Đồng Vũ Lăng không ngừng kêu gọi, Long Triệt lại có tai như điếc, bước đi như bay, cũng không quay đầu lại lao ra ngoài phòng.

Đồng Vũ Lăng mân mê cái miệng nhỏ nhắn, ai oán nhìn lại phương hướng hắn biến mất, cũng nhanh chóng đứng dậy xuống giường, mặc áo khoác ngoài, ra khỏi phòng ngủ, đi xuống dưới lầu, vừa lúc gặp Miêu Dĩnh.

“Dậy rồi hả Vũ Lăng? Dọn cơm bây giờ nhé? Đúng rồi, A Triệt đâu? Bà vừa bảo nó đi gọi cháu dậy mà.” Trên mặt Miêu Dĩnh trước sau như một lộ vẻ từ ái.

Long Triệt… Long Triệt… Đồng Vũ Lăng sửng sốt, nghĩ xem phải trả lời như thế nào, rồi lại thấy ý cười đong đầy trong mắt, Miêu Dĩnh tiếp tục nói: “A Triệt, sao cháu không đỡ Vũ Lăng một chút, nó đang có bầu, đi đường phải đặc biệt cẩn thận chú ý.”

Đồng Vũ Lăng buồn bực quay đầu lại, kinh ngạc thấy Long Triệt xuất hiện ở phía sau mình. Hắn … rõ ràng hắn rời đi gian phòng của mình đã một lúc rồi, như thế nào giờ mới xuống lầu? Bởi vì kinh ngạc cùng nghi hoặc, nhất thời Đồng Vũ Lăng có cút không để ý, thân mình có chút nghiêng ngả.

Long Triệt tay mắt lanh lẹ, đúng lúc đỡ lấy nàng, còn tức giận gầm nhẹ: “Thật là ngốc mà!”

Hắn chạm vào, hắn… quan tâm, khiến cho nội tâm Đồng Vũ Lăng ngọt ngào, thẹn thùng vui sướng ngước nhìn hắn.

Mặt Long Triệt như cũ không chút thay đổi, không biết có phải là lo lắng nàng lại ngã hay không, hay là nguyên nhân khác, hắn dứt khoát ôm lấy nàng, thật cẩn thận bước xuống mấy bậc cầu thang cuối cùng, cho đến khi tiến vào nhà ăn mới đem nàng buông xuống.

Miêu Dĩnh cũng theo sau tiến vào, nhìn mọi việc trước mắt, cảm thấy phá lệ vui mừng.

Cơm chiều chính thức bắt đầu. Miêu Dĩnh ngồi trên ghế chủ vị, Long Triệt cùng Đồng Vũ Lăng lần lượt ngồi hai bên.

“A Triệt, sao cháu chỉ lo ăn một mình thế, mau gắp thức ăn cho Vũ Lăng, con bé đang có bầu, cần phải ăn nhiều một chút.” Miêu Dĩnh đầu tiên đánh vỡ trầm mặc.

Long Triệt dừng một chút, tùy tay gắp mấy thứ đồ ăn, đưa vào trong bát Đồng Vũ Lăng.

Đồng Vũ Lăng nhẹ nhàng cảm ơn một tiếng, tiếp tục cúi đầu ăn từ từ.

Miêu Dĩnh đầy bụng tư tâm quét mắt nhìn bọn họ, đột nhiên lại nói: “A Triệt, đêm nay nếu không có chuyện gì thì ngủ qua đêm ở đây luôn đi. Bà đã mua cho cháu mấy bộ áo ngủ, đều giặt sạch sẽ rồi, để ở tủ treo quần áo của Vũ Lăng đó.”

“Cháu … Có một số việc vẫn chưa hoàn thành, cháu còn phải quay lại công ty!” Long Triệt cự tuyệt.

“Chuyện gì mà vội vã như vậy? Nhất định phải làm ca đêm? Mặc kệ chuyện gì cháu cũng phải để đến ngày mai. Hôm nay Vũ Lăng mới chuyển vào, chắc hẳn là còn chưa kịp thích ứng, cháu theo giúp nó!”

