Triền Miên

Chương 14: Anh chính là ma quỷ

Công ty “Vân Thượng” nằm ở bên cạnh một con sông nhỏ, bên kia sông chính là công viên Tú Sơn khá nổi tiếng của thành phố. Nguyên nhân khiến công viên đó nổi tiếng như vậy có lẽ là do công ty “Vân Thượng” thiết kế theo phong cách cổ xưa rất riêng biệt.

Khi Bùi Mộc Vân mang đôi giày cao gót đi vào trong, người lễ tân lịch sự hỏi: “Xin hỏi cô cần gì?”

Bùi Mộc Vân mỉm cười, nói: “Tôi đến phỏng vấn.”

“Phỏng vấn à, vậy cô ngồi ở bên kia chờ một chút.” Người lễ tân chỉ vào một chiếc sô-pha màu đỏ ở phía trước: “Vân tổng của chúng tôi đang họp.”

“Được.” Bùi Mộc Vân nhìn đồng hồ một lúc, bây giờ là chín giờ sáng ở Bắc Kinh, cô và Vân tổng kia hẹn nhau lúc này.

Bùi Mộc Vân đợi gần nửa tiếng đồng hồ, người lễ tân lúc này mới đi tới nói: “Thưa cô, Vân tổng của chúng tôi đã xong rồi, bây giờ muốn gặp cô, mời cô đi theo tôi.”

Bùi Mộc Vân suy nghĩ, thật không biết vị Vân tổng này là thần thánh phương nào, sẽ không phải là một là một ông già béo phệ chứ? Chắc là... không đến mức như vậy đâu.

Khi Bùi Mộc Vân nhìn thấy người đứng đầu công ty “Vân Thượng”thì cô không khỏi thán phục một tiếng, giám đốc là một người phụ nữ, lại còn rất trẻ tuổi.

Vân Lý nhanh nhẹn chỉnh sửa mái tóc ngắn, mặc chiếc áo sơ mi lụa trắng, rất hợp với chiếc váy đen dài đến đầu gối, trên chân mang một đôi giày cao gót mũi nhọn tầm chín phân. Bùi Mộc Vân chưa từng thấy qua một cô gái nào đẹp và có khí chất trang nhã như vậy.

“Lý lịch của cô tôi đã xem qua rồi, không tồi một chút nào.” Vân Lý in lý lịch ra và cả tác phẩm Liên Liễu Phiên, “Thiết kế của cô rất riêng biệt, tôi rất thích.”

Nghe người khác khen mình như thế, Bùi Mộc Vân nhất thời không kịp thích ứng, “Cảm ơn.”

Vân Lý khẽ thở dài một hơi, “Nói thật ra, ở đây chuyên gia thiết kế của chúng tôi tuy rằng có nhiều kinh nghiệm, nhưng lối thiết kế có phần hơi máy móc, thiết kế ra cái gì đó lúc nào cũng như nhau. Tôi mong cô có thể gia nhập vào mang đến cho chúng tôi nhiều sản phẩm mới mẻ hơn nữa. Lúc nào cô có thời gian để có thể bắt đầu đi làm?”

“Hả?” Bùi Mộc Vân không phản ứng kịp, không phải đây là phỏng vấn sao, cứ như vậy rồi kết thúc ư? “À... Tôi lúc nào cũng có thời gian.”

“Vậy được.” Vân Lý đứng lên, “Sáng mai cô cứ tới đây đi làm đi.” Cô giơ tay ra “Chào mừng cô gia nhập vào ‘Vân Thượng’.”

Bùi Mộc Vân không nghĩ rằng cuộc phỏng vấn lại thuận lợi vậy, một chút khó khăn cũng không có. Thời gian vẫn còn sớm, cô dự định đi xung quanh xem một chút, xem có nhà trẻ thích hợp hay không. Nếu có, sau này việc đưa đón Quả Đống cũng thuận lợi.

Lúc cô ra đến cửa công ty “Vân Thượng”, đang định rời đi, bỗng nhiên một âm thanh gọi cô lại.

“Mộc Vân.” Âm thanh trầm ấm và ôn hòa, xen lẫn sự ngạc nhiên.

Bùi Mộc Vân nhìn về phía phát ra âm thanh, “Kiều Tử Phương.”

Kiều Tử Phương nhìn biển hiệu công ty “Vân thượng”, sau đó hỏi: “ Sao cô lại ở chỗ này?”

Bùi Mộc Vân nói: “ Tôi đến phỏng vấn xin việc, ngày mai có thể đến đi làm rồi.”

Kiều Tử Phương suy nghĩ một chút, nói: “Tôi nghe Bích Dao nói cô là một nhà thiết kế trang sức, nhưng lại không ngờ cô lợi hại như vậy.”

“Không có đâu.” Bùi Mộc Vân có chút xấu hổ nói: “Bích Dao nói quá rồi, tôi đâu có giỏi như vậy.”

“Tác phẩm thiết kế của cô có được khen ngợi không?”

