Triệu Hoán Sư Khuynh Thành (Phúc Hắc Cuồng Nữ: Khuynh Thành Triệu Hồi Sư)

Quyển 1 - Chương 93: Rốt cuộc, thân phận của Quân Khuynh Diệu là gì?

“Đây không phải là Tiểu vương gia sao? Thật khéo nha, không biết ngươi đã mua được quần lót sắt chưa?” Mặc Sĩ Thần đang khó chịu lại gặp phải mấy người Hứa Anh liền mở miệng châm chọc.

“Hừ!” Hứa Anh ăn khổ rồi nên biết mấy người này không dễ trêu, cố nén tức giận, tiếp tục trèo lên đỉnh núi.

“Mập Mạp, có bản lãnh thì hoàn thành nhiệm vụ rồi hãy nói, đừng ở đây khua môi múa mép.” Hứa Anh không mở miệng, nhưng tiểu lâu la Dư Long, nhịn không được tỏ thái độ.

“Tốt, miệng lưỡi lợi hại của ta không thỏa mãn được các ngươi, vậy thì chúng ta so nắm đấm xem sao?” Mặc Sĩ Thần giơ giơ nắm đấm, đối phó với hạng người này, căn bản không cần Gia Cát Minh Nguyệt xuất thủ, chỉ cần hắn là đủ rồi … À, tốt nhất là nên thêm cả Chuột Nhắt nữa.

Thấy Mặc Sĩ Thần không có vẻ gì là sợ hãi, trong lòng Dư Long có phần hơi hoảng, không dám nói gì nữa, theo sát bước chân Hứa Anh.

“Người trợ giúp của ngươi đâu, nhanh như vậy đã bị vứt bỏ rồi sao? Ta đã nói rồi, lớn lên chẳng ra gì thì đừng học đòi người ta đấu trí, đến lúc bị vứt bỏ lại công toi như giỏ trúc múc nước cũng không hiểu tại sao?” Liễu Y Vi vân vê ngón tay ném ra một câu khiến không ai hiểu gì, xoay thắt lưng, lắc mông đi tới bên cạnh mấy người Gia Cát Minh Nguyệt.

“Lớn lên chẳng ra gì? Đang nói Minh Nguyệt sao?” Lăng Phi Dương và mấy người Mặc Sĩ Thần đều ngạc nhiên, nếu không phải lúc nói chuyện nàng ta nhìn chằm chằm vào Gia Cát Minh Nguyệt, thật sự mọi người cũng không biết nàng ta đang nói ai. Nữ nhân này bị mù hay từ nhỏ đến lớn không soi gương, nhắc tới công phu xoay thắt lưng, lắc mông, trêu hoa ghẹo nguyệt thì Minh Nguyệt không bằng nàng ta, nhưng đang nói đến tướng mạo, nàng ta và Minh Nguyệt tuyệt không cùng một đẳng cấp. Nhưng mà, không ai hiểu được câu sau có ý gì. Kể cả Gia Cát Minh Nguyệt.

“Nàng ta nói Minh Nguyệt bị vứt bỏ là ý gì?” Mặc Sĩ Thần suy nghĩ nửa ngày cũng không hiểu lời Liễu Y Vi. Lời nói này thực sự là quá “thâm thúy”, hoàn toàn không hiểu nàng ta đang nói cái gì.

Hai đội ngũ không vừa mắt nhau, một trước một sau leo lên đỉnh núi, âm thầm đọ sức.

“Nhanh lên một chút, các ngươi quá chậm, với tốc độ này, chờ chúng ta lấy được Băng Tinh hoa về giao nhiệm vụ, các ngươi vẫn chưa leo lên đến đỉnh đâu.” Mặc Sĩ Thần và mấy người Gia Cát Minh Nguyệt từ bên cạnh vượt lên trước bọn Hứa Anh, thuận miệng châm chọc vài câu.

“Đều nhanh lên cho ta!” Mặt Hứa Anh tối sầm, tức giận nghiến răng, bước nhanh hơn.

“A, mệt chết đi được, nghỉ một lát đi.” Mặc Sĩ Thần làm ra vẻ mệt mỏi, thở hổn hển, đặt mông ngồi dưới đất, lắc đầu nói.

“Nhanh lên một chút, bọn họ không kiên trì được nữa.” Hứa Anh thấp giọng phân phó, đám tay chân vội vàng đuổi theo. Đi qua mấy người Mặc Sĩ Thần, đắc ý liếc bọn họ một cái, trong lòng hừ lạnh một tiếng: “Tưởng các ngươi lợi hại thế nào, hóa ra cũng chỉ thế thôi.”

“Được rồi, chúng ta nghỉ ngơi một lát rồi tiếp tục đi.” Mấy người Hứa Anh gia tăng tốc độ, lao đi như điên, mệt mỏi sắp không chịu được nữa, muốn nghỉ ngơi một chút, đám Gia Cát Minh Nguyệt lại đi tới.

Chịu đựng, bước nhanh một chút, không tốt, bị bọn họ giành đường, không tồi, bọn họ không chịu được nữa, lại nghỉ ngơi, lấy thêm sức lực, lấy thêm sức lực, được rồi, cuối cùng cũng chạy lên trước, nghỉ ngơi một chút, không tốt, lại đuổi tới rồi, liều mạng chạy, lại bị vượt trước, lại nghỉ ngơi, tiếp tục đuổi theo,…

Mấy canh giờ sau, đỉnh núi ngàn năm đóng băng không thay đổi đã gần ngay trước mắt, dọc đường đi, mấy người Gia Cát Minh Nguyệt đi một chút, lại nghỉ một chút, vô cùng thoải mái, mà đám người Hứa Anh ở phía sau, mệt mỏi giống như chó đang vươn dài cái cổ ra thở hổn hển. Đám người Hứa Anh cuối cùng cũng nhận ra, Mặc Sĩ Thần đang trêu đùa bọn họ!

“Thế nào, mệt sao, muốn so với ta, cũng không hỏi xem Mặc Sĩ thiếu gia lúc trước ở Học viện Thiên Phong luyện tập như thế nào? Chính là mười mấy kiếm sĩ ngày ngày kêu đánh gọi giết đuổi theo ta. Chỉ mấy người các ngươi, vẫn còn non lắm.” Mặc Sĩ Thần dương dương tự đắc kể lại lịch sử đầy máu và nước mắt của mình, cả người tinh lực dồi dào, không nhìn thấy chút mệt mỏi nào.

“Mập Mạp chết bầm! Khốn kiếp!” Mấy người Hứa Anh vừa mệt vừa tức, thoáng cái nằm rạp hết trên mặt đất lạnh như băng, “hồng hộc, hồng hộc”, ra sức thở hổn hển giống như đang kéo ống bễ.*

(*) Ống bễ lò rèn đấy. Các bạn xem phim cổ trang rồi là tưởng tượng ra ngay.

Xa xa, những tiếng thú tức giận gầm thét truyền đến, dường như tiếng gào thét bị che giấu trong tiếng gió.

“Có người?” Mấy người Gia Cát Minh Nguyệt đều nghe được tiếng động, chỉ có đám người Hứa Anh vẫn mờ mịt không biết gì.

“Hình như truyền tới từ đỉnh núi.” Lăng Phi Dương cẩn thận xác định hướng âm thanh bay đến, chỉ vào đỉnh núi nói.

Nơi hoa Băng Tinh lớn lên, thông thường đều có ma thú cường đại canh giữ, lúc trước, mấy người Gia Cát Minh Nguyệt đi qua Tuyết Phong không gặp phải ma thú nào quá mạnh, cũng không tìm được bông hoa băng nào. Xem ra lần này đã tìm tới đúng chỗ, nhưng nghe tiếng đánh nhau, có vẻ đã có người nhanh chân đến trước, nhất định không thể để người khác đoạt trước được.

Mấy người chạy nhanh lên đỉnh núi, nhìn bóng dáng mấy người Gia Cát Minh Nguyệt nhanh chóng thu nhỏ, Hứa Anh và đám tùy tùng của mình mới biết khoảng cách giữa bọn họ và mấy người Gia Cát Minh Nguyệt là bao xa, bọn họ mệt đến bò cũng không bò dậy nổi, còn người ta vẫn có thể chạy đi như bay.

