Lần này đi ăn cái gì?" Trên đường, đoàn người Gia Cát Minh Nguyệt vừa đi vừa thương lượng.

"Ăn vịt nướng đi." Mặc Sĩ Thần hai mắt lấp lánh nói.

"Được đó, lâu rồi chưa ăn vịt nướng , cũng không biết vịt nướng của kinh thành Nam Sở quốc như thế nào. . . . . ." Gia Cát Minh Nguyệt đang nói chuyện, trái tim chợt co rút thật mạnh , thanh âm cũng im bặt . Bởi vì nàng nhìn thấy hai người phía trước, hai người này , nàng nhận thức. Hiện tại bọn họ đang ở trong một con hẻm nhỏ, hôm nay không biết tại sao con đường này lại không có bao nhiêu người, chỉ thưa thớt vài người. Đây là con đường duy nhất đi đến sòng bạc .

Là người Huyết Phong gọi là Tiểu Đinh và Thú Nha ! Hai người này ở Thương Phong Thành bị Ngô gia mời cao thủ đến đối phó , vậy mà vẫn bình yên chạy thoát sao?

Tiểu Đinh và Thú Nha hiển nhiên không có ấn tượng đối với đám người Gia Cát Minh Nguyệt, tiếp tục đi ngược chiều về phía bọn họ.

Trừ bỏ Trưởng Tôn Ninh Hạo, bốn người Gia Cát Minh Nguyệt đều nhận ra hai người đối diện . Hai người này, xuất hiện ở nơi đây, là ngẫu nhiên hay là nhằm vào bọn họ? Báo thù cho Tiêu Thiên Hà ? Không, không có khả năng, Tiêu Thiên Hà chết không toàn thây, hóa thành bột phấn , bọn họ căn bản không biết cái chết của Tiêu Thiên Hà có liên quan đến nàng, cho nên không có khả năng tìm nàng báo thù. Nhưng bọn hắn xuất hiện ở nơi này là vì cái gì?

Rất nhanh, Gia Cát Minh Nguyệt sẽ biết tại sao .

Tiểu Đinh và Thú Nha, nhìn như lơ đãng đi ngang qua bọn họ, Thú Nha cước bộ không ổn hơi nghiêng sang bên này một chút, chen sang phía Gia Cát Minh Nguyệt, mà Tiểu Đinh ở phía sau ra tay . Động tác của hắn rất nhanh, mục tiêu của hắn là túi tiền của Gia Cát Minh Nguyệt . Nhưng mà, động tác của Gia Cát Minh Nguyệt nhanh hơn. Nàng đột nhiên nhảy qua, tránh được bàn tay của Tiểu Đinh đang duỗi ra giữa khoảng không.

Tiểu Đinh thầm kinh ngạc không thôi, hắn có chút không thể tin nhìn vẻ mặt đề phòng của Gia Cát Minh Nguyệt. Hắn thân là nòng cốt của đoàn đạo tặc Huyết Phong, hiển nhiên đã trộm cắp rất nhiều lần. Con mồi bị hắn coi trọng, hiếm khi thất thủ . Lần này không ngờ lại thất thủ , hơn nữa đối phương lại là một cô nương tuổi không lớn lắm thoạt nhìn ôn nhu yếu đuối . Điều này sao có thể? Mặc kệ có khả năng hay không, dù sao lần này hắn thật sự đã thất thủ !

"Ngươi muốn làm gì?" Gia Cát Minh Nguyệt lạnh giọng hỏi.

Nơi này là trên đường cái, Tiểu Đinh và Thú Nha nhanh chóng trao đổi ánh mắt, lần này không thành công, nếu muốn hạ thủ nữa sẽ càng khó khăn. Bọn họ chờ ở chỗ này đã lâu rồi, chờ mấy người này đến sòng bạc đổi đổ phiếu .

"Giao đổ phiếu ra đây ngay." Tiểu Đinh rút kiếm trên lưng ra, âm lãnh nói.

Mà ở phía sau, toàn bộ người đi đường trong ngõ hẻm cũng đột nhiên biến đổi, rút binh khí ra, vây quanh. Trộm không được, vậy giết rồi cướp! Không thể lưu lại người sống!

Gia Cát Minh Nguyệt nghe thế , ngược lại yên lòng . Xem ra, đối phương không đến để trả thù chuyện ở thành Thương Phong, cũng không biết bản đồ ở trong tay bọn họ mà đến đoạt. Mà là lão bản sòng bạc chó cùng rứt giậu (bí quá hóa liều )mời tới đoạt đổ phiếu.

Đánh giá cái người gọi là Tiểu Đinh này, Gia Cát Minh Nguyệt liền khái quát bằng ba chữ : Đánh không chết!

