh Dật sợ Gia Cát Minh Nguyệt giận dữ phẩy tay áo bỏ đi, nhanh bổ sung một câu.

“Thật không nghĩ tới, Gia Cát tiểu thư còn trẻ tuổi liền tinh thông luyện kim thuật, lão hủ bội phục sâu sắc.” Nhị trưởng lão miệng nói bội phục, trong giọng nói lại tràn đầy khinh thường.

Gia Cát Minh Nguyệt lúc trước được Phàn Ninh Dật nhắc nhở, sớm biết sẽ gặp tình huống này cho nên không có để ở trong lòng. Lam Vũ Phàm biết chênh lệch giữa gia tộc mình và Thiên Hành Tông cho nên lơ đễnh. Chỉ có Lam nhị thiếu gia từ nhỏ đến lớn vẫn là lần đầu tiên bị người không nhìn, lỗ mũi hướng lên trời hừ lạnh một tiếng.

“Ninh Dật, ngươi trước mang vài vị khách quý nghỉ ngơi.” Tam trưởng lão đối với Phàn Ninh Dật sử ánh mắt.

“Vâng, Nhị trưởng lão, Tam trưởng lão, chúng ta đi trước.” Phàn Ninh Dật cúi đầu cáo từ. Sau đó dẫn đám người Gia Cát Minh Nguyệt đi dọc theo cầu thang thật dài.

“Lão Tam, Ninh Dật đứa nhỏ này thật sự là càng ngày càng không hiểu chuyện, tông chủ nay sinh tử chưa biết, hắn thế nhưng mang người không có liên quan trở về, xem mấy người kia mặc chỉ biết là thế gia quyền quý, cư nhiên còn dẫn người trở về du ngoạn.” Nhìn thân ảnh Phàn Ninh Dật và đám người Gia Cát Minh Nguyệt, Nhị trưởng lão tức giận nói.

“Nhị ca, cũng không thể nói như vậy, Ninh Dật vừa rồi cũng không phải giải thích sao, Gia Cát tiểu thư tinh thông luyện kim thuật, có lẽ thật có thể chữa khỏi bệnh chủa tông chủ.” Tam trưởng lão tính tình hòa khí, thay Phàn Ninh Dật biện giải.

“Hừ, Ninh Dật đứa nhỏ này chính là bị các ngươi làm hư, ỷ vào đệ tử thân truyền của tông chủ thị sủng mà kiêu, làm việc toàn không có nửa điểm đúng mực, liền thiếu nữ kia, ngay cả nửa điểm tu vi cũng không có, còn nói cái gì tinh thông luyện kim thuật, cũng chỉ có loại người thành thật như ngươi mới có thể tin tưởng.” Nhị trưởng lão bất mãn nói. Hai vị trưởng lão thực lực bất quá linh hồn đỉnh núi, cách Gia Cát Minh Nguyệt thực lực đế cấp là thiên soa địa viễn, hơn nữa Gia Cát Minh Nguyệt cố ý che giấu thực lực, trừ phi Gia Cát cố ý phóng xuất ra đế cấp uy áp, nếu không lấy thực lực của bọn họ căn bản là tra xét không ra được, lại nằm mơ cũng không thể tưởng được Gia Cát Minh Nguyệt có thực lực cường hãn, cho nên trực giác nghĩ đến nàng là người thường không hề thực lực mà thôi.

“Nhị ca, trên đời này nhiều kỳ nhân dị sĩ, có lẽ nàng thật tinh thông luyện kim thuật.” Tam trưởng lão ba phải dường nói vài câu.

“Quên đi, ta không cùng ngươi tranh, dù sao ta xem Ninh Dật đứa nhỏ này càng ngày càng kỳ cục, nếu về sau thực đem tông môn giao cho hắn, chỉ sợ cơ nghiệp mấy ngàn năm sẽ hủy hoại chỉ trong chốc lát.” Nhị trưởng lão thổn thức nói.

“Ngươi lời này là có ý gì? Tông chủ trước kia không chỉ một lần nói qua, trong phần đông đệ tử chỉ có Ninh Dật phẩm tính thượng giai, nếu một ngày hắn xảy ra ngoài ý muốn, liền đem vị tông chủ truyền cho hắn, bảo vệ Thiên Hành Tông mấy trăm năm thái bình.” Tam trưởng lão tuy rằng tính tình hòa khí, nhưng cũng không ngốc, nghe hiểu ý của Nhị trưởng lão.

