Lăng Phi Dương biết *lão giả (ông lão, ông già) trước mắt muốn giết hắn thì dễ như trở bàn tay, nhưng hắn cũng biết người này sẽ không giết hắn. Nếu như muốn giết hắn, còn phải chờ tới bây giờ sao?

Quả nhiên, giây lát sau lão giả thả hắn ra rồi bay vọt đến phía trước.

"Ngươi, muốn bảo vệ nó?" Lão giả dò hỏi.

"Phải!" Lăng Phi Dương không chút do dự, kiên định trả lời.

"Có điều, ngươi bây giờ, còn không có thực lực kia." Lão giả cười lạnh một tiếng, "Ta chỉ cần một ngón tay đã có thể lấy mạng của ngươi."

Lời này tuyệt không khoe khoang khoác lác, Lăng Phi Dương vừa rồi đã thấy thân thủ của lão giả này. Thật sự chỉ cần dùng một ngón tay thì đã có thể đẩy ngã Kiếm Sĩ kia.

Lăng Phi Dương nhíu chặt chân mày, ánh mắt lại càng thêm kiên định: "Ta sẽ trưởng thành, ta sẽ trở nên mạnh mẽ!"

"Ha ha..." Lão giả nở nụ cười, "Tiểu tử, ba ngày sau đúng giờ này, ở chỗ này chờ ta. Không nên nói cho nó biết."

Lăng Phi Dương khẽ giật mình, chờ hắn lấy lại tinh thần, lão giả cũng đã lướt đi rất xa, biến mất rất nhanh trong màn đêm. Lão giả không nói rõ không nên nói cho ai, nhưng Lăng Phi Dương biết rõ, người mà ông ta nhắc đến chính là Minh Nguyệt.

Lăng Phi Dương chậm rãi trở về thành, trong đầu vẫn đang suy tư vấn đề. Tên Kiếm Sĩ trên nóc nhà, rõ ràng là nhằm vào Minh Nguyệt mà đến, hắn là ai? Mà lão giả có thực lực cường hãn này lại không có ác ý đối với Minh Nguyệt, ông ấy còn bảo hộ Minh Nguyệt. Vậy ông ta là ai?

Về đến nhà, mọi thứ vẫn như cũ, Lăng Phi Dương ôm đầy bụng tâm sự lên giường đi ngủ. Ngày mai lên, đi sang bên Gia Cát Minh Nguyệt ăn điểm tâm, rồi sẽ cùng nhau đến học viện. Học viện đối với việc Lăng Phi Dương và Gia Cát Minh Nguyệt luôn đi cùng nhau, đã tập mãi thành thói quen. Không có ai quản, cũng không có ai dám quản. Gia Cát Minh Nguyệt quả nhiên không biết chuyện ngày hôm qua.

Lăng Phi Dương thật vất vả nhịn đến ba ngày sau, trong màn đêm thăm thẳm, mang kiếm trên lưng, chạy đến nơi đã hẹn với lão giả kia.

Ngồi dưới đất, Lăng Phi Dương nhìn màn đêm, không bao lâu sau, trong màn đêm xuất hiện một bóng người, cấp tốc tới gần. Dường như chỉ trong nháy mắt, người nọ đã đến trước mặt. Lúc này đây cuối cùng Lăng Phi Dương cũng nhìn rõ bộ dáng của người trước mắt. Người này, tướng mạo cực kỳ bình thường, ăn mặc cũng bình thường, nếu như ông ta thu liễm khí thế đứng ở trong đám người, chỉ sợ không ai nhận ra được. Nhưng mà, chính lão giả nhìn qua có vẻ mờ nhạt như vậy, thực lực thâm sâu khó dò. Trên lưng ông ta dường như còn giấu một thứ đồ gì.

"Đại sư!" Lăng Phi Dương đứng lên, nhìn chằm chằm vào lão giả trước mắt.

"Đến cũng sớm ha." Lão giả đứng chắp tay, cười nhạt một tiếng, chỉ có điều nụ cười kia trong khoảnh khắc đã lộ ra một cổ khí phách bễ nghễ thiên hạ.

"Đại sư, có thể nói cho ta biết hay không, người hôm trước là người nào? Hắn bị ai sai đến đây gây bất lợi với Minh Nguyệt?" Lăng Phi Dương quan tâm nhất chính là việc này.

"Ngươi cho rằng, ai muốn gây bất lợi cho nó?" Lão giả không trả lời mà còn hỏi ngược.

Lăng Phi Dương nhăn trán, không do dự: "Nếu nói muốn gây bất lợi cho nàng, trước mắt hiềm nghi lớn nhất chính là người Gia Cát gia không muốn thấy nàng quật khởi."

"Trẻ nhỏ dễ dạy." Lão giả có chút tán thưởng, "Ngươi đã biết rồi, như vậy về sau cần phải chú ý nhiều."

"Vâng." Lăng Phi Dương vô thức lập tức đáp ứng.

