Hôm nay, là cuối tuần. Đồng Vũ Lăng ngủ đến gần giữa trưa mới rời giường. Cha lâm thời tăng ca, em trai nghỉ trở về, bữa ăn giữa trưa này, có nàng, em trai cùng mẹ cùng nhau ăn cơm.

Sau khi cơm nước xong, mẹ ngồi cắt hoa quả, nàng cùng em trai cong vẹo tựa vào trên ghế sa lon, xem tv.

Chuông cửa đột nhiên vang lên.

“Tiểu Triết, nhanh đi mở cửa!” Đồng Vũ Lăng phân phó em trai.

Đồng Vũ Triết nhếch miệng: “Chị ở gần cửa hơn, đương nhiên là chị đi!”

Chân dài Đồng Vũ Lăng duỗi ra, nhẹ nhàng đạp hắn xuống đất, dùng ánh mắt cảnh cáo hắn, gọi hắn đi mở cửa.

Đã sớm hiểu biết cá tính chị mình, Đồng Vũ Triết, tuyệt không sợ, tiếp tục vững vàng ngồi.

Chuông cửa một mực vang không ngừng.

Cuối cùng, Đồng mẫu buông dao gọt trái cây, vừa đi về phía đại môn vừa lải nhải: “Mẹ và cha mấy đứa cũng không phải người lười, lại sinh hai đứa đều là đồ lười …”

Đồng Vũ Lăng lập tức xoay người ngồi dậy, chạy vội vàng nói: “Mẹ, mẹ cứ để đấy, con tới mở là được!”

Vừa mở cửa ra, ánh vào mi mắt chính là một mảnh màu đỏ, đỏ đến chói mắt, đâm vào khiến Đồng Vũ Lăng phải nheo lại hai mắt.

Nam sinh mặc đồng phục lập tức nói ra ý đồ đến: “Xin hỏi đây là nhà Đồng Vũ Lăng tiểu thư sao? Chúng tôi là nhân viên của cửa hàng bánh Vương Mão, có nhiệm vụ mang bánh cho Đồng tiểu thư đến đây.”

Đồng Vũ Lăng càng thêm nghi hoặc: “Tôi là Đồng Vũ Lăng, xin hỏi là ai bảo các anh đưa tới?”

Nhân viên cửa hàng bánh lễ phép đưa cho nàng một cái thẻ: “Ở đây có một cái thiệp cho Đồng tiểu thư.”

Đồng Vũ Lăng tiếp nhận, mở ra, chỉ thấy trên đó viết: tiểu nô lệ, chuyện tôi đã đáp ứng cô, tôi vẫn nhớ. Ngày hôm nay trước đưa tặng cô 20 hộp, còn lại sẽ đưa sau —— chủ nhân của cô.

Tiểu nô lệ! Chủ nhân! Thật là hắn! ! Vừa rồi phản ứng đầu tiên của nàng là nghĩ đến hắn …

“Làm sao vậy? Là ai a?” Lúc này, Đồng mẫu đến gần lại đây, ánh mắt chạm đến một ít hộp bánh đóng gói hoa lệ, không khỏi kinh ngạc hỏi: “Này … Sao lại thế này?”

Đồng Vũ Lăng không có trả lời ngay, một bên thu hồi tấm thiệp một bên mở rộng cửa, phân phó nhân viên cửa hàng bánh đem bánh chuyển vào trong phòng.

Sau khi hai nhân viên kia rời đi, Đồng mẫu vội vàng hỏi: “Tiểu Lăng, đám bánh này là ai tặng, như thế nào sẽ tặng nhiều như vậy?”

Đồng Vũ Triết cũng chạy tới: “1, 2, 3 … Oa, tận hai mươi hộp, đều là sản phẩm bánh của cửa hàng Vương Mão, một hàng nha. Chị, chị thành thật khai báo, có phải là câu được kẻ ngốc rồi hay không? Đúng rồi, là nam nhân lái cái xe xịn lần trước …”

Đồng Vũ Lăng nhanh chóng che lại miệng em trai, nhanh chóng lập một lời nói dối: “Đúng là một người bạn của chị, chị cùng hắn đánh cuộc, đã nói thua thì tặng bánh cho đối phương, không thể tượng tượng được hắn lại tặng thật! Mẹ, mẹ thử xem lại xem xử lý đống bánh này như thế nào.” Nói xong, không đợi mọi người phản ứng, nàng đi trở về phòng ngủ của mình, gọi điện thoại cho Long Triệt.

“Đã nhận được bánh rồi đi?” Ngày hôm nay Long Triệt đột nhiên cực kì ôn nhu.

Đồng Vũ Lăng nhất thời không có thói quen, sửng sốt một lúc mới nói: “Anh … thật sự là anh?”

“Đương nhiên, tôi đã nói rồi thì không hứa suông, nếu không phải sợ 200 hộp nhà cô ăn không hết, tôi còn định một lần đưa xong. Hiện giờ tôi đã sắp xếp cong rồi, sai người cứ cách hai ngày đưa đến cho nhà cô 20 hộp, đến khi đưa xong mới thôi.”