“Đó là tông chủ trước kia thanh tỉnh nói, hắn trọng thương hôn mê thời gian dài như vậy, nào biết nói Ninh Dật đứa nhỏ này biến hóa, ta cảm thấy, về chuyện chọn tông chủ, chúng ta tốt nhất lại thương lượng.” Nhị trưởng lão nói.

“Nhị ca, nghe ngươi nói, giống như khẳng định tông chủ sẽ không lại tỉnh.” Tam trưởng lão nghi hoặc nhìn Nhị trưởng lão nói.

“Làm sao, tông chủ cát nhân thiên tướng, tự nhiên có thể hóa hiểm vi di, ta bất quá là sợ có cái vạn nhất, phòng ngừa chu đáo thôi, ha ha.” Nhị trưởng lão đánh cái ha ha, nói tiếp, “Thời điểm cũng không sớm, nên trở về cũng trở về không sai biệt lắm, chúng ta cũng trở về đi.” Nói xong dẫn đầu đi đến tông môn đi đến.

Tam trưởng lão đi theo sau Nhị trưởng lão, trong lòng có cảm giác kỳ quái, nhưng lại không thể nói rõ.

Đám người Gia Cát Minh Nguyệt đi theo Phàn Ninh Dật, không bao lâu liền vào tông môn Thiên Hành Tông. Thiên Hành Tông là đại tông môn có tiếng tăm lừng lẫy ở Lĩnh Nam quốc, trông tông môn có mấy ngàn đệ tử, lúc này tuyệt đại đa số đều đã trở lại, nhưng toàn bộ tông môn lại nghe không được chút tiếng động, im lặng làm cho người ta áp lực.

“Minh Nguyệt, Nhị trưởng lão không đơn giản.” Lam Vũ Phàm cùng Gia Cát Minh Nguyệt đi ở phía sau, bỗng nhiên để sát vào Gia Cát Minh Nguyệt hạ giọng, lấy âm lượng chỉ có hai người bọn họ mới nghe được nói.

Gia Cát Minh Nguyệt nhíu mày, quay đầu nhìn nhìn Lam Vũ Phàm, bất động thanh sắc gật đầu.

Phàn Ninh Dật tâm thần không yên đi phía trước, Lam Vũ Hạo vừa vặn hết nhìn đông tới nhìn tây, cũng vốn không có chú ý tới phía sau hai người nói chuyện.

“Ninh Dật, ngươi đã trở lại, nhanh đi gặp sư phụ ngươi, lại trễ liền không kịp rồi.” Nhìn thấy Phàn Ninh Dật, một lão giả vẻ mặt u sầu thoáng buông lỏng. Nghe ý tứ, hình như là để Phàn Ninh Dật đi gặp sư phụ hắn lần cuối cùng.

“Ngũ trưởng lão, sư phụ?” Phàn Ninh Dật trong lòng cả kinh. Nhớ rõ khi đi, sư phụ tuy rằng trạng thái không tốt, nhưng không nguy hiểm sinh mệnh, nhưng hiện tại nhìn vẻ mặt của Ngũ trưởng lão, giống như sư phụ ở thời khắc nguy cấp nhất.

“Ai, từ khi ngươi đi, tông chủ lão nhân gia hắn tình huống một ngày không bằng một ngày, các sư huynh khác của ngươi cùng sư điệt tìm danh y cao thủ, lại đều thúc thủ vô sách, xem ra, phỏng chừng rất nhanh không được.” Ngũ trưởng lão thần sắc ảm đạm.

Nghe xong Ngũ trưởng lão nói, Phàn Ninh Dật chấn động toàn thân, sắc mặt trắng bệch.

“Ngũ trưởng lão, vài vị này là luyện kim đại sư ta mời tới, chúng ta trước đi xem sư phụ.” Phàn Ninh Dật nói.

“Mau đi đi.” Ngũ trưởng lão gật đầu, nhìn đám người Phàn Ninh Dật bước nhanh rời đi, lại khe khẽ thở dài, “Đứa nhỏ này, cũng gấp đến độ rối loạn, thế nhưng mời vài người trẻ tuổi trở về, thương thế của lão tông chủ, liền ngay cả quốc y đều bất lực, liền niên kỷ của bọn hắn, có thể có vài phần năng lực?” Trong lòng nghĩ như vậy, nhưng Ngũ trưởng lão không có ngăn cản Phàn Ninh Dật, dù sao đã đến lúc này này cho hắn tẫn hiếu đi.

