Viên Thế Hào cảm thấy mình thực là anh minh cực kỳ, thế nhưng hiện tại còn không phải là thời điểm tiến cung. Bởi vì hắn bị đánh thành đầu heo! Nhất định phải dưỡng thương cho tốt, mới có thể đi vào cung a. Do đó hắn đắc ý ở nhà dưỡng thương, chờ hồi phục tốt liền vào cung. Hạ nhân nhìn thấy thiếu gia nhà mình mỗi ngày đội một cái đầu heo lớn đi bôi thuốc, uống thuốc, còn cười ra tiếng, đều đang suy nghĩ không biết lần này thiếu gia bị ai đánh, chẳng lẽ là bị đánh đến ngốc rồi?

Nhóm Gia Cát Minh Nguyệt cũng không biết Viên Thế Hào dự định gì, bọn họ vẫn đang lăn lộn trong huấn luyện bi thảm như trước. Văn Dật bình thường thoạt nhìn hiền lành lịch sự, thế nhưng vừa đến võ trường hắn lập tức hóa thân thành nhà vua chuyên chế lúc nào cũng gào thét.

"Mặc Sĩ Thần, chân ngươi ngắn hơn người khác hay là làm sao? Chạy chậm như vậy ? Có kẻ địch ở phía sau, ngươi là người đầu tiên bị nổ tung mông!"

"Ngươi, cả ngươi nữa, cười cái gì mà cười! Đi xuống cho ta!" Văn Dật giẫm chân một cái, liền đạp một học viên ngã vào vũng bùn, sau đó nắm lấy một cây gậy trúc đứng ngoài đâm tới. Học viên kia trốn đông trốn tây."Miệng ngươi dùng để trốn hay sao? Không biết đọc chú ngữ hả?"

"Gia Cát Minh Nguyệt, ngươi cười cái gì mà cười, gọi con chim béo của ngươi ra hai mươi lần cho ta. Lần sau phải nhanh hơn lần trước mới coi như hợp lệ." Văn Dật lớn tiếng trách móc.

Gia Cát Minh Nguyệt giật giật khóe miệng, đi sang một bên triệu hoán thôi. Vẹt mập chịu đủ dằn vặt, không phải lúc đang tắm bị gọi, thì chính là đang đi tiểu tiện bị lôi ra.

Thế nhưng không thể không nói, huấn luyện ma quỷ của Văn Dật, đã giúp cho các học viên thật sự trưởng thành không ít, dưới tình huống đột phát có thể ổn định tâm tình một cách nhanh nhất, sau đó gọi ra ma sủng. Việc này ở thời điểm đối địch chân chính, là cực kỳ có lợi. Mà phương thức huấn luyện của Nhạc Bác Văn và một vị lão sư Cung Tiễn Thủ tên Tiết Trường Ca lại còn hà khắc hơn so với Văn Dật. Nhưng các đều không chịu thua kém, nghiêm ngặt dựa theo quy định của lão sư mà huấn luyện. Đến khi kết thúc một ngày, tất cả mọi người đều sống dở chết dở. Sau đó lão sư vừa nói giải tán, liền lao ra như ong vỡ tổ, đi về ký túc xá rửa ráy, tắm giặt xong sau đó đến nhà ăn, ăn ngấu ăn nghiến như hổ đói.

Phương pháp huấn luyện tàn nhẫn nhất còn ở phía sau. Hôm nay Văn Dật để các học viên Triệu Hoán Sư tụ tập cùng nhau chơi oẳn tù tì. Mọi người hai mặt nhìn nhau, không rõ vì sao, thế nhưng vẫn nghe lời vung tay. Cuối cùng người thua chính là Mặc Sĩ Thần.

Văn Dật lộ ra nụ cười dữ tợn, một tay nhấc cổ áo Mặc Sĩ Thần lên, ném đến chỗ kiếm sĩ bên kia, hung tợn nói với những học viên kiếm sĩ cấp trung cấp giống như Mặc Sĩ Thần: "Lên đi! Không cần lưu tình, không cần nể mặt, đánh! Mặc Sĩ Thần, chạy đi! Người ta phải ở trong hoàn cảnh cực đoan, mới có thể kích thích ra sức mạnh tinh thần tiềm ẩn trong thân thể, cũng chỉ có ở thời khắc nguy hiểm nhất uể oải nhất, mới có thể cấp tốc tăng lên tinh thần lực, cũng học được làm sao để sử dụng sức mạnh tinh thần hợp lý nhất."

Nhóm trung cấp kiếm sĩ cũng cười dữ tợn, rút kiếm xông tới chỗ Mặc Sĩ Thần. Thân thể hơi mập của Mặc Sĩ Thần hưa bao giờ linh hoạt như hôm nay, hắn hận chính mình hiện tại không thể mọc ra thêm bốn cái chân. Hắn liều mạng chạy trái chạy phải, các kiếm sĩ phía sau liều mạng đuổi bên phải rồi lại đuổi bên trái. (^^)

"Đọc chú ngữ đi, Mập mạp, nhanh đọc chú ngữ!" Gia Cát Minh Nguyệt và Tiết Tử Hạo sốt ruột hô to.

Mặc Sĩ Thần chạy đến mức thịt mỡ toàn thân cũng run rẩy, lắp ba lắp bắp đọc lên chú ngữ...

Sau đó, Mặc Sĩ Thần bị bắt kịp, bị đánh một trận. Lại sau đó, chú ngữ của Mặc Sĩ Thần hoàn thành, các trung cấp kiếm sĩ lại bị địa giáp thú đẩy lăn trên đất...

Mọi người thấy rất vui vẻ, Văn Dật quay đầu âm trầm nói một câu: "Cầu khẩn lần oẳn tù tì sau người thua không phải là các ngươi đi."

Mọi người hoá đá...

Hiệu quả đặc huấn như vậy thật sự không tệ, được Văn Dật lão sư khổ tâm bồi dưỡng, tinh thần lực của Mặc Sĩ Thần so với trước đây mạnh hơn không ít, tốc độ hoàn thành chú ngữ cũng tiến triển cực nhanh, thậm chí còn có thể vừa chịu đòn vừa triệu hoán ra địa giáp thú để phản kích. Những học viên khác cũng dần dần mạnh mẽ hơn lên. Hiện tại sẽ không có ai chế giễu người khác, chỉ có thể vận ra bản lĩnh toàn thân đến ứng phó quá trình huấn luyện đau khổ thê thảm này. Bất quá, huấn luyện như thế, không những không khiến cho các học viên sinh ra khoảng cách, trái lại cảm tình giữa bọn họ càng thân thiết hơn, càng đoàn kết hơn.

Ở trong mắt các học viên, Văn Dật hiền hòa lịch sự quả thực chính là ác ma.

Cho nên hôm nay Văn Dật nói một câu ngày mai nghỉ ngơi, mọi người kích động như được uống thuốc kích thích, hưng phấn quên hết tất cả.

"Hô..." Tắm xong, Mặc Sĩ Thần cảm thấy toàn thân đều thoải mái, hắn và Tiết Tử Hạo còn có Lăng Phi Dương đứng ở phía trước lầu dưới ký túc chờ Gia Cát Minh Nguyệt và Đoan Mộc Huyên đi xuống. Bọn họ chuẩn bị đêm nay đi ra ngoài liên hoan! Đúng, liên hoan! Ăn a ăn a! Mấy ngày ma quỷ huấn luyện liên tiếp, Mặc Sĩ Thần cảm giác mình gầy đi không ít.