Bùi Mộc Vân khẽ gật đầu, mặc dù tác phẩm thiết kế của cô được khen ngợi, nhưng cô nghĩ rằng những lời khen thưởng kia đều rất nhỏ nhoi, cái gì mà tài năng mới, cái gì mà đặc biệt nổi trội... Cô nghĩ thiết kế mà được khen thưởng thì tốt nhưng không được vượt giới hạn.

“Đó chính là lợi hại còn gì.”

“Được rồi.” Bùi Mộc Vân đành phải đồng ý.

Kiều Tử Phương đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, không khỏi hưng phấn mà nói: “Đúng lúc thật, em của tôi sắp đính hôn rồi, nó nhờ tôi tìm cho nó một nhà thiết kế trang sức, không phải cô chính là lựa chọn sao? Thế nào, vậy tờ đơn đặt hàng này được không?”

Bùi Mộc Vân nhún nhún vai, “Có thể. Chỉ có điều ngày mai tôi mới đi làm.”

“Không sao, tôi sẽ kêu nó ngày mai tới tìm cô.”

“Được.”

“Vậy bây giờ cô muốn đi đâu, hay là tôi đưa cô đi?” Kiều Tử Phương thấy việc gặp được Bùi Mộc Vân chính là duyên phận, cơ hội tốt như vậy đương nhiên không thể bỏ qua.

“Không cần đâu, tôi...tôi phải đi tìm nhà trẻ cho Quả Đống nữa.”

Kiều Tử Phương nhìn bốn phía, “Cô muốn tìm ở gần đây sao?”

“Nếu như gần đây có có chỗ nào thì thật tốt, thuận tiện cho việc đưa đón. Còn nếu mà quá xa, tôi lại muốn đi làm, thời gian sẽ cực kỳ gấp rút.” Cô hy vọng chuyện này có thể thành công, hy vọng gần đây sẽ có nhà trẻ, như thế cô cũng không quá mệt mỏi, mà Quả Đống cũng nhận được sự giáo dục tốt.

Kiều Tử Phương cười nói: “Vậy xem như hôm nay cô gặp đúng người rồi.”

“Hả?”

“Tôi có một người bạn mở nhà trẻ, hơn nữa còn gần đây. Thế nào, có muốn tôi đưa cô đi hay không?”

“Đương nhiên muốn rồi.”

Khi Kiều Tử Phương cùng với Bùi Mộc Vân đi tìm nhà trẻ, Lôi Thanh đang một mình ngồi ở bên trong phòng làm việc lật xem sách kế hoạch nghiệp vụ.

“Lôi tổng, đây là thiết kế đơn vị phía Bắc mới vừa đưa tới, dự án ‘Mỹ lệ gia viên’ và bản vẽ thi công, bọn họ chỉ mới làm một phần, anh có muốn xem không?” Liễu Thường Thanh cầm xen lẫn tài liệu trước đó, anh nghĩ rằng ông chủ lần này là có chút ‘con gà trong trứng tìm xương’, khi ‘Mỹ lệ gia viên’ kia phân đề án thiết kế cũng rất tốt, lại không biết phía Bắc thiết kế sân ra làm sao mà đắc tội tổng giám đốc, vẫn cứ cấp xuống phía dưới.

“Để đó đi, tôi sẽ xem lại.”

Liễu Thường Thanh đem văn kiện đặt vào góc bàn, nhân cơ hội đó nhìn sắc mặt ông chủ, không có gì khác thường, chẳng nhìn ra chút giận dữ nào, dừng một lúc, lúc này mới cẩn thận nói: “Lôi tổng, anh muốn tôi điều tra chuyện đó, tôi đã thực hiện rồi.”

Lôi Thanh nghe thế, đang lật xem văn kiện thì tay ngừng lại, ngẩng đầu, rất nghiêm túc hỏi: “Đã điều tra được gì rồi?”

Liễu Thường Thanh nói: “Tên Kiều Tử Phương đó và Bùi Mộc Vân trước mắt không có quan hệ gì, bọn họ chỉ vừa mới quen biết nhau. Hiện nay Bùi Mộc Vân tạm thời đang ở nhà bạn cô ấy là Nguyễn Bích Dao, đây là địa chỉ.”

Liễu Thường Thanh cầm trong tay tờ giấy ghi địa chỉ nhà Nguyễn Bích Dao, Lôi Thanh phất tay, “Địa chỉ này tôi đã biết rồi. Còn có cái khác không?”

“Hình như Bùi Mộc Vân đang tìm việc làm, cô ấy đã từng gửi hồ sơ cho trang sức ‘Vân Thượng’.”

“Trang sức ‘Vân Thượng’?” Lôi Thanh nhíu mày suy nghĩ một chút, đột nhiên hỏi: “Liễu ca, anh tìm cho tôi một căn nhà gần công ty trang sức ‘Vân Thượng’ được chứ?”

“Đường Thanh Giang và đường Cẩm Tú cách nhau một con sông, giữa sông có một cây cầu, rất gần.”

“Ừ, tốt lắm.” Khóe miệng Lôi Thanh nhếch lên cười, “Vậy bên trong căn nhà đó có người ở không?”