Đồng Vũ Lăng nhướng mắt: “Không cần, không cần cho nữa!”

“Tôi vốn là một người giữ chữ tín, lời tôi đã nói ra nhất định sẽ thực hiện.” Ngữ điệu của Long Triệt đột nhiên biến đổi: “Còn có, tôi đã nói muốn cô làm nữ nhân của tôi, cho nên … lời nói này cũng sẽ trở thành sự thật!”

Đồng Vũ Lăng vừa nghe, tức khắc trợn mắt há hốc mồm, trời ạ …

“Như thế nào? Cảm động đi?”

Cảm động cái quỷ! Đồng Vũ Lăng không phải nghĩ ngợi gì, lập tức cự tuyệt: “Long tiên sinh, anh đừng đùa tôi!”

“Tôi không phải đùa, tôi là thật lòng!”

“Anh đã có bạn gái, quan hệ rất tốt, phải nói là phi thường tốt, điều kiện của bạn gái của anh so với tôi tốt gấp trăm lần, cho nên, đề nghị anh sau này đừng đùa kiểu này nữa! Bánh ngày hôm nay tôi tạm thời nhận lấy, sau này đừng đưa đến nữa!”

“Tôi không có bạn gái! Tôi đã nói với cô rồi!” Tiếng nói của Long Triệt trầm xuống, mơ hồ lộ ra một tia hờn giận.

Đồng Vũ Lăng nhất thời bị dọa đến giật mình, rất nhanh lại nói: “Mặc kệ anh có hay không có bạn gái, dù sao chúng ta cũng không thích hợp, không xứng, không có khả năng! Biết không?”

Nói xong, Đồng Vũ Lăng cúp điện thoại, cả người bắt đầu tiến vào trạng thái ngu ngơ, luống cuống, một màn tối hôm qua không tự chủ được nảy lên trong óc.

Lúc ấy vừa nghe hắn muốn nàng làm nữ nhân của hắn, đầu óc nàng một mảnh hỗn loạn, căn bản không rõ ràng lắm tâm tình lúc đó của mình là gì, nàng chỉ biết là, không thể tin lời của hắn, nàng thậm chí còn nghĩ, đó là ảo giác, nhất định là ảo giác! !

Về nhà tắm rửa xong, sau khi nằm xuống giường, tâm tình kích động vẫn không thể bình tĩnh, nàng bắt buộc chính mình đừng suy nghĩ tiếp, nhưng đầu óc không bị khống chế, bên tai trái lại lặp đi lặp lại đều là câu nói kia, câu nói từ trong miệng hắn phát ra, làm cho người ta khó có thể tin cùng khiếp sợ!

Nàng trằn trọc, giằng co đến nửa đêm mới chậm rãi ngủ. Ngày hôm sau luôn luôn mang tâm trạng không yên bất an, bất ngờ chính là, cũng không nhận được điện thoại của hắn, buổi tối cũng không thấy hắn xuất hiện. Ngày thứ ba cũng là như thế!

Ngay khi nàng chuẩn bị đem chuyện đêm đó trở thành một giấc mộng, chuẩn bị hoàn toàn quên sạch, hắn thế nhưng lại xuất hiện, lại đem nàng mang vào “Cảnh trong mơ” kia. Trời ạ, rốt cuộc sao lại thế này? Long Triệt, hắn đang suy nghĩ gì? Hắn muốn làm gì! ! !

“Tiểu Lăng, Tiểu Lăng, làm sao vậy? Di động bị hỏng?” Đồng mẫu không biết lúc nào đã muốn tiến vào, phát hiện nữ nhân nhìn chằm chằm di động ngẩn người, nàng thực cảm thấy buồn bực.

Đồng Vũ Lăng hoàn hồn, lúng ta lúng túng cười: “Ách, không có việc gì, không có gì!”

“Đúng rồi, bánh này thật sự không cần đem trả bạn của con? Vậy không bằng phân cho dì và các bác đi, nhiều như vậy nhà mình ăn cũng không hết. Các con không có chuyện gì phải làm đúng không? Một khi đã vậy, con cùng Tiểu Triết lấy đem biếu họ.”

“Được!” Đồng Vũ Lăng nhanh chóng trả lời, nàng đang cần phải đi ra ngoài một chút, để cho không khí lạnh như băng bên ngoài làm rõ những suy nghĩ lộn xộn trong đầu mình.

Hôm sau, sau khi Vũ Lăng tiếp khách trở về công ty, vào đến văn phòng liền phát hiện tất cả mọi người thần sắc cổ quái nhìn chằm chằm nàng.

Theo bản năng nàng sờ sờ mặt, buồn bực nhìn mọi người chung quanh, cho đến trở lại chỗ ngồi của mình, chứng kiến trên mặt bàn một bó to hoa hồng thì mơ hồ hiểu ra!

