"Vậy được, đợi khảo hạch xong ta đi mua một ít vật liệu." Gia Cát Minh Nguyệt nghĩ một chút, lại nói "Vật liệu thì phải đi mua, dụng cụ đơn giản trong nhà ta có. Một lát nữa ta xem lại xem còn thiếu gì nữa không."

"Oa, Gia Cát, ngươi biết luyện kim từ bao giờ vậy? Sao chúng ta không biết?" Mặc Sĩ Thần kinh ngạc hỏi.

"Trước kia lúc nhàm chán đã xem qua một chút. Chẳng qua, sao các ngươi có thể biết được? Trước kia các ngươi cũng không có nói chuyện với ta." Gia Cát Minh Nguyệt khinh bỉ nhìn Mặc Sĩ Thần.

Mặc Sĩ Thần cúi đầu xuống không nói gì, có chút ủ rũ. Trước đây, ở trường học, Gia Cát Minh Nguyệt cũng không có mấy ai nói chuyện cùng, lại càng không có bạn bè. Gia Cát Minh Nguyệt một người bạn cũng không có đấy!

"Được rồi, Mập Mạp, chúng ta bây giờ không phải đang nói chuyện sao?" Gia Cát Minh Nguyệt nhìn Mập Mạp uể oải, có chút không đành lòng mở miệng. Kỳ thật cũng không trách Mặc Sĩ Thần được, trước kia Gia Cát Minh Nguyệt chính là một người quái gở. Chẳng qua, đối với vấn đề luyện kim, Gia Cát Minh Nguyệt ngược lại không có nói sai, Gia Cát Minh Nguyệt trước kia vào lúc nhàn rỗi đã học qua một chút luyện kim cơ bản nhất. Cho nên trong nhà có dụng cụ đơn giản nhất, cách điều chế cơ bản nàng cũng biết một ít. Nhưng mà luyện kim thật sự quá gân gà mà lại lãng phí thời gian, sau cùng, Gia Cát Minh Nguyệt không học tiếp nữa rồi.

"Ừ, Gia Cát, bây giờ chúng ta còn phải đi tham gia khảo hạch sơ cấp Triệu Hoán Sư đấy." Mặc Sĩ Thần nghe xong, tinh thần tỉnh táo, hai mắt sáng long lanh, gật đầu nói phụ họa.

"Ừm. Đợi khảo hạch xong chúng ta đi mua chút vật liệu." Gia Cát Minh Nguyệt nói xong, nhìn cửa lớn của hiệp hội Triệu Hoán Sư một chút, cửa lớn rất có khí thế, hơn nữa hôm nay còn rất náo nhiệt. Ngày hôm nay, người tới tham gia khảo hạch sơ cấp Triệu Hoán Sư cũng không ít, đều là những đệ tử ngày hôm qua thành công triệu hồi ra ma sủng.

"Ta chờ các ngươi ở bên ngoài nha. Các ngươi nhất định đều phải thông qua khảo hạch đó." Tiết Tử Hạo lưng mang cung tên, đi sang phía bên cạnh hiệp hội, ngồi ở bên bồn hoa.

"Ừm, lát nữa gặp." Tiết Tử Hạo nắm tay, "Yên tâm, chúng ta đều sẽ thông qua."

Gia Cát Minh Nguyệt chỉ nhàn nhạt gật nhẹ đầu, sau đó cất bước đi vào cửa lớn của hiệp hội.

Đội ngũ tham gia khảo hạch đã xếp hàng rất tốt rồi, trong đại sảnh có người phụ trách đăng ký cùng thu phí. Đăng ký và thu phí xong mới được phép bước vào bên trong để tiến hành khảo hạch.

Một hồi sau, đến lượt Gia Cát Minh Nguyệt.

"Một kim tệ." Người phụ trách đăng ký là một người trung niên nét mặt khô khan, hắn thản nhiên nói câu đó xong thì đã đưa tay ra.