Trong phòng sạch sẽ, một lão nhân vẻ mặt hiền lành nhắm hai mắt nằm ở trên nhuyễn  tháp, tuy rằng hôn mê đã lâu, nhưng sắc mặt hồng nhuận, không làm cho người ta  cảm giác tiều tụy. Vị này chính là sư phụ của Phàn Ninh Dật, Thiên Hành Tông đương đại tông chủ Ngô Phương Hành.

Hơn mười lão giả khí độ bất phàm vây quanh ở bốn phía, cau mày, vẻ mặt trầm ngưng, hiển nhiên là danh y thánh thủ từ đại lục các nơi mời đến hoặc là cao thủ túc lão.

“Thiếu tông chủ, thiếu tông chủ.” Nhìn thấy Phàn Ninh Dật, vài tên đệ tử trẻ tuổi Thiên Hành Tông đều hành lễ. Phàn Ninh Dật tuy rằng tuổi không lớn, nhưng là đệ tử thân truyền của tông chủ, thân phận không phải bình thường, hơn nữa âm thầm sớm có lời truyền, tông chủ từng nói lập Phàn Ninh Dật làm tông chủ tiếp theo, hơn nữa hắn thiên tư hơn người thực lực không tầm thường, hơn nữa tính cách ôn hòa thiện lương, cho nên ở trong thế hệ trẻ có danh vọng cực cao.

“Sư phụ.” Phàn Ninh Dật gục ở trước giường, nắm tay sư phụ, trong mắt xuất lên lệ quang, cố gắng áp chế nội tâm bi thống, nếu không phải trước mặt nhiều người, hắn sẽ khóc thành tiếng.

“Vị tiểu huynh đệ này, còn thỉnh nén bi thương.” Một lão nhân khuôn mặt thanh quắc khuyên nhủ.

“Ngươi nói cái gì? Sư phụ ta còn chưa chết, ngươi đang nói cái gì?” Phàn Ninh Dật xoay qua, phẫn nộ nói, bi thống hắn vẫn áp chế liền bùng nổ.

Lão nhân lắc đầu, không không tức giận, thân là y giả, loại tình huống này hắn thấy nhiều, cũng có thể lý giải tâm tình lúc này của Phàn Ninh Dật.

“Ngụy thần y?” Lam Vũ Phàm nhìn lão nhân, mang theo vài phần nghi hoặc kinh hô.

“Ngươi là?” Lão nhân nhìn Lam Vũ Phàm, cũng kỳ quái hỏi.

“Tại hạ Lam Vũ Phàm, tổ phụ là Lam Ngọc Hồng, mới trước đây ta từng gặp qua ngài một lần.” Lam Vũ Phàm hành lễ nói. Ngụy thần y là tuyệt thế thần y số một Lĩnh Nam quốc, luôn dạo chơi tứ phương, liền ngay cả hoàng thất đều khó mời được hắn.

“Nguyên lai là tôn tử của Ngọc Hồng lão ca, chân của ngươi tốt lắm?” Ngụy thần y nhìn Lam Vũ Phàm kinh ngạc hỏi. Sau khi Lam Vũ Phàm bị thương, Lam Ngọc Hồng lần thỉnh danh y, hắn năm đó cũng đi xem, lại không thấy ra là trúng độc, cho nên cũng thúc thủ vô sách, lúc này nhìn thấy Lam Vũ Phàm khang phục, thậm chí so với người bình thường còn khỏe mạnh cường tráng, tự nhiên cảm thấy kinh ngạc. Cũng không biết là ai năng lực lớn như vậy, có cơ hội nhất định phải đi thỉnh giáo.

“Đa tạ Ngụy thần y thanh, tốt đã nhiều ngày.” Lam Vũ Phàm nói.

“Gia Cát tiểu thư, mời ngươi nghĩ biện pháp, c cứu sư phụ ta.” Phàn Ninh Dật bình tĩnh một chút, vội vàng mà lại chờ đợi nói với Gia Cát Minh Nguyệt.

