“Huyên Huyên, hóa ra muội là công chúa của vương triều Thiết Hạ!” Gia Cát Minh Nguyệt ngước nhìn Đoan Mộc Huyên đoan trang, cao quý trước mặt, mừng rỡ nói. Mặc dù lúc nghe mấy người ở quán cơm nhắc tới Huyên công chúa, nàng cũng nghĩ ngay tới Đoan Mộc Huyên, nhưng bây giờ tận mắt nhìn thấy Đoan Mộc Huyên một thân trang phục công chúa, tâm tình lại vô cùng phức tạp. Ngoài chuyện vui mừng thay cho Đoan Mộc Huyên vì nàng đã tìm được người thân duy nhất của mình, cũng đau lòng cho những gì mà nàng đã phải trải qua. Đường đường là một công chúa lại phải lưu lạc bên ngoài, sống những ngày đói khổ, mới ít tuổi đã bị đuổi ra ngoài, tự mình tìm việc làm. Lần đầu gặp Đoan Mộc Huyên, khi đó nàng mới mười tuổi, vì suy dinh dưỡng nên thoạt nhìn chỉ giống như mới bảy tuổi. Nàng đã phải chịu quá nhiều khổ cực.

“Dạ, tỷ tỷ, chúng ta quay về đã rồi hãy nói.” Đoan Mộc Huyên thấy Gia Cát Minh Nguyệt đến, trong lòng vô cùng vui vẻ. Nàng đã sớm coi Gia Cát Minh Nguyệt là người thân của mình.

Mặt đất đầy xác chết lại thêm xe ngựa chặn phía trước, kiệu cũng không còn ngồi được nữa, mọi người đành cuốc bộ đi về hoàng cung.

Mãi cho đến khi tới cổng hoàng cung, Đoan Mộc Huyên mới nói rõ ràng mọi chuyện.

Hóa ra là sau khi nàng và Mặc Sĩ Thần, Tiết Tử Hạo và Lăng Phi Dương trốn đi, vẫn chạy về phía Bắc. Sau đó, chạy thẳng vào hoàng cung Thiết Hạ vương triều.

Nhắc tới cũng thật là may mắn, ngày đầu tiên bọn họ vừa tới đã gặp phải một đại đội thị vệ đang hộ tống thừa tướng Hoa Lẫm Đông vào hoàng cung. Lão thừa tướng có lẽ là tùy ý vén rèm kiệu lên, liếc mắt một cái lại trông thấy Đoan Mộc Huyên. Ông ta vô cùng kinh ngạc bởi vì Đoan Mộc Huyên và cố hoàng hậu lớn lên giống nhau như đúc. Nếu không phải tuổi nàng quá nhỏ, chỉ sợ ông ta đã nghĩ nàng là Hoàng hậu nương nương tái sinh.

Đưa Đoan Mộc Huyên vào hoàng cung, để ngự y kiểm tra một lượt, sau đó trích máu nhận thân, lại trải qua bí pháp nhận diện của Thiết Hạ vương triều, cuối cùng cũng xác nhận, Đoan Mộc Huyên chính là tiểu công chúa đã bị bắt cóc mười năm trước. Tuổi của hoàng hậu so với hoàng thượng ít hơn nhiều, khi đó vừa sinh hạ Đoan Mộc Huyên, nàng đã bị bắt đi, hoàng hậu vừa sinh xong vô cùng suy yếu lại cộng thêm uất ức trong lòng nên đã sớm ra đi.

Chuyện về sau cùng với những gì Gia Cát Minh Nguyệt nghe được cũng không khác nhiều lắm.

Hoàng phi Hách Lặc nắm giữ triều chính, nhiễu loạn triều cương. Huyết mạch hoàng thất đều bị tiêu diệt. Bây giờ, còn dư lại duy nhất Đoan Mộc Huyên, dĩ nhiên sẽ trở thành cái định trong mắt, cái gai trong thịt nàng ta.

“Đây là vụ ám sát thứ ba. Mục đích hai lần trước còn chưa rõ ràng, không biết đối phương muốn hạ thủ với hoàng đế hay với Huyên Huyên. Nhưng lần này rõ ràng là nhằm vào Huyên Huyên.” Mặc Sĩ Thần ở một bên tiếp lời. Mặc Sĩ Thần thấy Gia Cát Minh Nguyệt bình an vô sự, trong lòng vui vẻ, vốn định tiến lên lôi kéo nàng than thở một phen, nhưng thấy Quân Khuynh Diệu đứng bên cạnh nàng, cũng không dám thân mật với nàng nữa.

