Tại một nơi khác, Khang Manh bị thương nặng, Mặc Danh người đầy máu me dìu Khang Manh lết từng bước đi theo hướng từ rừng ra tuyến đường xa lộ cách mặt rừng khoảng hai trăm mét đổ về, dù biết tất nhưng Mặc Danh vẫn không thể nào bỏ lại Khang Manh.

Mọi chuyện xảy ra cũng vì sự tranh chấp, đả kích và lòng tin của cả hai đều không có, vì thế dẫn đến đối thủ có sơ hở để cài bom đánh úp, nhớ lại thời gian cả hai rời đi làm nhiệm vào lúc xế chiều tầm năm giờ ba mươi, đến khi trở về, nếu đúng như kế hoạch thì bảy giờ đã xong nhưng giờ này đã chin giờ hơn và trời đã tối khuya mất rồi.

"Mặc Danh, xin lỗi."

Khang Manh đau đớn lấy trong túi áo cây kim tiêm kháng sinh đâm vào đùi của chính anh, anh thở phào nhẹ nhõm rồi dựa lưng vào lan can sắt vệ đường.

Mặc Danh không hiểu nổi, vì lý do gì khiến Khang Manh đỡ giúp anh viên đạn ngay chân, anh nhìn kẻ thù đang là đồng đội trước mặt thực sự không thể tin, cả Trạch Nhiên và Khang Manh đều có liên quan đến chuyện của Tây Y Hà.

Cả hai về đến nơi cũng đã mười hai giờ hơn, ở sảnh chỉ còn mỗi Tình Vương và Lý Thành còn thức điều tra nốt việc ông trùm bàn giao, thấy hai người trở về người đầy thương tích cũng cho qua, Mặc Danh gật đầu rồi dìu Khang Manh vào phòng nghiên cứu của anh ta.

"Mặc Danh cậu thay đồ xong rồi về phòng anh có chuyện muốn bàn với cậu."

Tình Vương nói xong, anh bỏ lên phòng trước, Lý Thành nhún vai tỏ vẻ không biết chuyện gì, Mặc Danh mệt mỏi thở dài mộ hơi rồi đi về phòng, máu dính trên người Mặc Danh cũng không phải là máu của anh, chỉ là anh cảm thấy, anh muốn rút lui khỏi cuộc chơi, anh lại nhớ tới Dạ Vỹ.

"Anh nhớ em, Dạ Vỹ!"

Lời vừa dứt, anh cảm thấy có luồng sát khí bao quanh trên tầng hai của tòa nhà, anh phát giác ra điều gì đó vội chạy đến phòng Tình Vương, cảnh tượng trước mắt khiến anh kinh ngạc, một cô gái với mái tóc màu nổi cùng bộ đồ bó sát sặc sỡ đang chĩa thẳng súng vào mặt Tình Vương và anh ta đang nằm dưới chân của cô gái đó.

Mặc Danh nhận thức được tình hình, chĩa súng về phía cô gái.

"Ai sai cô tới đây?"

Mặc Danh nhìn thấy tình trạng của Tình Vương không mấy khả quan liền giơ súng bắn một phát lên trần nhà, tiếng súng khiến Tây Y Hà giật mình, cô vội chạy sang phòng Tình Vương xem có chuyện gì xảy ra thì cô rất bất ngờ.

Người con gái đang chĩa súng về phía Mặc Danh và đang khống chế Tình Vương không ai khác lại chính là Nguyệt Nhi!

Nguyệt..

Nguyệt Nhi..

em làm gì ở đây vậy? Tại sao em..

"

Cả Tình Vương và Mặc Danh kinh ngạc hết nhìn sang Tây Y Hà rồi lại đưa mắt nhìn cô gái quyến rũ trước mắt, hóa ra lại là người quen của cô.

Nguyệt Nhi vừa nhìn thấy chị gái của cô, cô lập tức hiền dịu trở lại, cô gái xúc động chạy đến ôm chầm lấy Tây Y Hà vào lòng.

" Chị Hà! Em nhớ chị lắm! "

Nói rồi Nguyệt Nhi dụi dụi cằm vào vai của Tây Y Hà, cô rung rung nước mắt ôm lấy đứa em gái bé bỏng trước mặt, cảnh tượng trước mắt khiến hai thanh niên khó hiểu, có đúng cô và người con gái ăn mặc kì lạ kia là chị em không?

Mặc Danh lại đỡ Tình Vương ngồi dậy, anh phủi phủi quần áo chỗ bị Nguyệt Nhi đạp giày lên rồi quay qua hỏi Mặc Danh.

" Cô ta là em gái của Y Hà? Nhìn hai bọn họ khác nhau một trời một vực luôn đấy! "

Mặc Danh nhún vai rồi anh gãi đầu nhìn hai con người kia đang ôm nhau thắm thít, sút sít tình chị em đã lâu không gặp.

Cùng lúc đó mọi người cũng chạy đến và cảnh tượng một cô gái lạ mặt đang ôm thắm thiết lấy Tây Y Hà khiến ai nấy đều sững người lại.

Tây Y Hà thấy tình hình không mấy khả quan liền giới thiệu với mọi người cô gái trước mặt.

" Xin lỗi mọi người, tôi cũng khá bất ngờ khi em gái tôi xuất hiện ở đây và trong tình trạng này..

"

Cô nhìn một lượt từ trên xuống dưới người Nguyệt Nhi, cô không dám tin vào mắt đây chính là đứa em gái ngoan hiền, hiểu chuyện ở nhà mà cô hay biết, trước mắt cô là một cô gái mạnh mẽ, cá tính và quyến rũ, khác hoàn toàn với hình tượng ngoan hiền của Nguyệt Nhi mà cô từng biết trước đây.

" Em về phòng chị đi, chị có chuyện muốn hỏi em.

"

Nguyệt Nhi thấy nét mặt căng thẳng của Tây Y Hà, nhỏ mếu máo bước theo cô về phòng của cô, mọi người trong nhà nhìn bóng dáng của họ đi khuất rồi quay sang nhìn hai con người Tình Vương và Mặc Danh với vẻ mặt háu chuyện.

" Hừm, Mặc Danh, Tình Vương! "

Nói rồi Lý Thành lại lay lay tay chân của cả hai như muốn dò hỏi rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra, và cô gái quyến rũ ban nãy được Tây Y Hà giới thiệu là em gái của cô rốt cuộc là sao.

Tình Vương gằng giọng ý không muốn Mặc Danh kể ra cái cảnh anh bị Nguyệt Nhi vật ngã ra sàn nhà ban nãy, Mặc Danh chỉ biết cười trừ nhìn anh rồi vỗ vai anh vài cái để trấn tĩnh mọi chuyện.

" Hai chú định giấu bọn này đấy à?"

Kiệt Giai chúng kiến tất cả sự kiện nãy giờ bất ngờ lên tiếng, phá tan bầu không khí ngượng ngùng của các cánh đàn ông trong nhà, anh cũng không quên dõi theo Tây Y Hà cho đến khi cô vào thẳng trong phòng..