“Nhưng mà …”

“Không nhưng nhị cái gì? Vũ Lăng hiện đang mang thai đứa con của cháu, thân làm cha đứa bé, cháu phải có trách nhiệm chăm sóc mẹ của đứa bé. Hơn nữa, Vũ Lăng cũng rất muốn cháu ở lại đấy! Vũ Lăng, bà ngoại nói có đúng hay không? ” Dứt lời, Miêu Dĩnh chuyển hướng nhìn về phía Đồng Vũ Lăng.

Đồng Vũ Lăng ngẩng đầu, ngạc nhiên. Không sai, mình quả thật muốn hắn lưu lại, chính là bà ngoại nói như vậy, làm cho mình biết nói thế nào, mình còn mặt mũi nào chứ! Có thể hay không vì vậy mà Long Triệt càng xem thường mình hơn? Nghĩ đi nghĩ lại, Đồng Vũ Lăng theo bản năng liếc nhìn về phía Long Triệt.

Vừa đúng lúc này, Long Triệt cũng đảo mắt nhìn nàng, ánh mắt tựa hồ nhìn thấy vẻ chờ mong trong mắt nàng, cuối cùng, hắn gật đầu đáp ứng.

Miêu Dĩnh rất vui mừng: “Thế là tốt rồi! Ăn cơm nhanh lên đi! Ăn xong sớm lên nghỉ ngơi sớm.”

Sau đó, trong lòng mọi người đều có suy nghĩ riêng, ước chừng nửa giờ sau, cuối cùng bữa tối cũng kết thúc.

Vì muốn cho Long Triệt và Vũ Lăng có nhiều thời gian ở chung, Miêu Dĩnh đã sớm đưa hai người về phòng.

Lúc này, Long Triệt ngồi ở trên ghế sa lon, Đồng Vũ Lăng ngồi ở trên mép giường, hai người không ai nói gì, cả gian phòng yên tĩnh đến mức gần như có thể nghe thấy tiếng tim đập của nhau.

Phòng ngủ rõ ràng rất lớn, Đồng Vũ Lăng lại cảm thấy một cảm giác áp bức, khiến cho cả người không được tự nhiên, thỉnh thoảng lại liếc trộm về phía Long Triệt, thật lâu sau, cuối cùng nàng không nhịn được, nói: “Anh có muốn tắm rửa một chút không? Tôi đi giúp anh chuẩn bị nước!”

Long Triệt không nói gì ngồi im, ánh mắt như cũ híp lại.

Đồng Vũ Lăng đứng dậy, đi đến tủ quần áo, lấy ra bộ quần áo ngủ Miêu Dĩnh đã chuẩn bị trước đó, đi vào phòng tắm.

Nàng cất kỹ quần áo, bắt đầu mở nước ấm vào bồn tắm. Nhìn thấy hơi nước bốc lên, trong óc nàng bắt đầu hiện ra những hình ảnh tuyệt hảo. Khi ở công ty của hắn, trong phòng tắm nơi phòng nghỉ, hắn cùng nàng nằm ở trong bồn tắm rộng lớn, uyên ương hí thủy, cùng nhau tiến tới đỉnh dục vọng. Trong mắt hắn trù bỏ ham muốn nồng đầm, còn có một loại tình cảm khác, dù không phải là yêu thích, nhưng cũng là cần thiết.

Hiện giờ, hình ảnh tốt đẹp làm cho người ta khó quên đó đại khái cũng sẽ không tiếp tục xảy ra đi, dù sao, mình đang mang thai, tạm thời không thể cùng hắn hoan ái, hơn nữa, hắn cũng chưa chắc tiếp tục cần bản thân mình.

Đáy lòng tràn đầy tràn đầy buồn bã cùng chua sót, Đồng Vũ Lăng cứ như vậy ngơ ngác đứng, cho đến khi nước ấm tràn ra khỏi bồn tắm, bỏng đến chân của nàng, nàng mới giật mình tỉnh lại.