Thực là mụ nội nó đắt (=,=)! Gia Cát Minh Nguyệt oán thầm trong lòng. Gia đình bình thường chi tiêu trong một năm cũng chỉ hết khoảng hai mươi kim tệ. Khảo hạch sơ cấp Triệu Hoán Sư này lại bắt giao một kim tệ.

Nộp xong kim tệ, người trung niên mới lười biếng hỏi: "Tên, tuổi."

"Gia Cát Minh Nguyệt, mười sáu tuổi." Gia Cát Minh Nguyệt trả lời.

Người trung niên kia nghe thấy tên Gia Cát Minh Nguyệt, nét mặt vẫn luôn không lộ vẻ gì cuối cùng cũng thay đổi, hắn chợt ngẩng đầu nhìn Gia Cát Minh Nguyệt từ đầu đến chân, trong mắt có chút kinh ngạc, nhưng cũng không nói gì nữa, mà là vùi đầu đăng ký cho Gia Cát Minh Nguyệt xong, sau đó nói: "Từ phía sau ta đi vào, rẽ phải vào gian phòng số ba." Lúc này, giọng điệu của người trung niên đã không còn cứng nhắc như trước nữa rồi.

Gia Cát Minh Nguyệt khẽ gật đầu, nói một tiếng cảm ơn, rồi lướt qua người trung niên mà đi.

Phía sau đột nhiên lại truyền đến giọng nói của Mặc Sĩ Thần: "Gia Cát, cố gắng lên nha! Nhất định phải thông qua đó. Đợi khảo hạch xong, ta mời ngươi ăn cơm."

Gia Cát Minh Nguyệt hơi dừng bước chân, quay đầu lại, trên mặt lộ vẻ tươi cười: "Nhất định. Mập Mạp, ngươi cũng phải qua đó."

"Ừm!" Mặc Sĩ Thần dùng sức gật đầu, cũng cười tươi như hoa.

Gia Cát Minh Nguyệt cười cười, quay đầu, đi về phía gian phòng số ba theo như lời người trung niên nói.

Một hành lang thật dài, hai bên đều bảng hiệu ghi số phòng. Gia Cát Minh Nguyệt đẩy cửa phòng số ba ra, liền nhìn thấy bên trong có một nam tử trung niên gầy nhom đang vùi đầu viết cái gì đó. Nghe thấy tiếng bước chân đi vào, hắn cũng không ngẩng đầu lên, tùy ý nói: "Đứng ở giữa đi, triệu hoán ma sủng của ngươi."

Gia Cát Minh Nguyệt nghe vậy, đứng ở chính giữa, tập trung tư tưởng thấp giọng niệm chú ngữ, triệu hồi ra vẹt mập.

"Ôi ôi! Chủ nhân, ta đang ngâm mình trong suối nước nóng mà, sao ngươi lại gọi ta ra đúng lúc này chứ? Ta suýt chút nữa thì mất hết rồi!" Mập vẹt vừa xuất hiện đã oa oa réo lên không ngừng.

Nam tử trung niên gầy gò kia kinh ngạc ngẩng đầu nhìn về phía vẹt mập vừa xuất hiện. Đây, là ma sủng mà người tới tham gia khảo hạch vừa triệu hồi ra?

"Ngươi câm miệng cho ta!" Gia Cát Minh Nguyệt nhẹ nhàng nhảy lên, một tay túm lấy vẹt mập kéo xuống dưới, ôm vào trong lòng.

"Đây là ma sủng của ngươi?" Nam tử trung niên kia chính là giám khảo hôm nay, nhíu mày nghi ngờ hỏi.

"Vâng." Gia Cát Minh Nguyệt gật đầu.

"Cái này... Ma sủng này có thể nói sao." Giám khảo đánh giá vẹt mập trong lòng Gia Cát Minh Nguyệt, nghi ngờ nói, "Đây là, gà rừng?"