“Chúng ta cũng đi.” Hứa Anh mơ hồ cảm giác được hôm nay có thể hoàn thành nhiệm vụ. Vì vậy cắn răng, kiên trì đứng lên. Kỳ thực, với xuất thân của hắn, từ nhỏ đã nhận được huấn luyện tốt nhất, cũng có mấy phần bản lĩnh, chẳng qua từ bé quen sống an nhàn sung sướng, nghị lực so với dân chúng bình thường cũng kém hơn, nhưng lúc này một lòng nghĩ tới nhiệm vụ, quên hết mệt mỏi, nên động tác cũng không tính là quá chậm. Mấy tên lâu la thấy chủ tử liều mạng, cũng cắn răng đi theo.

Vượt qua đỉnh núi, chỉ thấy mặt sau Tuyết Phong là một sông băng hẹp dài, đột nhiên đáy sông băng xuất hiện một vết nứt lớn, một con ma thú to lớn đang từ khe nứt chui ra, lao về phía một nhóm mười mấy dong binh. Mà trên đỉnh khe nứt, một đóa hoa trong suốt như thủy tinh đang đong đưa đón gió, phát ra những quầng sáng thần bí. Băng Tinh hoa, đây chính là nhiệm vụ của mấy người Gia Cát Minh Nguyệt, Băng Tinh hoa!

“Ma Mông!” Đến đỉnh núi chậm hơn một chút, Hứa Anh nhìn ma thú vĩ đại phía dưới, vẻ mặt hoảng sợ.

Không sai, đây chính là ma thú khủng bố mà Gia Cát Minh Nguyệt đã gặp qua một lần – Ma Mông! Lần này, không phải một con Ma Mông mà là một bầy! Chỉ một con Ma Mông đã có lực sát thương kinh khủng như vậy, đừng nói đến một bầy!

Lúc này, hơn mười dong binh đang không ngừng chiến đấu với Ma Mông, mặc dù, mỗi dong binh đều có thực lực không tầm thường, tất cả đều là cao thủ cấp Linh hồn trở lên, nhưng chiến đấu với Ma Mông vẫn bị rơi vào thế hạ phong, tất cả tạo thành một tổ hợp cùng nhau chiến đấu, phía ngoài là kiếm sĩ thực lực mạnh mẽ ngăn cản công kích của Ma Mông, bên trong là cung thủ nhanh chóng giương cung, nhưng bọn họ có rót vào bao nhiêu kình khí, dùng bao nhiêu tinh thần lực điều khiển vũ tiễn, cũng không có cách nào đâm xuyên qua lớp lông dài và dày của Ma Mông. Trong cùng của vòng chiến đấu, hai triệu hoán sư đang triệu hoán ma sủng, nhưng đối mặt với cự thú có huyết mạch viễn cổ như Ma Mông, ma sủng của bọn họ căn bản không có dũng khí tiến lên, nằm một chỗ run lẩy bẩy.

“Là dong binh đoàn Thần Thoại!” Lăng Phi Dương nhìn đám dong binh trên sông băng, hơi kinh ngạc nói. Chẳng lẽ, nhiệm vụ của bọn họ cũng là Băng Tinh hoa?

“Hình như người tình của ngươi không ổn rồi, ngươi không đi giúp một tay sao?” Liễu Y Vi vừa lên đến đỉnh núi, nhìn thấy dong binh đoàn Thần Thoại châm chọc nói.

Gia Cát Minh Nguyệt cuối cùng cũng hiểu lời nàng ta nói lúc trước là có ý gì, vỗ vỗ trán. Thật không hiểu đầu óc nữ nhân này được cấu tạo bằng cái gì, sao lại có thể có suy nghĩ mang tính chất nhảy vọt như vậy? Mặc Sĩ Thần cũng hiểu được ý lúc trước của Liễu Y Vi, nhìn Liễu Y Vi bằng ánh mắt hung ác, hạ quyết tâm, nếu có cơ hội nhất định phải dậy dỗ xú nữ nhân này thật cẩn thận. Còn Lăng Phi Dương, tuy sắc mặt vẫn hài hòa nhưng ánh mắt đã trở nên u ám, mù mịt.

Giữa sông băng, Ma Mông phát hiện ra thân ảnh của mấy người trên đỉnh núi, phát ra những tiếng gầm gừ, vứt dong binh đoàn Thần Thoại sang một bên, nhấc cái chân khổng lồ hướng về phía đỉnh núi.

“A!” Đang chuẩn bị chế nhạo Gia Cát Minh Nguyệt, nhìn thấy cảnh này, Liễu Y Vi sợ hãi kêu lên một tiếng.

Đây chính là Ma Mông trưởng thành, ma thú cấp S có thực lực tương đương cao thủ cấp Linh hồn, thậm chí có thể sánh ngang với Thánh cấp cao thủ. Dù mấy người Hứa Anh quần là áo lượt, ngu xuẩn, cũng biết mình có bao nhiêu phân lượng. Không đợi Hứa Anh mở miệng, đám tùy tùng như chó nhà có tang, như ong vỡ tổ lao xuống chân núi. Chạy được vài bước, cảm thấy có gì đó không đúng, vội quay trở lại gào thét: “Tiểu Vương gia, chạy mau! Lần sau lại tìm cơ hội đến lấy Băng Tinh hoa!” Hứa Anh nhìn Băng Tinh hoa một cái lại liếc nhìn Ma Mông, cuối cùng, cắn răng chạy theo ra ngoài, đừng thấy mới vừa rồi còn thở hồng hộc, bây giờ chạy còn nhanh hơn thỏ. Cái mạng nhỏ vẫn quan trọng hơn a!

Đối mặt với Ma Mông đang xông tới, mấy người Gia Cát Minh Nguyệt không hề hoảng hốt, một mặt là tuyệt đối tự tin với thực lực của mình, mặt khác là do trong tay bọn họ còn có một sát thủ lợi hại.

Ma Mông xông lên đỉnh núi, đang định tấn công, đột nhiên, một Tiểu mập mạp hiện ra trước mặt bọn hắn.

Tiếng tỳ bà phi thường “êm tai” cùng với tiếng hát “vui vẻ” vang lên, tất cả Ma Mông đều ngừng lại, giống như hóa đá, Hạ Thanh ngẩng đầu lên trông thấy mấy người Gia Cát Minh Nguyệt, thở ra một hơi thật dài, nếu như tiếp tục cùng Ma Mông dây dưa, có lẽ tiểu đội Thần binh sẽ bị chôn vùi trong tay mình.

Mặc dù đến bây giờ cũng không biết rốt cuộc đêm ấy Gia Cát Minh Nguyệt dùng cách gì bức lui Ma Mông, nhưng hắn biết, hôm nay được cứu rồi!

Thấy nhiều Ma Mông như vậy, Tiểu Nhục Hoàn vô cùng hưng phấn, khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hào tràn đầy vui thích, tiết tấu nhẹ nhàng cũng trở nên nhanh hơn, vui vẻ hơn. Thế nhưng, đối với Ma Mông mà nói, đây là một sự giày vò không hơn không kém, dĩ nhiên đối với bọn Gia Cát Minh Nguyệt đây cũng là một sự hành hạ.

Mấy con Ma Mông đã leo đến đỉnh núi, vội vàng che tai chạy về dưới sông băng, những Ma Mông khác cũng rối rít lui về phía cửa khe nứt, ánh mắt nhìn về phía Tiểu Nhục Hoàn vô cùng phức tạp, có thân thương, cũng có chán ghét, còn nhiều hơn vẫn là bất đắc dĩ.

Từ trong khe nứt truyền ra một tiếng rống to cuồng bạo, một con Ma Mông còn to hơn những con khác gấp mấy lần, đạp những bước nặng nề đi ra, bộ dáng tức giận, buồn bực, đây chính là con Ma Mông hôm trước bị bức lui, những con Ma Mông khác đều cúi người, cung kính đứng hai bên. Hiển nhiên đây chính là Ma Mông vương.

Nhìn thấy Tiểu Nhục Hoàn, con Ma Mông này mới đầu là sững sờ, sau đó điên cuồng hét lên mấy tiếng.

“Mẫu thân, nó nói chúng ta mau cút đi, hôm nay tâm tình nó không tốt, đừng tới chọc nó.” Tiểu Nhục Hoàn tạm ngừng màn trình diễn ngẫu hứng của hắn, nói với Gia Cát Minh Nguyệt.

“A, vậy con nói với nó, chúng ta cũng không muốn quấy rầy nó, chỉ cần lấy được Băng Tinh hoa, chúng ta sẽ lập tức rời đi.” Gia Cát Minh Nguyệt nói.

“Dạ.” Tiểu Nhục Hoàn hào hứng đi tới trước mặt Vua Ma Mông, trong miệng liên tiếp phát ra những âm tiết quái dị.

