Triền Miên Sau Ly Hôn

Chương 49: Cậu cứ thế mà bán đứng tôi đúng không?

Đáy mắt Triệu Mịch Thanh trào lên vẻ nham hiểm, vẻ mặt tức giận lạnh lùng, không hề thương hoa tiếc ngọc túm lấy vai cô hất ra khỏi người mình, rồi một tay mở cửa, không nói câu nào đã ném thẳng cô ra ngoài.

Rầm, cánh cửa đóng lại.

Phó Tuyết Thảo đứng bên ngoài gõ cửa hét lớn: “Mịch Thanh, Mịch Thanh...”

Triệu Mịch Thanh đã tỉnh rượu hơn một chút, hoàn toàn không để ý bên ngoài, mặt mũi sầm sì, vừa cởi quần áo vừa đi vào phòng tắm.

Nửa tiếng sau, anh tùy ý quấn một chiếc khăn tắm bên hông đi ra ngoài, sắc mặt vẫn rất kém, lau qua loa mái tóc ướt, rồi đi ra phòng khách cầm điện thoại lên, nhanh chóng bấm một dãy số.

Bên ngoài đã không còn tiếng gõ cửa.

Rất nhanh điện thoại đã được kết nối, không đợi đầu bên kia lên tiếng, Triệu Mịch Thanh đã lạnh lùng nói: “Cố Thời, có phải tôi đối xử với cậu quá tốt nên cậu cứ thế mà bán đứng tôi đúng không?”

Cho dù bình thường anh bình tĩnh trầm ổn đến đâu, thì lúc này anh cũng không khỏi nổi giận, ngay cả giọng nói cũng toả ra mùi thuốc súng nồng nặc.

Hình như Cố Thời cũng không bất ngờ gì về cuộc gọi này, còn cười ha ha nữa: “Người anh em à, chiêu này hơi thiệt một chút nhưng anh không thấy hiệu quả rất rõ ràng à? Nếu tôi tìm một người phụ nữ xa lạ cho anh, chắc chắn anh sẽ bài xích, dù gì Phó Tuyết Thảo này cũng chờ đợi bên anh nhiều năm như vậy, nếu anh không hề có hứng thú với cô ta, vậy thì anh không cần tôi nói rõ nguyên nhân ra đúng không? Nếu giờ anh vẫn chưa nhận ra bản thân mình, tôi thật sự phải nghi ngờ rằng, có phải mấy năm qua, chỉ số IQ của anh đã bị giảm xuống rồi không?”

“Tôi cần cậu lo chuyện bao đồng thế à?” Triệu Mịch Thanh nghiến răng nghiến lợi nói.

“Mẹ kiếp! Chẳng phải vì ông đây thấy anh buồn bực nên mới nghĩ cách giúp anh à? Sao lại biến thành lo chuyện bao đồng rồi? Đợi anh nhận ra, có lẽ cô ấy đã đăng ký kết hôn xong rồi.”

Triệu Mịch Thanh cười khẩy: “Cậu học tính bà tám của mẹ cậu từ khi nào thế?”

“Mẹ tôi sẽ không bận tâm chuyện của anh đâu, làm anh em với nhau nên tôi mới tốt bụng nghĩ cho anh, bỏ đi, nếu anh mù quáng khác người như thế, vậy thì anh cứ tiếp tục giả vờ kiêu ngạo lạnh lùng đi, chuyện nào có thể giúp, tôi cũng giúp anh rồi, đợi Hướng Hoành Thừa ôm được người đẹp về, thì mọi chuyện hoàn toàn không liên quan đến anh nữa.”

Cố Thời nói xong thì cười nhạo, không cho anh cơ hội phản bác lại đã cúp máy.

Triệu Mịch Thanh nhìn chằm chằm điện thoại, sắc mặt u ám như muốn giết người.

Mặc dù trong điện thoại, Cố Thời không hề tỏ ra sợ hãi, nhưng anh không dám xuất hiện trước mặt cậu ấy nữa, sáng sớm hôm sau, anh liền đặt vé máy bay về Tấn Thành.

Trước khi Triệu Mịch Thanh tới công ty đã bị mẹ Triệu gọi tới giục về nhà.

Mẹ Triệu vừa thấy anh về, đã chất vấn ngay: “Mịch Thanh, tối qua con hơi quá đáng đấy, mau cùng mẹ tới nhà họ Phó xin lỗi Tiểu Tuyết Nhi.”

Triệu Mịch Thanh trầm mặt lại ngay: “Mẹ, sao mẹ không hỏi thử xem, bản thân cô ta đã làm những gì?”

Mẹ Triệu nhíu mày nói: “Tất nhiên mẹ biết con bé làm những gì, mọi chuyện đều do mẹ bày mưu tính kế, nếu con muốn trách thì trách mẹ này, sao lại bắt nạt con bé chứ, chú Phó con nói, tối qua con bé quay về khóc suốt đêm, chú ấy suýt chạy tới đây tìm con tính sổ đó.”

“Là mẹ bày mưu tính kế ư?” Vẻ mặt Triệu Mịch ThAnh Thanh trầm, tất nhiên không tin lời bà nói: “Mẹ dạy một người phụ nữ chưa lập gia đình, thế mà không biết xấu hổ bò lên giường một người đàn ông à?”

Mẹ Triệu nghẹn họng, hơi chột dạ giải thích: “Tiểu Tuyết thích con nhiều năm như vậy, giờ con cũng ly hôn rồi, sao không thể cân nhắc con bé chứ? Con bé có chỗ nào không tốt, lại yêu con như thế, con cũng không chịu thiệt gì khi cưới con bé làm cô dâu đúng không?”