“Việc này...” Liễu Thường Thanh có phần không nắm bắt được tâm tư của ông chủ.

“Nếu như không có người sống thì rất tốt, còn nếu có người, anh đưa cho đối phương tiền thuê rồi bảo họ hãy rời đi. Anh hãy tìm căn nhà đó, rồi đem căn nhà cho Bùi Mộc Vân.”

“Hả?” Liễu Thường Thanh có chút khó khăn, “Vậy nếu như căn nhà thuê không vừa ý Bùi Mộc Vân thì sao?”

“Yên tâm đi.” Lôi Thanh liếc mắt nhìn Liễu Thường Thanh, trong mắt hoàn toàn chắc canh, “Chờ khi cô ấy tìm được việc làm, thì cô ấy nhất định sẽ dọn ra khỏi nhà Nguyễn Bích Dao.” Mặc dù Bùi Mộc Vân không muốn nhờ anh, nhưng tính cách của cô ấy, anh ít nhiều gì cũng hiểu rõ.

Cô ấy, là người không thích phiền phức.

Sau khi Liễu Thường Thanh đi, lúc này Lôi Thanh mới cầm lấy đề án thiết kế đặt ở góc bàn. Thật ra thiết kế của Kiều Tử Phương rất vừa ý anh, chỉ có điều số mệnh anh ta không tốt, thế nào lại đụng vào Bùi Mộc Vân. Mà Bùi Mộc Vân là điểm yếu của anh, anh không cho phép ai đụng vào.

Kiều Tử Phương giới thiệu nhà trẻ quả thực không sai, không những hoàn cảnh tốt, mà giá cả còn rất rẻ. Quan trọng nhất là nó rất gần công ty ‘Vân Thượng’, chỉ cách hai dãy phố, đi bộ mười phút là tới.

Buổi chiều Bùi Mộc Vân quay về nhà Nguyễn Bích Dao, cứ nghĩ rằng lúc này cũng đã gần hai giờ trưa - là thời gian mà Quả Đống đang ngủ. Không ngờ còn chưa mở cửa, đã chợt nghe tiếng cười đùa ầm ĩ từ trong nhà truyền ra.

Chuyện gì đã xảy ra vậy? Cô nghi hoặc trong lòng.

Cô cầm chìa khóa mở cửa, một vật không rõ hình dạng “vèo” một tiếng hướng về phía cô mà bay đến. May mà cô nhanh tay nhanh chân, tránh được cái vật không rõ hình dạng đó.

Cô nhìn nó, là một chiếc gối đệm ghế sô-pha.

Sau đó cô nhìn về phía phòng khách, bên trong phòng khách rất bừa bộn, dưới đất, trên ghế sô-pha, trên bàn trà... Khắp nơi chỗ nào cũng thấy đồ đạc, giống như những gia đình thông thường khác.

Bùi Mộc Vân không khỏi an ủi, ai có thể nói cho cô biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì không?

“Mẹ...” Đứa bé kia nhìn thấy Bùi Mộc Vân, gọi một tiếng, vui mừng nhào tới.

Bùi Mộc Vân đỡ lấy đứa bé kia, trước tiên hôn một cái, sau đó hỏi: “Đường Quả Đống, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì hả? Sao lại làm nhà của dì lộn xộn như thế, dì đâu rồi?”

Đứa bé chỉ vào một thằng nhỏ đằng sau tấm rèm cửa sổ rồi nói: “Mẹ ơi, hôm nay Bàn Hổ qua đây chơi, chúng con đang đánh quái thú.”

Lúc này Bùi Mộc Vân mới phát hiện Bàn Hổ đang trốn ở phía sau rèm cửa.

Bàn Hổ đi tới, gãi đầu, ngượng ngùng gọi một tiếng, “Cháu chào cô.”

Bùi Mộc Vân véo nhẹ cái cằm mập mạp của nó, “Ừ, ngoan lắm.” Sau đó lại hỏi: “Là mẹ cháu đưa cháu qua đây sao?”

Bàn Hổ lắc đầu, “Không phải, là Quả Đống đưa cháu qua.”

“Quả Đống?” Bùi Mộc Vân đem cậu bé xuống đất, nhìn vào mắt nó hỏi: “Có đúng là dì Bích Dao đã đưa Bàn Hổ qua đây không?”

“Không phải ạ.” Đứa bé kia đột nhiên che miệng, đi đến chiếc ghế sô-pha vừa nhảy, “Là chú đưa đến.”

“Chú?” Bùi Mộc Vân càng thêm nghi hoặc, “Là chú nào?”

“Mộc Vân, là anh.” Không cần Quả Đống trả lời, âm thanh quen thuộc từ phía sau cô đã truyền đến.

Lôi Thanh bưng một đĩa trái cây đã gọt từ trong phòng bếp đi ra, sau đó cười híp mắt mà quan tâm hai đứa bé, “Các cậu bé, mau tới ăn trái cây nào.”

Bùi Mộc Vân đứng bất động tại phòng khách, sắc mặt rất khó coi, tên ma quỷ này rốt cuộc là từ đâu xuất hiện ra thế?