Không đợi Tiểu Nhục Hoàn nói xong, Ma Mông cúi đầu xuống chỗ Tiểu Nhục Hoàn điên cuồng gào lên, sau đó cũng phát ra những âm tiết quái dị. Gia Cát Minh Nguyệt cảm thấy loại âm tiết này có một ma lực kỳ lạ, ngay cả khi nàng và Tiểu Nhục Hoàn dùng tâm linh cảm ứng, cũng không hiểu được bọn họ đang nói gì.

Tiểu Nhục Hoàn có vẻ rất không vui, ngước cái đầu nhỏ, đùng đùng tức giận gào thét một hồi.

Ma Mông cúi đầu thấp hơn, gần như chạm vào đầu Tiểu Nhục Hoàn, mở cái miệng rộng gầm thét. Hai người bà con tương đối xa, cứ như vậy không ngừng gào thét tranh cãi, nước miếng từ trong cái miệng rộng của Ma Mông văng khắp nơi, giống như mưa rào trút lên người Tiểu Nhục Hoàn.

Qua một hồi, cả hai có vẻ đều mệt mỏi, Tiểu Nhục Hoàn lau nước miếng trên mặt, giũ nước miếng trên quần áo, ủ rũ cúi đầu đi về phía Gia Cát Minh Nguyệt, ủy khuất nói: “Mẫu thân, nó không chịu.”

“Vì sao?” Gia Cát Minh Nguyệt nghi hoặc hỏi.

“Nói nói nó đau răng, cần vật này để giảm đau, nếu không có, nó sẽ đau đến phát điên.”

“Đau răng!” Mấy người Gia Cát Minh Nguyệt dở khóc dở cười, hóa ra mấy ngày trước đem ma thú trong Băng Phong cốc đuổi đến gà bay chó sủa, thiếu chút nữa vạ lây cả thôn dong binh bị phá hủy, là vì nó đau răng. Đau răng khiến nó trở nên hỗn loạn và cuồng bạo đến vậy sao.

“Tiểu Nhục Hoàn, con nói với nó, nếu ta có thể chữa cho nó hết đau, nó có thể để ta mang Băng Tinh hoa đi không?” Gia Cát Minh Nguyệt nín cười nói.

“Dạ.” Tiểu Nhục Hoàn nhanh nhẹn chạy về phía Ma Mông, lại rống lên một hồi, sau đó rất nhanh quay đầu lại ra dấu đã giải quyết xong.

Đơn giản vậy sao? Gia Cát Minh Nguyệt suýt nữa bật cười, hai mắt cong thành hình trăng non.

“Gia Cát tiểu thư, may mà có mấy người.” Hạ Thanh và các dong binh đi đến bên cạnh mấy người Gia Cát Minh Nguyệt, cảm kích nói. Nếu như hôm nay không gặp được mấy người Gia Cát Minh Nguyệt, có lẽ bọn họ đã lành ít dữ nhiều.

“Không cần khách khí, nếu như đổi lại là các người, không phải các người cũng làm vậy sao?” Gia Cát Minh Nguyệt nói.

“Gia Cát tiểu thư, vẫn còn một việc muốn cô nương giúp một tay.” Hạ Thanh có chút khó khăn nói.

“Chuyện gì?” Thời gian chung đụng tuy rằng không dài, nhưng Gia Cát Minh Nguyệt biết tính tình Hạ Thanh vô cùng thẳng thắn, nhìn thấy vẻ mặt khó khăn này có chút kỳ quái.

“Các ngươi có thể giúp ta hỏi một chút, Băng Tinh hoa còn có thể tìm ở đâu nữa được không?”

“Các người cũng cần Băng Tinh hoa để hoàn thành nhiệm vụ sao?” Gia Cát Minh Nguyệt hỏi. Nếu không phải vì hoàn thành nhiệm vụ của Thánh điện, nàng sẵn sàng đưa cho hắn bông hoa này, nhưng lần này, nàng không được phép phân vân.

“Không phải, nếu như chỉ là nhiệm vụ, cho dù không làm được cũng không sao.” Hạ Thanh thẳng thắn nói, giọng điệu ngày càng trầm xuống, “Thật ra, muội muội ta mắc phải một căn bệnh lạ, chỉ cần có Băng Tinh hoa là có thể chữa khỏi.”

“Bệnh lạ?” Gia Cát Minh Nguyệt hơi ngẩn người, nhìn đau thương trong mắt Hạ Thanh, chợt nhớ tới lời của Triệu Cẩm Lượng lúc trước, em gái hắn đang mắc trọng bệnh nằm trên giường, Hạ Thanh nghe xong những lời này mới thả hắn đi. Thì ra là vậy, Hạ Thanh rất thương yêu muội muội của mình, nên khi nghe Triệu Cẩm Lượng nói những lời kia, nỗi đau xót trong lòng lại nổi lên. Có lẽ lúc đó, Triệu Cẩm Lượng hoảng quá nói bừa nhưng vừa khéo đâm trúng chỗ mềm mại nhất trong lòng Hạ Thanh, cho nên mới giữ được một mạng. Đúng là vận cứt chó!

“Mẫu thân, nó nói chỉ cần chữa khỏi cho nó, không chỉ bông Băng Tinh hoa kia, muốn gì đều có thể lấy đi.” Tiểu Nhục Hoàn hào hứng nói với Gia Cát Minh Nguyệt.

“Tốt lắm, bảo hắn đánh răng trước đi.” Gia Cát Minh Nguyệt nói với Tiểu Nhục Hoàn.

“Đánh răng?” Nghe xong những lời của Tiểu Nhục Hoàn, Ma Mông ngờ vực.

“Nếu không, miệng ngươi thối như vậy, ta làm sao khám cho ngươi? Đánh răng, chính là làm như vậy, đánh răng.” Gia Cát Minh Nguyệt giơ tay làm hành động đánh răng.

Ma Mông hiểu được, rất nhanh, một con Ma Mông khiêng một cây tùng nhỏ chạy tới, Vua Ma Mông nhặt cây tùng lên nhét vào trong miệng, kéo ra kéo vào, cọ trong cọ ngoài mười mấy lần, để lại một mồm đầy lá thông.

Mắt mấy người Gia Cát Minh Nguyệt trợn tròn, đánh răng như vậy cũng là lần đầu tiên bọn họ được thấy.

Chải răng xong, Gia Cát Minh Nguyệt, Lăng Phi Dương và Vua Ma Mông cùng nhau đi vào khe nứt, mấy phút sau, từ trong động băng truyền ra một tiếng kêu thảm thiết. Nhưng rất nhanh, thân hình to lớn của Vua Ma Mông lần nữa xuất hiện ở cửa động, ngửa mặt lên trời hét dài, nhưng khác hẳn so với lần trước, tiếng rống dài không còn buồn bực, cuồng bạo mà tràn đầy vui mừng, cơn đau răng hành hạ nó bấy lâu, cuối cùng cũng được giải quyết.

“Ừm, nói với nó không cần cảm ơn, sau này nếu đau răng cứ tới tìm ta là được.” Trong đầu Gia Cát Minh Nguyệt bắt đầu tính toán. Băng Phong cốc là nơi nào? Là thánh địa của người thám hiểm, là thiên đường của dong binh, kỳ hoa dị thảo, ma thú quý hiếm nhiều không đếm xuể. Có đám Ma Mông này làm nhân công, mình muốn cái gì còn không phải dễ như trở bàn tay sao, đây chỉ là chi phí cho cuộc giải phẫu ngoại khoa nho nhỏ này mà thôi, dù sao, đây cũng là công việc không ai làm được.

Nghe Tiểu Nhục Hoàn nói lại, tất cả Ma Mông đều kích động đến rơi nước mắt, đối với ma thú cấp S bọn họ mà nói, khẳng định không có kẻ thù, chỉ có đau răng là vấn đề duy nhất quấy nhiễu bọn họ, chân tay to lớn, thô kệch như bọn họ đương nhiên không thể làm được loại tiểu phẫu tỉ mỉ như thế này, còn những ma thú khác, cho dù dám động thủ trên đầu Thái tuế cũng không dám nhổ răng trong miệng Ma Mông.

“Cái này cho ngươi.” Gia Cát Minh Nguyệt đem Băng Tinh hoa đưa cho Hạ Thanh.

