Lôi Thanh quay sang nhìn, liền thấy một khuôn mặt nhỏ nhắn, trên khuôn mặt ấy lại hiện lên nụ cười sáng lạn.

"Quả Đống." Lôi Thanh gọi một tiếng, sau đó hỏi cậu bé, "Mẹ con đâu?"

"Mẹ con ở kia." Đường Quả Đống chỉ người đang nói chuyện tại quầy phục vụ.

Thật sự không nghĩ tới bọn họ nhanh như vậy đã lại gặt mặt, đây không phải là duyên phận thì là cái gì? Lôi Thanh vui vẻ ôm lấy Quả Đống, cậu nhóc thấy tóc của anh ướt, không khỏi tò mò mà hỏi: "Chú, chú đang gội đầu sao?"

"Hả?"

Cậu nhóc lại nghiêng đầu nói: "Tóc của chú rất ướt, tóc ướt không phải là gội đầu sao?"

"A, con thật là thông minh." Chỉ mong là cảnh vừa rồi không bị Bùi Mộc Vân nhìn thấy.

Bùi Mộc Vân và Nguyễn Bích Dao đang đứng ở quầy phục vụ kiếm chỗ ngồi, vừa quay người lại thì không thấy Quả Đống. Bùi Mộc Vân đang muốn tìm, liền thấy người cô không muốn nhìn thấy nhất đang ôm con trai của mình xuất hiện trước mặt cô.

Cô oán giận mà liếc Lôi Thanh một cái, đưa tay ra đón Quả Đống, "Không phải mẹ đã nói với con rồi sao, không được nói chuyện với người lạ, tại sao con lại không nghe?"

Tiểu Quả Đống nhìn Lôi Thanh, chu mỏ nói: "Con không nói chuyện với người lạ, chú nói chúng ta là người quen cũ, người quen cũ có thể nói chuyện chung."

Vừa nghe những lời này, Bùi Mộc Vân biết nhất định là do Lôi Thanh nói, chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi mà Quả Đống đã bị anh ảnh hưởng, chẳng lẽ đây thật sự là máu mủ tình thâm sao? Cô lắc lắc đầu, cố gắng vứt cái suy nghĩ vớ vẩn này đi.

"Mộc Vân, chúng ta có chỗ ngồi rồi." Nguyễn Bích Dao đứng chỉ tay vào một cái bàn trước mặt bọn họ.

Bùi Mộc Vân đưa mắt dò xét Lôi Thanh, trong mắt tràn đầy ý tứ cảnh cáo, sau đó ôm Quả Đống đi đến chỗ ngồi.

Lôi Thanh vuốt lại tóc, tóc không dài, nước cũng không còn nhiều, chỉ còn một ít. Anh không đi theo Bùi Mộc Vân, mà là đi trở về chỗ của mình ngồi xuống.

Chỗ anh ngồi vừa vặn đối diện chỗ Bùi Mộc Vân ngồi, chỉ là cách mấy bàn, nhưng anh liếc mắt cũng có thể nhìn thấy bọn họ. Chỉ cần có thể lẳng lặng nhìn thấy bọn họ cũng tốt.

"Mẹ, cái chú kia vẫn đang nhìn chúng ta." Tiểu Quả Đống nhìn Lôi Thanh, lại nói với Bùi Mộc Vân.

Bùi Mộc Vân liếc mắt nhìn về hướng của Lôi Thanh một cái, vừa cắt bò bít tết vừa nói: "Đừng để ý đến chú đó, không phải mẹ đã nói với con rồi sao, đầu óc của chú đó có bệnh, cho nên chú đó mà làm những hành động kỳ quái thì cũng không có gì là ngạc nhiên."

Nguyễn Bích Dao nuốt một miếng thịt bò xong, cười nói: "Thật sự không nhìn ra, miệng của cậu cũng độc địa quá. Nhưng mà bộ dáng kia của anh ta, không phải có tình ý với cậu sao?"

"Tình ý?" Bùi Mộc Vân chế giễu, "Có đôi khi hành động cũng không phải là thật, chẳng qua là biểu hiện của sự giả dối mà thôi."

"Haiz..." Nguyễn Bích Dao thở dài, "Đàn ông trên đời này thật là khó nắm bắt, nói chuyện yêu đương cũng không dễ dàng."

"Cậu đừng suy diễn lung tung đi!" Bùi Mộc Vân thấy Quả Đống ăn đầy miệng, vội vàng lấy khăn giúp nó lau miệng, "Quả Đống bò bít tết ngon không?"

"Vâng, ăn rất ngon, rất có cảm giác ạ." Cậu bé nói với vẻ mặt đầy vui sướng.

"Rất có cảm giác? Haha, con trai cậu có tình cảm với bò bít tết sao?"

Bùi Mộc Vân xiên miếng thịt bò lên chặn miệng của Nguyễn Bích Dao lại, "Cậu ăn nhanh đi." Nói xong, cô cầm ly nước trên bàn lên, lơ đãng nhìn về hướng Lôi Thanh vừa ngồi, thế nhưng lúc này chỗ đó đã không còn người ngồi nữa.