“Đã hiểu.” Sắc mặt Gia Cát Minh Nguyệt trầm xuống, giọng nói cũng trở nên lạnh lùng, “Không phải sợ, Hách Lặc hoàng phi … Hừ!” Nói đến đây, Gia Cát Minh Nguyệt cười lạnh một tiếng, không nói thêm từ nào nữa. Nhưng trong giọng nói đã hiện lên sát ý.

“Hiện tại, thế lực của Hách Lặc hoàng phi trải rộng khắp cả triều đình và ngoài cung, nếu không có Thừa tướng đại nhân ủng hộ muội, sợ rằng bây giờ, muội đã bị đuổi ra khỏi kinh thành rồi.” Đoan Mộc Huyên cắn răng nói. Đối với việc thân phận đột nhiên thay đổi, Đoan Mộc Huyên có kinh ngạc, có khó tin, còn có vui mừng thích thú. Bây giờ, mình đã trở thành công chúa, đã có thể xứng đôi với người kia rồi đúng không? Nếu như bây giờ Gia Cát Minh Nguyệt biết Đoan Mộc Huyên đang nghĩ gì thì chỉ biết kêu lên, đứa bé này trưởng thành sớm quá đi.

Nhóm người đi tới cửa hoàng cung bị ngăn lại.

“Đứng lại!”

Một tiếng quát lạnh vang lên, một đội cấm vệ cầm đao sắc trong tay tiến lên cản đường bọn họ.

Hoa Dịch Vũ cau mày, bước lên quát: “Các ngươi làm gì, không nhìn thấy Huyên công chúa sao? Mau tránh ra!”

“Tránh ra?” Một gã kiếm sĩ khoác lân giáp từ giữa cấm vệ quân chậm rãi đi ra, “Trách nhiệm của cấm vệ quân chúng ta là bảo vệ hoàng cung, bảo vệ hoàng thượng. Công chúa điện hạ có ở đây hay không ta không biết, nhưng ta lại thấy có không ít kẻ đáng nghi.”

Ánh mắt của hắn đảo quanh Quân Khuynh Diệu và Gia Cát Minh Nguyệt. Nhìn thấy Gia Cát Minh Nguyệt, trên mặt hắn liền nổi lên nụ cười bỉ ổi.

“Người đâu, bắt nữ nhân này lại cho ta. Ta nghi ngờ trên người nàng có thứ đáng nghi, ý đồ tiến cung hành thích bệ hạ. Lát nữa, đại gia phải khám xét một chút mới được!”

Một đám cấm vệ quân lập tức cười ha ha, nắm đao xông tới.

Gia Cát Minh Nguyệt bĩu môi, loại hàng này thật là nơi nào cũng có. Chỉ có điều, lại dám làm càn trước mặt Đoan Mộc Huyên như vậy, xem ra, Hách Lặc hoàng phi này thực sự không kiêng nể gì cả.

Sắc mặt Quân Khuynh Diệu đã trầm xuống, cổ tay hơi nâng lên, nhưng còn chưa xuất thủ đã bị người khác khẽ kéo lại. Quay đầu nhìn, lại là Gia Cát Minh Nguyệt. Chỉ thấy, nàng khẽ lắc đầu một cái.

Quân Khuynh Diệu hiểu ý, xem ra, Gia Cát Minh Nguyệt muốn xem phản ứng của mấy người này với Đoan Mộc Huyên.

“Thống lĩnh đại nhân, hai vị này là bạn thâm giao chí cốt của ta, không phải là người khả nghi.” Đoan Mộc Huyên chậm rãi mở miệng.

Mặc dù không nói nặng lời nhưng sự uy nghi phát ra một cách tự nhiên cũng khiến cho mọi người hơi rùng mình.

“Thì ra là Đoan Mộc Huyên tiểu thư. Đương nhiên, chúng ta yên tâm về người. Chỉ có điều, ai biết được bụng dạ của người chạy tới hoàng cung giả mạo huyết mạch hoàng thất khó lường như thế nào? Ta thân là thống lĩnh cấm vệ quân, nhiệm vụ của ta không phải là ngăn những kẻ khả nghi ở bên ngoài cửa cung sao?” Thống lĩnh cấm vệ quân nhìn Đoan Mộc Huyên cười lạnh. Những lời này đúng là làm tổn thương người khác.

Cấm vệ quân đứng bên cạnh lại cười ha hả một trận.

Lớn lối như vậy! Hai mắt Gia Cát Minh Nguyệt trở nên sắc lạnh. Rốt cuộc, thế lực của hoàng phi Hách Lặc này đã lan ra tới đâu rồi? Chỉ là một tiểu đội trưởng cấm vệ quân hèn mọn cũng có thể vô lễ với Đoan Mộc Huyên như vậy.

Hoa Dịch Vũ lạnh lùng: “Ta lặp lại một lần nữa, tránh ra! Bằng không đừng trách ta trị ngươi tội bất kính!”