“Gia Cát tiểu thư, lần này thực sự rất cảm ơn cô, ta cũng không biết nói gì nữa, sau này, tới chỗ của ta, dong binh đoàn Thần Thoại giúp được gì, chỉ cần cô nương mở miệng, Hạ Thanh ta quyết không chối từ.” Hạ Thanh kích động nhận lấy Băng Tinh hoa, hít một hơi, trịnh trọng nói với Gia Cát Minh Nguyệt. Đây là một lời hứa mà hắn hứa với tư cách của một bằng hữu, cũng là lời hứa với tư cách của thiếu chủ dong binh đoàn Thần Thoại.

Gia Cát Minh Nguyệt gật đầu một cái, cùng Hạ Thanh trở thành bằng hữu, một mực từ chối cũng không hay, sẽ bị cho là kiêu căng.

“Được rồi, chúng ta đi thôi.” Gia Cát Minh Nguyệt gật đầu một cái với Vua Ma Mông, chuẩn bị rời đi.

“Mẫu thân, con còn muốn biểu diễn cho bọn họ xem nữa?” Tiểu Nhục Hoàn lưu luyến nhìn Ma Mông, rút tỳ bà ra.

Toàn bộ Ma Mông sắc mặt đại biến, ra sức vung cánh tay to lớn, phát ra những tiếng gào thét kỳ lạ.

Cho dù không hiểu bọn chúng đang rống cái gì, nhưng chỉ cần nhìn biểu tình kia cũng thể đoán được ý tứ trong đó: “Van cầu ngươi, hãy mau đi đi, dừng trình diễn nữa…”

Ra ngoài Băng Phong cốc thuê một chiếc xe ngựa lớn, đoàn người chậm rãi trở về. Đã lấy được vật phẩm trong nhiệm vụ, lúc về cũng không cần gấp gáp.

Trên xe ngựa, Tiểu Nhục Hoàn ngồi trong lòng Gia Cát Minh Nguyệt, bên cạnh là Hân Lam ngồi trên bả vai Đoan Mộc Huyên đang không ngừng cất cao tiếng hát động lòng người. Chỉ có điều, sắc mặt Hân Lam vô cùng khó coi, dáng vẻ rất không tình nguyện. Tiểu Nhục Hoàn thích âm nhạc, đương nhiên cũng thích tiếng hát tuyệt vời của Hân Lam. Để đề phòng ma âm xuyên tai của hắn cho nên Gia Cát Minh Nguyệt để Hân Lam ca hát.

“Mẫu thân, con đệm nhạc cho Hân Lam tỷ tỷ có được không?” Tiểu Nhục Hoàn chớp chớp đôi mắt ướt, làm nũng với Gia Cát Minh Nguyệt. Vừa nói vừa ngọ nguậy muốn đi đến góc xe lấy tiểu tỳ bà đã bị hành hạ đến tàn tạ.

Gia Cát Minh Nguyệt căng thẳng, vội ôm chặt Tiểu Nhục Hoàn: “Tiểu Nhục Hoàn ngoan, chờ chúng ta về đến nơi rồi chơi tỳ bà sau. Không phải con nói tiếng hát của Hân Lam tỷ tỷ rất hay sao, chúng ta nghe nàng hát là được rồi.”

Lăng Phi Dương ngồi bên cạnh, nhìn Tiểu Nhục Hoàn uốn éo trong ngực Gia Cát Minh Nguyệt, nghiến răng một hồi, chỉ muốn lôi tiểu tử mập này ra đánh cho một trận. Nhưng đây cũng chỉ là một phần suy nghĩ mà thôi.

Hắn chợt đạp mạnh một cước vào đùi Mặc Sĩ Thần, thấp giọng nói: “Ngươi mua gì đó đi?”

Mặc Sĩ Thần méo miệng, trong lòng lẩm bẩm, đây là muốn mạng của ta mà, có cần đạp mạnh vậy không?

Chẳng qua vẫn vô cùng chân chó lôi từ trong hộp ra một bó to thịt xâu, cười híp mắt nhích tới: “Tiểu Nhục Hoàn, chỗ ta có thịt xâu, ngươi có muốn ăn không?” Nhìn bộ dáng giống như yêu quái cao lương* đang lừa gạt tiểu muội muội cá vàng vậy.

(*)Hạt cao lương đó.

Tiểu Nhục Hoàn có phần cảnh giác nhìn hắn, nhưng khi nhìn thấy thịt xâu trên tay Mặc Sĩ Thần, nước miếng lập tức dọc theo khóe môi chảy xuống.

“Vậy, đợi ta ăn xong sẽ đệm nhạc cho Hân Lam tỷ tỷ…” Tiểu Nhục Hoàn lau khóe miệng, nuốt nước bọt nói.

Mặc Sĩ Thần híp mắt gật đầu: “Có thể.”

Xâu thịt được nhét vào tay Tiểu Nhục Hoàn, mọi người trong xe cuối cùng cũng thở phào một cái, trong xe ngựa, đếm sơ sơ cũng có tới sáu hộp thịt nướng, chừng này cũng có thể đủ cho hắn ăn từ đây về tới Thánh điện.

Không thể không nói, sóng công kích của Tiểu Nhục Hoàn so với Vẹt Mập cao hơn mấy bậc. Nếu như Vẹt Mập là Linh hồn cấp, Tiểu Nhục Hoàn tuyệt đối là Thánh cấp đỉnh cao, có lẽ còn cao hơn nữa.

Nhưng cũng may là ngoài âm nhạc, Tiểu Nhục Hoàn còn thích ăn uống. Hơn nữa lại còn không thịt không vui! Mặc Sĩ Thần gật gù kết luận, bản chất đặc biệt này chính là điểm nó thừa kế từ mẫu thân Gia Cát Minh Nguyệt. Còn nói tính chất di truyền này là vô cùng không tốt. Đương nhiên là bị Gia Cát Minh Nguyệt cho một trận no đòn.

[ Chị đại nhà mình thích kiếm tiền còn ma sủng chỉ thích tiêu tiền của chủ nhân. Kiếm được bao nhiêu mua thịt cho bọn nó hết. =))) ]

…..

Trở lại kinh thành Tuyên Vũ quốc, trước tiên là đưa Đoan Mộc Huyên trở về. Lần này, bọn họ đưa Đoan Mộc Huyên đi cùng là muốn rèn luyện cho nàng ngày càng thuần thục hơn. Bây giờ, nhiệm vụ đã hoàn thành, Đoan Mộc Huyên phải trở về nơi ở.

Tu Vũ điện vẫn yên tĩnh như trước, ngoại trừ mấy đệ tử thỉnh thoảng đi ra đi vào, một người đến giao nhận nhiệm vụ cũng không thấy. Bỗng nhiên, trong góc điện xuất hiện năm người cả nam lẫn nữ. Không ai khác, chính là năm người vừa thấy Ma Mông chân đã như bôi mỡ chạy về, bọn Hứa Anh.

“Đây không phải đội phế vật sao? Vậy mà đã trở về rồi, ta còn tưởng bọn họ chết ở Băng Phong cốc rồi chứ?” Bên cạnh Hứa Anh vang lên thanh âm bén nhọn. Bọn họ đều cho rằng mấy người Gia Cát Minh Nguyệt sẽ chết dưới tay Ma Mông, không nghĩ tới, bọn họ lại bình yên trở về, ngay cả một vết thương nhỏ cũng không có, thất vọng nhưng lại càng cảm thấy mất mặt hơn.

Gia Cát Minh Nguyệt nhíu mày không nói. Mặc Sĩ Thần ở bên cạnh lườm một cái, không mặn không nhạt nói: “Cũng không biết ai là phế vật, vừa mới gặp nguy hiểm đã co giò bỏ chạy.”

Hứa Anh có phần không nén được tức giận, bất luận là ở đâu, không đánh mà chạy đều sẽ bị người khác coi thường. Hắn hừ nhẹ một tiếng: “Ngươi thì biết cái gì, đấy gọi là thức thời. Chẳng lẽ các ngươi không đi về tay không chắc, ta thấy các ngươi cũng không có bản lĩnh đem Băng Hoa tinh trở về.”

Gia Cát Minh Nguyệt bĩu môi, đối với loại thông minh vượt trội này, nàng mặc kệ.

Nhưng Mặc Sĩ Thần lại cười hắc hắc, từ trong túi móc ra một bụi hoa trong suốt, lấp lánh. Vừa thở dài, vừa vuốt vuốt đóa hoa nói: “Cũng không biết đồ chơi này là cái gì, đi Băng Phong cốc một chuyến chẳng gặp được thứ tốt gì, chỉ lượm được mấy bông hoa không biết đáng bao nhiêu tiền.”