"Nữ nhân thật là chậm a." Mặc Sĩ Thần lắc lắc đầu, đêm nay Lăng Phi Dương nói sẽ dẫn bọn họ đi một vòng xung quanh chợ đêm náo nhiệt nhất.

"Ngươi có ý kiến?" Giọng nói của Gia Cát Minh Nguyệt bỗng nhiên vang lên, dọa Mặc Sĩ Thần suýt chút nữa nhảy dựng.

Lăng Phi Dương nhìn Gia Cát Minh Nguyệt xuất hiện trước mặt bọn họ, ngẩn người. Tóc Gia Cát Minh Nguyệt vẫn còn hơi ẩm, đuôi tóc còn có mấy giọt nước, khuôn mặt rạng rỡ hơi hồng hào, là do vừa mới tắm xong. Hôm nay nàng mặc một chiếc váy dài màu tím nhạt, cổ cao trắng nõn khiến người ta động tâm, xương quai xanh xinh xắn hơi lộ ra, trước ngực là một chiếc cài áo hình bông hoa bảy màu. Hoa sen mới nở! Trong đầu Lăng Phi Dương lập tức nhảy ra bốn chữ này.

Đoan Mộc Huyên hôm nay mặc váy màu hồng phấn, đứng ở bên cạnh Gia Cát Minh Nguyệt, giống như một nụ hoa trắng mịn vừa hé nở.

"Huyên Huyên nhà chúng ta, cũng là tiểu mỹ nữ nha." Tiết Tử Hạo nhìn Đoan Mộc Huyên, nở nụ cười.

Đoan Mộc Huyên đỏ mặt, cúi đầu, xấu hổ xoa xoa hai tay.

"Được rồi, không cần phí lời, đi!" Gia Cát Minh Nguyệt vung tay lên, "Phi Dương, Mập mạp, phát ngốc cái gì thế, đi thôi, không phải muốn đi chợ đêm sao?"

"A, ừm, đi!" Lăng Phi Dương phục hồi lại tinh thần, cười nói, "Ta đã mượn xe ngựa của học viện, đi."

"Minh Nguyệt, oa ha ha, đêm nay ngươi thật là xinh đẹp." Mặc Sĩ Thần xáp đến gần, còn ngửi một cái thật mạnh, "Thật là thơm."

"Đánh xe đi!" Lăng Phi Dương đạp một cước lên mông Mặc Sĩ Thần, đẩy hắn cách xa Gia Cát Minh Nguyệt ra.

Mặc Sĩ Thần xoa mông, khóe miệng run rẩy, ngoan ngoãn đi lấy xe ngựa tới.

Ở kinh thành có bốn khu chợ đêm, Đông Nam Tây Bắc, chợ đêm phía Đông là phồn hoa nhất. Cho nên, Lăng Phi Dương để Mặc Sĩ Thần dừng xe ở một chỗ xong, liền dẫn theo mọi người đi tới chợ đêm thành Đông.

Đến chợ đêm, Lăng Phi Dương quen đường quen lối mang theo bọn họ đi mua đồ ăn vặt, một con đường toàn đồ ăn vặt thơm lừng, hai mắt Mặc Sĩ Thần tỏa sáng lấp lánh, quyết định thử hết đồ ăn từ tiệm đầu tiên tới tiệm cuối cùng.

Tiết Tử Hạo mua cho Đoan Mộc Huyên mấy món đồ chơi nhỏ, hắn thật lòng coi Đoan Mộc Huyên như em gái ruột mà đối đãi. Mặc Sĩ Thần vội vàng đi nếm đồ ăn, cảm thấy ăn ngon thì sẽ mua một ít tiến cống cho Gia Cát Minh Nguyệt.

Lăng Phi Dương thì giải thích cho Gia Cát Minh Nguyệt biết quầy hàng nào bán cái gì, có vật gì tốt.

Mọi người buông lỏng một buổi tối, sáng ngày hôm sau ngủ say mê mệt.

Mặt trời đã lên cao, tia sáng đầu tiên đã xuyên qua cửa sổ chiếu vào phòng, Gia Cát Minh Nguyệt trở mình, ôm chăn tiếp tục ngủ. Tối hôm qua Đoan Mộc Huyên cũng chơi mệt mỏi, vẫn còn đang ngủ rất ngọt ngào.

Bỗng nhiên, Gia Cát Minh Nguyệt chợt mở mắt ra.

Ngạn Hống, đang xao động!

Chuyện gì thế này? Gia Cát Minh Nguyệt ngồi dậy, nỗ lực câu thông(2) với Ngạn Hống. Thế nhưng, Ngạn Hống lại không để ý đến nàng. Gia Cát Minh Nguyệt cảm thấy huyết dịch toàn thân nóng bừng lên, sau một khắc, Ngạn Hống trực tiếp xuất hiện, không cần nàng triệu hoán, Ngạn Hống cũng xuất hiện.

Gia Cát Minh Nguyệt trợn mắt ngoác mồm nhìn đám sương mù trước mặt, vẫn không thấy rõ lắm hình dạng thực sự của Ngạn Hống. Ngạn Hống không lên tiếng, trực tiếp bay từ cửa sổ ra ngoài. Gia Cát Minh Nguyệt cả kinh, vội vã mặc quần áo, đeo túi lên lưng, cũng trực tiếp nhảy từ cửa sổ ra ngoài. Từ lầu hai xuống đất, với thân thủ hiện giờ của Gia Cát Minh Nguyệt, tuyệt đối là chuyện vặt. Nàng nhẹ nhàng hạ xuống, nhìn bóng dáng mờ ảo của Ngạn Hống phía trước đang lao về phía dãy núi xa, nàng cũng vội vàng đi theo.

Giờ khắc này trường học hoàn toàn yên tĩnh, bị Văn Dật huấn luyện ác liệt trong một thời gian dài, các học viên đều đang ngủ nướng, cho nên trong học viện không thấy một ai. Cũng không ai nhìn thấy Gia Cát Minh Nguyệt vắt chân đuổi theo một đám sương mù.

Tốc độ của Ngạn Hống càng lúc càng nhanh, Gia Cát Minh Nguyệt vừa đuổi theo vừa đọc chú ngữ, triệu hoán ra Cự Phong. Lúc này Gia Cát Minh Nguyệt thật lòng cảm ơn huấn luyện ma quỷ của Văn Dật, nếu là trước đây nàng tuyệt đối không thể vừa chạy nhanh như vậy vừa thuận tiện đọc chú ngữ triệu hoán ra ma sủng.

Không lâu sau, Cự Phong xuất hiện.

"Chủ nhân?" Cự Phong chạy ở bên cạnh Gia Cát Minh Nguyệt, rất là mờ mịt.

"Đuổi theo, đuổi theo Ngạn Hống." Gia Cát Minh Nguyệt vươn người cưỡi lên Cự Phong, ra lệnh.