Thống lĩnh cấm vệ quân cười lạnh nói: “Người khác sợ phủ thừa tướng của ngươi, còn ta không sợ. Hoa công tử, với thực lực của ngươi, ngươi có thể làm gì được ta sao?”

Hoa Dịch Vũ hơi trầm mặc, sau đó chậm rãi rút trường kiếm bên hông: “Tuy thực lực của ta không mạnh nhưng luôn luôn là con dân của Thiết Hạ vương triều. Có người vũ nhục công chúa hoàng thất, mà ta không quan tâm, vậy thì thực là không bằng heo chó!”

Thấy Hoa Dịch Vũ rút kiếm, thống lĩnh cấm vệ quân hơi biến sắc mặt. Mặc dù hắn không sợ cô công chúa hữu danh vô thực này nhưng cũng không dám coi thường lực lượng của Hoa Lẫm Đông.

Một mình khiêu khích thừa tướng của Thiết Hạ vương triều, đây không phải là điều mà một thống lĩnh cấm vệ quân nho nhỏ như hắn có thể chống đỡ được!

Sắc mặt thống lĩnh cấm vệ quân hơi đổi một chút, đang định nói gì đó. Một cỗ lực lượng đáng sợ chợt đánh tới, sau đó, hắn cảm thấy tất cả mọi người nhỏ lại, bên tai là tiếng gió vù vù. Hắn đang bay, thực sự đang bay!

Phịch một tiếng, cả người thống lĩnh cấm vệ quân đập mạnh vào tường thành trên cao, sau đó, máu tươi trong miệng như không mất tiền mua ra sức phun ra ngoài, trông như một trận mưa hồng. Tiếp theo, hắn từ từ tuột xuống, ngã xuống đất, không biết sống chết thế nào.

Đám cấm vệ quân còn lại hoảng sợ, mở to mắt nhìn đoàn người Gia Cát Minh Nguyệt. Căn bản là, bọn họ không nhìn thấy rốt cuộc ai là người ra tay, sau đó, đầu lĩnh của bọn họ liền bay đi, hiện tại, không biết sống chết nơi nào.

“Các ngươi, còn ai muốn bay nữa không?” Đoan Mộc Huyên chậm rãi hỏi, mặc dù thanh âm không lớn nhưng lại vô cùng uy nghiêm, còn hàm chứa cả ngoan ngược và chế giễu. Nàng là công chúa, nàng đứng ở nơi này, trước cửa hoàng cung, không thể lui nữa, chỉ có thể ngược dòng mà lên!

Mấy tên cấm vệ quân kia run rẩy, toàn bộ lui sang một bên, cúi đầu.

“Trông thấy công chúa đều vô lễ như vậy?” Thanh âm của Gia Cát Minh Nguyệt giống như hoa tuyết giữa mùa đông, nhẹ nhàng mà lạnh lùng.

Các cấm vệ quân không nhúc nhích, đang do dự. Một khắc sau, người đứng đầu tiên chợt hét thảm một tiếng, đầu gối phun ra máu tươi, cả người cứ như vậy quỳ xuống. Lúc này, những cấm vệ quân khác mới sợ hãi, ùm ùm quỳ xuống.

Đoan Mộc Huyên ngẩng cao đầu đi vào. Nhưng trong lòng đã cảm động, tan ra như nước rồi. Minh Nguyệt tỷ, người luôn như vậy, đứng sau lưng mình, trợ giúp cho mình. Ân tình của tỷ, cả đời này, mình cũng không thể trả sạch.

…..

Hoàng thành Bắc Giao, bên trong một trang viện.

“Bang!”

Ly rượu rơi xuống đất, vỡ thành từng mảnh.

“Nhiều người như vậy mà ngay cả một mình Đoan Mộc Huyên cũng không giết được?”

Trên giường ngọc, một nữ tử kiều diễm đang ngồi ở cạnh giường. Tóc mây, mày ngài, mũi quỳnh cao thẳng, miệng anh đào đỏ tươi mê người. Chỉ là, sự tức giận làm cho dung nhan tuyệt mỹ trở nên hung dữ, đáng sợ.

“Tiểu mỹ nhân, cái này cũng không thể trách ta được.” Một đôi tay mạnh mẽ từ phía sau vươn ra, ôm lấy cổ nàng. Đầu ngón tay bắt đầu di chuyển trên xương quai xanh xinh đẹp của nàng.

Nữ tử kiều diễm khẽ kêu một tiếng, đôi mắt đẹp hơi nheo lại, hai má ửng hồng: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Nếu ngươi không nói rõ, mấy ngày này, ta sẽ không chiều ngươi nữa.”