Hít một hơi thật sâu, tùy ý lau đinước mắt, nàng khóa nước, lại trở lại phòng, đối với Long Triệt khẽ gọi: “Nước được rồi!”

Cơ hồ là nháy mắt, Long Triệt mở mắt ra, bước vào phòng tắm, nhìn cũng không nhìn Đồng Vũ Lăng một cái.

Đồng Vũ Lăng trở lại trên giường, một bên ngẩn người một bên chờ hắn đi ra, sau đó nàng mới đi tắm rửa. Sau khi tắm xong, nàng phát hiện Long Triệt đã nằm xuống.

Mang một cỗ kích động không cách nào hình dung, nàng thật cẩn thận lên giường, ở bên cạnh hắn nằm xuống, một lúc sau nhỏ giọng gọi: “Triệt… A Triệt…”

Không phản ứng chút nào!

Khuôn mặt của Đồng Vũ Lăng dần dần dâng lên uể oải cùng bi thương. Còn tưởng rằng đêm nay có thể cùng hắn nói chuyện, dù không phải lời tâm tình, ít nhất cũng… Chẳng lẽ hắn một chút cũng không nhớ nhung mình? Cứ coi như lúc trước hắn đối với mình chính là mang tâm trạng muốn phát tiết, vậy cũng không thể thay đổi bất thường a.

Đêm dài đằng đẵng, Đồng Vũ Lăng hoàn toàn không buồn ngủ, trong lòng ngàn vạn lần u sầu, một mớ hỗn loạn. Nàng cứ như vậy xuất thần nhìn chằm chằm phần lưng của hắn, thẳng đến cuối cùng không khống chế được mà đưa mặt lại gần, còn đưa tay ôm hắn, ngửi được hơi thở quen thuộc kia, nàng cuối cùng chậm rãi tiến vào mộng đẹp.

Bởi vậy nàng cũng không biết, Long Triệt kỳ thật luôn luôn không ngủ, ở thời khắc nàng ngủ, hắn liền mở mắt ra, còn xoay người lại, tròng mắt đầy phức tạp nhìn nàng, thẳng đến khi trời sáng, trước khi nàng tỉnh lại, hắn âm thầm lặng lẽ rời đi…

Gió xuân hây hẩy khắp hoa viên, mang theo mùi hoa thanh nhã tươi mát đến khắp nơi.

Miêu Dĩnh yêu thích mười hai hoa thần, vì vậy trong hoa viên trồng đầy mười hai loại hoa. Lúc này đang là tháng ba, hoa đào nở rộ, muôn hồng nghìn tía, diễm lệ vô song. Không biết từ lúc nào, Đồng Vũ Lăng thích đi tới trước đám hoa đào này ngẩn người.

Dọn tới nơi này đã được hai tháng, nhưng khoảng cách giữa nàng cùng Long Triệt, tựa hồ càng ngày càng xa.

Trừ bỏ đêm đầu tiên lúc nàng mới chuyển vào, sau này rốt cuộc không có cơ hội cùng hắn ngủ chung nữa. Bởi vì mỗi lần hắn tới dùng cơm, Long gia bên kia cuối cùng cũng sẽ gọi điện nói Khâu Tuyết Liên đột nhiên té xỉu, hoặc là thân thể không khỏe, vốn là người con có hiếu, hắn tự nhiên là trở về nhà.

Mới đầu, nàng còn tưởng rằng là trùng hợp, nhưng qua vài lần, nàng mơ hồ hiểu được, đó là quỷ kế của Khâu Tuyết Liên, là do Khâu Tuyết Liên muốn ở giữa làm khó dễ.

Vốn, tất cả quyết định là ở Long Triệt, đáng tiếc, hắn căn bản không nghĩ tới phải lựa chọn hay tranh thủ, mỗi lần hắn tới dùng cơm, cũng chỉ là vì làm vui lòng bà ngoại, những thời gian khác, kể cả những ngày nghỉ cuối tuần, hắn đều tìm cớ từ chối.