Cự Phong nhìn Ngạn Hống phía trước một chút, trong con ngươi màu hổ phách lộ ra ý sợ hãi, chậm chạp không chịu bước chân. Đó chính là thượng cổ thần thú Ngạn Hống đấy!

"Cự Phong, nó là ma sủng bản mệnh của ta, ngươi sợ cái gì? Nhanh đuổi theo cho ta!" Gia Cát Minh Nguyệt nhìn Ngạn Hống càng chạy càng xa, cuống lên, dùng chân kẹp kẹp bụng Cự Phong. Cự Phong giờ mới bắt đầu chạy, đuổi theo Ngạn Hống. Tốc độ của Cự Phong rất nhanh, thế nhưng hắn không dám tới gần Ngạn Hống, chỉ duy trì khoảng cách nhất định, đi theo đằng sau.

Phía trước là núi non trùng điệp, càng đi sâu vào trong càng u tĩnh, vừa bước vào khu rừng, ánh sáng bốn phía liền ảm đạm xuống, xung quanh cũng yên tĩnh khiến người ta run sợ. Đôi khi có tiếng chim hót lanh lảnh phá vỡ sự im lặng này. Dường như nơi đây là một thế giới khác. Ngạn Hống tiếp tục chạy về phía trước, Cự Phong vẫn duy trì một khoảng cách không dám tiến lên.

Ngạn Hống tới nơi này rốt cuộc muốn làm cái gì? Gia Cát Minh Nguyệt không rõ.

Phía trước tựa hồ có tiếng nước chảy róc rách, là dòng suối nhỏ?

Ngạn Hống dường như càng kích động, tăng tốc chạy về phía có tiếng róc rách kia.

"Cự Phong, nhanh lên một chút." Gia Cát Minh Nguyệt giục Cự Phong, chỉ lo mất dấu vết.

Cự Phong nhỏ giọng lầm bầm: "Chủ nhân, ngươi có biết Ngạn Hống có thể thuấn sát ta hay không..."

"Hắn sẽ không giết ngươi, mau mau!" Gia Cát Minh Nguyệt bịt lỗ tai Cự Phong, "Ngươi thực sự là dông dài."

Lỗ tai Cự Phong khẽ run lên, đè nén sợ hãi đối với Ngạn Hống ở trong lòng, tiếp tục hướng về trước. Chạy vài bước rồi lại dừng lại, toàn thân run nhè nhẹ lên. Hình như, đang sợ hãi?

"Cự Phong, sao vậy?" Gia Cát Minh Nguyệt càng thêm nghi hoặc.

"Uy áp phía trước... Thật đáng sợ, chủ nhân, ta phải về đây." Cự Phong vừa nói vừa phát run, lắp ba lắp bắp nói, "Ta phải đi về!"

Gia Cát Minh Nguyệt ngẩn ra, bất chợt trong không khí ùa tới một luồng khí tức cực nóng, sau đó lại lạnh như băng. Nóng lên rồi lạnh đi, khiến cho Gia Cát Minh Nguyệt thầm nổi lên cảm giác chẳng lành. Nàng nhìn Cự Phong đang nằm sấp run rẩy trên mặt đất, phất tay cho Cự Phong trở về, sau đó tự mình chạy lên phía trước.

Đi một đoạn sau, nàng phát hiện hoa cỏ cây cối phía trước đều đã bị đốt cháy, không có bất kỳ hơi nước. Đất đai cũng bởi vì mất nước mà rạn nứt ra. Thế nhưng kỳ quái chính là bên trên những hoa cỏ cây cối này, ngưng kết một tầng băng mỏng, ngay cả những chỗ rạn nứt trên đất, cũng được phủ lên một tầng băng. Bước đi có chút trơn trượt, Gia Cát Minh Nguyệt giẫm thật mạnh lên mặt đất, phá vỡ màng băng mỏng kia, mới có thể bước đi vững vàng.

Vừa đi Gia Cát Minh Nguyệt vừa quan sát chung quanh, hoa cỏ cây cối bị rút mất một lượng nước lớn, là Ngạn Hống làm đi, như vậy tầng băng trên bề mặt là sao đây? Lúc trước chính mình cũng cảm giác thấy không khí cực nóng sau lại cực lạnh, chính là vì nguyên nhân này sao?

Tiếng suối chảy róc rách càng ngày càng gần, đợi Gia Cát Minh Nguyệt chạy tới bên dòng suối nhỏ thì lập tức nhìn thấy Ngạn Hống đang lẳng lặng trôi bồng bềnh ở nơi đó. Lúc Ngạn Hống phát hiện Gia Cát Minh Nguyệt, cái gì cũng không nói, chậm rãi bay lại phía nàng, biến mất. Ngạn Hống không cần Gia Cát Minh Nguyệt triệu hồi, tự mình trở về.

Đây là ý gì? Gia Cát Minh Nguyệt giật giật khóe miệng. Ngạn Hống một câu giải thích cũng không có, lặng lẽ chạy tới, lại lặng lẽ đi về.

Gia Cát Minh Nguyệt thầm cảm thấy bất đắc dĩ, vừa quay đầu, lại phát hiện bên dòng suối nhỏ có người đang nằm. Người kia toàn thân mặc đồ đen, hình như bị thương không nhẹ, cổ tay buông thõng xuống bên trong dòng suối, máu từ cổ tay hắn vẫn còn đang chảy, máu đỏ tươi chảy xuống nước, khiến cho dòng suối cũng bị nhuộm đỏ.

Gia Cát Minh Nguyệt ngơ ngẩn, cuối cùng vẫn đi lên phía trước, lăn người kia sang một bên.

Thật sự là một gương mặt tinh xảo đến mức khiến người ta kinh hãi! Như hoa quang tràn đầy, như vũ lạc phàm trần, đường cong khuôn mặt hoàn mỹ như tranh vẽ, khiến người ta nhìn mà choáng váng, mà run sợ. Trong mấy giây, đầu óc Gia Cát Minh Nguyệt thậm chí trống rỗng. Có ánh mặt trời xuyên qua lá cây rớt xuống, chiếu lên mặt hắn, thoáng như "Trích Tiên". Tóc đen như mực rũ xuống sau gáy, lộ ra lỗ tai của hắn. Trên lỗ tai có một thứ gì đó lóng lánh dưới ánh mặt trời. Gia Cát Minh Nguyệt nhìn kỹ, phát hiện trên tai phải của hắn lại có một chiếc bông tai hồng ngọc tinh xảo mà đẹp đẽ.

*hoa quang : quầng sáng, hào quang

*vũ lạc : lông vũ rơi

Nam tử bị thương khẽ nhếch bờ môi hơi mỏng, lông mày dài và mượt hơi nhíu, hiển nhiên là đang chịu đựng thống khổ. Lông mi của nam tử cũng có thể dài như vậy? Gia Cát Minh Nguyệt nhìn hàng mi trên đôi mắt hắn, có kích động muốn chạm vào.

Hắn là ai?

Gia Cát Minh Nguyệt kiểm tra thương thế của hắn, âm thầm cả kinh. Lớp da toàn thân đều bị nứt ra, trang phục màu đen trên người hắn gần như đã bị máu tươi nhiễm đỏ. Còn tiếp tục như vậy, người này có lẽ sẽ mất máu quá nhiều mà chết.