“Lúc đó, ta đã giết sạch thị vệ bên người Đoan Mộc Huyên rồi nhưng không biết từ đâu xuất hiện một con Vân văn phong báo…”

“Vân văn phong báo?” Nữ tử kiều diễm hinh hãi thét một tiếng, nhưng lập tức hừ nhẹ một tiếng, “Với thực lực thánh cấp của ngươi chẳng lẽ còn sợ nó?”

Nam tử sau lưng nàng khẽ cười nói: “Tất nhiên ta không sợ nó, nhưng ở đó, ta cảm nhận được một luồng lực lượng rất mạnh. Đấy là thực lực thánh cấp. Chưa biết là bạn hay là thù vẫn nên cẩn thận thì hơn. Sau đó, ta trốn ở bên cạnh xem xét, một nam một nữ xuất hiện, quả nhiên là người của Đoan Mộc Huyên.”

“Rõ ràng là sợ chết!” Nữ tử kiều diễm cả giận nói.

“Tiểu mỹ nhân, ngươi nói cái gì? Ta chỉ không muốn mạo hiểm một cách không cần thiết mà thôi. Hơn nữa, chúng ta đang ngồi chung trên một con thuyền, ta chết, chỉ sợ, ngươi cũng bị ảnh hưởng không ít đi.”

Nữ tử kiều diễm hừ nhẹ một tiếng, nhưng trong lòng nàng cũng rất rõ ràng, nam nhân này nói không sai. Nghĩ đến đây, đáy lòng nàng lại thầm hận. Mắt thấy mưu đồ sắp thành, thời khắc mấu chốt, tiện nhân Đoan Mộc Huyên lại không chết. Hơn nữa, bên cạnh nàng ta còn có Thánh cấp cao thủ.

Vừa nghĩ tới dung mạo anh tuấn lạnh lùng của Lăng Phi Dương, trong lòng nữ tử kiều diễm trở nên cuồng loạn. Lại nghĩ tới người sau lưng, nàng ta lại tức giận một hồi.

Đoan Mộc Huyên, một dã chủng như ngươi, dựa vào cái gì mà có thể khiến cho những nam nhân kia vì ngươi cống hiến. Còn ta, để lôi kéo một Thánh cấp cao thủ lại phải hy sinh thân thể của mình?

Đang mải suy nghĩ, liền cảm thấy bàn tay đang vuốt ve xương quai xanh của nàng từ từ trượt xuống…

“Đừng có nháo, chờ ta phân phó hạ nhân chút việc đã đã.” Nữ tử kiều diễm khẽ rên rỉ.

“Tiểu mỹ nhân, nhanh một chút, ta sắp không chịu được nữa rồi!” Nam tử sau lưng hô hấp ngày càng nặng nề.

Nữ tử kiềm diễm hít một hơi thật sâu, trầm giọng nói: “Truyền ý chỉ của ta, cho mời Huyên công chúa và bằng hữu của nàng tới Liễm Diễm cung của ta tham gia dạ tiệc.”

Ngoài cửa truyền đến một thanh âm chói tai: “Dạ!”

…..

“Huyên công chúa, không thể đi!” Hoa Dịch Vũ nhìn thái giám đến truyền lời, lo lắng nói.

Chuyện ngày hôm nay, hắn cũng có mặt. Thủ hạ của đối phương là cao thủ thánh cấp. Nếu như, một cường giả thánh cấp đột nhiên xuất hiện gây khó dễ, đây tuyệt đối sẽ là tình thế thập tử nhất sinh.

Đoan Mộc Huyên do dự một lúc lâu mới ngẩng đầu nhìn Gia Cát Minh Nguyệt: “Minh Nguyệt tỷ tỷ, người nói xem nên làm thế nào?”

Gia Cát Minh Nguyệt khẽ mỉm cười: “Muội muốn đi, tỷ đi theo muội. Bọn họ có Thánh cấp, chẳng lẽ, chúng ta không có?” Nàng quay đầu nhìn Lăng Phi Dương đứng bên cạnh, “Phi Dương, ngươi hãy ở trong hoàng cung bảo hộ hoàng thượng, ta sợ bọn chúng chó cùng giứt dậu hạ độc thủ.”

Lăng Phi Dương khẽ gật đầu. Nhìn thấy Gia Cát Minh Nguyệt bình yên vô sự, trong lòng hắn cũng vui vẻ. Nhưng nhìn thấy Quân Khuynh Diệu vẫn luôn đứng bên cạnh Gia Cát Minh Nguyệt, trong lòng lại có chút buồn bã.

