Trí Tuệ Đại Tống

Quyển 8 - Chương 28: Bình yên trước cơn bão

Người Chu gia đã tới, Lục Khinh Doanh dẫn Hầu Tử, Hàm Ngưu cùng một đám nha hoàn bà tử đông đảo kéo ra tiền viện, phượng trâm trên đầu sáng lấp lánh, nhìn chói cả mắt, Chu gia lấy khuê nữ ra đổi lấy thể diện nhất thời, Vân gia không thể qua loa. Nhà người ta cũng tính cả rồi, đứa này gả cho Vân gia có quy cách cao, những đứa khác cũng nước lên theo thuyền.

Nghe tiếng huyên náo phía tiền viện, ngửi mùi rượu truyền tới, Vân Tranh cũng thèm thèm, bảo Tịch Nhục rang cho ít đậu, ôm vò rượu ngồi dưới gốc cây uống rất khoan khoái.

Cát Thu Yên dẫn Lạc Lạc từ hậu hoa viên đi ra, Lạc Lạc chạy ù tới ào vào lòng phụ thân, đưa bàn tay mũm mĩm đòi đậu ăn, Vân Tranh cho nó một nắm, kệ nha đầu tự nhẩn nha ăn, loại đậu này mềm thơm, nó đối phó được với cả xương do Địch Thanh đưa cho, ăn thứ này dư sức.

- Tiền viện ầm ĩ quá mức, tiếng chơi đoán quyền truyền tới cả hậu viện rồi, làm Lạc Lạc bị đánh thức, mọi khi ngủ trưa phải hai canh giờ. Cát Thu Yên ngồi xuống bên cạnh Vân Tranh, không cho hai cha con họ dùng tay bốc đậu, phải dùng đũa:

Vân Tranh liếc cái mông tròn tròn của Cát Thu Yên, lúc này không thể đánh mông nàng, gạt đũa sang một bên, ăn đậu lại đi dùng đũa gắp, mất ý cảnh.

Lạc Lạc ngửi ngửi mùi rượu trên người Vân Tranh, ghét bỏ quay đầu đi, muốn di nương bế, nó chưa ngủ đẫy giấc, rất khó khó tính.

- Nàng bế nó tới nhà gỗ mà ngủ, nơi đó yên tĩnh, Địch soái đi rồi, không ai quấy nhiễu đâu. Vân Tranh thấy cả lớn cả bé đều ngáp ngắn ngáp dài liền bảo:

Lạc Lạc thích căn nhà gỗ, kéo Cát Thu Yên đi, lát sau liền thấy mấy nha hoàn ôm chăn ôm thảm chạy đi chạy lại.

Tháng bảy, ve kêu kêu muốn điên đầu, nhưng Vân Tranh lại thấy sự yên bình trong âm thanh ồn ào đó, vì thời gian nhàn nhã của y không còn nhiều, thư triệu tập đám Bành Cửu, Lương Tiếp ở Thành Đô cũng đã gửi đi.

Người Nữ Chân đã tạo phản, hoàng đế nước Liêu đích thân dẫn đại quân tới phương bắc xa xôi dẹp loạn, thề không giết hết người Nữ Chân không trở về.

Người trong thiên hạ coi đây là chuyện dễ dàng, nhưng Vân Tranh biết, chuyến bắc chinh này của hoàng đế nước Liêu biêu thị nước Liêu từ cường thịnh chuyển sang suy bại.

Một đám người không bận tâm tới sinh mệnh chỉ cần nếm thử trái quả thắng lợi, bọn họ sẽ đem mùi vị ngọt ngào đó làm mục tiêu theo đuổi trong phần đời còn lại.

Mà chiến tranh là thứ bồi dưỡng linh tính tốt nhất, chiến tranh tiếp tục, người Nữ Chân sẽ trưởng thành với tốc độ nhanh chóng, bọn họ sống ở vùng đất khắc nghiệt nhất, rèn lên sức khỏe tốt nhất, ý chí kiên cường nhất, chỉ cần học được cách đánh trận họ sẽ là vô địch.

Nữ Chân không quá vạn, quá vạn không thể địch.

Ở phía nước Liêu chỉ có tin tức lẻ tẻ truyền về, nói tù trưởng Hoàn Nhan bộ của người Nữ Chân là Ô Cốt Nãi dẫn nhi tử Hặc Lý Bát tạo phản, bọn họ giết thuế quân nước Liêu, từ chối cống nạp châu báu của mình, bọn họ muốn có cái giá thích hợp, chứ không phải một hạt châu đổi lấy một đấu lúa mạch.

Người nước Liêu không thích đàm phán, càng không thích đàm phán với người ngoại tộc, nhất là Nữ Chân, thực ra trong mắt quý tộc nước Liêu, đám người Nữ Chân sống bên Hổ Thủy không phải là người, chẳng qua là một loài khỉ trông giống người.

Khi nào mà người lại đi đàm phán với khỉ, khỉ có châu báu, đem đổi lấy lương thực là thiên kinh địa nghĩa, bọn chúng cầm châu báu có tác dụng gì.

- Đương nhiên là có tác dụng, đám người đó đã biết Hải Đông Thanh rất quý, đông châu rất đáng tiền, một củ sâm lâu năm có thể đổi được một trăm cân lúa mạch, một tấm da điêu đổi được một nữ nhân nước Oa trắng nõn nà, bọn chúng biết hết rồi, con bà nó. Thạch Trung Tín ngồi trên ghế tựa Vân gia, bất bình chửi bới:

Hai nhà thân thiết, nên Lục Khinh Doanh và Cát Thu Yên chẳng tị hiềm, Cát Thu Yên cầm một viên đông châu to như trứng vịt, tính xem cần trang sức gì.