Tình hình này, có chút quen thuộc nha! Gia Cát Minh Nguyệt cau mày, đây không phải giống như lúc mình ký kết huyết chi thệ minh với Ngạn Hống sao? Lúc trước nếu như không có vẹt mập ở đó, chính mình nhất định chết chắc.

Gia Cát Minh Nguyệt suy nghĩ một chút, móc chủy thủ ra, cắt rách quần áo trên người nam nhân này, móc ra bình thuốc trong túi, bắt đầu bôi thuốc cầm máu cho hắn. Trong túi của nàng, các loại thuốc đều đã chuẩn bị, những thứ thuốc cầm máu trị thương tự nhiên cũng không ít.

Cắt quần áo xong, lộ ra thân hình cường tráng. Ồ, vóc người thật tốt, Gia Cát Minh Nguyệt nhíu mày. Tuy rằng đang cảm thán, Gia Cát Minh Nguyệt cũng không dừng tay, mà nhanh chóng xoa thuốc trị thương cho hắn, còn tiếp tục như vậy, nam tử này chắc chắn phải chết. Bôi thuốc khắp thân trên rồi, phía dưới thì sao đây? Gia Cát Minh Nguyệt kéo quần nam tử cắt ra luôn, nhưng mà chỉ cắt đến phần hông, sau đó nhanh nhẹn bôi thuốc. Không có băng gạc để băng bó, Gia Cát Minh Nguyệt dứt khoát xé luôn áo khoác của mình ra, cẩn thận băng bó toàn thân hắn.

Sau khi làm xong tất cả những chuyện này, Gia Cát Minh Nguyệt ngồi ở bên cạnh, trong lòng đang suy tư. Nam tử thần bí này rốt cuộc là ai? Tình hình của hắn gần như giống hệt tình hình của mình lúc ký kết huyết chi thệ minh với Ngạn Hống. Gia Cát Minh Nguyệt lại nghĩ tới khi mình đi đến đây, nhìn thấy đám hoa cỏ cây cối bị mất nước, những chỗ đất đai bị rạn nứt, sau đó trên mặt chúng được phủ một tầng băng. Ngạn Hống không được mình triệu hoán mà tự động đi ra... Sau đó đuổi tới nơi này.

Gia Cát Minh Nguyệt thầm suy đoán, nam tử trước mắt này, e rằng cũng vừa ký kết huyết chi thề minh với thần thú thượng cổ nào đó. Mà đều là thượng cổ thần thú, cho nên Ngạn Hống mới cảm ứng thấy sự tồn tại của đồng loại, cho nên hắn lập tức đuổi theo.

Rốt cuộc nam tử này đã ký kết huyết chi thệ minh với thượng cổ thần thú nào đây? Gia Cát Minh Nguyệt có chút ngạc nhiên. Nàng lại quan sát nam tử này, bộ dạng của hắn thực sự là yêu nghiệt a. Đặc biệt là chiếc bông tai bên tai phải kia, vừa nhìn đã biết không phải vật phàm. Chỉ là một khối hồng ngọc nho nhỏ, nhưng lại không biết có bao nhiêu mặt cắt, mới có thể lóng lánh dưới ánh mặt trời như vậy.

Lúc Gia Cát Minh Nguyệt đang đánh giá nam tử thần bí này, bỗng nhiên, hắn mở mắt ra, cùng Gia Cát Minh Nguyệt bốn mắt nhìn nhau.

Dị đồng!

Gia Cát Minh Nguyệt đối diện với đôi mắt của nam tử, trong lòng hít một hơi khí lạnh. Lại là dị đồng! Một con mắt màu xanh lục, cái còn lại màu vàng! Là dị đồng trong truyền thuyết !

Ánh mắt thâm thúy như vậy, giống như có thể hút người ta vào bên trong.

Suýt chút nữa nàng ngừng hô hấp.

Nam tử kia tỉnh lại, cả người căng thẳng, toàn thân tỏa ra một luồng cảm giác áp bức khiến người ta hít thở không thông. Hắn hơi nhíu mày nhìn Gia Cát Minh Nguyệt. Chờ hắn nhìn rõ ràng tình hình trên người mình xong, cả người thanh tĩnh lại.

"Là ngươi, cứu ta?" Nam tử mở miệng, thanh âm phảng phất như ánh trăng mát mẻ, lại thoáng như giọt sương trong trẻo mà lạnh lẽo.

"Ừm." Gia Cát Minh Nguyệt bình tĩnh trả lời, lại hỏi, "Ngươi là ai?"

"Ta?" Nam tử khẽ mỉm cười. Nụ cười này vừa hé nở, khiến cho Gia Cát Minh Nguyệt gần như mất hồn. Nụ cười như thế, như ánh trăng dịu dàng lan tỏa, vuốt ve trái tim người.

Vừa lúc đó, giữa bầu trời bỗng nhiên truyền đến một tiếng hét to, một con chim ưng cả người trắng như tuyết lao vút xuống như sao băng, trực tiếp đứng ở trên vai nam tử thần bí. Tiếp theo trong rừng xuất hiện vài tên hắc y nhân, bọn họ có người vác trường kiếm, có người đeo trường cung, đương nhiên còn mang theo cả chủy thủ. Nhìn ra nghề nghiệp của bọn họ có kiếm sĩ, có cung thủ, còn có Triệu Hoán Sư. Mấy tên hắc y nhân động tác nhanh như gió, chẳng mấy chốc đã chạy đến trước mặt nam tử thần bí, tất cả đều quỳ xuống: "Chủ nhân, bọn thuộc hạ đến muộn, xin trách phạt." Đều là mặt không cảm xúc, không hề kinh ngạc khi nhìn thấy dáng vẻ quái dị của nam tử thần bí lúc này. Y phục của hắn đã bị Gia Cát Minh Nguyệt cắt nát toàn bộ, trên người được Gia Cát Minh Nguyệt dùng y phục của chính mình băng bó kỹ lưỡng. Mặc dù quái dị như vậy, vẫn không che giấu nổi vẻ tuyệt đại phong hoa của hắn. Mà mấy hắc y nhân kia cũng hoàn toàn không thấy sự tồn tại của Gia Cát Minh Nguyệt.

"Thôi." Nam tử thần bí nhàn nhạt nói một câu.

Mấy tên hắc y nhân đứng dậy, động tác thống nhất mà cấp tốc, lùi tới phía sau nam tử thần bí. Hắc y nhân đứng gần nhất, lấy ra một chiếc áo choàng màu đen khoác lên vai nam tử thần bí. Hắn khép kín áo choàng lại, giấu mình vào trong chiếc áo choàng đen rộng rãi.

Gia Cát Minh Nguyệt chỉ bình tĩnh nhìn tất cả những việc này.

Nam tử thần bí chậm rãi đến gần Gia Cát Minh Nguyệt, đột nhiên hắn lấy xuống chiếc bông tai trên tai phải mình, trong lúc Gia Cát Minh Nguyệt còn chưa kịp phản ứng, dùng sức xỏ chiếc bông tai này xuyên qua vành tai Gia Cát Minh Nguyệt.

Đau!