Nơi Hách Lặc hoàng phi mở tiệc chiêu đãi Đoan Mộc Huyên là Liễm Diễm cung. Khi Đoan Mộc Huyên, Tiết Tử Hạo và Gia Cát Minh Nguyệt tới, đã có không ít vương công đại thần đã có mặt ở đó. Ngay cả thừa tướng Hoa Lẫm Đông cũng được mời. Chỉ có điều, lão thừa tướng không tới mà để cho Hoa Dịch Vũ thay mặt than gia.

Cũng đúng, với thân phận của lão thừa tướng, nếu như tới tham gia loại yến tiệc này, như vậy đối với cục diện chính trị sẽ tương đối nhạy cảm. Bất quá, một phi tần lại có thể mở tiệc chiêu đãi ngay trong cung của mình, không chút kiêng kỵ như vậy, có thể thấy, hoàng thượng cũng không thể khống chế được thế lực của nàng ta nữa rồi.

Cùng đi với Đoan Mộc Huyên chỉ có hai người, Gia Cát Minh Nguyệt và Quân Khuynh Diệu.

“Gặp qua Đoan Mộc cô nương.”

“Gặp qua Huyên công chúa.”

Đoan Mộc Huyên vừa mới tới cửa Liễm Diễm cung, lập tức có người tiến lên chào đón, tươi cười vấn an nàng.

Gia Cát Minh Nguyệt ở bên cạnh thờ ơ lạnh nhạt, thực ra, không cần phải cẩn thận quá mức như vậy, nhưng nghe người tới xưng hô là biết được lập trường của bọn họ. Những người ủng hộ Đoan Mộc Huyên đương nhiên sẽ gọi nàng là Huyên công chúa, còn những người đứng về phe Hách Lặc hoàng phi đương nhiên là dùng một cái tên mập mờ như Đoan Mộc cô nương để gọi nàng. Đoan Mộc Huyên không đổi họ bởi vì lúc lão đầu nhặt được nàng, trong bọc tã lót có thêu hai chữ Đoan Mộc. Nhưng mà không ai nghĩ tới hai chữ Đoan Mộc lại là họ của hoàng thất vương triều Thiết Hạ.

“Thái độ quá rõ ràng rồi.” Gia Cát Minh Nguyệt hừ lạnh một tiếng.

Chỗ ngồi của Đoan Mộc Huyên là vị trí thứ hai bên tay trái bữa tiệc, tương đương với địa vị tôn quý. Vị trí đầu tiên bên tay trái đương nhiên là vị trí của thừa tướng Hoa Lẫm Đông, hiện tại, người đang ngồi là Hoa Dịch Vũ.

Vị trí thứ nhất bên tay phải là một người khoảng bốn mươi tuổi, vóc dáng to lớn, khuôn mặt đầy sẹo đang ngồi ngay ngắn, có vẻ là người có quyền thế nhất phái. Giữa hai hàng lông mày là sự lãnh khốc, không nhìn ra hỉ nộ.

“Người đó là ai?” Gia Cát Minh Nguyệt thấp giọng hỏi.

Đoan Mộc Huyên cầm ly rượu lên, che miệng, nhẹ giọng nói: “Đó là đại tướng quân Tả Khâu Nhiên, là mãnh tướng quan trọng nhất dưới quyền hoàng phi Hách Lặc, có thể xuất chinh tham chiến, khả năng chiến đấu có một không hai. Nắm trong tay tám mươi vạn binh mã, trong đó bao gồm cả hai mươi bạn Hắc giáp quân phụ trách phòng ngự trong ngoài hoàng thành.

Gia Cát Minh Nguyệt khẽ gật đầu, xem ra, vị hoàng phi này quả thực không phải dạng vừa, lôi kéo được trọng thần như vậy về phía về, nắm giữa lực lượng phòng thủ của hoàng cung đồng nghĩa với việc đã khống chế được toàn bộ đế đô. Chưa nói đến đây là lực lượng mạnh nhất, chỉ bằng một trận đánh đơn giản, nàng ta cũng đã đứng ở vị trí bất bại rồi.

Đang nói chuyện, đột nhiên, ngoài cửa chợt ồn ào, người gác cổng hô lớn: “Hách Lặc hoàng phi tới!”

Trong đại sảnh vang lên những tiếng nghị luận thầm thì, không ít người đứng lên hướng về lối đi giữa khom lưng hành lễ, vừa nhìn đều biết là người bên phe Hách Lặc hoàng phi.

Bên phía Đoan Mộc Huyên, mọi người ngồi im bất động, chỉ là một hoàng phi mà thôi đâu phải hoàng đế bệ hạ. Lấy thân phận thuần chất mà nói, Đoan Mộc Huyên không hề thua kém so với hoàng phi Hách Lặc. Thậm chí, có thể nói, ở một mức độ nào đó, thân phận của Đoan Mộc Huyên còn tôn quý hơn nhiều Hách hoàng phi.