"Gà cái đầu của ngươi á! Mắt ngươi mọc ở chỗ nào thế hả? Ta là *chim anh vũ, anh vũ anh tuấn nhất trong thiên hạ! Ư ư... Hừ... Gà cái mông ngươi. . ." Vẹt mập giận tím mặt, người trước mắt này rõ ràng lại dám đánh đồng chim anh vũ anh minh thần vũ như hắn với gà rừng. Còn chưa mắng xong, miệng đã bị Gia Cát Minh Nguyệt bưng kín. Gia Cát Minh Nguyệt có chút đau đầu rồi, đắc tội giám khảo, không biết nàng có thể thông qua xét duyệt hay không.

* chim anh vũ thì cũng là vẹt, ta để thế này để nâng lên cái độ tự kỷ của con vẹt kia, tất nhiên là nghe “anh vũ” sẽ có vẻ “anh” minh thần “vũ” hơn là “vẹt” rồi ). Nhưng nó quá mập, cho nên ta để cho người bên ngoài gọi nó là vẹt để hạ thấp giá trị của nó xuống. Dụng ý của ta là như vậy, mong các nàng hiểu được tại sao có chỗ ta để là anh vũ, còn hầu hết để là vẹt :v

"À, là vẹt." Giám khảo trái lại không hề tức giận, mà chỉ nhíu mày nghiêm túc nói, "Như vậy, con vẹt này thuộc về loại hình ma sủng gì vậy? Loại công kích loại hay là loại phòng ngự?"

"Loại công kích." Gia Cát Minh Nguyệt nói ra.

"Nó có thể công kích người?" Giám khảo nhìn vẹt mập ục ịch như vậy, tỏ ra nghi ngờ.

"Công kích bằng ngôn ngữ cũng là một loại công kích. Có thể khiến cho người ta tức giận đến mức nửa chết nửa sống, tức đến thổ huyết cũng là kỹ năng hạng nhất." Gia Cát Minh Nguyệt rất nghiêm trang nói ra.

"Cái này... Ta thật đúng là chưa từng nghe qua có loại công kích như vậy." Giám khảo cầm bút gõ gõ trên mặt giấy, "Cái này cũng có thể tính toán được sao? Thật sự có hiệu quả như vậy? Nhưng ta cảm thấy nó không có lực sát thương gì cả mà. Lớn lên béo như thế..."

"Như vậy, giám khảo đại nhân, ta có thể bảo nó công kích làm mẫu một chút." Gia Cát Minh Nguyệt thấy giám khảo tỏ ra do dự như vậy, suy nghĩ một chút, nếu như không thông qua khảo hạch, hoặc là ma sủng của nàng bị đem đi nghiên cứu xem xét, cũng không phải là chuyện gì tốt.

"Được, để nó làm mẫu cho ta xem. Nếu như thực sự có lực công kích, ta sẽ phân nó đến loại ma sủng công kích." Giám khảo hơi gật đầu, nói rất chân thành.

Gia Cát Minh Nguyệt thả miệng vẹt mập ra, vẹt mập kêu “a” một tiếng thật dài, lúc này mới thở dốc nói: "Chủ nhân, ngươi đây là muốn bịt miệng ta đến chết hay sao?"

"Không cho phép oán giận, lại léo nha léo nhéo, ta đem ngươi làm thịt kho tàu! Nhanh biểu diễn khả năng công kích bằng ngôn ngữ cho giám khảo đại nhân xem một chút đi! Nếu ta không thể thông qua khảo hạch, ta nhất định vặt hết lông của ngươi, nướng ngươi!" Gia Cát Minh Nguyệt đe dọa.

"Nữ nhân thật sự là dễ thay đổi, mới vừa rồi còn nói là làm thịt kho tàu, bây giờ lại nói nướng." Vẹt mập nhỏ giọng nói thầm, tiếp theo quay đầu nhìn về phía giám khảo đang cau mày, không khách khí mở miệng, "Này, ngươi là ai? Muốn ta biểu hiện ra phong cách chiến đấu có một không hai sao? Không có vấn đề. Đã nghe được. Ngươi làm sao vậy, sao lại gầy như thế? Quá lao tâm khổ trí? Sinh bệnh rồi sao?" Giọng điệu rất là ân cần.