Gia Cát Minh Nguyệt khẽ cau mày, nàng không có lỗ tai đâu. Nam tử thần bí này lại cứ cứng rắn đeo bông tai cho nàng. Một chút máu tươi từ trên vành tai Gia Cát Minh Nguyệt chậm rãi chảy xuống.

Mấy tên hắc y nhân đứng sau nam tử, tuy rằng mặt không cảm xúc, thế nhưng trong lòng đều bị hành động của chủ tử mình làm cho kinh sợ. Chủ nhân làm như vậy nghĩa là...

"Nhớ kỹ tên của ta, Quân Khuynh Diệu." Nam tử thần bí khẽ cười một tiếng, xoay người, cùng đám hắc y nhân đồng loạt biến mất trong rừng.

Gia Cát Minh Nguyệt sờ sờ lỗ tai, trên tay đều là vết máu. Đau quá, người này, lại dám ép buộc mình đeo bông tai.

Quân Khuynh Diệu?

Tên gia hỏa không biết lễ phép này, chính mình cứu hắn, thế mà không cảm ơn tiếng nào đã chạy đi. Người này rốt cuộc là ai? Những hắc y nhân đó là thuộc hạ của hắn, thực lực của mỗi người thoạt nhìn đều không kém đâu.

Nhưng mà, chiếc bông tai này, chắc là rất đáng giá đúng không ? (Diễm: đồ tham tiền -_-) Gia Cát Minh Nguyệt sờ sờ chiếc bông tai, chợt ngẩng đầu nhìn trời. Mặt trời đã dần dần lên cao, quên đi, đi về trước đã, quần áo bên ngoài cũng bị xé thành dây vải để băng bó cho cái tên kỳ quái kia rồi, trở về tắm rửa thay quần áo đi ăn cơm thôi.

...

Sâu trong rừng, Quân Khuynh Diệu chậm rãi đi tới, phía sau là đám tùy tùng lặng lẽ đi theo. Bỗng nhiên, hắn dừng lại, nói: "Đi điều tra nàng một chút."

"Vâng, chủ nhân." Đằng sau lập tức có người cung kính tuân lệnh. Tuy Quân Khuynh Diệu không nói nàng là ai, thế nhưng bọn họ cũng biết chủ tử nhà mình đang nói tới người nào. Hơn nữa chủ nhân còn đem cái kia cho nàng...

...

Gia Cát Minh Nguyệt trở về phòng, Đoan Mộc Huyên đã rời giường, cô bé mờ mịt nhìn Gia Cát Minh Nguyệt đi vào từ bên ngoài, lại còn mặc quần áo mỏng manh.

"Tỷ tỷ, chị đi thể dục buổi sáng sao?" Đoan Mộc Huyên nghi ngờ hỏi.

"Ừm, thể dục buổi sáng." Lỗ tai Gia Cát Minh Nguyệt còn có chút đau đớn râm rẩm, tức giận trả lời.

Đang lúc Đoan Mộc Huyên còn muốn hỏi thêm, dưới lầu truyền đến tiếng Mặc Sĩ Thần và Tiết Tử Hạo gọi to, bảo các nàng xuống lầu đi ăn cơm. Rất nhiều lần, bọn họ chuẩn bị xong trước đều đứng dưới lầu gọi các nàng.

"Em đi xuống trước, ta tắm rửa một chút sẽ xuống." Gia Cát Minh Nguyệt nói.

Đoan Mộc Huyên gật gật đầu, đi xuống lầu.

Gia Cát Minh Nguyệt đứng ở trước gương, nhìn chiếc bông tai đẹp đẽ lóa mắt trên tai, khóe miệng run rẩy, bắt đầu rửa sạch vết máu.

Ăn điểm tâm xong, bởi vì ngày hôm nay là ngày nghỉ hiếm có, Mặc Sĩ Thần đề nghị đi ra phía sau núi chơi. Tiết Tử Hạo và Đoan Mộc Huyên đồng ý, Gia Cát Minh Nguyệt bỗng nhớ ra một chuyện.

"Các ngươi đi trước đi, ta đi vào thành một chuyến. Xong xuôi sẽ thuận tiện mua chút bánh ngọt về." Gia Cát Minh Nguyệt nói.

"Có chuyện gì sao?" Lăng Phi Dương mở miệng hỏi.

"Lần trước Văn Dật lão sư bảo ta đến hiệp hội Triệu Hoán Sư chứng nhận một chút mà ta quên mất. Hôm nay phải đi một chuyến. Rất nhanh sẽ trở về, thuận tiện mua chút đồ ăn." Gia Cát Minh Nguyệt gọi Cự Phong ra, cưỡi lên, "Các ngươi đi trước đi, ta đi một lát sẽ trở lại."

"Được, ngay chỗ núi nhỏ phía sau học viện nah." Mặc Sĩ Thần gật đầu, hắn vẫn là trung cấp Triệu Hoán Sư, hắn muốn chờ đến cao cấp mới đi chứng nhận.

"Ta đưa ngươi đi?" Lăng Phi Dương nói.

"Không cần, ta sẽ trở về rất nhanh thôi." Gia Cát Minh Nguyệt lắc đầu. Nói xong, Gia Cát Minh Nguyệt hơi kẹp chặt bụng Cự Phong, Cự Phong vèo một cái chạy đi không thấy bóng dáng.

"A, khi nào Tiểu Đoàn Tử nhà ta cũng cho ta cưỡi lên chứ." Mặc Sĩ Thần nhìn bóng lưng Gia Cát Minh Nguyệt đã dần ra, rất ao ước. Tiểu Đoàn Tử, là tên Mặc Sĩ Thần tự đặt cho địa giáp thú của mình.

"Ngươi cũng không sợ đau mông sao." Tiết Tử Hạo không vui nói.

"Ha ha, đúng thế thật. Đi thôi, chúng ta đi qua bên sườn núi trước." Mặc Sĩ Thần phất phất tay, vui vẻ nói, ngày hôm nay rốt cuộc cũng được buông lỏng một chút rồi.

Lăng Phi Dương nhìn bóng lưng Gia Cát Minh Nguyệt biến mất, rất lâu sau cũng không thu lại ánh mắt. Mãi đến tận khi Mặc Sĩ Thần gọi hắn.

"Phi Dương, sao vậy?" Mặc Sĩ Thần nghi ngờ hỏi.

"À, không có gì." Lăng Phi Dương lắc đầu, nhưng trong lòng tự hỏi, Minh Nguyệt bấm lỗ tai từ khi nào, còn đeo bông tai?

Lăng Phi Dương nhìn bóng lưng Gia Cát Minh Nguyệt biến mất, rất lâu sau cũng không thu lại ánh mắt. Mãi đến tận khi Mặc Sĩ Thần gọi hắn.

"Phi Dương, sao vậy?" Mặc Sĩ Thần nghi ngờ hỏi.

"À, không có gì." Lăng Phi Dương lắc đầu, nhưng trong lòng tự hỏi, Minh Nguyệt bấm lỗ tai từ khi nào, còn đeo bông tai?

Gia Cát Minh Nguyệt cưỡi Cự Phong chạy vội, đồng thời đọc chú ngữ lên, triệu hoán vẹt mập đi ra.