Bởi vì, nàng là huyết mạch duy nhất của hoàng thất Thiết Hạ, là người thừa kế chính thống duy nhất của ngôi vị hoàng đế.

Lát sau, một đám thị vệ vây quanh một nữ tử vận cung trang hoa lệ tiến vào đại sảnh.

“Gặp qua Hách lặc hoàng phi.”

Đám đại thần thủ hạ của nàng lập tức hô lớn. Mà đám người bên Đoan Mộc Huyên vẫn tỉnh bơ hoặc lộ ra vẻ mặt chế giễu.

Hách Lặc hoàng phi làm như không nhìn thấy, mặt treo nụ cười duyên dáng bước nhanh về phía Đoan Mộc Huyên.

“Huyên nhi, đã mấy ngày không gặp. Nghe nói, hôm nay ngươi bị ám sát trên đường, có bị thương ở đâu không?” Hách Lặc hoàng phi cười tươi như hoa.

“Phiền hoàng phi quan tâm, may là bạn cũ của ta tới kịp nên không việc gì.” Đoan Mộc Huyên nhàn nhạt nói.

“Bạn cũ?” Hách Lặc hoàng phi nhìn về phía sau Đoan Mộc Huyên, thấy Gia Cát Minh Nguyệt thì nhíu mày, có chút kinh ngạc. Nữ nhân yểu điệu này có liên quan tới chuyện ban ngày sao?

“Không biết xưng hô với hai vị như nào?” Hách Lặc hoàng phi cười duyên nói.

“Gia Cát Minh Nguyệt.” Gia Cát Minh Nguyệt lạnh lùng nhìn nàng một cái, không nhanh không chậm trả lời.

“Minh Nguyệt muội muội thật là xinh đẹp nha.” Hách Lặc hoàng phi giống như không nhìn thấy vẻ chán ghét trên mặt Gia Cát Minh Nguyệt. “Muội muội tu luyện cái gì?”

“Triệu hoán sư.”

“Chức nghiệp không tệ, không ngờ muội muội lại có thiên phú như vậy.”

“Quá khen.” Gia Cát Minh Nguyệt nhạt nhẽo nói.

Bắt chuyện với Gia Cát Minh Nguyệt xong, ánh mắt Hách Lặc hoàng phi dừng lại trên người Quân Khuynh Diệu. Chỉ một cái liếc mắt, ánh mắt của nàng ta đã không thể rời đi được nữa.

Hách Lặc hoàng phi thầm nghĩ, Lăng Phi Dương đã vô cùng anh tuấn rồi, không nghĩ tới, nam nhân này lại còn phong độ, yêu dị hơn, đặc biệt là đôi dị đồng lục kim…

Tim Hách Lặc hoàng phi đập rộn lên, cảm thấy cơ thể hơi khô nóng, nhất thời, ánh mắt nhìn Quân Khuynh Diệu không thể rời đi.

“Xin hỏi danh tính vị tiên sinh này là gì?” Hách Lặc hoàng phi lộ ra nụ cười quyến rũ tới cực điểm.

Gia Cát Minh Nguyệt hơi nhíu mày, ánh mắt của vị hoàng phi này nhìn Quân Khuynh Diệu, lại còn nói chuyện ríu rít không ngừng, thật là hơi bị nhiệt tình nha. Trong lòng Gia Cát Minh Nguyệt không khỏi khó chịu, nhưng một khắc sau, mặt nàng lại bắt đầu nóng lên. Đơn giản vì, Quân Khuynh Diệu lặng lẽ đưa tay qua, nắm lấy tay nàng.

Quân Khuynh Diệu hạ tầm mắt, giống như không hề phát hiện ra khuôn mặt tươi cười quyến rũ của Hắc Lặc hoàng phi, hoàn toàn không để ý đến ý tứ của nàng ta.

Bầu không khí trong đại điện trong nháy mắt có phần trở nên cứng ngắc. Đúng lúc đó, một âm thanh vang lên, phá vỡ sự ngưng trệ.

“Hoàng phi, nên vào chỗ ngồi.”

Không đợi Hách Lặc hoàng phi lên tiếng, một thanh âm lạnh như chen vào. Chỉ thấy từ phía sau Hách Lặc hoàng phi, một nam tử chừng ba mươi tuổi bước ra, nắm lấy tay Hách Lặc hoàng phi bước về phía chủ vị.

Trước khi đi, còn dùng ánh mắt lạnh như băng liếc Quân Khuynh Diệu một cái.

Sắc mặt Quân Khuynh Diệu không hề thay đổi, vẫn ngồi im không nhúc nhích phía sau Đoan Mộc Huyên.