Nghe nói như thế, trong phòng danh y thánh thủ đều nhìn về phía Gia Cát Minh Nguyệt, tuy rằng không có một người nói chuyện, nhưng trên mặt lại rõ ràng tràn ngập khinh thường, trong bọn họ người nào không phải tiền bối, ngay cả bọn họ đều trị không hết bệnh, chỉ bằng tiểu cô nương có thể? Liền ngay cả Ngụy thần y cũng không miễn lắc đầu, khẽ thở dài một tiếng.

“Ngụy thần y, chân của ta chính là Gia Cát tiểu thư chữa khỏi.” Nhìn thấy vẻ mặt của những người này, Lam Vũ Phàm tự nhiên biết bọn họ suy nghĩ cái gì, trong lòng cảm thấy bất bình, nhỏ giọng nói với Ngụy thần y.

“Nga!” Ngụy thần y trong mắt thần quang sáng ngời, tò mò nhìn Gia Cát Minh Nguyệt.

“Những người khác đều trước đi ra ngoài.” Gia Cát Minh Nguyệt nói.

Những người này vốn liền khinh thường Gia Cát Minh Nguyệt, cảm thấy nàng tuổi còn trẻ không có bao nhiêu bản sự, nghe nói như thế lại tức giận: bất quá một tiểu nha đầu lừa đảo chưa dứt sữa, thật đúng là đem chính mình làm thần y, cũng không nhìn xem này trong phòng đều là người nào, tùy tiện một người cũng là hồi xuân thánh thủ vang danh thiên hạ, là ngươi có thể so sánh sao? Tức giận thì tức giận, bất quá ngại thân phận, lại không có người lên tiếng răn dạy Gia Cát Minh Nguyệt.

“Cũng phải, xem mạch hỏi bệnh vốn là cần hoàn cảnh im lặng, chúng ta nhiều người ở nơi này giống cái gì, đều trước đi ra ngoài đi.” Ngụy thần y nghe xong Lam Vũ Phàm nói không dám khinh thị Gia Cát Minh Nguyệt, dẫn đầu đi ra ngoài. Ngụy thần y ở trong đám người danh vọng cực cao, thấy hắn đi ra ngoài, những người khác tuy rằng lòng mang bất mãn, nhưng không nói gì, đi theo ra ngoài.

“Các vị đi chỗ nào?” Nhị trưởng lão cùng Tam trưởng lão vừa trở về, chỉ thấy một đám lão nhân thật vất vả mời đến đi ra ngoài phòng, không khỏi kinh ngạc hỏi.

“Thiếu tông chủ các ngươi mời tới cao nhân vì tông chủ chẩn trị, chê lão nhân chúng ta vướng bận, đuổi ra ngoài.” Một lão nhân râu tóc bạc trắng mang theo vài phần bất mãn nói.

“Hồ nháo, hoàn toàn là hồ nháo, tiểu hài tử không hiểu quy củ không có chừng mực, mọi người trăm ngàn đừng cùng hắn chấp nhặt, mời đến khách đường nghỉ ngơi một lát đi, trong chốc lát ta giáo huấn hắn, để hắn giáp mặt hướng các vị xin lỗi.” Nhị trưởng lão tạ lỗi nói.

“Coi như hết, chúng ta liền ở chỗ này chờ, nhìn xem thiếu tông chủ quý tông mời đến diệu thủ thần y rốt cuộc có thủ đoạn gì?” Lão giả kia trong lỗ mũi hừ hừ một tiếng.

“Lão Tam, ngươi xem đi, ngươi xem đi, ta chưa nói sai đi, Ninh Dật đứa nhỏ này thật sự là càng ngày càng không hiểu chuyện, những người này chúng ta thật vất vả mới mời đến, hắn cư nhiên đắc tội.” Nhị trưởng lão một bên cùng Tam trưởng lão đi vào bên trong, một mặt nhỏ giọng oán giận nói.

“Nhưng lão nhân vừa tới thời điểm, không cũng đều là một mình cấp tông chủ chẩn trị sao? Những người khác đều tự lảng tránh a.” Tam trưởng lão thành thật nói.

“Kia có thể so sánh sao? Người khác là loại người nào, hắn mời đến là loại người nào?” Nhị trưởng lão hổn hển nói.