"Chủ nhân, ôi, không khí thật mới mẻ. Chúng ta đây là đi đâu?" Vẹt mập vừa ra tới thì đã ngồi xổm ở trên đầu Gia Cát Minh Nguyệt, oa oa hỏi.

"Đi mua đồ ăn." Gia Cát Minh Nguyệt hồi đáp, "Mua đùi gà."

Dứt lời, Gia Cát Minh Nguyệt rõ ràng cảm thấy tốc độ của Cự Phong nhanh hơn chút rồi.

"Ta muốn ăn bánh hạt dẻ." Lông chim vẹt bị gió thổi ngổn ngang, nhưng lại rất cố chấp.

"Biết rồi." Gia Cát Minh Nguyệt nói.

Ánh mặt trời ấm áp, gió mát thoảng qua, Gia Cát Minh Nguyệt cưỡi phong báo đi về phía nội thành. Lên cao cấp Triệu Hoán Sư đã được một thời gian nhưng nàng vẫn chưa đến hiệp hội Triệu Hoán Sư đăng ký, phải biết mỗi một hiệp hội Triệu Hoán Sư đều lưu trữ không ít bút ký tâm đắc của các tiền bối, chỉ cần đạt đến cấp bậc tương ứng là có thể mượn đọc tham khảo, đối với một Triệu Hoán Sư mà nói, đây cũng là một con đường tắt để tăng lên thực lực nhanh chóng hơn. Do đó Văn Dật mới thúc giục Gia Cát Minh Nguyệt đi đăng ký chứng nhận.

Đăng ký ở hiệp hội Triệu Hoán Sư xong, có lúc còn có thể nhận được một ít nhiệm vụ dành riêng cho Triệu Hoán Sư, kiếm được một món tiền, giống như nhiệm vụ lần trước Lâm Ngữ Hàn giao cho hiệp hội Triệu Hoán Sư thành Thương Phong vậy.

"Chủ nhân, ta muốn mười lăm đùi gà, loại xiên nướng. Cho nhiều gia vị một chút." Cự Phong cò kè mặc cả, lần nào chủ nhân cũng chỉ mua mười cái, thật là keo kiệt.

"Chỉ biết có ăn thôi." Vẹt mập ngồi trên đầu Gia Cát Minh Nguyệt nói thầm một câu, khinh bỉ liếc nhìn Cự Phong, bỗng nhiên lại chuyển đề tài, "Chủ nhân, lần này mua nhiều bánh hạt dẻ một chút có được hay không?"

"Con chim ngốc, con chim béo ú." Cự Phong lập tức phản kích.

Vẹt mập lườm hắn một cái, quyết định không thèm tính toán với con mèo bự kia.

Kinh thành, trên một con phố nhỏ nhộn nhịp người đi đường, quầy ven đường tỏa ra mùi thịt thơm nức mũi, một thiếu nữ đang đứng trước quầy thịt quay, chỉ vào đùi gà nói: "Cái này lấy 15 xiên, cho nhiều gia vị một chút."

Người qua đường thỉnh thoảng ngoái đầu nhìn nàng vài lần, tỏ vẻ kinh ngạc, thiếu nữ cưỡi một báo hoa thân hình ưu mỹ mà kiện tráng, vóc người mạnh mẽ, mắt màu hổ phách, tràn ngập vẻ đẹp thần bí. Một con vẹt béo đến mức nhìn không ra hình dạng gì, nằm bò ra trên đầu nàng, nghênh nghênh cái mào đỏ chót, giống như gà mái nhỏ xù lông, hai mắt nhỏ đảo qua đảo lại không ngừng.

Đường phố đối diện, một ông lão tóc hoa râm nhìn Gia Cát Minh Nguyệt, hơi lộ ra vẻ kinh ngạc: Ma sủng kia là phong báo? Là phong báo, thế nhưng khí thế ấy, là vân văn phong báo! Sẽ không sai, tuyệt đối là vân văn phong báo, tuy rằng trên thân nó không hiện ra hoa văn, thế nhưng ông tuyệt đối sẽ không nhận lầm. Nhưng mà đường đường là thú trung chi vương, làm sao có khả năng để mặc cho nhân loại cưỡi lên, hơn nữa còn có vẻ cam tâm tình nguyện? Tiểu nha đầu này làm thế nào nhỉ, đây chính là ma sủng mà biết bao nhiêu Triệu Hoán Sư cường đại ao ước, lại bằng lòng làm tọa kỵ cho nàng. Đây là lần đầu tiên ông nhìn thấy có người cưỡi ma sủng của chính mình.

Thiếu nữ này đương nhiên chính là Gia Cát Minh Nguyệt.

Ông lão cảm khái một thoáng, đang muốn rời khỏi, lại nghe thấy con vẹt béo đang nằm nhoài trên đầu Gia Cát Minh Nguyệt bắt đầu nói chuyện: "Ông chủ, lại thêm một xiên táo sấy, lấy vị bơ."

"Cái này..." Ông chủ kinh ngạc nhìn Gia Cát Minh Nguyệt một chút, lại nhìn vẹt béo một chút, "Không có."

"Như vậy lấy xâu chuối tiêu đi, sấy mềm một chút." Vẹt mập tiếp tục nói.

"Không có." Trán ông chủ bắt đầu đổ mồ hôi.

"Cái gì cũng không có, ngươi còn dám làm ăn?" Vẹt mập rất thất vọng, rất xem thường.

"Ta bán thịt nướng, muốn ăn hoa quả đến tiệm hoa quả đối diện đi!" Ông chủ rốt cục phát hỏa.

"Ủa, thịt nướng sao, vậy thì một xâu bọ tre đi, béo một chút." Vẹt mập nhìn sắc mặt của ông chủ biến xanh biến trắng, tựa hồ rất vui vẻ.

Ông chủ cầm xẻng sắt đảo đồ ăn bắt đầu run tay, rất muốn đập cho con chim dở hơi kia một xẻng, hắn mà đem nướng mấy thứ đó, còn có người dám tới ăn sao? Nếu không phải thái độ của Gia Cát Minh Nguyệt rất hòa khí, hắn thật sự cho rằng đây là có người cố ý đến quấy rối.( Diễm : sai, là chim a ~)

"Thật xin lỗi ông chủ, không cần để ý tới nó. Cứ nướng cho ta những thứ khác đi." Gia Cát Minh Nguyệt cười nói, vẹt mập trêu đùa ông chủ nàng cũng cảm thấy thú vị, cho nên không ngăn cản. Nhưng mà hình như ông chủ sắp nổi khùng rồi, cho nên vẫn nhanh chóng mở miệng thì hơn.

"Ừm." Lửa giận của ông chủ lúc này mới biến mất, dù sao thì, đối diện với một tiểu cô nương yểu điệu, chẳng lẽ hắn không biết xấu hổ, quát nàng sao?

"A, chủ nhân, người xem người xem, mỹ nữ kìa, ngực thật lớn, so với người còn..." Vẹt mập lúc này hoàn toàn không thấy bộ mặt tím than của ông chủ, hết nhìn đông tới nhìn tây, đột nhiên hô to như thể vừa phát hiện ra đại lục mới.