Giám khảo mỉm cười, đang muốn trả lời, nhưng những lời nói tiếp theo lại khiến cho nét mặt của hắn giống như trời đang trong xanh có mây đen kéo đến, sau đó mưa nhỏ, rồi lại biến thành mưa to! Thiếu chút nữa thì mưa đá rồi!

"Ta nói ngươi này, kỳ thật gầy có rất nhiều loại nguyên nhân, có nguyên nhân do tinh thần quá căng thẳng quá áp lực, còn có di truyền, còn có bệnh tật đấy. Ta xem mặt ngươi trắng thành như vậy, hẳn là có bệnh đúng không? Có bệnh thì sao đây, phải sớm đi chữa trị. Bằng không bệnh đến giai đoạn cuối rồi thì làm gì cũng đã muộn. Ngươi có tiền lương sao, sớm đi chữa bệnh đi. Nếu như ngươi không có lão bà thì còn may, còn nếu như có rồi, đợi ngươi chết lão bà ngươi sẽ đi tái giá, trên đầu ngươi sẽ đội một cái mũ màu xanh, xanh biếc. Hơn nữa ngươi chết rồi, hiệp hội có cho ngươi tiền phí chôn cất ngươi cũng không tiêu được, mà là lão bà ngươi và nam nhân khác sẽ được tiêu xài, nhiều nhất là chi ít tiền xây cho ngươi một ngôi mộ. Nếu như ngươi có hài tử, thế thì còn thảm hại hơn nha... Ư..." Nghe đến đây, Gia Cát Minh Nguyệt đã che kín miệng. Bởi vì lúc này trong phòng đã vang lên âm thanh “rắc, rắc”, đó là do bút bi trong tay giám khảo đã bị bẻ gãy.

"Giám khảo đại nhân, như vậy... Còn cần phải chứng minh nữa không?" Gia Cát Minh Nguyệt cẩn thận từng li từng tí mà hỏi.

Giám khảo nhắm mắt lại hít một hơi thật sâu, lại mạnh mẽ thở ra thật dài, trong lòng mặc niệm mười lần, ta là một giám khảo rất có phẩm hạnh nghề nghiệp, ta là giám khảo, ta là giám khảo, ta phi thường có phẩm hạnh nghề nghiệp! Ta không thể so đo với một con vẹt béo. Cuối cùng khiến cho chính mình tỉnh táo lại, cấp tốc hỏi, "Tên? Tuổi? Đăng ký xong rồi lập tức cút ra ngoài cho ta!"

"Gia Cát Minh Nguyệt, mười sáu tuổi." Gia Cát Minh Nguyệt ngượng ngùng cười cười, rất phối hợp trả lời ngay.

"Ôi chao, không nên giận dữ như thế nha. Ta nghe nói đại nam nhân nóng tính sẽ làm thân thể bị tổn thương, nếu như làm bị thương thân thể rồi, bệnh tình lại càng nặng thêm đó. Cho dù ngươi không suy nghĩ cho bản thân, thì cũng nên suy nghĩ cho lão bà của mình chứ..." Vẹt mập giãy giụa khỏi tay Gia Cát Minh Nguyệt, chít chít oa oa nói.

"Đi ra ngoài cho ta! Hiện tại lập tức, lập tức!" Giám khảo tìm được bút dự bị, xoát xoát đăng ký xong rồi, ném cho Gia Cát Minh Nguyệt một cái huân chương, gầm thét lên.

Gia Cát Minh Nguyệt lấy được huân chương xong, túm lấy vẹt mập lập tức chạy ra ngoài, nàng sợ nếu như chạy hơi chậm, giám khảo kia đổi ý thì thảm rồi.