"Có điều, thực lực bây giờ của ngươi, thật sự quá kém." Lão giả lắc đầu, đánh giá Lăng Phi Dương một chút, "Đưa cho ta xem kiếm của ngươi một chút."

Lăng Phi Dương lấy kiếm của mình xuống, đưa cho lão giả. Lão giả nhận lấy sau đó xem xét kỹ lưỡng một phen, nhẹ nhàng búng lên thân kiếm, thanh kiếm kia lập tức bị gãy thành hai đoạn.

Lăng Phi Dương biến sắc, còn chưa kịp nói gì, lão giả lại mở miệng trước.

"Trước tiên không nên phẫn nộ, ta biết bảo kiếm chính là mạng của Kiếm Sĩ. Nhưng mà, cũng rõ ràng là thanh bảo kiếm này có không có tư cách." Lão giả đem bảo kiếm trong tay ném xuống đất, "Thanh bảo kiếm này, thoạt nhìn tuy không tệ, nhưng chỉ là phàm phẩm." Lão giả lấy đồ trên lưng xuống, mở toang miếng vải đen che bên ngoài ra, lộ ra một thanh kiếm thoạt nhìn không ai nghĩ nó là bảo kiếm. Vỏ kiếm đã biến thành màu xám trắng.

"Cầm lấy." Lão giả rút kiếm trong tay ra, đưa cho Lăng Phi Dương.

Lăng Phi Dương tiếp nhận bảo kiếm, cánh tay trầm xuống. Thầm nghĩ trong lòng, kiếm nặng thiệt. Dò xét thân kiếm, cũng không thấy ra thanh kiếm này có chỗ nào khác thường. Thanh kiếm này, nhìn bên ngoài cực kỳ bình thường, không có gì khác lạ.

"Dùng thử." Lão giả mệnh lệnh.

Lăng Phi Dương nắm kiếm, hơi tập trung tư tưởng suy nghĩ, vận xuất kình khí. Bảo kiếm lúc này tỏa ra bạch quang, điều này không kỳ quái, các kiếm sĩ khi xuất khí ra ngoài cũng đều là như vậy. Nhưng kỳ dị chính là, bảo kiếm trong tay lập tức trở nên nhẹ như không, hơn nữa theo thời gian dần dần biến dạng. Trong thân kiếm hiện lên một ít hoa văn phong cách cổ xưa, thân kiếm sáng long lanh lên. Những hoa văn giống như đang sống, lưu chuyển bên trong thân kiếm. Lăng Phi Dương nhịn không được vươn tay ra chạm vào thân kiếm, nhưng lão giả bỗng nhiên thò tay kéo ngón tay của hắn về phía mũi kiếm. Mũi kiếm cắt rách ngón tay Lăng Phi Dương trong nháy mắt, máu tươi lập tức chảy ra, nhuộm lên thân kiếm. Sau giây lát, Lăng Phi Dương kinh ngạc nhìn thấy thân kiếm giống như đã hấp thụ toàn bộ máu tươi của hắn, cả thân kiếm lúc đầu sáng long lanh dần dần trở nên đỏ hồng.

Trong bóng đêm, kiếm trong tay Lăng Phi Dương dần dần biến thành màu đỏ máu, thân kiếm toát ra một vẻ đẹp kỳ dị mà kinh tâm động phách.

"Thật đúng là nhận chủ rồi." Thanh âm lão giả khẩu khí hơi kinh ngạc, cũng có chút thoả mãn.

"Có ý tứ gì?" Lăng Phi Dương nghi hoặc nhìn lão giả.

"Thanh kiếm này gọi là Phá Sát. Thật ra ta cũng không ngờ ngươi lại có thể làm nó nhận chủ dễ dàng như thế, không tệ." Lão giả thoả mãn gật đầu.

Lăng Phi Dương lạnh run người. Phá Sát! Người trước mắt biết rõ đây là kiếm gì sao? Phá Sát đó! Đây là một thanh hung kiếm a, cường đại hung kiếm đó! Trong truyền thuyết thanh kiếm này chẳng biết tại sao lại có ý thức của chính mình. Không ai có thể khống chế nó, nó luôn khiến cho người muốn sử dụng nó chết đi một cách quỷ dị. Về sau dường như còn bị phong ấn ở một nơi nào đó, để nó không đi gây tai họa cho người khác. Truyền thuyết này, đẫ là mấy trăm năm trước rồi. Lão giả trước mắt làm sao có thể lấy ra thanh kiếm này?

"Nếu như không thể nhận chủ thì sao?" Lăng Phi Dương nuốt nuốt nước miếng hỏi, nghĩ lại còn rùng mình.

"Sẽ chết chứ sao." Lão giả trả lời đương nhiên.

Lăng Phi Dương khóe miệng run run, nghẹn lại.

