Tần Hồng Vân xoay người lại, ngạo mạn mà lạnh lùng nhìn đám người Gia Cát Minh Nguyệt, trong đôi mắt có sự miệt thị sâu sắc. Trong đám bò cạp độc truyền đến một trận âm thanh ‘rôm rốp’, đó là tiếng bò cạp độc cắn nát nuốt chửng đồng bạn của hắn, nhưng mà hắn làm như không nghe thấy, trong ánh mắt không hề có một chút biến hóa, giống như trong cuộc sống xưa nay chưa từng xuất hiện người kia.

Trong chiến đấu gian nan lại nhìn thấy tình cảnh này, nội tâm mấy người Gia Cát Minh Nguyệt đều khiếp sợ không gì sánh nổi, nếu như nói lần trước hắn từ bỏ đồng bạn còn miễn cưỡng xem như hành động bất đắc dĩ, như vậy lần này, hắn thực sự đã hi sinh tính mạng của đồng bạn để đạt được mục đích của chính mình, người như vậy, quá đáng hổ thẹn, cũng thật đáng sợ.

Tần Hồng Vân nhìn tất cả bò cạp độc đều hướng về phía mấy người Gia Cát Minh Nguyệt mà vây lại, khóe miệng lộ ra một nụ cười trào phúng, thế nhưng dần dần, nét cười của hắn ngưng lại.

Khi vầng thái dương dần dần rơi xuống dưới chân trời, những con bọ cạp đang không ngừng tấn công đám người Gia Cát Minh Nguyệt giống như bị thứ gì dẫn dắt, đột nhiên ngừng lại, bước dài lùi về phía sau, mở ra đất cát dưới chân, giấu thân thể chìm xuống thật sâu dưới lớp cát vàng, không đến một phút sau, tất cả bò cạp độc đều biến mất sạch sành sanh.

Ánh trăng trắng nõn buông xuống mặt đất, gió nổi lên, cát bay tung mù, từng đợt sóng cát cuốn qua vùi xác bò cạp độc xuống dưới, sa mạc hoang vu trở nên tĩnh lặng, cuộc chiến đấu khốc liệt kéo dài gần một ngày kia đã không còn để lại một chút vết tích nào.

Gia Cát Minh Nguyệt mỉm cười như trút được gánh nặng, hiểu rồi, nếu như huyết nha trên thảo nguyên lúc trước thử thách sự phối hợp của các học viên trong tiểu đội, cùng đối với sự tín nhiệm và lòng trung thành không rời không bỏ giữa đồng bạn. Như vậy nơi sa mạc này, hẳn là để khảo nghiệm ý chí của các học viên, chỉ cần có dũng khí kiên trì đến phút cuối cùng, cũng sẽ thành công thông qua sát hạch.

Lại nhìn sang phía Tần Hồng Vân, mấy người Gia Cát Minh không khỏi lộ ra thần sắc khinh bỉ và giễu cợt, nếu như hắn chịu kiên trì một chút nữa, dù chỉ là một phút, thì hoàn toàn không cần hi sinh đồng bạn. Nhìn mảnh cát vàng tĩnh mịch kia, nhớ lại mấy tên học viên hi sinh vì Tần Hồng Vân, tất cả mọi người cảm thấy sự thương hại xuất phát từ nội tâm, còn có từng tia hàn ý.

"Bọn họ hẳn đều là tử sĩ Tần gia bồi dưỡng từ nhỏ, từ khi còn rất nhỏ đã bị nhồi nhét tư tưởng hi sinh cho gia tộc, ngay chính bọn hắn cũng không cho rằng sinh mệnh là thuộc về mình." Lăng Phi Dương nhẹ giọng nói.

Gia Cát Minh Nguyệt gật gật đầu, lại nhiều hơn mấy phần nhận thức đối với các gia tộc cổ xưa có lịch sử lâu đời, tuyệt đối không có hảo cảm gì. Hơn nữa hiện tại cũng đã rõ tại sao ban đầu nhìn thấy mấy người bên cạnh Tần Hồng Vân nàng lại có cảm giác bọn họ rất kỳ quái. Chính là cảm giác bọn họ lấy Tần Hồng Vân làm trung tâm, phụ thuộc vào hắn. Cũng không phải đồng bạn, mà là quan hệ giữa chủ nhân và tôi tớ!

Đi tới bên dưới cổng vòm, nhìn cỗ Truyền Tống trận kia, tất cả mọi người đều trầm mặc. Dựa theo quy tắc, chỉ có năm người có thể thông qua tuyển chọn, nhưng mà hiện tại lại có tám người đi tới đích, không tính Trưởng Tôn Ninh Hạo vẫn còn thừa ra hai người. Kỳ thực ngay cả người chế định quy tắc cũng không nghĩ tới, cuối cùng lại có nhiều người thông qua hai tầng thử thách như vậy, trong tưởng tượng của bọn họ, có thể có một hai người kiên trì đến cuối cùng đã là tốt lắm rồi.

(nguồn truyện :chantalprym7.wordpress.com, ngoài ra chỉ post ở ddlqd và kenhtruyen(đã được phép), người bên cqh tránh ra chỗ khác đi, cảm ơn)

Tất cả mọi người đều không vội vã bước lên Truyền Tống trận, rối rít ngồi xuống băng bó vết thương, điều dưỡng khôi phục thể lực. Gia Cát Minh Nguyệt liếc Tần Hồng Vân một cái, trùng hợp gặp phải ánh mắt đối phương vừa quăng tới, hai người đều cau mày. Đối với Gia Cát Minh Nguyệt, Tần Hồng Vân mang theo một loại cảm giác ưu việt trời sinh của một kẻ xuất thân từ thế tộc cổ xưa, mà đối với Tần Hồng Vân, Gia Cát Minh Nguyệt cảm thấy khinh bỉ từ tận đáy lòng, thậm chí là căm ghét.