Cô hơi ngạc nhiên, chắc là anh đã đi rồi?

Ăn bò bít tết xong, lúc bọn họ ra quầy phục vụ tính tiền, người phục vụ nói tiền đã được trả rồi. Người mà Bùi Mộc Vân nghĩ tới đầu tiên tất nhiên là Lôi Thanh.

"Này, anh ta như vậy có phải muốn quan tâm cậu hay không?" Nguyễn Bích Dao vừa thắt dây an toàn vừa nói. "Cậu và anh ta có khả năng quay lại không?"

"Không phải đâu Bích Dao, chỉ là trả tiền một bữa ăn mà cậu đã bắt đầu phản bội mình rồi."

"Được rồi, mình không nói nữa." Nguyễn Bích Dao bắt đầu chăm chú lái xe.

Thật ra bọn họ không để ý, Nguyễn Bích Dao bắt đầu lái xe chạy đi thì đồng thời có một chiếc xe khác lén lút đi theo phía sau xe bọn họ.

Sau khi đến chỗ ở, Bùi Mộc Vân ôm Quả Đống xuống xe, Nguyễn Bích Dao tắt máy, cũng theo họ đi vào trong nhà.

Về phía chiếc xe lặng lẽ theo sau lúc này cửa sổ xe từ từ mở ra, gương mặt nghiêm túc của Lôi Thanh lộ ra. Anh nhìn bốn phía xung quanh, nhớ kỹ chỗ ở của Bùi Mộc Vân, sau đó lại đóng cửa sổ xe, lái xe rời đi.

Ngày hôm sau thức dậy, tuy rằng trời hơi âm u, giống như muốn mưa, nhưng tâm tình của Lôi Thanh lại vô cùng tốt. anh vừa xuống lầu thì đúng lúc đụng trúng mẹ Lôi đang đi lên.

mẹ Lôi nhìn thấy tâm tình của anh không tệ, bà cho rằng cuộc xem mắt tối qua rất thành công. Vì vậy thử hỏi: "Con bé kia không tệ đúng không?"

Lôi Thanh gật đầu, "Đúng là không tệ, nhưng mà không thích hợp với con."

"Cái gì? Hai đứa không đi xem phim sao? Con cũng không có đưa cô ta về nhà sao?" mẹ Lôi đuổi theo Lôi Thanh chất vấn.

Lôi Thanh dừng bước lại, sắc mặt có chút nghiêm túc nói: "Mẹ, không phải con đã nói với mẹ rất nhiều lần rồi sao, con đã có người mà mình thích, bởi vậy sau này đừng sắp xếp những buổi xem mắt nhàm chán này nữa."

mẹ Lôi oán giận nói: "Được, Lôi Thanh, nếu con nói như vậy, mẹ cho con thời hạn trong vòng ba ngày mang cô ta về nhà, nếu không con phải tiếp tục đi xem mắt, cho đến khi nào con vừa ý mới thôi.”

Lôi Thanh thở dài, trong vòng ba ngày, anh sợ rằng không làm được: "Trong vòng một tháng đi, trong vòng một tháng con sẽ nhất định mang cô ấy về nhà, như vậy được chưa?"

"Được, lời này là con nói, nếu như trong một tháng con mà không đem cô ta về nhà, con phải đi xem mắt liền cho mẹ."

Mang theo lời mẹ Lôi uy hiếp, Lôi Thanh đi ra cửa, anh muốn đi tìm Bùi Mộc Vân, sau đó mau chóng nghĩ biện pháp trong vòng một tháng mang cô về nhà, nếu không anh sẽ phải rước lấy phiền phức.

Bùi Mộc Vân đã sớm rời khỏi giường, ở trong bếp nấu cháo bằng nồi cơm điện, sau đó ra ngoài mua bánh quẩy và bánh bao về nhà.

Khi trở về, thằng nhóc kia còn chưa tỉnh dậy, ngủ rất ngon, nhưng mà tướng ngủ của cậu bé lại vô cùng xấu. Cô vẫn nhớ rõ trước khi đi cậu bé nằm ở đầu giường, thế mà sau khi trở về thì cậu bé đã nằm ở cuối giường rồi, hơn nữa chăn đắp chỉ còn một nửa, lộ cả một cánh tay ra bên ngoài.

Cô đem chăn đắp lại người cho cậu bé, lẳng lặng đưa mắt nhìn cả nửa ngày, cô nghĩ có thằng bé trong cuộc đời này thật là tốt. May là lúc trước cô không có quyết định sai, để lại nó, nếu không hiện tại nhất định ân hận đến chết.

Cậu bé kia chớp chớp mắt, hình như đã tỉnh dậy. Cô xoa đầu thằng bé, nhẹ nhàng mà hỏi: "Dậy rồi hả?"