“Không phải đều vội tới chẩn trị cho tông chủ, có cái gì khác biệt?” Tam trưởng lão thành thật nói.

“Ai, ai, ai…” Nhị trưởng lão phát hiện cùng người thành thật sự không có biện pháp câu thông, cả thán vài tiếng.

Trong phòng, Gia Cát Minh Nguyệt nhẹ nhàng nắm tay tông chủ, cũng không phải bắt mạch, mà là dụng ý thức tra xét trong cơ thể hắn. Trong khoảng thời gian này, trong cơ thể kia chu bảo thụ do thiên địa linh khí tụ thành lại dài một đoạn ngắn, hiện tại Gia Cát Minh Nguyệt không chỉ có “xem” rõ kinh mạch trong cơ thể người, thậm chí có thể thấy rõ kình khí tồn tại cùng lưu động.

Trong cơ thể tông chủ tràn ngập kình khí dư thừa, màu u lam, như nước suối tẩm bổ thân thể hắn, đây tại sao tông chủ tuy rằng hôn mê nhưng sắc mặt hồng nhuận. Mà ngoài kình khí u lam còn có một đạo kình khí thật nhỏ màu vàng nhạt tồn tại, giống nhau cùng kình khí màu lam xung đột lẫn nhau, chỉ cần hai cổ kình khí gặp nhau, liền va chạm mãnh liệt. Mà này, cũng là nguyên nhân tông chủ lúc ban đầu bị thương không dậy nổi.

Gia Cát Minh Nguyệt âm thầm kỳ quái, kình khí màu lam hiển nhiên là kình khí mà tông chủ khổ tu nhiều năm, theo cường độ, hắn khẳng định là cao thủ ngoài thánh cấp. Vậy thì kình khí màu vàng nhạt cũng không biết lúc nào xuất hiện ở trong cơ thể hắn, tuy rằng cùng kình khí của hắn có xung đột, làm hắn bị thương, nhưng lấy thực lực của hắn, chỉ cần thời gian dài là có thể khắc chế hoặc hoàn toàn hóa giải kình khí này. Nhưng kỳ quái là, kình khí màu lam lại bị phân cách thành vô số đoạn ngắn, thế cho nên không thể khắc chế kình khí màu vàng nhạt, l dưới ẫn nhau va chạm thương thế càng ngày càng nặng, chính ở bên cạnh hấp hối.

Như vậy khó trách ngay cả danh y thánh thủ đều thúc thủ vô sách, bọn họ cho dù y thuật cao minh tới đâu, cũng không có khả năng nhìn thấy kình khí trong cơ thể, tìm không được căn nguyên bệnh, làm sao có thể nghĩ ra biện pháp trị liệu? Bất quá, đối với bọn họ là nghi nan tạp chứng khó giải quyết vô cùng, đối với Gia Cát Minh Nguyệt lại căn bản không phải vấn đề.

“Gia Cát tiểu thư, xin hỏi bệnh của sư phụ ta còn có thể được không?” Phàn Ninh Dật nhìn Gia Cát Minh Nguyệt, lo lắng hỏi.

Gia Cát Minh Nguyệt không có vội trả lời, mà là chậm rãi đem một tia lực lượng nhu hòa đưa vào trong cơ thể tông chủ, nàng nguyên vốn là muốn dùng lực lượng của chính mình thanh trừ kình khí màu vàng nhath, đúng lúc này, chuyện tình kinh dị đã xảy ra. Theo lực lượng đi tới đường dẫn, hơi thở tràn ngập sinh cơ đến từ bảo thụ cũng đồng thời tiến vào trong cơ thể tông chủ, tại đây, trong cơ thể tông chủ kình khí hỗn loạn chẳng những không có chống lại, mà là lập tức trở nên bình tĩnh, hai đạo kình khí một lam một vàng hoàn toàn bất đồng hòa hợp lưu động, không còn có chống lại chạm. Mà kình khí bị phân cách thành vô số đoạn ngắn cũng có dần dần dung hợp gắn lại.

“Không có vấn đề, chỉ cần cho ta một chút thời gian, sư phụ ngươi rất nhanh có thể khang phục.” Gia Cát Minh Nguyệt ngừng tay, tại hai cổ kình khí va chạm, trong cơ thể tông chủ ám thương vô số, nếu lúc này giúp hắn khôi phục kình khí, chỉ sợ thân thể hắn căn bản không chịu nổi, cho nên phải trước điều trị thân thể hắn mới được.