“Con sẽ không cân nhắc ai hết, mẹ đừng nhọc lòng suy nghĩ nữa.” Triệu Mịch Thanh định xoay người rời đi.

Sắc mặt mẹ Triệu khẽ thay đổi, giữ anh lại: “Con nói gì? Con không cân nhắc ư? Chẳng lẽ con vẫn nghĩ tới người phụ nữ đó?”

Ánh mắt bà trở nên lạnh lẽo, giọng điệu cũng cứng rắn hơn: “Con chưa ly hôn thì mẹ không nói làm gì, nhưng giờ con đã ly hôn rồi thì phải cắt đứt triệt để, mẹ không cho phép con qua lại nhà cô ta nữa, nhà họ Triệu chúng ta sẽ không để cô ta bước vào cửa lần nữa.”

Nhà bà không chứa nổi con gái của một tham quan.

Khuôn mặt đẹp trai của Triệu Mịch Thanh càng thâm trầm hơn, nhưng thái độ vẫn bình tĩnh: “Mẹ đừng bận tâm chuyện của con, cũng đừng quản chuyện Phó Tuyết Thảo nữa, con vẫn còn chuyện ở công ty, con đi trước đây.”

Mẹ Triệu vẫn muốn nói gì đó nhưng anh đã đi tới cửa rồi, còn bỏ đi không thèm ngoảnh đầu lại, bà nhất thời nổi giận, nhớ lại chuyện Phó Tuyết Thảo đã nói với bà lúc trước, ánh mắt đang nhìn về phía trước của bà dần tỏa ra hơi lạnh.

Trên đường tới công ty, Triệu Mịch Thanh đã gọi thẳng cho bên nhân sự tổng bộ, bảo họ gửi email sa thải cho Phó Tuyết Thảo.

Mấy phút sau, cô ta liền gọi tới, nhưng anh không xem cũng không nghe máy. Điện thoại rung lên mấy phút thì ngừng lại.

Nửa tiếng sau, mẹ Triệu lại gọi tới. Mặc dù anh đã đoán ra được mục đích bà gọi tới, nhưng anh vẫn nghe máy.

“Mịch Thanh, con định đuổi Tiểu Tuyết ra khỏi công ty à? Con đang làm gì thế hả?”

“Mẹ không cần lo chuyện công ty, tự con quyết định của riêng mình.”

“Không được, mẹ không đồng ý chuyện này, Tiểu Tuyết không làm trái quy định, cũng không tiết lộ cơ mật trong công ty, con bé chỉ động chút tâm tư với con, thế mà con định đuổi người ta đi, con đang lấy việc công để trả thù riêng đấy.” Mẹ Triệu tức giận mắng.

“Cô ta nên cân nhắc hậu quả trước khi xảy ra chuyện tối qua, sao con phải giữ lại, người chỉ mang tới phiền phức cho con chứ?” Triệu Mịch Thanh hờ hững nói.

“Con!” Mẹ Triệu tức đến mức không nói nên lời: “Chẳng lẽ con không biết tâm tư con bé à, hơn nữa, mấy năm qua con bé luôn đi theo con, nói thế nào con bé cũng làm nhiều chuyện cho công ty như vậy, chỉ vì chút chuyện tối qua mà con sa thải con bé, con bảo mẹ phải nói với chú Phó con thế nào đây?”

“Con sẽ giải thích với chú Phó sau, mẹ à, con đang lái xe, con cúp máy trước đây.”

“Mịch...”

Triệu Mịch Thanh cầm lái, chạy xe vững vàng, rất nhanh đã ném chuyện Phó Tuyết Thảo ra sau đầu, tập trung suy nghĩ những lời Cố Thời đã nói tối qua.

Anh đỗ xe ở bãi đậu xe dưới tầng hầm, rồi lặng lẽ ngồi trong đó một lúc, sau khi rơi vào trầm tư một hồi lâu, anh bỗng híp mắt lại, không nhịn được bấm dãy số quen thuộc.

Điện thoại chỉ đổ chuông được mấy tiếng rồi bị ngắt máy.

Anh nhất thời trầm mặt, lại bấm gọi lần nữa. Lần này màn hình đã hiện thẳng lên dòng chữ máy bận, rõ ràng cô đã cho anh vào danh sách đen,

Một cục tức bỗng chặn trong lồng ngực, đôi môi mỏng của Triệu Mịch Thanh dần mím chặt lại.

Lần này cô giận thật rồi ư?

Mà lúc này, ở đầu bên kia điện thoại, sau khi cho số điện thoại anh vào danh sách đen, Lương Hạnh cũng không thèm liếc nhìn thêm đã dứt khoát tắt máy, tiếp tục mở cuộc họp.

“Chị Hạnh, hôm nay sắc mặt chị không tốt cho lắm, có phải chị mệt rồi đúng không?” Trợ lý Tiểu Trương nhỏ giọng quan tâm cô.

Lương Hạnh hoàn hồn, sờ lên khuôn mặt khô ráp của mình, mỉm cười đáp: “Không sao đâu, có thể tối qua chị không ngủ ngon thôi, lát nữa chị đi trang điểm lại sẽ ổn thôi.”

Tối qua cô không ngủ suốt đêm, tất nhiên sắc mặt sẽ không tốt rồi.

“Nhưng chị phải chú ý nghỉ ngơi nhiều hơn đó, lát nữa em sẽ pha cho chị một tách cà phê.”