Thằng bé lại chớp chớp mắt nhìn, làm biếng duỗi lưng, cười híp mắt nói: “Mẹ, con dậy rồi."

"Ừ, dậy rồi thì rời giường, thay quần áo, ăn xong rồi mẹ đưa con đi tới một chỗ, có được hay không?"

Thằng bé kia thật ngoan ngoãn, bật người dậy rời khỏi giường nhanh chóng thay quần áo. Lúc ăn xong, Bùi Mộc Vân để lại một tờ giấy cho Nguyễn Bích Dao, lúc này mới dẫn Quả Đống ra ngoài.

Khi đi qua tiệm bán đồ ăn vặt, Quả Đống nhìn chằm chằm những cây kẹo có màu sắc rực rỡ. Bùi Mộc Vân ngồi xổm xuống hỏi: "Con muốn ăn sao?"

"Dạ." Cậu nhóc kia gật đầu.

"Vậy con muốn ăn cái gì?"

"Mẹ, con bây giờ khỏe rồi, có thể ăn kẹo kia được không?"

Bùi Mộc Vân suy nghĩ một chút, nói: "Ừ, đi mua ngay đi."

Cậu bé nhếch miệng cười, chạy tới chỗ bán đồ ăn vặt. Một phút sau, cậu bé giơ hộp kẹo lên hỏi: "Mẹ, con có thể ăn mấy viên?"

"Con chỉ được ăn một viên thôi."

Cậu nhóc suy nghĩ một chút, giơ bốn ngón tay lên, nói: "Vậy con sẽ ăn hai viên."

Bùi Mộc vân cười, chỉ vào ngón tay nó nói: "Đây không phải là hai, mà là bốn."

"Mẹ, con muốn ăn bốn viên."

"Không được, chỉ có thể ăn hai viên thôi."

"Được rồi, vậy con chỉ ăn hai viên." Bùi Mộc Vân suy nghĩ lại hình như không đúng, vừa lúc nãy rõ ràng là chỉ cho nó ăn một viên thôi, nhưng bây giờ lại có thể thành ra hai viên. Giỏi thật, tuổi còn nhỏ mà đã biết lừa người khác, lúc lớn lên thì chả biết giống ai nữa.

Đầu tiên Bùi Mộc Vân bắt taxi đi đến viện mồ côi, khi đến cửa viện mồ côi, tiểu Quả Đống nhất định không chịu đi vào. Bất đắc dĩ, Bùi Mộc Vân buộc phải kêu nó chờ ở cửa, sau đó đi làm thủ tục, nhưng tay liền bị Quả Đống giữ lại.

"Mẹ, sau này mẹ đừng đưa con đến đây nữa, con không thích ở đây." Cậu nhóc bĩu môi, đáng thương nói.

"Sẽ không, không bao giờ nữa. Ngày khác mẹ sẽ đưa con đi nhà trẻ có được không?"

Vừa nghe nhắc đến nhà trẻ, cậu bé kia hai mắt sáng rực, gật đầu một cái nói: "Được ạ."

Từ viện mồ côi đi ra, Bùi Mộc Vân lại bắt taxi đi tới chỗ ở trước đây của thím Chu. Cô cầm chìa khóa mở cửa, có thể là do lâu rồi không có người ở nhà nên đồ vật trong phòng có rất nhiều lớp bụi.

"Mẹ, tiểu ngựa gỗ."

Nhìn tiểu ngựa gỗ cô gửi từ Anh về khi tiểu Quá Đống được hai tháng tuổi, cô không nghĩ tới nó giữ gìn tốt như vậy.

Dường như trong căn phòng này khắp nơi đều có bóng dáng của Quả Đống. Giường nhỏ, những món đồ chơi...Mở ngăn kéo, có quần áo cũ trước đây của tiểu Quả Đống.

Lúc đó Quả Đống mới lớn một chút xíu, mà hiện tại đã lớn như vậy, thím Chu thực sự là một người tốt.

Từ nhà thím Chu đi ra, Bùi Mộc Vân lại đưa Quả Đống đi thăm mộ của thím Chu. Cô mua một bó hoa cẩm chướng, đặt ở trước mộ bà.

"Thím Chu, con tới thăm thím, cám ơn thím trong thời gian qua đã chăm sóc tốt cho Quả Đống. Hiện tại con cùng Quả Đống đã đoàn tụ, thím lại mất. Cầu cho thìm ở trên trời mọi thứ đều tốt, con và nó nhất định cũng sẽ sống thật tốt..."

Lúc bọn họ từ nghĩa trang đi ra thì bầu trời bỗng đổ mưa, mùa thu mưa xuống thật lạnh. Bùi Mộc Vân đi chỉ mang theo một cây dù, cô rất sợ Quả Đống lại bị cảm, nghĩa trang thì cách xa khu vực thành phố, lại không có xe taxi đi ngang qua.

Lúc cô đang cấp bách...

"Mộc Vân." Có người gọi tên cô.