Vừa lúc này, Dư Hiểu Linh từ trong toilet đi ra, một phen giữ chặt Đồng Vũ Lăng, hưng phấn mà nói: “Vũ Lăng, cậu mau nói cho mình biết, ai là chủ nhân của cậu, cậu là tiểu nô lệ của ai? 99 đóa hoa hồng, thật lãng mạn a!”

Chủ nhân? Tiểu nô lệ? Chẳng lẽ là … Đồng Vũ Lăng cả kinh.

Dư Hiểu Linh từ giữa bó hoa cầm ra một cái thiếp, đưa cho nàng: “Thực xin lỗi a, tớ rất hiếu kì, cho nên mở ra nhìn một chút.”

Đồng Vũ Lăng không có giận, tiếp nhận thiệp mở ra, mấy hàng chữ rồng bay phượng múa phi thường quen thuộc ánh vào mắt của nàng: “Tiểu nô lệ, có cảm thấy thực lãng mạn hay không, thực kinh hỉ, thực hưng phấn? Có cảm thấy hạnh phúc vì được tôi bắt làm tù binh hay không —— chủ nhân của cô”

Quả nhiên là hắn! Hỗn đản này, thế nhưng đùa đến cả công ty! Đồng Vũ Lăng không chút nghĩ ngợi, cầm lấy di động tiến toilet, lập tức goi điện thoại cho Long Triệt: “Này, anh rốt cuộc đang đùa cái gì? Anh có biết hay không đã mang đến cho tôi thật lớn phiền nhiễu?”

Khác với Đồng Vũ Lăng hổn hển, Long Triệt chậm rì rì: “Lần đầu tiên thu được nhiều hoa như vậy đi? Có cao hứng hay không? Kiều diễm ướt át, xinh đẹp xinh đẹp hoa hồng …”

“Tôi không thích hoa hồng!” Đồng Vũ Lăng không chút khách khí cắt đứt hắn.

“Không có khả năng, nữ nhân các cô không phải đều là ưa thích hoa hồng sao?”

“Tôi không thích, dù sao chính là không thích! Tôi thích chính là hạnh phúc hoa!” Đồng Vũ Lăng nhịn không được phản bác

“Hạnh … phúc hoa? Là cái gì hoa?”

“Hơi chút giống Đinh Hương, đặc biệt nhất chính là hai mảnh đóa hoa đều không có cùng màu sắc, trắng, hồng, tím nhạt, vàng chanh, vàng trắng cùng phấn hồng. Nó sẽ phát ra một ít mùi thản nhiên nhẹ nhàng, nó còn có thể đem đến cho mọi người hạnh phúc, vui vẻ hoà thuận!” Đồng Vũ Lăng không biết chính mình phát cái gì thần kinh, thế nhưng sẽ giải thích cho hắn.

“Có loại hoa này?” Long Triệt nghi hoặc: “Tốt lắm, lần sau tôi bảo người ta tặng loại này, gọi là gì? Hạnh phúc … hoa?”

“Đừng đùa nữa, tôi đã nói với anh bao nhiêu lần, chúng ta không phải người cùng một thế giới.”

“Cái gì không phải cùng một thế giới? Cô không phải là người địa cầu? Chẳng lẽ là người sao hỏa?”

Hắn … Không thể tưởng được nam nhân này cũng có một mặt hài hước như vậy, Đồng Vũ Lăng quả thực dở khóc dở cười, tiếp tục nói: “Dù sao chúng ta không thích hợp, hơn nữa không có khả năng cùng một chỗ, nhờ anh sau này đừng chơi loại trò chơi nhàm chán này nữa! Bánh và hoa, đều đừng mang đến nữa!”

“Nhàm chán? Tôi chưa từng chủ động tặng hoa cho phụ nữ, cô dám nói nhàm chán?” Thanh âm khó tin của Long Triệt, cơ hồ xuyên thủng màng tai Đồng Vũ Lăng.

Đồng Vũ Lăng hơi chút kéo xa điện thoại, lại không khống chế được hỏi: “Bạn gái của anh đâu? Đừng nói cho tôi, anh không tặng qua cho cô ấy!”

“Tôi không có bạn gái! Cho dù có cũng là trước kia, hiện tại không có!” Tiếng nói dị thường nghiêm túc, giống như là đang tuyên bố cái gì.

Đồng Vũ Lăng không cho là đúng: “Tôi không biết anh là có hay không có bạn gái, nhưng tôi biết, chúng ta là không thể nào, cho nên, xin anh rộng lòng giúp đỡ buông tha tôi!”

“Không được! ! Cô chờ đấy, tôi nhất định sẽ khiến co cam tâm tình nguyện thần phục ở dưới chân của tôi, không, ở dưới thân thể của tôi!” Long Triệt giận dữ nói xong, cúp điện thoại.

Đồng Vũ Lăng không hiểu đánh rùng mình một cái, đầy mặt đờ đẫn, một hồi lâu mới không yên lòng đi ra toilet …