[ Mình nghĩ từ giờ chúng ta nên gọi là Chụy Thần. Một tràng pháo tay cho sự đanh đá của chụy. =)) ]

Dưới ánh nắng mặt trời, đóa hoa phát ra ánh sáng chói mắt, huyền ảo như mộng.

Sắc mặt Hứa Anh u ám, lạnh lùng nói: “Ai biết các ngươi lấy được vật này từ đâu, nói không chừng ở Băng Phong cốc tìm người mua được? Mục đích lần này là phải tự mình động thủ giành lấy, mua có thể chứng minh được cái gì.”

“Hay là …” Liễu Y Vi cười lạnh nói, “Lúc ở Băng Phong cốc, chúng ta thấy các ngươi cùng Hạ Thanh ở cùng một chỗ, nói không chừng là hắn đã giúp đỡ các ngươi?” Nói đến đây, đột nhiên nàng ta quan sát Gia Cát Minh Nguyệt một phen từ trên xuống dưới, như chợt phát hiện ra cái gì đó, “Nhất định. Nhất định là ngươi không biết xấu hổ dính lấy, khiến cho Hạ Thanh phải giúp ngươi một tay. Thật đáng tiếc, nghe nói dong binh đoàn của Hạ Thanh là một trong tam đại dong binh đoàn cấp S, không nghĩ tới hắn cũng là một kẻ háo sắc. Không đúng, không thể nói háo sắc, tướng mạo của ngươi như vậy làm sao hắn có thể để ý, xem ra, cũng chỉ là nếm qua mùi vị mà thôi.”

Mấy người bên Gia Cát Minh Nguyệt nhất thời biến sắc, Tiết Tử Hạo lấy trường cung từ trên vai xuống. Mặc Sĩ Thần lạnh lùng nhìn chằm chằm vào bọn Hứa Anh chú ngữ triệu hoán gần như thốt ra khỏi miệng.

Vẫn một mực im lặng, sắc mặt Lăng Phi Dương càng này càng lạnh, bước ra ngoài, chỉ vào Liễu Y Vi lạnh lùng nói: “Đem lời ngươi vừa nói lặp lại một lần nữa.”

Liễu Y Vi nhướng lông mày, nghĩ bây giờ đang ở Thánh điện, đối phương cũng không dám làm gì mình, vì vậy lấy can đảm the thé nói: “Nói thì nói, ta nói Gia Cát Minh Nguyệt dựa vào khuôn mặt để cho Hạ Thanh giúp các ngươi tìm Băng Tinh hoa. Thế nào, ta nói rồi đó! Ngươi làm gì được ta?” Liễu Y Vi đảo mắt nhìn Lăng Phi Dương, cười lạnh nói: “Ta còn nói sao có người đi theo nàng ta như vậy, hóa ra đều là vì cái đó của nàng ta.” Mặc dù Liễu Y Vi lấy hết can đảm nói, nhưng cũng không dám nói quá mức cay nghiệt. Bởi vì, áp lực Lăng Phi Dương tạo ra bây giờ thực sự quá lớn.

Hứa Anh cũng lặng lẽ cười, ánh mắt thô tục nhìn Gia Cát Minh Nguyệt từ trên xuống dưới: “Gia Cát Minh Nguyệt ngươi dựa vào quan hệ để đến Thánh điện, không phải mưu cầu quyền vị sao? Không bằng đi theo bản vương gia, chỉ cần trước mặt Hoàng đế Tuyên Vũ quốc bản vương nói hai câu, đến lúc đó, giàu sang phú quý với ngươi không thành vấn đề.”

Trong mắt Lăng Phi Dương lóe lên hàn quang, không che giấu sát khí đang cuồn cuộn tuôn ra. Gia Cát Minh Nguyệt khẽ kéo góc áo Lăng Phi Dương, ngăn cản hành động tiếp theo của hắn.

Vừa chạm phải ánh mắt của Lăng Phi Dương, Liễu Y Vi không khỏi rùng mình một cái, nhưng chỉ trong chốc lát đã trở thành nổi nóng, chỉ là một kẻ đê tiện dựa vào quan hệ để vào Thánh điện lại dám đấu với bọn ta sao?

“Làm gì, muốn đánh sao?” Hứa Anh lập tức đứng dậy, chắn trước người Liễu Y Vi.

Thấy Hứa Anh che chắn trước người mình, Liễu Y Vi vô cùng hưng phấn. Đã bao lâu nay, nguyện vọng lớn nhất của nàng là gả vào Hoàng thất, cả đời sống trong vinh hoa phú quý. Thấy bây giờ Hứa Anh che trước mặt mình, nhất thời cảm thấy mơ ước của mình sắp trở thành hiện thực.

Cuộc chiến giữa hai bên vô cùng căng thẳng, sắc mặt Lăng Phi Dương lạnh lẽo, hận không thể rút kiếm chém xú nữ nhân kia làm hai mảnh.

Gia Cát Minh Nguyệt vẫn đứng trước mặt Lăng Phi Dương, chợt nở một nụ cười rực rỡ, câu hồn đối với bọn Hứa Anh, nụ cười này khiến cho Hứa Anh tâm xuân nhộn nhạo.

Nhưng mấy người Lăng Phi Dương biết, mỗi lần Gia Cát Minh Nguyệt cười như thế này là biểu hiện nàng vô cùng tức giận, có người sắp gặp xui xẻo, hơn nữa còn vô cùng xui xẻo!

“Hai người các ngươi đừng hối hận vì những gì mình vừa mới nói.” Gia Cát Minh Nguyệt vẫn cười nhiếp hồn, ngữ khí nhẹ nhàng. Ai không biết còn tưởng nàng đang vô cùng cao hứng.

Hứa Anh không hiểu sao rùng mình một cái.

“Đi, đi nộp nhiệm vụ!” Gia Cát Minh Nguyệt không để ý đến bọn Hứa Anh mà gọi mấy người Lăng Phi Dương đi nộp nhiệm vụ.

Thấy mấy người Gia Cát Minh Nguyệt không nói lời nào, đi về phía cửa điện, Liễu Y Vi lại càng hưng phấn. Hiển nhiên, nàng ta lầm tưởng Hứa Anh đã dọa bọn Gia Cát Minh Nguyệt sợ. Quả nhiên, cái mác Hoàng thất Tuyên Vũ quốc thật có tác dụng. Đã đi cửa sau mà còn dám lớn lối như vậy, vừa nghe đến tên Hoàng đế Tuyên Vũ quốc đã lập tức bị dọa sợ.

“Ai ôi, không phải rất lợi hại sao? Có dũng khí thì đánh ta đi!” Liễu Y Vi vừa cười vừa lớn tiếng nói. Hứa Anh thấy vậy chán ghét nhíu mày. Nữ nhân nông cạn này mà cũng muốn gả cho mình sao, cút đi, đừng mơ đẹp!

Bọn Gia Cát Minh Nguyệt không để ý đến khiêu khích của Liễu Y Vi, đi thẳng tới nơi giao nộp nhiệm vụ.

Người chịu trách nhiệm giao nhận nhiệm vụ là Mẫn quản sự, chừng ba mươi tuổi, đang ngồi ở cái bàn dài, bên cạnh nàng ném đầy những cái túi màu đen, là đồ đệ tử Tu Vũ điện đi làm nhiệm vụ giao nộp về.

Thấy bọn Gia Cát Minh Nguyệt đi vào, trên mặt nàng hiện lên một nụ cười khẩy không dễ phát giác. Chỉ là đám phế vật đi cửa sau vào Thánh điện mà cũng muốn hoàn thành nhiệm vụ Băng Tinh hoa, thực là không biết tự lượng sức mình.

“Các ngươi tới thông báo nhiệm vụ thất bại sao?” Mẫn quản sự lạnh lùng cười một tiếng. “Đừng tưởng vào được cổng Thánh điện là có thể bình yên, lần đầu tiên làm nhiệm vụ đã thất bại, về sau các ngươi làm sao bây giờ? Đi cửa sau cũng phải…”

“Cái đó…” Gia Cát Minh Nguyệt cắt đứt một tràng thao thao bất tuyệt của nàng ta. “Người tiếp nhận kết quả nhiệm vụ cũng là Mẫn quản sự sao? Chúng ta đã hoàn thành nhiệm vụ thu thập Băng Tinh hoa, trở lại trả nhiệm vụ.”

“Dĩ nhiên là ta phụ trách. Ta cũng biết các ngươi…” Mẫn quản sự đột nhiên nghĩ ra cái gì đó, lập tức từ sau bàn đứng lên, “Ngươi nói cái gì, các ngươi hoàn thành nhiệm vụ thu thập Băng Tinh hoa?” Nàng ta trợn to hai mắt, trong mắt đầy vẻ khó tin.