"Ngớ ngẩn!" Gia Cát Minh Nguyệt lập tức cảm thấy quá mất mặt, không nhịn được nữa, gọi cái tên này ra chính là sai lầm to lớn. Lời còn chưa nói hết, vẹt mập đã bị Gia Cát Minh Nguyệt thò tay bóp cổ, dùng tốc độ nhanh nhất gọi nó trở về.

"Ma sủng! Con vẹt béo kia cũng là ma sủng?" Ông lão đối diện lập tức trợn to hai mắt, nhìn thấy luồng ánh sáng đặc biệt kia mang bóng dáng vẹt mập biến mất, gần như không thể tin vào mắt mình, lẽ nào thật sự có người có thể đồng thời triệu hoán ra hai con ma sủng? Ở trong một quyển bút ký quý giá của Triệu Hoán Sư, đã từng ghi chép về loại triệu hoán *song trọng thậm chí còn là đa trọng, cũng ghi chép một chút pháp tắc và tâm đắc tu luyện, nhưng hắn dùng gần hết một đời để tự mình thử nghiệm, vậy mà không thu hoạch được gì, vốn định từ bỏ, lại không nghĩ rằng trong lúc vô tình bỗng nhiên nhìn thấy có người có thể triệu hoán hai con ma sủng một lúc.

*song trọng, đa trọng : ở đây nghĩa là triệu hoán hai con ma sủng 1 lúc và triệu hoán nhiều ma sủng một lúc

Rốt cuộc là thật hay là bị hoa mắt? Ông lão kích động đến mức toàn thân run lên, dùng sức dụi dụi hai mắt, sau đó chạy về phía Gia Cát Minh Nguyệt.

Đùi gà đã nướng kỹ, Gia Cát Minh Nguyệt cầm lấy một xâu nhét vào trong miệng Cự Phong, nhìn hắn ăn say sưa ngon lành, cũng cảm thấy có chút thèm ăn. Liền giục ông chủ mau mau nướng cái khác. Lúc này, chợt nhìn thấy một ông lão gầy gò tóc hoa râm đang chạy về phía mình.

"Ngươi là Triệu Hoán Sư?" Ông lão dường như rất kích động, bản tay gầy guộc như chân gà run run như bị động kinh ( Diễm: vãi, tác giả miêu tả thật sự là...), đưa tay về phía Gia Cát Minh Nguyệt.

"Làm gì?" Gia Cát Minh Nguyệt nhanh nhẹn né tránh, cảnh giác nhìn ông lão. Ông lão mặc một bộ trường bào tơ lụa đắt tiền, nhưng thân thể quá mức gầy gò cho nên có vẻ rộng thùng thình, lại phối hợp với đôi tay xương xẩu, nói như thế nào đây, hèn mọn, cực kỳ hèn mọn, giống y như một lão đầu kỳ quái xuất thân phú quý nhưng lại có ham mê bất lương trong truyền thuyết, Gia Cát Minh Nguyệt không thể không cảnh giác một chút.

"Ngươi là Triệu Hoán Sư, con vẹt béo vừa nãy là ma sủng của ngươi, đúng hay không?" Ông lão ý thức được chính mình luống cuống, nét mặt già nua hơi đỏ lên, thu tay về, đè nén tâm trạng sốt ruột, hỏi.

"Đúng đấy, thì sao?" Gia Cát Minh Nguyệt thoáng thả lỏng một chút, nhưng vẫn duy trì cảnh giác, ai bảo ông lão cho nàng ấn tượng đầu tiên hỏng bét như vậy đây.

"Con này cũng vậy?" Ông lão chỉ chỉ Cự Phong đang trắng trợn nhai đùi gà, có chút kích động.

"Đúng vậy." Gia Cát Minh Nguyệt nghi hoặc nhìn đối phương, không biết hắn hỏi những điều này có lợi ích gì. Trên thực tế, không ít người đã nhìn thấy Gia Cát Minh Nguyệt triệu hoán hai con ma sủng, nhưng bởi vì vẹt mập quá phế vật, cho nên mọi người căn bản không coi nó là ma sủng, hơn nữa người bình thường đối với triệu hoán thuật cũng không hiểu sâu, ngay cả đẳng cấp Triệu Hoán Sư cao hay thấp cũng không rõ, không biết chuyện đồng thời triệu hoán hai con ma sủng có ý nghĩa như thế nào đối với Triệu Hoán Sư.

"Ngươi triệu hoán một lần cho ta nhìn chút đi." Ông lão nói một cách chân thật đáng tin. Bất tri bất giác giọng điệu lại giống như đang ra lệnh.

"Dựa vào cái gì ?" Gia Cát Minh Nguyệt trợn mắt khinh thường. Ông lão này thần kinh sao? Bắt mình triệu hoán thì mình liền triệu hoán, vậy không phải quá mất mặt rồi.

Ông lão bị nghẹn một trận, ngày thường ra lệnh quen rồi, quên mất người khác căn bản không do hắn quản lý, nhất thời không biết nên làm gì.

"Đồ ngươi muốn đều đã nướng kỹ, năm mươi ngân tệ." Ông chủ quầy thịt nướng bỏ thịt xiên vào trong túi giấy dầu đưa tới.

"Ừ..." Gia Cát Minh Nguyệt nhận lấy túi giấy dầu, đồ bên trong tỏa mùi thơm, chỉ ngửi thôi cũng làm cho người ta phải nuốt nước miếng. Mùi vị nhất định không tệ, nhưng mà cái giá này cũng không bình thường. Nói thật giá cả ở kinh thành thật sự là đắt đến quá đáng. Gia Cát Minh Nguyệt nhìn ông lão đang tròn mắt đứng bên cạnh một chút, nói, "Như vậy đi, ông mời khách, ta lại triệu hoán một lần cho ông xem."

"Được." Ông lão không nói hai lời móc túi tiền ra.

"Ông chủ, lại lấy hai mươi xiên đùi gà." Gia Cát Minh Nguyệt lập tức nói.

Ông lão bỗng nhiên liếc sang, Cự Phong bên cạnh đang lưu luyến mút xương gà, chợt nhếch nhếch miệng, vẻ mặt đó giống...? Cười, không sai, là đang cười.

Tay ông lão khẽ run cầm cập, nhìn Cự Phong một chút, hơi hiểu rõ tại sao phong báo chi vương này lại không có tiết tháo như vậy.

"Đùi gà kia, mua cho hắn ăn?" Ông lão không nhịn được nhìn Cự Phong hỏi.

"Đúng vậy." Gia Cát Minh Nguyệt gật đầu, trả lời giống như đây là chuyện đương nhiên.

"Được rồi được rồi, nhanh nhanh bắt đầu triệu hoán." Ông lão vội vã nói. Hắn gấp gáp muốn xác nhận chuyện vừa rồi có phải là do hoa mắt hay không.

"Gấp cái gì, triệu hoán cũng phải có khí lực mới được nha." Gia Cát Minh Nguyệt không chút hoang mang,móc từ trong túi giấy dầu ra một chiếc đùi gà, gặm gặm, ông lão đứng bên cạnh trợn trừng mắt.