"Tư chất ngươi bình thường, mỗi đêm đúng giờ này đi tới đây, qua một thời gian, vẫn có thể trở thành châu báu đấy." Lão giả rất bình tĩnh nói. Kỳ thực trong lòng tán thưởng tư chất Lăng Phi Dương thật sự là tuyệt hảo, có người như vậy thủ hộ con bé, là một chuyện vô cùng tốt. Nhưng trên mặt không lộ ra, ngoài miệng còn xem thường Lăng Phi Dương.

"Vâng." Lăng Phi Dương cất kỹ kiếm, hướng về phía lão giả bái một cái, "Sư phụ!"

"Hừm, đêm mai đúng giờ này gặp." Lão giả lạnh nhạt tiếp nhận Lăng Phi Dương hành lễ, bỏ câu này xong, quay người bay đi.

Lăng Phi Dương nhìn bóng lưng lão giả một chút, lại sờ lên Phá Sát trên lưng, ngẩng đầu nhìn trời, không nói gì, cũng xoay người rời đi.

Lão giả lướt đi xa, lúc này mới quay đầu nhìn phương hướng thành Thương Phong. Có tiểu tử này bảo vệ, mình có thể yên tâm không ít.

Lúc này Gia Cát Minh Nguyệt đang ngủ rất ngọt ngào, hoàn toàn không biết chuyện xảy ra với Lăng Phi Dương.

Vài ngày sau, Gia Cát Minh Nguyệt nhìn cỗ xe ngựa ở cửa ra vào, có chút choáng váng. Gia huy trên xe ngựa, là của Gia Cát gia đấy. Người đi xuống khỏi xe ngựa, ăn mặc bất phàm, là một nam tử khoảng hơn bốn mươi. Sau khi thấy Gia Cát Minh Nguyệt, trên mặt đã phủ lên nụ cười ấm áp: "Minh Nguyệt tiểu thư, ta là quản gia của Gia Cát gia, phụng mệnh gia chủ đến tặng cho ngài ít đồ." Nói xong, hành lễ với Gia Cát Minh Nguyệt.

Phụng mệnh gia chủ? Gia Cát Minh Nguyệt nhíu mày, nhìn bốn gã hộ vệ võ trang đầy đủ đứng nghiêm trang bên xe ngựa , nhìn qua đã biết bọn hắn được huấn luyện nghiêm chỉnh, thân thủ bất phàm.

"Bốn gã hộ vệ này là gia chủ đại nhân phái tới bảo hộ ngài đấy." Nụ cười của quản gia tìm không ra một tia sai lầm, thái độ không kiêu ngạo không siểm nịnh.

"Không cần! Trở về!" Gia Cát Minh Nguyệt lại lạnh mặt, một lời cự tuyệt, "Ta có Thủ Hộ Sư của ta." Gia Cát gia vẫn luôn không thèm quan tâm nàng, bỗng nhiên ân cần như vậy, nàng còn không rõ là có ý gì sao? Xem ra, chính mình ở trong mắt Gia Cát gia chủ, cũng là một người có giá trị rồi. Chỉ là, Gia Cát Minh Nguyệt đối với loại ân cần giả tạo này, cực kỳ buồn nôn.

"Minh Nguyệt tiểu thư, gia chủ đại nhân kỳ thực rất để ý ngài, rất lo lắng an nguy của ngài, cho nên mới phải phái bọn hắn đến bảo hộ ngài." Quản gia cũng không giận, vẫn kiên nhẫn tốt tính giải thích như cũ.

"Ta nói, ta không cần, ngươi nghe không rõ sao?" Đối với người của Gia Cát gia, Gia Cát Minh Nguyệt không có thái độ tốt.

"Xin Minh Nguyệt tiểu thư không nên làm khó ta, ta cũng là phụng mệnh làm việc." Quản gia cầu xin, "Bọn hắn sẽ không quấy rầy đến sinh hoạt của ngài."

Gia Cát Minh Nguyệt không rên một tiếng, đóng sầm cửa lại, bỏ qua quản gia cùng hộ vệ hắn mang đến, đi sang bên cạnh gõ cửa, kêu Lăng Phi Dương đi học viện. Lăng Phi Dương chỉ ý vị thâm trường liếc một cái, liền cùng Gia Cát Minh Nguyệt rời đi.

Quản gia trầm mặc nhìn bóng lưng của Gia Cát Minh Nguyệt và Lăng Phi Dương, thầm nghĩ trong lòng, tin tức là thật. Quan hệ giữa Gia Cát Minh Nguyệt và Lăng gia Lăng Phi Dương không hề nông cạn. Việc này có chút phiền toái. Cũng không biết gia chủ sẽ xử lý chuyện này như thế nào.

Dùng bồ câu đưa tin về xong, quản gia mang người trở lại kinh thành.

Kinh thành, Gia Cát gia, trong thư phòng.

Bên cửa sổ có một nam tử tướng mạo tuấn lãng đang đứng, nam tử thoạt nhìn 37 38, một thân y phục hoa lệ, hơi nhíu mày nhìn ra ngoài cửa sổ.

Hắn là gia chủ của Gia Cát gia, phụ thân của Gia Cát Minh Nguyệt.