Gia Cát Minh Nguyệt bĩu môi, đột nhiên để ý thấy Đoan Mộc Huyên và Hoa Dịch Vũ đều nhìn chằm chằm vào nam nhân kia, mắt cũng không chớp. Nhất là Hoa Dịch Vũ, trên mặt càng lộ rõ vẻ giận dữ.

“Sao vậy?” Gia Cát Minh Nguyệt thấp giọng hỏi.

“Đây chính là gã Thánh cấp cao thủ tập kích bọn ta hôm nay.” Hoa Dịch Vũ nghiến răng, lạnh lùng nói, “Không nghĩ tới lá gan của gian phi Hách Lặc lại lớn như vậy, dám dẫn hắn tới trước mặt chúng ta.” Mà làm cho bọn họ tức giận hơn là nam tử này lại còn ngang nhiên thân mật với Hách Lặc hoàng phi. Ai cũng có thể quan hệ giữa hai người bọn họ là như thế nào.

Gia Cát Minh Nguyệt nghe xong, trong mắt lóe lên hàn mang không dễ phát giác.

“Hừ, tiện nhân, lại dám ham muốn nam nhân của tỷ tỷ.” Thanh âm của Đoan Mộc Huyên rất nhỏ nhưng Gia Cát Minh Nguyệt và Quân Khuynh Diệu vẫn nghe được.

Gia Cát Minh Nguyệt chỉ cảm thấy mặt mình ngày càng nóng, còn Quân Khuynh Diệu lại hơi nhướng mày, thấy Đoan Mộc Huyên thuận mắt hơn rất nhiều.

“Nào, chúng ta kính hai vị khách nhân từ xa mà đến một ly. Hôm nay, bọn họ đã bảo vệ Huyên công chúa tôn quý của chúng ta.” Hách Lặc hoàng phi nâng ly rượu lên, mỉm cười nói.

Nhưng nụ cười của nàng có bao nhiêu thành thật, trong lòng mọi người, ai cũng hiểu.

Quần thần không dám trì hoãn, rối rít nâng ly lên một hơi cạn sạch.

Hách Lặc hoàng phi nhìn Gia Cát Minh Nguyệt cười nói: “Minh Nguyệt muội từ xa mà đến, cũng là khách. Hơn nữa, nghe Huyên nhi nói nhờ có Minh Nguyệt muội muội cứu giúp mới có thể trở lại Thiết Hạ. Lần này, Minh Nguyệt muội muội nhất định phải ở lại đây mấy ngày rồi mới được đi. Thiết Hạ vương triều chúng ta tuy không phồn hoa như trung nguyên nhưng cũng là nơi có rất nhiều cảnh đẹp.” Đây là đang đuổi bọn họ đi sớm đi thì đúng hơn.

Gia Cát Minh Nguyệt mỉm cười, nói: “Hách Lặc hoàng phi khách khí. Chỉ có điều, ta không có ý định đi, Huyên công chúa cũng không nỡ để ta đi. Ta còn đang mong Huyên công chúa cho một chức quan đây.”

Trong đại điện, mỗi người treo một tâm tư riêng, sắc mặt cũng khác nhau. Trong lòng Hách Lặc hoàng phi trầm xuống, nữ nhân này cư nhiên lại không muốn đi, định mặt dày ở lỳ đây sao?

Hách Lặc hoàng phi thu lại nụ cười trên mặt, đặt chén rượu xuống, khẽ thở dài: “Mấy năm nay, ngày nào bệ hạ cũng nhắc tới chuyện Huyên nhi mất tích. Ta cũng phái không ít nhân mã ra ngoài tìm kiếm. Nhưng vẫn không tìm được, không nghĩ đột nhiên Huyên nhi lại trở về. Đây đúng là nhờ phúc của Minh Nguyệt muội a!”

Gia Cát Minh Nguyệt thầm cười khẩy, phái người tìm kiếm? Có mà là phái người đi diệt khẩu thì có. Phúc của ta? Chỉ sợ, ngươi đang hận không thể đem ta ra băm thành nghìn mảnh đi!

Nàng không nói gì, chỉ ngồi im xem Hách Lặc hoàng phi sẽ nói gì tiếp theo.

Hách Lặc hoàng phi lại tiếp tục lên tiếng: “Mấy năm nay, Huyên nhi ở dân gian ngây ngô đã quen. Trong cũng có nhiều chuyện chưa thích ứng được, nay may mà có mấy người các ngươi tới chơi. Chờ mấy hôm nữa, ta sẽ tâu với bệ hạ, để ngài xây cho Huyên nhi một biệt viện ở ngoài cung, giúp Huyên nhi thoải mái hơn.”