"Được rồi." Một lát sau, Gia Cát Minh Nguyệt ăn đùi gà xong, tao nhã lau miệng, sau đó vừa gặm một cái đùi gà khác vừa chậm rì rì đọc chú ngữ lên. Cái này mùi vị cũng thực không tồi, chẳng trách Cự Phong yêu thích như thế. Còn nàng cứ gặm đùi gà, tự động bỏ qua ánh mắt ai oán của Cự Phong ‘chủ nhân người rõ ràng đang cướp đoạt khấu phần lương thực của ta’.

Luồng ánh sáng đặc biệt của thuật triệu hoán lóe sáng, vẹt mập xuất hiện lần nữa ở trước mặt, nhưng mà lần này nó chưa kịp mở miệng thì đã bị Gia Cát Minh Nguyệt bóp cổ, con ngươi vẹt mập xoay tròn một vòng, ánh mắt nén lệ đau đớn kia, ai oán, quá ai oán.

Bàn tay xương xẩu của ông lão xòe ra lại thu về, nước mắt lưng tròng, dáng vẻ còn ai oán hơn so với vẹt mập. Sáu mươi năm, nghiên cứu ròng rã sáu mươi năm, cũng không thể thành công song trọng triệu hoán, thế mà một tiểu cô nương vèo một cái đã hoàn thành, hơn nữa còn là vừa gặm đùi gà vừa hoàn thành, không tốn chút sức nào. Điều này làm sao hắn có thể chịu nổi?

"Ngươi không sao chứ?" Nhìn dáng vẻ run lập cập vừa kích động lại vừa xót xa của ông, Gia Cát Minh Nguyệt theo bản năng hơi co rụt lại. Ông lão này, có phải bị bệnh hay không? Bộ dáng này, thật đáng sợ, vẫn nên cách xa một chút thì tốt hơn.

"Không có chuyện gì, không có chuyện gì, ta quyết định, ta muốn thu ngươi làm đồ đệ, tiểu nha đầu, lần này ngươi gặp may mắn." Ông lão rốt cục bình tĩnh một chút, tung ra một câu kinh thiên động địa như vậy.

"Cái gì, thu ta làm đồ đệ?" Gia Cát Minh Nguyệt nhìn quái thử thử thần trí tựa hồ không tỉnh táo lắm kia, à không, là quái gia gia, trên người nổi lên một tầng da gà. Ông lão này dám ra vẻ ta thu ngươi làm đồ đệ là vinh hạnh của ngươi, thật là muốn ăn đòn.

"Đúng!" Ông lão nói.

"Xin lỗi, không có hứng thú." Gia Cát Minh Nguyệt quả quyết. Ông lão này, thoạt nhìn quá hèn mọn.

"Tiểu nha đầu, ngươi có biết có bao nhiêu người muốn bái ta làm thầy hay không? Ta đã nói với ngươi, ngày hôm nay ngươi muốn bái cũng phải bái, không bái cũng phải bái!" Ông lão tức rồi, ngay cả râu mép cũng bắt đầu run lên. Lần đầu tiên bị người khác từ chối, giận run người. Thân thể gầy gò bên trong quần áo rộng thùng thình, run a run a, Gia Cát Minh Nguyệt thấy vậy trong lòng sợ a sợ a. Ông lão này mang đến cho người ta cảm giác, hèn mọn, hèn mọn đến một cảnh giới nhất định nha!

"Tại sao phải bái ngươi làm thầy?" Gia Cát Minh Nguyệt khó chịu, nàng chán ghét có người ép buộc nàng như vậy.

"Bởi vì ta phải làm sư phụ ngươi!" Ông lão nói chắc như đinh đóng cột, lập tức đưa tay ra bắt Gia Cát Minh Nguyệt, "Theo ta trở về!"

"Ta không thèm!" Mắt thấy móng vuốt của ông lão kia sắp bắt được vai mình, Gia Cát Minh Nguyệt cưỡi Cự Phong, như một làn khói chạy về phía trước.

"Ngươi đứng lại đó cho ta!" Ông lão ở đằng sau rống to lên.

Đột nhiên, phía trước vang lên một trận hoan hô mãnh liệt, đoàn người trở nên rối loạn, dòng người dọc theo đường phố nhỏ hẹp tràn về phía này, Gia Cát Minh Nguyệt thôi thúc Cự Phong lách qua đoàn người, sau đó gọi Cự Phong và vẹt mập trở về, tiến vào trong đám người.

"Này, ngươi chờ một chút, chờ chút!" Ông lão rống lên hai tiếng, đang muốn đuổi theo, lại bị dòng người kích động đẩy sang một bên, trơ mắt nhìn bóng dáng Gia Cát Minh Nguyệt biến mất trong đám đông. A a a! Ông lão lúc này đã sắp nổi khùng, hắn hận không thể lập tức gọi ra ma sủng của hắn, đánh ngã toàn bộ đám người trước mặt, tìm ra thiếu nữ kia. Nhưng mà, hắn không thể làm như thế. Cho nên, hắn chỉ có thể đấm ngực giậm chân nhìn chằm chằm đoàn người, thầm hận rốt cuộc có chuyện gì mà tự dưng lại chui ra lắm người như vậy?

Gia Cát Minh Nguyệt chen chúc trong dòng người, quay đầu nhìn lại, đã không nhìn thấy bóng dáng hèn mọn của ông lão kia đâu, lúc này mới yên lòng. Mang đồ theo muốn đến chen qua, nhưng mãi vẫn không qua nổi. Người chung quanh đều hưng phấn, kích động. Hơn nữa Gia Cát Minh Nguyệt phát hiện, rất nhiều người đều là thiếu nữ thanh xuân trẻ tuổi, cũng có một vài thiếu niên vẻ mặt kích động.

"Đây là làm gì thế?" Gia Cát Minh Nguyệt bất mãn nói thầm.

"A, ngươi không biết sao? Tam Hoàng Tử điện hạ và Lạc thiếu gia trở về rồi!"

"Điện hạ, điện hạ của ta, chờ ta, ta đây lập tức đi nghênh đón ngài." Một cô thiếu nữ bên cạnh nói, thanh âm thanh tình tịnh mậu (tình cảm dạt dào).

"Cái gì gọi là điện hạ của ngươi, ngươi cũng không cắm đầu vào gương mà nhìn thử xem, chỉ bằng cái mặt này của ngươi, Tam Hoàng Tử điện hạ vừa nhìn thấy ngươi chỉ sợ sẽ nôn luôn."

"Ngươi nói cái gì? Ngươi mới xấu xí!"

"Ngươi mới đúng! Lại dám mơ tưởng Tam Hoàng Tử điện hạ!"

Tam Hoàng Tử điện hạ? Lạc thiếu gia? Gia Cát Minh Nguyệt trừng mắt nhìn, lục lọi trí nhớ tìm ra tin tức về Tam Hoàng tử. Nha, thực lực cao cường, anh tuấn tiêu sái, phong độ phiên phiên, hiền lành lịch sự, là nhi tử hoàng thượng rất yêu thích. Thần tượng của các thiếu nam thiếu nữ.

Đây không phải Cao Phú Suất điển hình sao? ! Chẳng trách nhiều thiếu nữ mê mẩn như vậy.

Nhưng mà, còn có Lạc thiếu gia, lẽ nào là Lạc Kinh Phong?

--- ------ --------

*cao phú suất : cao, giàu, đẹp trai, hình mẫu nam nhân lý tưởng