Triền Miên Sau Ly Hôn

Chương 90: Có cảm giác bị tính kế

Quả nhiên cô vừa nằm xuống giường, Triệu Mịch Thanh đã mở cửa vào phòng, anh nhìn cô rồi đi đến bên cạnh giường, mở chiếc bàn xếp trên giường ra, đặt hộp cơm lên trên.

Mùi thơm của cơm lan tỏa khắp phòng.

Lương Hạnh chỉ im lặng nhìn anh, nhìn anh bày cơm một cach ung dung, dường như vô cùng bình tĩnh, khiến cho cô không khỏi nhớ đến lần trước anh đi bệnh viện với cô, lúc bọn họ chưa ly hôn, anh cũng chăm sóc cô như thế này, nhưng lần trước và lần này không giống nhau.

“Ngẩn người ra đó làm gì? Không phải em đói sao?” Người đàn ông ấy đưa đũa cho cô, giọng nói dịu dàng của anh cắt ngang tinh thần đang lạc trôi của cô.

“Ừm, cảm ơn anh.” Lương Hạnh nhận đôi đũa, cô im lặng nhìn cơm và thức ăn được bày ra trước mắt mình, có món mặn có món rau, còn có một phần canh.

Cô chớp chớp mắt, cắn môi, rồi ngẩng đầu lên nhẹ nhàng hỏi anh: “Anh ăn cơm chưa?”

“Em ăn trước đi, chừng nào về rồi tôi ăn sau.” Triệu Mịch Thanh cười cười, anh tự nhiên duỗi tay vén tóc cô ra sau tai.

Vành tai Lương Hạnh đỏ bừng, cô không khỏi cúi đầu ăn cơm, cố gắng để giọng nói của mình trở nên thật lạnh nhạt: “Nhiều quá, tôi không ăn hết, ở đây còn dư một đôi đũa, ăn chung đi.”

“…Được.”

“…”

Lương Hạnh cứ nghĩ anh sẽ từ chối, không ngờ anh lại đồng ý một cách dứt khoát như thế, cô lập tức nghẹn lời, gương mặt xanh mét, trong lòng lại nảy sinh cảm giác mình bị tính kế.

Thật ra cô không có hứng ăn uống gì cả, khi nãy kêu anh đi mua cơm cũng chỉ vì muốn đuổi anh đi mà thôi.

Vốn dĩ cô đã cảm thấy khó chịu trong người, nhìn thấy thịt là bắt đầu buồn nôn, nhưng không muốn lấy đá đập chân mình nên vẫn ráng nhịn chứ không tỏ thái độ gì.

Triệu Mịch Thanh ngồi ăn với cô, anh ăn từ từ tốn tốn, thậm chí còn không phát ra một chút tiếng động nào.

Lương Hạnh biết, lúc ăn cơm anh rất im lặng, không thích nói chuyện.

Hai người ngồi cách nhau rất gần, bởi vì yên tĩnh nên có thể nghe thấy tiếng hít thở của đối phương, hơi thở thanh mát trên người anh phả vào trong mũi cô, khiến cho trái tim cô xao động, dường như trở về cuộc sống trước kia bọn họ phân ly.

Thấy cô cúi đầu vọc cơm, Triệu Mịch Thanh tùy tiện gặp một miếng thịt bỏ vào trong chén, anh nói khẽ: “Ăn cơm đi.”

Lương Hạnh nhìn miếng thịt chăm chú, còn múc cơm bỏ vào miệng mình, bởi vì nhét quá đầy nên cô bị sặc.

“Khụ khụ…”

Người đàn ông ấy lập tức buông đũa xuống, anh duỗi tay vỗ lưng cô, vừa nhíu mày vừa trách cứ: “Ăn cơm mà cũng bị sặc, em còn là con nít à?

“Ăn canh đi.”

Gương mặt Lương Hạnh đỏ bừng, khó khăn lắm mới nuốt được thức ăn trong miệng, cô lại ho thêm hai tiếng nữa rồi vội vàng lấy chén canh từ trong tay anh, hớp một ngụm đầy.

Nuốt hết thức ăn trong miệng xuống, cô mở to mắt: “Đây, đây là canh gì thế?”

“Canh xương.”

“…”

Dạ dày của cô lại cuộn trào, Lương Hạnh biến sắc, đột nhiên cô đẩy anh ra, lập tức chạy ra bên ngoài.

“…”

Đột nhiên người đàn ông ấy cảm thấy căng thẳng, gương mặt anh tuấn của anh thoáng có vẻ lo lắng, anh sải chân đuổi theo cô.

Triệu Mịch Thanh đợi cô bên ngoài nhà vệ sinh, anh nhìn cánh cửa trân trân, hai bàn tay duỗi xuôi bên cạnh mình siết lại thật chặt, lông mày càng lúc càng nhíu sâu.

Thấy một người phụ nữ bước ra, anh bước lên trước chặn đường cô lại rồi đanh giọng mà hỏi: “Ngại quá, không biết cô có nhìn thấy người phụ nữ đang nôn ở bên trong không.”

Người phụ nữ ấy thất thần khi nhìn thấy gương mặt anh tuấn của anh, gương mặt cô ta đỏ bừng, cô ta lắp bắp: “Không, tôi không để ý, nhưng mà tôi có thể giúp anh xem thử.”