Đây không phải hoa dại bên đường, mà là Băng Tinh hoa! Đừng nói Tu Vũ điện, ngay cả cao thủ Luyện Võ điện muốn hoàn thành nhiệm vụ này cũng gặp không ít khó khăn, trở ngại.

Trong băng nguyên Tuyết Sơn, chỉ cần chỗ nào có Băng Tinh hoa, nơi đó sẽ có ma thú cường đại canh giữ. Thực lực hơi yếu một chút, đừng nói đào được, không táng mạng ở đó là may rồi.

Nhưng Gia Cát Minh Nguyệt nói gì, nói đã hoàn thành nhiệm vụ, bây giờ đến nộp nhiệm vụ?!

Mẫn quản sự xanh mặt, lạnh lùng nói: “Đừng ở đây nói bậy nói bạ nữa, Băng Tinh hoa là thứ các ngươi có thể lấy được sao? Đừng tưởng cứ tìm mấy thứ hoa hoa cỏ cỏ gì đó là có thể qua mặt được ta.”

“Nếu không phải việc chúng ta có thể làm được, sao lại giao nhiệm vụ này cho chúng ta?” Gia Cát Minh Nguyệt bĩu môi, giơ tay nâng cằm Mặc Sĩ Thần nói: “Mập Mạp, lấy đồ ra cho Mẫn quản sự kiểm tra.”

Mặc Sĩ Thần khẽ mỉm cười, giọng điệu có phần vô tội nói: “Mẫn quản sự, không biết đây có phải là Băng Tinh hoa mà nhiệm vụ muốn không?” Hắn lấy từ trong túi ra một bó hoa màu lam óng ánh, trong suốt, để lên bàn.

Nhìn bó hoa màu lam trên bàn, mặt Mẫn quản sự lúc xanh lúc trắng. Chẳng lẽ, bọn họ thực sự tìm được Băng Tinh hoa về?

Cố nén kinh hãi trong lòng, Mẫn quản sự kiểm tra những bông hoa màu lam một chút. Không sai, thực sự là Băng Tinh hoa!

Mẫn quản sự hít sâu một hơi: “Tốt, ta đã kiểm tra qua, đúng là Băng Tinh hoa, nhiệm vụ lần này coi như các ngươi hoàn thành đạt yêu cầu.”

Trên mặt Gia Cát Minh Nguyệt hiện lên ý cười vui vẻ, Mặc Sĩ Thần bên cạnh cũng hưng phấn đập tay với Tiết Tử Hạo.

“Các ngươi đừng quá đắc ý.” Mẫn quản sự lạnh lùng nói, “Đây chỉ là nhiệm vụ đầu tiên, sau này còn nhiều nhiệm vụ nguy hiểm hơn nhiều. Một nhiệm vụ chưa đủ để ta thừa nhận các ngươi đâu.”

Gia Cát Minh Nguyệt cười nhạt: “Chúng ta không sợ nhiều nhiệm vụ, chỉ sợ gặp phải những nhiệm vụ không giải thích được. Chỉ cần nhiệm vụ hợp lý, chúng ta sẽ dốc sức hoàn thành.”

Nghe được hàm ý trong lời nói, Mẫn quản sự hơi sững sờ, sau đó rơi vào trầm mặc.

Nàng cũng biết, lần này cấp cho bọn Gia Cát Minh Nguyệt nhiệm vụ có hơi quá mức. Nếu như là tiểu đội Tu Vũ điện đi làm nhiệm vụ này, nói không chừng, ngay cả mảnh vụn xương cốt cũng không còn.

Nhưng nàng cũng không định nói thêm gì, chỉ phất tay: “Các ngươi đi xuống đi.”

Mấy người Gia Cát Minh Nguyệt đang chuẩn bị rời đi, đột nhiên Mặc Sĩ Thần cười nham hiểm nói: “Mẫn quản sự, những cái túi này người còn cần không?” Mặc Sĩ Thần chỉ vào những túi đen vứt đầy trên mặt đất hỏi.

Mẫn quản sự hơi sửng sốt, ngữ khí chậm lại nói: “Đều là túi dùng để đựng vật phẩm nhiệm vụ, bây giờ cũng vô dụng rồi, các ngươi muốn lấy thì lấy đi.”

Mẫn quản sự quả thật cũng phải là người rất xấu, chỉ là có chút cố chấp, lại vô cùng trung thành với Thánh điện. Cho nên không ưa những kẻ ăn chơi trác táng, suốt ngày chỉ biết giễu võ dương oai, dựa vào quan hệ để vào Thánh điện. Hiện tại xem ra, bọn Gia Cát Minh Nguyệt có vẻ cũng có mấy phần bản lĩnh. Cho nên, cách nhìn đối với bọn họ cũng thay đổi một chút.

“Đa tạ Mẫn quản sự!” Mặc Sĩ Thần cười hì hì đi tới chọn mấy cái túi nhìn qua khá chắc chắn, kín đáo, không nhìn thấy ánh sáng.

Đi tới cửa, Mặc Sĩ Thần đem cái túi trong tay lộn qua lộn lại, không muốn rời tay.

“Mập Mạp ngươi lấy mấy cái túi này làm gì?” Tiết Tử Hạo khẽ hỏi.

“Tất nhiên là có chỗ dùng.” Gia Cát Minh Nguyệt biết Mặc Sĩ Thần muốn làm gì, nhịn cười, nghiêm mặt nói: “Được rồi, chúng ta vẫn còn chuyện phải làm, đi thôi.”

“Tác dụng của cái này.” Mặc Sĩ Thần chợt đem một cái túi đội lên đầu mình, cố ý ê a kêu lên “Ai nha, ta không nhìn thấy gì cả, ai đánh ta?”

Bộ dáng kia khiến mọi người nhìn thấy đều bật cười, bây giờ,ai cũng biết hắn cầm mấy cái túi kỳ quái này làm gì.

Sau khi đi theo Gia Cát Minh Nguyệt, Mặc Sĩ Thần luôn luôn khiêm tốn. Nhưng nếu vì vậy mà cho rằng hắn là người hiền lành thì sai hoàn toàn. Khi còn ở Thương Phong thành, Mặc Sĩ Thần nổi tiếng ăn chơi trác táng, đánh lộn, ẩu đả gì đó không ít. Nếu không phải cố kỵ chuyện mấy người bây giờ không thể bại lộ thực lực, lúc nãy ở cổng hắn đã động thủ rồi. Lời vừa nói ra, mọi người đều hiểu ý gật đầu một cái. Đánh trong bóng tối, đúng vậy, phương thức trả thù tốt nhất bây giờ chính là đánh trong bóng tối.

Đi tới cửa chính Tu Vũ điện, mấy người đang ở bên trong thoáng dừng lại. Tiết Tử Hạo thò đầu ra nhìn một cái, nhanh chóng rụt đầu vào.

“Vẫn ở đó.” Tiết Tử Hạo nói.

“Tốt, lên đi.” Khóe miệng Gia Cát Minh Nguyệt nổi lên một nụ cười xấu xa như tiểu ác ma.

Mấy người Hứa Anh vẫn đứng ở cửa đại điện, Liễu Y Vi dựa vào người hắn, kéo cánh tay hắn, bộ dáng chim nhỏ nép vào người. Hứa Anh hất ra, nàng ta lại kiên nhẫn kéo vào.

“Tiểu Vương gia, lần này chúng ta cứ như vậy vứt bỏ nhiệm vụ, liệu có sao không?” Dư Long có phần thấp thỏm không yên, trong năm người, hắn là người có thân phận bình thường nhất, chẳng qua dựa vào tài vuốt mông ngựa, khiến Hứa Anh thoải mái, mới có thể tiến vào Thánh điện. Tự hắn cũng hiểu, nếu có chuyện gì, mình sẽ là đối tượng hy sinh đầu tiên.

“Sợ cái gì, trời sập xuống cũng có Tiểu Vương gia của chúng ta chống đỡ, còn đến phiên ngươi lo lắng sao?” Liễu Y Vi liếc hắn một cái, ánh mắt lại rơi vào trên người Hứa Anh, “Ngài nói có phải không, Tiểu Vương gia.”

Hứa Anh cười lạnh một tiếng: “Các ngươi sợ cái gì, không phải còn có ta ở đây sao?”

Đang nói đột nhiên trông thấy một con ma thú cổ quái từ cửa chính lảo đảo, lắc lư đi ra.