2 tháng, bản thân phải chịu sự vắng vẻ và đau xót, nhưng đổi lại được là cái gì? Mỗi lần tới thăm chính mình, mẹ lại ảm đạm rơi lệ, thật sự không đành lòng liền khuyên nàng nên buông tay, bản thân lại rất lạc quan, thực sự tin tưởng nói với mẹ, bất kể như thế nào cũng sẽ kiên trì tới cùng, cho đến khi làm Long Triệt cảm động.

Nhưng mà, tự hỏi lòng, kiên trì như vậy đáng giá không? Cứ tra tấn thể xác và tinh thần như vậy đến bao giờ mới được đây? Có lẽ mình nên buông tay thôi.

“Không, Đồng Vũ Lăng, mi có thể nào dễ dàng nói buông tay là buông tay! Coi như không vì chính mi, cũng phải vì bé con, rồi bà ngoại, người vô cùng hiền lành thiện lương, bà thương mi như vậy, hao hết tâm tư giúp mi cùng Long Triệt có thể tu thành chính quả, mi làm sao có thể bỏ cuộc giữa chừng, như vậy không phải làm cho bà thất vọng và thương tâm sao?”

Mỗi một lần, khi mà bản thân nàng muốn buông tay, đáy lòng liền vang lên âm thanh này, nhưng Đồng Vũ Lăng biết, âm thanh cổ vũ này, không còn vang dội cùng quyết đoán như trước kia, bắt đầu càng ngày càng trở nên mỏng manh. Nàng thật sự không biết, cuộc sống như vậy, nàng rốt cuộc còn có thể chống chọi bao lâu…

Cùng lúc đó, cách đào viên chừng hai mươi thước, Miêu Dĩnh lẳng lặng đứng trong đình, ánh mắt tràn đầy đồng tình cùng trìu mến nhìn vào thân mình nhỏ nhắn mảnh mai, tràn đầy bi thương của Đồng Vũ Lăng, một hồi, bà xoay người trở về phòng, bấm số điện thoại của Long gia: “Tuyết Liên, Khiếu Thiên có đấy không?”

“Ân! Mẹ, mẹ tìm ông ấy làm gì?”

“Có một số việc, mẹ muốn cùng các con nói chuyện! Giờ mẹ liền sang bên đó, 2 đứa chờ một chút! !” Miêu Dĩnh nói xong, cúp điện thoại, cùng người hầu công đạo xong xuôi, lúc sau liền phân phó lái xe lái xe đưa bà ra ngoài.

Không đến nửa giờ, Miêu Dĩnh đến Long gia, Long Khiếu Thiên cùng khâu Tuyết Liên đã ở nội đường chờ bà.

“Mẹ, rốt cuộc phát sinh chuyện gì khiến mẹ vội vã đến đây như vậy?” Khâu Tuyết Liên một bên nâng Miêu Dĩnh ngồi xuống, một bên thân thiết hỏi.

Miêu Dĩnh thở ra lấy lại sức, nhìn Long Khiếu Thiên, sau đó nhẹ nhàng nói ra chuyện Long Triệt làm lớn bụng Đồng Vũ Lăng mà không muốn phụ trách.

Long Khiếu Thiên lần đầu tiên nghe chuyện này, trừ bỏ khiếp sợ cùng vui sướng, còn có tức giận: “Tiểu tử A Triệt này thế nhưng làm ra chuyện như vậy, thật sự rất không có trách nhiệm. Mẹ, chuyện quan trọng như vậy, sao mẹ không sớm một chút nói cho con biết?”

Miêu Dĩnh nghĩ nghĩ một chút, mới đáp: “Mẹ biết, theo tính cách của con, con nhất định sẽ trách cứ A Triệt. Cho nên mẹ nghĩ trước hết để cho Vũ Lăng ở nhà của ta, A Triệt cùng con bé ở chung một thời gian, sẽ phát hiện tình cảm của mình với con bé, đến lúc đó sẽ nói cho con biết, con cũng sẽ không tức giận, cũng không trách cứ nó. Ai biết Tuyết Liên luôn ở giữa gây khó dễ, khiến cho bà lão này không thể không đi đến một bước cuối cùng này.”