“Không cần đâu, cảm ơn cô, tôi tự mình vào xem.” Chút lòng kiên nhẫn cuối cùng của anh đã vỡ nát, sau khi nói dứt lời, anh bèn bước vào trong nhà vệ sinh nữ ngay.

Người phụ nữ ấy sững sờ trước vẻ lịch sự của người đàn ông cao ráo đẹp trai ấy, cô ta đứng lặng.

Sự xuất hiện của anh khiến cho cả nhà vệ sinh nữ như muốn bùng nổ, may mà có gương mặt anh tuấn và khí chất sang trọng đó nên mới không bị mọi người đuổi ra.

Sau khi nôn xong, Lương Hạnh nhíu mày dựa người vào cửa, lúc nhìn thấy anh, cô sững sờ ngay.

“Anh, anh.”

“Anh thế nào?”

Lương Hạnh lắp ba lắp bắp, người đàn ông ấy bước về phía cô, đôi mắt tối tăm không chút ánh sáng của anh nhìn cô chăm chú, lông mày của anh nhíu lại thật chặt.

“Tôi, tôi không sao..” Rốt cuộc Lương Hạnh cũng đã tìm lại được giọng nói của mình, cô lúng túng nhìn mọi người xung quanh, vừa vội vàng xin lỗi vừa đi nhanh đến kéo anh ra ngoài. Cô nghiến răng mà mắng: “Sao anh chạy đến đây hả?”

Đây là nhà vệ sinh nữ đó, mất mặt chết đi được.”

Nếu như không có tướng mạo đường hoàn thì chắc chắn anh đã bị người ta coi là đồ biến thái rồi.

“Em không ra ngoài nên tôi lo lắng em bị gì.”

“Đây là bệnh viện, có thể bị gì kia chứ?” Gương mặt Lương Hạnh vẫn sa sầm.

Bây giờ gương mặt của cô vẫn rất nhợt ngạt, vừa trắng bệch vừa yếu ớt, giống như có thể ngã xuống bất kỳ lúc nào, bởi vì tức giận mà hơi thở của cô trở nên gấp gáp.

Đôi mắt Triệu Mịch Thanh hơi tối lại, đột nhiên anh khom lưng ôm cô lên.

Lương Hạnh bất ngờ không kịp trở tay, cô thấp giọng la lên một tiếng, đấm vào cánh tay anh: “Anh làm gì thế? Đây là bệnh viện, không phải là nhà anh đâu!”

Người đàn ông ấy im lặng nhìn cô, khóe môi anh nhếch lên: “Ý của em là…Về nhà thì có thể ôm hả?”

“…”

Lương Hạnh trừng mắt nhìn anh, gương mặt của cô thoạt đỏ thoạt đen, đột nhiên cô trừng mắt nhìn anh: “Triệu Mịch Thanh, anh thả tôi xuống đi, tôi có thể tự đi.”

Triệu Mịch Thanh ôm lại thật chặt, anh tỏ vẻ bất đắc dĩ: “Đã bệnh đến mức này rồi còn cố tình tỏ vẻ mạnh mẽ, em không thể yên phận một chút nào?”

Sau khi nói dứt lời, anh nhanh chân sải bước về phòng bệnh: “Về nằm đó đi, anh đi gọi bác sĩ đến khám cho em.”

Lương Hạnh run rẩy, ngọn lửa giận lại bốc lên trong lòng cô, bàn tay trắng trảo nhíu chặt góc áo của anh, cô nhìn gương mặt nghiêng của anh rồi lạnh giọng mà nói: “Triệu Mịch Thanh, anh phải biết chừng mực! Anh có thể đừng ỷ vào việc trong người con có chảy một nửa dòng máu của anh không, mẹ của tôi còn chưa phiền như anh đâu.”

Đột nhiên anh đổi thái độ với cô, hoặc là đã yêu cô rồi, hoặc là có mục đích gì khác, với tính cách của anh, vế trước là chuyện không thể nào, lúc ký đơn ly hôn anh có do dự đâu, bây giờ lại quấn riết lấy cô như thế này, anh chăm sóc cô là vì con, quan tâm cô cũng là vì con, bây giờ sốt ruột như thế này cũng là vì con.

Cô không thể tiếp tục rung động nữa.

Gương mặt người đàn ông ấy không hề có chút tức giận nào, giọng nói của anh vẫn rất bình tĩnh: “Nhưng bây giờ bên cạnh em chỉ có tôi, tôi không quan tâm đến em thì ai quan tâm? Kêu hai người trong công ty em đến à? Tôi nghĩ em còn không muốn hơn nữa.”

Sau khi nói dứt lời, anh ôm cô về phòng bệnh, nhẹ nhàng đặt cô xuống giường, đắp mền cho cô nhưng không đứng dậy ngay mà kề xuống gần mặt cô, hơi thở của hai người quyện vào nhau, đôi mắt anh tối thẳm không nhìn thấy đáy: “Lương Hạnh, tùy tính không có lợi gì cho em đâu, em thông minh như thế mà sao vẫn không hiểu chuyện gì? Tôi giúp em, nếu như em không vui có thể nghĩ rằng tôi muốn tốt cho con, em không nợ gì tôi cả, không cần phải tránh tôi như tránh rắn độc.”