“Đây không phải là tọa kỵ của tiểu tử kia sao?” Hứa Anh mở to hai mắt. Hắn vẫn luôn thèm muốn tọa kỵ của Tiết Tử Hạo, không ngờ bây giờ lại gặp nó một mình đi ra từ cửa điện, chẳng lẽ là Tiết Tử Hạo thả ra?

Hứa Anh có phần hơi khó hiểu.

Không riêng gì bọn Hứa Anh, mọi người đi trên đường Tu Vũ điện đều đưa mắt tập trung vào ma thú này. Tạo hình phong cách của Thực Kim Nghĩ Vương đi tới chỗ nào là tỏa sáng ở đó.

Ánh mắt mọi người đều dán lên người Thực Kim Nghĩ Vương, dường như ma thú này cứ ra ngoài tản bộ một chút, dạo một vòng lại trở về.

Hứa Anh nhịn không được đi theo Thực Kim Nghĩ Vương, hắn đi đương nhiên bọn tùy tùng cũng phải đi theo.

Thực Kim Nghĩ Vương cứ chậm rãi đi, cuối cùng dừng lại ở hậu hoa viên, sau đó chui vào một rừng cây thấp.

Hứa Anh cũng vội vàng đi theo, quay đầu lại nói với tên triệu hoán sư tùy tùng của hắn: “Có nắm chắc biến ma thú này trở thành tọa kỵ của ta không?”

“Việc này, rất khó, nhưng thuộc hạ sẽ cố gắng hết sức.” Người bị hỏi khó khăn nói.

“Cái gì mà cố gắng hết sức.” Hứa Anh lập tức nổi giận.

“Chắc chắn, chắc chắn.” Người kia thấy Hứa Anh tức giận lập tức chữa lại lời nói. Nhưng trong lòng âm thầm kêu khổ, ma thú đã là tọa kỵ của người khác rất khó bắt trở lại. Nhưng thấy Tiểu vương gia nhìn trúng ma thú này cũng chỉ có thể trả lời như vậy.

Đoàn người Hứa Anh đi theo Thực Kim Nghĩ Vương vào rừng cây, nhưng vừa đi vào, trước mắt đột nhiên tối sầm. Tiếp theo, một đợt tấn công dồn dập không cách nào kháng cự được.

Gió thổi lá cây xôn xao. Trong rừng cây thấp, mấy người Gia Cát Minh Nguyệt đứng vây quanh mấy người bị túi đen che kín đầu đấm đá một hồi.

Gia Cát Minh Nguyệt không nói tiếng nào, đạp mạnh vào cái túi đen che đầu Liễu Y Vi.

Bên kia, Mập Mạp Mặc Sĩ Thần cũng phát huy trọn vẹn phong cách tâm ngoan thủ lạt của hắn, một mình chọn Hứa Anh thịt mềm để đánh, đá một cước lại đạp một cái, cuối cùng ra sức ngồi xuống. Lăng Phi Dương sắc mặt không đổi, xuất thủ thần tốc hết giẫm lại đạp, tần suất làm cho người ta chỉ biết nghẹn họng đứng nhìn. Tiết Tử Hạo cũng không lên tiếng, ra sức đánh.

Tình hình vô cùng thê thảm, khiến người nghe rơi lệ, người gặp đau lòng.

Mấy người Gia Cát Minh Nguyệt đánh đến vui vẻ, nhưng đều không sử dụng nội lực, mọi người đều hiểu đả hắc quyền phải có chừng mực, một khi chết người sẽ rắc rối lớn. Thực lực của bọn Hứa Anh kém xa mấy người Gia Cát Minh Nguyệt cho nên bị đánh cũng không có sức đánh trả.

Đánh được một lúc, mấy người đưa mắt ra hiệu với nhau, sau đó, nhanh chóng biến mất khỏi hiện trường.

Lúc này đã bị đánh đến choáng váng đầu óc, Hứa Anh run rẩy vươn tay gỡ túi trên đầu xuống.

Giương mắt nhìn bốn phía, không một bóng người.

Bữa tiệc hắc quyền đi qua, mấy người đều bị đánh đến gân cốt đau nhức. Đặc biệt là Liễu Y Vi, liên tục bị đánh thét chói tai, thiếu chút nữa làm điếc tai mọi người.

“Tiểu Vương gia, người không sao chứ?” Liễu Y Vi phản ứng đầu tiên, lập tức bò tới trước người Hứa Anh. Nàng muốn biểu hiện một chút, nhưng hình như hiệu quả không như nàng dự liệu.

Hứa Anh há miệng, quay đầu lại đang định trả lời, liếc mắt thấy bộ dạng của Liễu Y Vi, nhất thời hét thảm một tiếng: “Trời ơi, quỷ a!”

Mọi người kinh ngạc phát hiện ra Liễu Y Vi tóc tai rũ rượi, lớp trang điểm đậm trên mặt quệt ngang quệt dọc, loạn thất bát tao, trên mặt mảng xanh mảng tím, thoạt nhìn rất dọa người.

Liễu Y Vi thực sự muốn nổi điên lên. Bây giờ thì bọn họ đều hiểu là ai ra tay. Trước tiên dùng Thực Kim Nghĩ Vương dụ bọn họ đến nơi này, sau đó hạ đòn ngoan độc.

Gia Cát Minh Nguyệt, ngươi cứ chờ đó, món nợ này ta nhất định tính với ngươi! Liễu Y Vi oán hận trong lòng, nhưng nàng ta lại hoàn toàn quên mất vì sao đối phương có thể đem mấy người bọn họ đánh đến không còn sức đánh trả. Bởi vì đang nóng giận nên tất cả bọn họ cũng không nghĩ tới vì sao bọn Gia Cát Minh Nguyệt có thể đem bọn họ đánh thành như vậy, mà bọn họ một chút năng lực phản kháng cũng không có.

Mấy người Gia Cát Minh Nguyệt rời khỏi Tu Vũ điện, chạy thẳng về chỗ ở của mình.

Gia Cát Minh Nguyệt đánh người xong, tinh thần sảng ngoái, ngồi trên ghế rót cho mình một chén trà. Vừa mới chuẩn bị đặt ấm trà xuống, trước mặt liền xuất hiện một cái chén bạch ngọc.

“Ta cũng muốn.” Cái âm thanh thiếu nợ quen thuộc này, ngoại trừ Nam Cung Cẩn thì còn ai vào đây?

“Ngươi.” Gia Cát Minh Nguyệt ngẩng đầu đã thấy Nam Cung Cẩn đang ngồi đối diện với nàng, trên khuôn mặt tuấn mỹ vẫn là nụ cười tà mị câu hồng. “Sao ngươi lại tới đây? Ngươi là người của Thần Miếu lại cả gan dám đến sào huyệt của Thánh Điện, ngươi muốn chết hả?”

“Ta có thể lý giải là Mèo con đang lo lắng cho ta không?” Nam Cung Cẩn cười đến thiên địa thất sắc.

“Đi chết đi. Ngươi chết ta sẽ thắp cho ngươi một nén nhang.” Gia Cát Minh Nguyệt hừ lạnh một tiếng, đem ấm nước đặt xuống bên cạnh.

“Thật là vô tình, Mèo con, sao ngươi có thể tàn nhẫn với ta như vậy?” Nam Cung Cẩn bày ra dáng vẻ ủy khuất, càng làm cho Gia Cát Minh Nguyệt ngứa tay, thật là muốn đánh cho hắn một trận!

“Đúng là có chút tàn nhẫn, chỉ thắp cho ngươi một nén nhang. Nếu là ta, ta sẽ đốt tiền vàng cho ngươi nữa.” Thanh âm dễ nghe này là của Quân Khuynh Diệu! Hắn mỉm cười, vòng tay trước ngực, đứng tựa vào cửa sổ, nhìn hai người đang ngồi bên bàn trà.

“Hai người các ngươi rất rảnh rỗi?” Gia Cát Minh Nguyệt nhấp một ngụm trà, đặt chén xuống, liếc mắt nhìn hai người. “Nam Cung Cẩn ngươi đúng là không sợ chết, một mình chạy đến hang ổ quân địch.”

“Ngươi nhẫn tâm giết ta sao?” Nam Cung Cẩn cười mị hoặc, tay chống cằm, tựa vào trên bàn, mỉm cười nhìn Gia Cát Minh Nguyệt.

“Ngươi tới Thánh Điện làm gì?” Quân Khuynh Diệu ngồi bên cạnh Gia Cát Minh Nguyệt, mắt lạnh nhìn Nam Cung Cẩn hỏi.

