Triền Miên

Chương 32: Gả cho anh có được không?

Về đến nhà, lúc Bùi Mộc Vân làm bữa tối cho Quả Đống, Lôi Thanh liền đến. Ở trong phòng khách, hai người to nhỏ không biết nói gì, chờ Bùi Mộc Vân làm xong cơm tối, đi ra phòng khách, không thấy hai người họ đâu. Đi đâu rồi sao?

Bùi Mộc Vân nghi hoặc nghĩ. Cô mang đồ ăn bưng để trên bàn, nhưng đợi cả buổi cũng không thấy bóng dang ai. Cô nghĩ, hay là gọi điện thoại cho Lôi Thanh.

“Này, anh đang ở đâu?” Bùi Mộc Vân hỏi.

Lôi Thanh nói: “Ở dưới lầu”.

“Hai người ở dưới lầu làm gì? Mau trở về, ăn cơm." Bùi Mộc Vân giọng điệu không vui nói.

“Nếu không thì em xuống đây đi”.

Bùi Mộc Vân cúp điện thoại, cởi tạp dề trên người ra, nhanh tay lấy tiền và chìa khóa, vô thang máy xuống lầu. Đến dưới lầu, Bùi Mộc Vân liếc mắt một cái nhìn thấy Lôi Thanh và Quả Đống hai người đang ngồi xổm trong bụi cỏ phía trước, cúi đầu không biết là đang tìm gì.

“Này, hai người làm gì vậy?” Bùi Mộc Vân đi qua đó, tò mò hỏi.

Lôi Thanh đứng lên, phủi đất trên tay, cười nói: “Con của em nói muốn bắt ốc sên, nhưng mà một vẫn không tìm được, bọn anh tìm khắp nơi cả nửa ngày cũng không có một con”.

Lúc này Bùi Mộc Vân mới nhớ lúc tan học Quả Đống có nói với cô chuyện muốn bắt ốc sên. Không ngờ tới thằng bé nhanh như vậy muốn Lôi Thanh bắt. Cô ngẩng đầu nhìn lên trời, trời có phần tối, một vòng màu trắng bạc gần mặt trăng đọng ở chân trời.

“Khi nào trời mưa thì lúc đó mới có nhiều ốc sên, nhưng mà nhìn trời hôm nay không giống như là sắp mưa”. Tiểu Quả Đống dường như không nghe mẹ nói, vẫn đang nỗ lực tìm kiếm.

“Quả Đống, hay là chúng ta về nhà trước đi, ngày mai quay lại tìm, còn tìm nữa thì trời sẽ tối sầm đó”. Bùi Mộc Vân ôn tồn nói.

Tiểu Quả Đống có chút mất hứng, bỉu môi nói: “Nhưng mà tìm rất lâu...”.

Thấy thế Lôi Thanh cũng nói: “Nếu không sáng mai lại đến tìm, bây giờ chú ốc sên có thể đã về nhà ăn cơm, giống như chúng ta, tiểu Quả Đống không đói bụng sao?”

Vừa nhắc đến thức ăn, tiểu Quả Đống rất phối hợp bụng kêu ùng ục, mặc dù có chút không cam lòng, nhưng thằng bé vẫn gật đầu. “Chú, vậy sáng ngày mai chú nhất định phải tìm giúp con”.

“Được”.

Bùi Mộc Vân muốn đi tới ôm Quả Đống, nhưng mà thằng bé lại chìa tay muốn Lôi Thanh ôm.

Lôi Thanh bĩu môi, nhẹ giọng nói: “Hình như hiện tại anh được con em thích còn hơn em.”.

Bùi Mộc Vân “hừ” một tiếng, lập tức đi về nhà trước.

Về đến nhà, Bùi Mộc Vân dẫn Quả Đống vào toilet rửa tay. Lôi Thanh đi vào phòng ăn, nhìn thấy trên bàn ăn bày ra ba chén đũa, trong lòng không khỏi mờ tối. Thực ra Bùi Mộc Vân cũng để ý đến anh, mặc dù ngoài miệng không nói gì, nhưng trong lòng vẫn để ý.

Từ trong toilet Bùi Mộc Vân dẫn Quả Đống đi ra, nhìn thấy Lôi Thanh tựa như cây cột đứng trong phòng ăn, không nhúc nhích, nhưng trên mặt lại tươi cười.

“Này, anh đứng đây làm gì? Làm thần giữ cửa sao, nhưng mà cửa ở bên ngoài kia kìa” Bùi Mộc Vân trêu ghẹo nói. Lôi Thanh bừng tỉnh, “Anh cao hứng thôi”.

“Có cái gì mà cao hứng?”

“Thực ra em đối với anh vẫn rất tốt”.

Bùi Mộc Vân cười nhạt, “Mới là lạ”.

Ba người vui vẻ ăn cơm. Ăn cơm xong Bùi Mộc Vân ở trong phòng bếp rửa chén, rửa được một nửa, Lôi Thanh đi đến.

Bùi Mộc Vân ngẩng đầu liếc mắt nhìn anh, hỏi: “Sao không ở trong phòng khách chơi với Quả Đống?” Lôi Thanh đi đến bên cạnh cô, lấy khăn sạch bắt đầu lau chén, “Quả Đống đang xem phim hoạt hình, thằng bé thật hiểu chuyện”.