“A Triệt đối với cô bé kia căn bản là không có cảm tình, thằng bé đã bảo cô bé kia phá thai đi, là cô ta thích bám lấy A Triệt, nói cái gì cũng không đồng ý. Con là mẹ của A Triệt, con có trách nhiệm giúp nó thu dọn loại nữ nhân độc ác muốn xúc phạm tới nó!” Khâu Tuyết Liên nhanh chóng phản đối, nói một cách đúng lý hợp tình.

“Cái gì mà nữ nhân độc ác, mẹ thấy con mới là người độc ác! Vũ Lăng là thật lòng thích A Triệt, con chưa từng thấy qua, căn bản không biết con bé sống hai tháng nay như thế nào! Con cũng là phụ nữ, chẳng lẽ con nhẫn tâm khiến cho một tiểu cô nương vì yêu mà phải thống khổ như vậy” Nghĩ tới Đồng Vũ Lăng, Miêu Dĩnh đau lòng muốn khóc.

“A Triệt là của Gia Văn, người mà A Triệt thích chính là Gia Văn, nếu mẹ thật sự ghép chúng nó vào cùng một chỗ, đó mới là hại con bé!”

“Con không phải là A Triệt, làm sao biết được A Triệt không thích Vũ Lăng, nếu không phải do con, nói không chừng, thằng bé và Vũ Lăng đã vui vẻ như lúc ban đầu rồi!” Miêu Dĩnh không khỏi cũng nổi giận.

“Một khi đã như vậy, lần này nghe theo đề nghị của mẹ, Tuyết Liên lần này bà đừng có nhúng tay vào, để cho A Triệt cùng cô bé kia hảo hảo ở chung, đợi đến sau khi sinh hạ bé con, nếu A Triệt vẫn không có cách nào thích con bé, chúng ta sẽ đưa ra quyết định, bồi thường cho con bé!” Rốt cục, Long Khiếu Thiên tâm khí bình hòa nói.

Lại lập tức bị khâu Tuyết Liên phản bác: “Khiếu Thiên, tuy ông là chủ của cái nhà này, nhưng ông đã nói là sẽ không can thiệp vào chuyện tình cảm của con, ông đã từng nói là con dâu sẽ do con trai mình tự lựa chọn, cho nên tôi khuyên ông đừng nên can thiệp! Còn có, tôi nói cho hai người biết, A Triệt chỉ là chơi đùa với cô bé kia thôi, nó căn bản sẽ không có cảm giác với cô ta! Người nó thích chính là Gia Văn, cũng chỉ có Gia Văn mới xứng đôi với nó.”

“Hừ, con khẳng định? Mẹ thấy là con đang sợ hãi đi? Nếu không việc gì con phải ngăn trở? Được, mẹ cũng không muốn tiếp tục gây sức ép, mẹ hiện tại cùng con làm một giao dịch. Con đồng ý để cho Vũ Lăng chuyển vào đây ở cùng với Long Triệt cho đến khi sinh. Trong lúc đó, con không được phép dùng quỷ kế gì. Nếu đến lúc đó A Triệt quả thật không thích Vũ Lăng, mẹ liền buôn tha! Hơn nữa, sau này nó có muốn cùng Trình Gia Văn kết hôn, mẹ cũng sẽ không ngăn cản, nếu không, có chết mẹ cũng không cho phép!” Vì Đồng Vũ Lăng, Miêu Dĩnh đem lời nói tuyệt.

“Mẹ ——” Long Khiếu Thiên kinh hô.

Tròng mắt Khâu Tuyết Liên chuyển không ngừng, ước chừng tự hỏi hai phút, cuối cùng cũng lớn tiếng đồng: “Được, một lời đã định! Trước khi cô ta sinh hạ bé, con sẽ không làm khó nó. Hy vọng mẹ cũng sẽ nhớ kỹ lời hứa của mẹ!”