“Đa tạ Gia Cát tiểu thư, đa tạ Gia Cát tiểu thư.” Phàn Ninh Dật vui mừng quá đỗi, thiếu chút nữa quỳ rạp xuống đất.

“Hừ, khẩu khí thật lớn!” Nhị trưởng lão đi đến, nghe xong Gia Cát Minh Nguyệt giải thích liền hừ mạnh một tiếng.

Các thần y khác cũng đi theo tiến vào, ánh mắt nhìn Gia Cát Minh Nguyệt phần lớn mang theo trào phúng: tiểu cô nương da trâu cũng thổi trúng quá, thoáng một chút có thể khang phục? Bọn họ là thần y nổi danh ít nhất ở chỗ này đợi nửa tháng, ngay cả căn nguyên đều không tìm được, nàng lại còn nói nhẹ nhàng như vậy, cho dù xuy ngưu cũng không phải như vậy thổi đi!

“Vị này, vị này…” Tam trưởng lão không nghĩ nhiều, nghe xong Gia Cát Minh Nguyệt nói nội tâm mừng như điên, đang muốn hỏi lại vài câu, lại nhất thời nhớ không nổi tên tên của Gia Cát Minh Nguyệt, cảm thấy thất lễ, nét mặt già nua đỏ bừng.

“Ta gọi là Gia Cát Minh Nguyệt.” Gia Cát Minh Nguyệt nói.

“Gia Cát tiểu thư, ngươi vừa rồi nói là thật?” Tam trưởng lão kích động hỏi.

“Tự nhiên là thật. Tông chủ bất quá là trong cơ thể có hai đạo kình khí thác loạn, va chạm lẫn nhau mà thôi, chỉ cần xử lý kình khí, tự nhiên sẽ không có chuyện, bất quá tông chủ bị thương thời gian không ngắn, trong cơ thể có ám thương, các ngươi trước tìm mấy vị dược liệu, chờ ta luyện tốt dược tề, trước điều trị thân thể, lại đến kình khí, tự nhiên liền không có vấn đề.” Gia Cát Minh Nguyệt nhẹ nhàng bâng quơ nói, sau đó báo ra vài tên dược liệu.

Ánh mắt bốn phía nhìn Gia Cát Minh Nguyệt tức khắc biến đổi, liền ngay cả mấy người bắt đầu lòng mang bất mãn đều thu hồi coi thường. Làm nghề y nhiều năm, những người này cũng không phải hư danh, đều có thực học, hoặc nhiều hoặc ít đều nhận thấy trong cơ thể tông chủ khác thường, chỉ là vì tự thân thực lực không đủ, cho nên tra không ra căn nguyên bệnh, nghe Gia Cát Minh Nguyệt nói liền tức khắc hiểu ra.

Nhưng lại nghi hoặc, cho dù Gia Cát Minh Nguyệt nói không sai, nhưng nàng làm cách nào từ trong cơ thể tông chủ phát hiện kình khí, phải biết tông chủ là cao thủ thánh cấp, trong cơ thể kình khí cường đại cỡ nào, cho dù luyện kim thuật của tiểu cô nương cường thịnh, cũng không rất khả năng dùng dược tề xem xét kình khí đi.

Nghi hoặc là nghi hoặc, lúc này lại không còn có người khẩu xuất cuồng ngôn, dù sao bọn họ đợi nửa tháng cũng chưa chẩn đi ra căn nguyên bệnh, bị Gia Cát Minh Nguyệt một ngụm nói toạc ra, hiển nhiên thực lực không kém, lại cùng người khác không qua được không phải tự đánh mất mặt sao?

“Được, được, ta lập tức đi, Ninh Dật, ngươi trước mang Gia Cát tiểu thư đi nghỉ ngơi, ta liền đem dược liệu đưa tới.” Tam trưởng lão không nghĩ nhiều, vội vã chạy ra ngoài.

Phàn Ninh Dật đang muốn mang theo đám người Gia Cát Minh Nguyệt đi phòng khách nghỉ ngơi, lại nghe Gia Cát Minh Nguyệt nói, “Không cần, liền ở chỗ này chờ đi, ngươi đi trước chuẩn bị dụng cụ luyện kim, trong chốc lát trị sư phụ ngươi lại nghỉ ngơi không muộn.”