Lúc trước ở đại sảnh Ngô gia, nàng cũng thấy được, Tiểu Đinh cả người đẫm máu , nắm chặt trường kiếm trong tay vung lên vù vù , cuối cùng lại dùng hết toàn lực chạy thoát ra ngoài. Dưới tình huống thể lực hao tổn lớn như vậy, còn có thể bình yên đào thoát, sau đó hiện tại sinh long hoạt hổ (sinh khí dồi dào) muốn cướp nàng. Gia Cát Minh Nguyệt cảm thấy, người này không nên gọi là Tiểu Đinh, nên gọi Tiểu Cường(con gián) mới đúng.

Người Huyết Phong, thực lực quả thật rất mạnh, ít nhất mấy người đang bao vây bọn họ đều là cao thủ. Nếu bọn họ vẫn giống như lúc ở Thương Phong Thành , hẳn chỉ có thể kính nhi viễn chi( kính sợ mà tránh xa). Nhưng mà bây giờ, thực lực của bọn họ đã cách xa một trời một vực so với lúc trước!

Cho nên, giờ phút này đám người Tiểu Đinh chống lại Gia Cát Minh Nguyệt, chính là đơn phương chịu ngược! Không, bọn chúng ngay cả cơ hội chịu ngược cũng không có!

"Giết!" Huyết Phong cùng đồng bọn đồng loạt cầm vũ khí hướng trên người Gia Cát Minh Nguyệt đâm tới , tập trung lực lượng đánh giết từng kẻ một , đây chiến thuật nhất quán của bọn chúng. Dưới công kích xuất kỳ bất ý mà lại cực kỳ tàn nhẫn, bình thường ngay cả đối thủ có thực lực vượt qua bọn chúng một bậc cũng đều trở tay không kịp chết ngay tại chỗ.

Nhưng lúc này đây, chiến thuật của bọn họ đã mất đi hiệu lực .

Đối mặt với vũ khí bọn chúng đâm tới , Gia Cát Minh Nguyệt ngay cả nhìn cũng lười liếc mắt một cái. Chậm, quá chậm , cho dù nhắm mắt lại, nàng cũng có thể dễ dàng tránh thoát chiêu thức nhìn như hung mãnh tàn khốc này. Đương nhiên nàng cũng không cần trốn, chỉ cần có Lăng Phi Dương ở đó, ít nhất địch nhân trước mắt cũng không cần trốn.

Tiểu Đinh và Thú Nha của Huyết Phong, lúc trước từng vô cùng khủng bố và cường đại, hiện giờ ở trong mắt của nàng, bọn chúng thật sự không đỡ nổi một kích.

Kiếm quang chợt lóe, mấy tên Huyết Phong lần lượt ôm cổ họng, nhìn Lăng Phi Dương trước mặt bằng ánh mắt không thể tin tưởng. Trên đời, sao lại có thanh kiếm sắc bén như vậy ? Mãi đến khi thân thể vô lực ngã xuống mặt đất, trong đôi mắt trợn trừng của bọn chúng vẫn còn tràn đầy mê hoặc cùng với không cam lòng.

Lăng Phi Dương khẽ rung Phá Sát kiếm , một giọt máu nhỏ bé đến mức gần như không thể nhận ra rơi xuống mặt đất."Còn chưa đủ nhanh a!" Lăng Phi Dương thầm thở dài một tiếng, trên mặt không một chút biểu tình, so với bình thường tựa như hai người khác nhau. Đối mặt với địch nhân, hắn không nhân từ một chút nào, cũng sẽ không có bất kỳ thương hại.

Ngoại trừ Tiểu Đinh chớp đúng thời cơ xám xịt lui về phía sau, những tên Huyết Phong khác toàn bộ đều ngã trên mặt đất, Tiểu Đinh tuy rằng phản ứng rất nhanh, nhưng mà đối mặt với một kích như sấm vang chợp giật của Lăng Phi Dương , vẫn bị một vết thương thật sâu kéo dài từ bả vai xuống đến ngực, máu tươi không ngừng trào ra , do bị kình khí mạnh mẽ của Lăng Phi Dương trùng kích, lục phủ ngũ tạng đều cảm thấy một trận đau nhức.

Tiểu Đinh băng bó miệng vết thương, quay lại nhìn Thú Nha cùng đội ngũ phía sau. Chỉ thấy Thú Nha cũng ngơ ngác nhìn mình, vô tận kinh ngạc trong mắt nhanh chóng biến thành sợ hãi, sau đó biến thành mờ mịt, cuối cùng biến thành trống rỗng, thân thể "rầm" một tiếng thẳng tắp ngã xuống mặt đất, một chùm sương máu phun ra .

"Thú Nha!" Tiểu Đinh nức nở hô một tiếng. Thú Nha từng vô số lần cùng vào sinh ra tử với mình, cứ như vậy chết ở trước mặt của mình. Trái tim rất đau, đau đớn giống như bị ai xé rách. (c : chỗ này mờ ám quá >.