“Buồn chán quá, tìm đến Minh Nguyệt chơi ấy mà.” Câu trả lời của Nam Cung Cẩn khiến người ta không nói được câu nào.

“Chức vị của ngươi ở Thần Miếu không phải rất cao sao? Sao có thể rảnh rỗi đến vậy?” Gia Cát Minh Nguyệt liếc hắn một cái.

“Minh Nguyệt nha, các ngươi vừa đánh người nha.” Nam Cung Cẩn cười híp mắt nói. Rõ ràng, hắn đã nấp ở chỗ nào đó, quan sát toàn bộ sự việc.

“Đúng vậy, ngươi cũng muốn ăn đòn sao?” Gia Cát Minh Nguyệt hùng hồn trả lời, sau đó tức giận hỏi Nam Cung Cẩn.

“Nếu như ngươi có yêu cầu này, ta rất vui vẻ thỏa mãn ngươi.” Quân Khuynh Diệu khẽ cười thành tiếng. Đương nhiên hắn cũng biết hành động của bọn Gia Cát Minh Nguyệt. Đối với Hứa Anh, hắn đã sớm muốn một kiếm giải quyết cho xong rồi. Nhưng suy nghĩ một chút, Minh Nguyệt nói, nàng muốn trưởng thành. Vậy thì việc này cứ để cho nàng tự mình giải quyết.

Khóe mắt Nam Cung Cẩn hiện ý cười, liếc nhìn Quân Khuynh Diệu, lại nhìn về phía Gia Cát Minh Nguyệt, cái nhìn này thực sự là phong tình vạn chủng.

“Minh Nguyệt, ta không muốn ăn đòn, nhưng khi ta muốn chết, ta có thể suy xét chết trong tay nàng.” Nam Cung Cẩn nhìn Gia Cát Minh Nguyệt nhướng nhướng đôi lông mày xinh đẹp.

“Hiện tại, ta có thể lập tức thỏa mãn ngươi.” Gia Cát Minh Nguyệt hừ lạnh một tiếng.

“Bây giờ ta còn chưa muốn chết nha. Thật vô tình, Mèo con thật là vô tình. Ta đi trước, lúc nào ta nhớ, ta lại đến thăm ngươi nha.” Nam Cung Cẩn nói xong, đứng dậy, đi tới bên cửa sổ, nhảy ra ngoài.

“Có cửa không đi, cứ muốn đi qua cửa sổ.” Gia Cát Minh Nguyệt trừng mắt nhìn cửa sổ, không vui nói.

“Minh Nguyệt, Hứa Anh này, nếu nàng muốn, ta sẽ lập tức khiến hắn phải cút khỏi Thánh Điện…” Quân Khuynh Diệu vừa mới nói ra những lời này đã bị Gia Cát Minh Nguyệt cắt lời.

“Không cần ngươi giúp đỡ, tự ta có thể giải quyết.” Gia Cát Minh Nguyệt khẽ mỉm cười, “Ta không thể lúc nào cũng dựa vào ngươi được.”

Quân Khuynh Diệu ngẩn ra, sau đó nở nụ cười, vươn tay sờ sờ đầu Gia Cát Minh Nguyệt: “Đúng vậy, Minh Nguyệt không phải là người như vậy. Chút chuyện này cũng xử lý không tốt không phải là Minh Nguyệt của ta.”

Bầu không khí dần trở nên kiều diễm, mặt Gia Cát Minh Nguyệt hơi đỏ lên, nghiêng đầu, tránh khỏi tay Quân Khuynh Diệu.

“Ta tin nàng sẽ xử lý tốt.” Quân Khuynh Diệu thấy Gia Cát Minh Nguyệt không được tự nhiên, cúi thấp đầu cười rộ lên.

“Mặc dù, Nam Cung Cẩn là người của Thần Miếu, nhưng hắn lại cho người ta cảm giác không phải vậy.” Quân Khuynh Diệu cười một tiếng, “Hàng ngày, hắn đều ở ám địa phía sau Thần Miếu tán gẫu. Người này ấy hả, giống như nàng nói, chính là một tên biến thái. Hắn thấy vui liền chơi đùa. Muốn làm cái gì thì làm cái đó, không suy xét đến hậu quả.”

Đây là lần đầu tiên Gia Cát Minh Nguyệt nghe Quân Khuynh Diệu bình luận về Nam Cung Cẩn nhiều như vậy.

“Hắn là một người thích làm theo ý mình, chính vì vậy mới khiến người khác phải đau đầu.” Quân Khuynh Diệu hơi nhíu mày, “Ngoài mặt, hắn có thể cùng nàng trò chuyện vui vẻ, nhưng quay lưng liền có thể đâm cho nàng một đạo. Một khắc trước, hắn và nàng vẫn còn đang là địch, một khắc sau, liền có thể thay đổi sắc mặt giúp đỡ nàng.”

“Đúng là tên biến thái.” Gia Cát Minh Nguyệt gật đầu khẳng định.

[ Mị thêm 1 câu: Kết luận bệnh án: Bệnh nhân Nam Cung Cẩn bị tâm thần phân liệt mức độ trung bình. Cần nhập viện để tập trung điều trị. =))) ]

“Hắn luôn đi theo bên nàng, đoán chừng, hắn cảm thấy đi theo nàng sẽ có chuyện để vui đùa.” Nói xong câu này, sắc mặt Quân Khuynh Diệu chợt trầm xuống. Nam Cung Cẩn hành động như vậy, thực ra là vì hắn quá cô đơn mà thôi. Một loại cô đơn khắc sâu vào xương tủy… Loại tư vị này, hắn là người rõ ràng nhất.

Gia Cát Minh Nguyệt giật mình nhìn gương mặt của Quân Khuynh Diệu. Lúc này, nàng có thể thấy được sự cô đơn giữa chân mày Quân Khuynh Diệu. Rõ ràng lúc này, suy nghĩ của hắn đã bay xa.

Gia Cát Minh Nguyệt không lên tiếng cắt đứt suy nghĩ của hắn, chỉ trầm mặc chờ hắn bình thường trở lại.

Một lúc sau, Quân Khuynh Diệu hồi hồn, quay về phía Gia Cát Minh Nguyệt cười nói: “Minh Nguyệt, có một ngày, ta sẽ dẫn nàng về nhà.”

Về nhà? Gia Cát Minh Nguyệt sửng sốt. Nhà, nhà của Quân Khuynh Diệu, ở đâu? Bây giờ, Gia Cát Minh Nguyệt mới chợt phát hiện ra, hiểu biết của nàng về Quân Khuynh Diệu quá ít. Quân Khuynh Diệu có đôi mắt dị đồng, không phải là người Tuyên Vũ quốc. Hắn là người nước khác. Nhà của hắn ở đâu? Rốt cuộc, thân phận của hắn là gì?

Quân Khuynh Diệu cuối cùng cũng vẫn từ cửa sổ nhảy ra ngoài. Gia Cát Minh Nguyệt oán thầm, sao những người này đều thích đi bằng cửa sổ vậy.

…..

Đêm hôm đó, một đội khác đi lấy Băng Tinh hoa cũng trở lại. “Mẫn quản sự, đây là vật phẩm của nhiệm vụ lần này, Băng Tinh hoa.” Chúc Thần Thư lấy từ trong túi ra một đóa Băng Tinh đặt lên trên bàn của Mẫn quản sự.

Mẫn quản sự quan sát bọn họ một lượt, chỉ thấy đoàn người Chúc Thần Thư, người nào cũng mang thương tích, Chúc Thần Thư còn quấn băng quanh ngực, trên băng vẫn còn tràn ra máu tươi. Có thể thấy được, mấy người này đã phải trải qua một trận chiến ác liệt như thế nào.

Mẫn quản sự gật đầu một cái: “Để đó, các ngươi về nghỉ ngơi đi. Ta thấy các ngươi bị thương cũng không nhẹ.”

Chúc Thần Thư gật đầu đáp lại, nhưng vừa mới chuẩn bị đi, lại liếc mắt đến bản đăng ký trên bàn của Mẫn quản sự. Thị lực của hắn rất tốt, liếc mắt liền thấy có hai đội nữa cũng có nhiệm vụ giống bọn hắn. Một đội tuyên bố thất bại còn một đội thành công hoàn thành nhiệm vụ. Hơn nữa còn không có thành viên thương vong!

Chúc Thần Thư nhớ kỹ tên những người ở đội kia, tên thứ nhất, chính là … Gia Cát Minh Nguyệt.