Tất cả mọi người ngây ngẩn cả người, một đám diệu thủ thần y lại thiếu chút nữa kinh ngạc rớt cằm. Nguyên tưởng rằng Gia Cát Minh Nguyệt nói thoáng cho ta một chút thời gian, chậm nhất cũng là một tháng rưỡi, nào biết ý của nàng là tại chỗ là có thể chữa khỏi, trước không nói xử lý kình khí trong cơ thể tông chủ, nói điều dưỡng kinh mạch thân thể, kia cũng không phải một chốc có thể hoàn thành, Gia Cát Minh Nguyệt rốt cuộc không nên tự tin?

Ai cũng không có chú ý tới, sắc mặt Nhị trưởng lão tràn ngập khinh thường biến sắc, trong mắt xuất hiện quang mang khác thường chợt lóe, tựa hồ có vài phần nghi ngờ cùng khủng hoảng.

Phàn Ninh Dật sớm biết Gia Cát Minh Nguyệt luyện chế dược tề, đối với trình độ luyện kim của nàng không có một chút hoài nghi, bận hướng hậu viện chạy tới. Tông môn cổ như Thiên Hành Tông, mấy thứ này đương nhiên không thiếu.

Rất nhanh, Phàn Ninh Dật cùng hai gã đệ tử trẻ l tuổi iền mang theo trọn bộ dụng cụ luyện kim trở lại, Tam trưởng lão cũng mang theo mấy vị dược liệu Gia Cát Minh Nguyệt muốn chạy vội tới. Mọi người nhìn lại, khô diệp hoa, lưu hương quả, bạch huyết tham… Không chỗ nào không phải là thượng hợp lại, trong truyền thuyết đều có công hiệu khởi tử hồi sinh, nhưng truyền thuyết dù sao chính là truyền thuyết, muốn nói có thể làm lão tông chủ khang phục như lúc ban đầu, ai cũng không dám tin tưởng. Mang theo vài phần nghi hoặc, tất cả mọi người nhìn phía Gia Cát Minh Nguyệt.

Vài vị trưởng lão khác cùng nhân vật trọng yếu của Thiên Hành Tông lúc này cũng tới, đều tràn ngập chờ mong nhìn Gia Cát Minh Nguyệt.

Lô, nhóm lửa, rửa sạch dược liệu, khống chế hỏa hậu… Hết thảy thuận buồm xuôi gió, Gia Cát Minh Nguyệt phát hiện, từ khi trong cơ thể có được khỏa bảo thụ, ý thức thần niệm trở nên vô cùng cường đại, không chỉ có có thể “xem” rõ kinh mạch cùng kình khí trong cơ thể mình hoặc người khác lưu động, hơn nữa đối với dược tính của dược liệu cũng càng thêm chính xác. Khi nào thì dược tính phát ra mạnh nhất, khi nào thì nên dùng dược liệu gì? Trước kia còn cần đi tự hỏi, hiện tại nghĩ cũng không cần nghĩ, hết thảy đều tự động ở trong óc hình thành.

Ở đây thần y nổi tiếng đã lâu, đối với luyện kim thuật đương nhiên sẽ không xa lạ, trong đó không ít người lại lấy luyện kim thuật nổi danh, nhưng hiện tại thấy Gia Cát Minh Nguyệt động tác thành thạo, nắm chắc hỏa hầu, ngay cả bọn họ đều mặc cảm. Hơn nữa làm bọn hắn cảm thấy kinh ngạc không thôi là, cũng không biết Gia Cát Minh Nguyệt rốt cuộc làm như thế nào, dưới lô đỉnh một đoàn ngọn lửa màu lam khi lớn khi nhỏ, khi thì ngưng tụ một đường, khi thì phân tán thành đoàn, thế nhưng không hề sai lầm.

Trong phòng tràn đầy mùi thơm dược thảo, ngửi làm người ta thần thanh khí sảng khắp cả người nhẹ nhõm. Bốn phía thỉnh thoảng truyền đến tiếng than sợ hãi, ánh mắt mọi người nhìn về phía Gia Cát Minh Nguyệt đều tràn ngập khâm phục.