Lời nói ra thì vô cùng thân thiết nhưng ý tứ lại cực kỳ rõ ràng. Đoan Mộc Huyên, đừng nghĩ tới chuyện tiến vào hoàng cung nữa, cũng đừng nghĩ đến chuyện tranh đoạt hoàng quyền.

Gia Cát Minh Nguyệt cười ha ha một tiếng, nói: “Lời này của Hách Lặc hoàng phi sai rồi. Mặc dù không quen, nhưng Huyên nhi đã là công chúa thì phải sửa. Bây giờ không tranh thủ tập thành thói quen, ít lâu nữa kế thừa hoàng vị sẽ rất phiền toái.”

Mọi người trong đại điện nghe Gia Cát Minh Nguyệt nói cũng cả kinh, đứng ở phía Đoan Mộc Huyên thì vừa mừng vừa sợ còn đứng về phe Hách Lặc hoàng phi thì vừa giận vừa sợ, còn có chút kiêng kỵ. Dám trực tiếp đối đầu với Hách Lặc hoàng phi như vậy, chắc chắn là phải có chỗ dựa.

Gia Cát Minh Nguyệt cười nhạt: “Trước đây không biết, không phải là sau này cũng sẽ không biết. Đường không phải do người đi mà thành sao? Dù sao, dưới gối hoàng đế bệ hạ cũng chỉ có một mình Huyên nhi là con gái. Nếu nàng không đăng cơ, chẳng lẽ, còn có thể để cho người khác lên ngôi sao? Nếu người khác họ ham muốn hoàng vị …” Nàng ngẩng đầu nhìn Hách Lặc hoàng phi, chậm rãi gằn từng chữ, “Được gọi là phản nghịch, gọi là mưu phản, … gọi là cướp ngôi!”

Trong đại sảnh lập tức hoàn toàn yên tĩnh, ai cũng không ngờ được rằng lời lẽ của Gia Cát Minh Nguyệt lại sắc bén như vậy, trực tiếp nói ra vấn đề mấu chốt. Hách Lặc hoàng phi nói thẳng ra cũng chỉ là một người khác họ, chỉ cần Đoan Mộc Huyên còn sống, ngôi vị hoàng đế chắc chắn sẽ không rơi vào tay nàng. Nhất thời, trong lòng tất cả mọi người trên đại điện trở nên phức tạp.

Nghĩ đến hai chữ cướp ngôi lại càng thấy khó chịu, cho dù có thành công, cũng lưu lại tiếng xấu muôn đời.

Hách Lặc hoàng phi tái xanh mặt, bưng ly rượu trầm mặc cả nửa ngày, lúc này mới đột nhiên ngẩng đầu lên nói: “Minh Nguyệt muội muội nói đùa, ai nói bệ hạ chỉ có mình Huyên nhi? Trước đó vài ngày, ta cảm thấy cơ thể có chút khác thường nên đã để thái y xem một chút, phát hiện ra, ta đã mang thai. Nếu ta sinh hạ lân nhi…”

Lời vừa nói ra, trong đại sảnh lập tức xôn xao. Nếu như Hách Lặc hoàng phi thực sự có thai, hơn nữa lại sinh hạ hoàng tử, vậy…

Nhưng mà … điều này là thật sao? Tất cả mọi người dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn Hách Lặc hoàng phi.

Gia Cát Minh Nguyệt cũng ngẩn ra, hơi nhíu mày, nhưng chỉ có điều, lập tức phản ứng lại ngay. Hoàng đế Thiết Hạ vốn đã già, lại thêm mấy năm nay, cơ thể thường xuyên bị bệnh, chỉ sợ đã sớm không màng tới chuyện vợ chồng. Nàng khẽ liếc bụng Hách Lặc hoàng phi một cái, bày ra sắc mặt vui mừng, nói: “Đây chính là đại hỷ sự nha! Xin Huyên công chúa mau truyền ngự y, chuyện như vậy không thể qua loa được.”

“Truyền ngự y.” Đoan Mộc Huyên sắc mặt không đổi, nhàn nhạt hô.

“Truyền ngự y.” Hoa Dịch Vũ hừ nhẹ một tiếng đứng dậy, hướng về phía cửa hét lớn.

Sắc mặt Hách Lặc hoàng phi biến đổi, tức giận nói: “Các ngươi muốn làm gì?”

Vừa thấy sắc mặt của Hách Lặc hoàng phi, trong lòng Gia Cát Minh Nguyệt lập tức có đáp án. Nếu quả thực có long thai, vậy thì có lẽ Hách Lặc hoàng phi đã nóng lòng muốn thông báo cho cả thiên hạ đều biết rồi. Nhìn bộ dạng nàng ta bây giờ, rõ ràng, cái thai là giả.