Nghe vậy Bùi Mộc Vân không nói gì nữa, tiếp tục rửa chén. Hai người im lặng một lúc lâu, đột nhiên đều ngẩng đầu, cùng lúc mở miệng nói.

“Quả Đống nói có một...”

“Mộc Vân, chúng ta...”

Hai người lại đồng loạt dừng lại. Lôi Thanh đưa tay lên tỏ ý Bùi Mộc Vân, “Em nói trước đi...”

Bùi Mộc Vân nhanh tay rửa chén nói: “Hay là anh cứ nói trước đi”.

“Cũng được”.

Lôi Thanh suy nghĩ một chút, nói rất nghiêm túc: “Mộc Vân, không bằng...Chúng ta kết hôn đi”.

Bùi Mộc Vân sửng sốt, anh ta đang nói cái gì, kết hôn, cô với anh ta? Nghĩ lại có chút buồn cười. Cô buông chén đang rửa trong tay ra, quay đầu, nhìn Lôi Thanh, sau đó nói: “Lôi Thanh anh không sao chứ? Anh xác định đầu óc mình vẫn tốt chứ?”

“Em nghi ngờ tấm lòng của anh?”

Lôi Thanh nhíu mày. Bùi Mộc Vân rủ mi, cười nhạt, “Anh cho rằng bây giờ có thể sao?”

“Tại sao lại không thể?” Hai tay Lôi Thanh đặt lên vai Bùi Mộc Vân, “Chỉ cần em đồng ý, bây giờ đều có thể. Hơn nữa em có biết anh vẫn luôn muốn ở bên cạnh em không, chẳng qua là em vẫn luôn đẩy anh ra xem mà thôi. Mộc Vân em không nghĩ cho mình, chẳng lẽ em cũng không nghĩ cho Quả Đống sao? Thằng bé phải có ba, có gia đình đầy đủ, mới có lợi cho tinh thần và thể xác của nó, em chung quy không nghĩ nó sẽ có thành kiến sao?”

Lôi Thanh nói rất đúng, Quả Đống cần ba, cần một gia đình đầy đủ, mà hắn quả thực có thể cho nó điều này. Còn cô có thể chấp nhận Lôi Thanh sao? Tha thứ cho những việc làm trước kia của anh ta đối với cô. Cô không biết...

“Anh...Để tôi suy nghĩ một chút”.

Bùi Mộc Vân có chút mệt mỏi nói. Cả đêm cô không chợp mắt, ngày hôm sau tỉnh lại mắt thâm quầng. Lôi Thanh quả nhiên nói được làm được, mới sáng sớm đã đến đây dẫn Quả Đống đi bắt ốc sên. Đến lúc cô làm xong bữa sáng đang muốn ra ngoài gọi hai người về, Lôi Thanh và Quả Đống xuất hiện ở cửa.

“Mẹ, mẹ xem đây là ốc sên, thực sự bị con bắt được”.

Thằng bé cầm cái chai nhựa trong suốt đắc ý nói. Bùi Mộc Vân lấy cái chai trong tay thằng bé nói: “Đi rửa tay nhanh lên, sau đó ăn điểm tâm”.

Nhìn Quả Đống nhảy nhót đi rửa tay, Lôi Thanh quay đầu nhìn Bùi Mộc Vân, quan tâm hỏi: “Đêm qua ngủ không ngon sao? Là anh tạo áp lực cho em?” Bùi Mộc Vân liếc mắt nhìn anh, đi về phía bàn ăn

“Có chút”.

Cô bắt đầu múc cháo cho Lôi Thanh “Nếu tôi nói tôi làm thế nào cũng không yêu anh, anh có thể chấp nhận sao?”

Lôi Thanh cười cười “Ừ, có thể. Em có thể nói như vậy anh đã rất vui rồi, nếu em thật sự thật lòng yêu anh, đối với anh mà nói thật xa xỉ, chỉ mong có một ngày như vậy”.

Đối với sự cố chấp của Lôi Thanh, Bùi Mộc Vân thật sự không còn lời nào để nói. Ăn xong bữa sáng, Lôi Thanh đưa Quả Đống đến trường, kế tiếp đưa Bùi Mộc Vân đi làm. Lúc Bùi Mộc Vân muốn đi vào phòng làm việc, Lôi Thanh vươn đầu ra ngoài cửa sổ xe nói

“Mộc Vân, buổi tối anh đến đón em tan làm”.

Bùi Mộc Vân không nói gì, giẫm lên giày cao gót vào 'Vân Thượng'.

“Chị Mộc Vân, ngoài cửa có người tìm chị". Thời điểm Bùi Mộc Vân đang vẽ tranh, nhân viên đi đến trước sân khấu nói với cô.

“Là ai” Cô hỏi.

“Dạ, là một người phụ nữ, nhìn rất sang trọng”

Phụ nữ, chẳng lẽ là mẹ của cô? Bùi Mộc Vân vội vàng ra khỏi phòng làm việc, chạy đến chỗ người phụ nữ kia, người phụ nữ này, cô không nhận ra...