Xuất hiện tình huống như bây giờ có nghĩa là tám người sau khi trở về nhất định còn phải tiến hành tuyển chọn mới. Tuyển chọn mới sẽ là gì chứ, nếu như là so đấu thực lực cá nhân, Gia Cát Minh Nguyệt không cần lo lắng cho bản thân, nhưng mà Mặc Sĩ Thần và Tiết Tử Hạo e rằng khó có thể là đối thủ của mấy người Tần Hồng Vân.

Mà Tần Hồng Vân cũng có sầu lo tương tự, hắn đã mất đi hai tên đồng đội, nếu như trở về phải tiến hành đoàn đội thi đấu, đối mặt với ma sủng của Gia Cát Minh Nguyệt và Mặc Sĩ Thần, hắn không có một chút chắc chắn nào.

"Minh Nguyệt, bước kế tiếp nên làm gì?" Lăng Phi Dương đứng lên hỏi.

"Trở về trước rồi hãy nói." Gia Cát Minh Nguyệt không nghĩ ra manh mối gì, chỉ có thể đi một bước tính một bước.

Lăng Phi Dương gật gật đầu, đột nhiên ánh mắt ngưng lại, hô to một tiếng "cẩn thận", rút kiếm chặn trước người Mặc Sĩ Thần, đẩy trường kiếm đánh lén Mặc Sĩ Thần của Tần Hồng Vân sang một bên, Mặc Sĩ Thần trải qua thời gian dài huấn luyện ma quỷ, bất kể phản ứng hay là thân thủ đều tiến bộ không nhỏ, vừa thấy không ổn lập tức lăn khỏi chỗ cũ trốn đến bên cạnh Trưởng Tôn Ninh Hạo. Mà hai tên đồng bạn của Tần Hồng Vân cũng đồng loạt rút kiếm công kích Tiết Tử Hạo.

Vì danh ngạch vòng sau, Tần Hồng Vân dĩ nhiên không tiếc ám hạ độc thủ với bọn họ, bọn chúng cũng không ngu ngốc, sớm kinh qua thân thủ của Gia Cát Minh Nguyệt Lăng Phi Dương cùng Trưởng Tôn Ninh Hạo, biết lấy thực lực của mình rất khó đánh lén đắc thủ, cho nên lựa chọn động thủ với hai kẻ có năng lực cận chiến yếu nhất là Mặc Sĩ Thần và Tiết Tử Hạo.

Gia Cát Minh Nguyệt thoáng chốc đa phản ứng lại, trong lòng bốc lên lửa giận hừng hực, bất ngờ rút chủy thủ ra, cùng Lăng Phi Dương cùng đi cứu Tiết Tử Hạo, nhưng vẫn chậm một bước.

Đột nhiên đối mặt kiếm sĩ cấp Thiên Không tiếp cận công kích, Tiết Tử Hạo không hề chuẩn bị, chỉ có thể thả người về phía sau, phía sau hắn, chính là cổng vòm đi vào tầng thứ ba cấm địa, chỉ trong nháy mắt, bóng dáng Tiết Tử Hạo đã biến mất ở trước mắt Gia Cát Minh Nguyệt không còn dấu vết.

"Chuột nhắt!" Mặc Sĩ Thần kinh ngạc thốt lên một tiếng, toàn thân lạnh như băng.

"Tuyệt đối không được đi qua cổng vòm thứ hai, tầng thứ ba cấm địa hung hiểm đến nỗi các ngươi hoàn toàn khó có thể tưởng tượng, ngay cả chúng ta cũng không dám đi vào, hơn nữa truyền tống phù đến nơi đó cũng sẽ mất đi hiệu lực, một khi gặp phải nguy hiểm, ngay cả cơ hội đào sinh cũng không có." Lời lão sư trước lúc xuất phát dường như vẫn còn vang vọng bên tai, tuy hắn chưa nói rõ hung hiểm là cái gì, nhưng mà hồi tưởng lại ánh mắt sợ hãi kia của hắn, cùng với căn dặn nghiêm khắc, không chỉ Mặc Sĩ Thần, mà tâm tư mấy người Gia Cát Minh Nguyệt cũng đều chìm xuống.

Gia Cát Minh Nguyệt và Lăng Phi Dương bất chấp tất cả phát động tấn công với hai tên kiếm sĩ, hai tên kiếm sĩ căn bản không chống đỡ được, không lâu sau sẽ phải chết dưới chủy thủ cùng trường kiếm của hai người, quyết đoán xoay người theo nhau vọt vào tầng thứ ba.

"Minh Nguyệt!" Mặc Sĩ Thần hô một tiêng, ngó sang cổng vòm, nhưng không nói gì.

Gia Cát Minh Nguyệt biết hắn đang suy nghĩ gì, mỗi người trong số bọn họ đều tuyệt đối không bỏ rơi đồng bạn, cho dù là 9 tầng địa phủ, vì bằng hữu bọn họ cũng sẽ không chút do dự xông vào một lần. Gia Cát Minh Nguyệt nặng nề gật gật đầu, sau đó nói với Lăng Phi Dương: "Mập mạp, Phi Dương các ngươi đi trước đi, ta lập tức tới ngay." Nói xong, hung hăng nhìn sang phía Tần Hồng Vân, Tần Hồng Vân thấy tình thế không ổn, dưới chân nhoáng một cái nhảy xuống Truyền Tống trận.