Lam Vũ Hạo chú ý tới ánh mắt chung quanh, trong lòng không hiểu dâng lên cảm giác tự hào. Mà Lam Vũ Phàm cũng bình tĩnh nhìn Gia Cát Minh Nguyệt, nhìn khuôn mặt tinh xảo hoàn mỹ của Gia Cát Minh Nguyệt, bất tri bất giác, nhìn ngây ngốc.

Bên trong lô đỉnh, hơi nước bốc hơi, các loại dịch dược liệu dung hợp, sôi trào quay cuồng, hiện ra lưu quang kỳ dị, xa hoa làm lòng người say.

“Tốt lắm.” Gia Cát Minh Nguyệt đột nhiên một tiếng quát nhẹ, trong lô ngọn lửa lớn, phát ra một tiếng vang nhỏ, một đoàn sương trắng bay lên trời, mùi thơm nồng đậm lạ lùng tràn ngập ở bên trong, thật lâu không tiêu tan.

Mọi người nhìn trong đỉnh, chỉ thấy một đoàn sương mù giống như đám mây trắng lẳng lặng di động ở bên trong, mềm nhẹ, mềm mại, như mây.

“Này, đây là dược tề gì?” Một lão giả tràn đầy khiếp sợ hỏi. Hắn cũng là cả đời say mê luyện kim thuật, chưa bao giờ gặp qua dược tề kỳ lạ như vậy. Phải biết tuyệt đại đa số luyện kim dược tề đều là chất lỏng, nghe nói độ cao áp súc ngưng luyện cũng khả năng hình thành đan hoàn, nhưng luyện kim dược tề giống như sương mù, đừng nói nhìn, liền ngay cả nghe đều không có nghe nói qua.

Gia Cát Minh Nguyệt không có trả lời, lấy ra một bình sứ đem dược tề giống như sương mù bỏ vào, đưa tới bên môi tông chủ, dược thủy giống như có sinh mệnh, hướng tới, toàn bộ rót vào trong cơ thể hắn.

Cùng lúc đó, bảo thụ trong cơ thể Gia Cát Minh Nguyệt chấn động nhẹ, một đạo linh khí tràn ngập sinh cơ tiến vào trong cơ thể tông chủ, kình khí màu lam vốn đã vỡ vụn thành vô số đoạn ngắn tại linh khí tẩm bổ nhanh chóng dung hợp, cùng kình khí màu vàng đồng thời ở kinh mạch lưu động, không chỉ bình an vô sự, hơn nữa hỗ trợ lẫn nhau, thậm chí so với trước kia còn cường hãn hơn.

Trong khoảnh khắc, toàn thân tông chủ đều ẩn ẩn trồi lên sương mù màu trắng tương tự dược thủy, một cỗ bồng bột sinh cơ theo thân thể hắn lộ ra, trên mặt hồng nhuận cùng trên tay gầy chớp động sáng bóng, da thịt tràn ngập co dãn.

Liền coi như người không hiểu y thuật cũng biết, tông chủ bị bệnh tra tấn thân thể, đang lấy tốc độ kinh người nhanh phục hồi như cũ.

Ngón tay của tông chủ ngón tay đột nhiên giật, miệng phát ra một tiếng vang nhẹ.

Ai cũng không nghĩ đến, Gia Cát Minh Nguyệt luyện chế dược tề thật sự thần kỳ, cư nhiên dựng sào thấy bóng, ở giờ khắc này, tất cả mọi người kinh sợ ngây người. Này làm sao là luyện kim dược tề, căn bản chính là thiên đan thần dược a.

Ánh mắt mọi người nhìn về phía Gia Cát Minh Nguyệt cực nóng. Mà ánh mắt Ngụy thần y nhìn về phía Gia Cát Minh Nguyệt lại nóng bỏng. Tuổi trẻ còn có y thuật cùng luyện kim thuật thần kỳ, nàng rốt cuộc là người nào? Nhất định phải tìm nàng lãnh giáo. Cũng không biết, nàng có thu đồ đệ hay không. Nếu nếu có thể, thật hy vọng có thể bái nàng làm sư phụ. Đối với Ngụy thần y mà nói, học vô chỉ tẫn, tuyệt không bởi vì tuổi mà cân nhắc.

Lam Vũ Hạo nhìn quét mọi người một vòng, nâng cằm, hừ một tiếng. Giống như là hắn luyện chế dược tề.