Lục Khinh Doanh thì cầm tấm da điêu, khẽ thổi một cái, lông điêu tạo thành xoáy, đúng là da điêu thượng hạng, ở Đại Tống không có mấy, nên dùng làm áo choàng cho phu quân và Nhị thúc, nhất định rất quý phái.

- Lão Thạch, ông cũng đừng tham quá, ông mà còn tham lam nữa chỉ còn cách ăn cướp thôi, giao dịch là hai bên cũng hài lòng. Vân Tranh nói chuyện này nhiều lần rồi, nhưng người ta chẳng phải cấp dưới của mình như ở Vũ Thắng quân, nên tác dụng gần như không có, đám người này chỉ muốn chèn ép cho được lợi nhuận tối đa, thực sự là xỉ nhục cho hai chữ thương nhân: - Mà sao ông không mang cho ta mấy củ sâm trăm năm, ân sư ta tuổi cao, cần bồi bổ, keo kiệt thế, cho mỗi một củ.

Thạch Trung Tín phun trà ra: - Ông trời ơi, ngươi tưởng là củ cải à, nhân sâm trăm năm đã sắp thành tinh rồi, nhìn thấy là phải dùng lụa đỏ buộc lấy, nếu không sẽ biến mất, ngươi còn đòi mấy củ. Toàn bộ có hai củ, cho ngươi một đã là quý lắm vô cùng, ta cũng cần một củ giữ mạng thôi, bồi bỏ chỉ dám dùng sâm thường một hai tuổi, ài, lão bà nhiều quá..

Vân Tranh đặt củ sâm cực lớn xuống, tốt bụng nói: - Này, dạy cho ông một điều, trong vòng ba đời mà thông hôn, khả năng sẽ sinh ra con đần độn tàn tật, ông nhiều lão bà, về tra cho kỹ, đừng để rơi vãi linh tinh, sau đó loạn lên thì thành họa.

Thạch Trung Tín cười ha hả: - Cái này không cần ngươi lo, tẩu tử ngươi quản chặt lắm. Được rồi, không nói chuyện đó nữa, ngươi cho chủ ý đi, bây giờ Ô Cốt Nãi tạo phản, người Liêu đã phong tỏa lối vào Hắc Hà, chúng ta không tới được Bột Hải, người Cao Ly cũng rình rập mảnh đất Hổ Thủy đó, nhiều lão đại trong triều cũng chú ý tới rồi, lợi nhuận ở đó tuy lớn, nhưng nguy hiểm lắm.

Chuyện này Vân Tranh làm nhiều có kinh nghiệm rồi: - Ông đi tìm Bàng tướng, hỏi xem có thể lấy đồ sắt giao dịch với người Nữ Chân không, chiến mã của họ cũng không tệ, vận chuyển được về là ông có công với nước, lúc đó mấy thứ nhân sâm, da điêu chẳng ai quản ông nữa.

Thạch Trung Tín lắc đầu: - Không được, người Nữ Chân hung mãnh lắm, chúng ta khống thể vũ trang cho bọn chúng, nếu không Đại Tống ta sẽ gặp họa... Nói tới đó gặp ánh mắt kỳ lạ của Vân Tranh, cười ngượng bổ xung thêm: - Mẹ ta nói.

Vân Tranh suýt cười phun trà ra, một ông già năm mươi nói câu này thực sự là quá hài hước: - Lão thái quân đúng là bậc trí giả, người Nữ Chân sớm muộn gì cũng quật khởi, có câu gian nan khốn khó mài ngọc quý, người Nữ Chân là ví dụ, chỉ cần cho họ một anh hùng, chỉ cần vài năm sẽ tung hoành thiên hạ.

- Tiếc là bọn họ không có anh hùng, Ô Cốt Nãi không thể gọi là anh hùng, nên không cần lo, chúng ta chỉ cần ông ta cầm chân hoàng đế nước Liêu, để chúng ta đồ mưu Thanh Đường, Tây Hạ là đủ.

Với Thạch Trung Tín không thần nói quá chi tiết làm gì, ông ta không hiểu, đủ ông ta yên tâm kiếm tiền là được.

Nghe xong Thạch Trung Tín đứng dậy, chẳng cáo từ đã vội vã rời Vân gia, đi tính toán đại kế phát tài của mình, Vân Tranh không cần lợi nhuận ở thương đội này, y cần thiết lập kênh thu thập thông tin hữu hiệu về phương bắc, triều đình tất nhiên là có người phụ trách, chỉ là công văn kiểu này không chia sẻ với võ tướng, thật nực cười.

Nhắc tới triều đường, giờ loạn cả rồi, như cái chuồng gà, con gà trống nào cũng đua nhau gáy vài tiếng, kế hoạch đại tiền trang của Vương An Thạch xuất hiện, bị rất nhiều người công kích, chất vấn ông ta vì sao sáng làm tối sửa, thanh miêu pháp lợi dân lợi nước đâu rồi, cách hay tại sao không chấp hành lại bày ra đại tiền trang gì đó.

Bọn họ đều đã tính sẵn cách vay tiền rồi, đường kiếm tiền cũng lo xong, giờ tự nhiên không làm nữa, làm mộng phát tài đổ vỡ, ai muốn đi vay tiền từ cái tiền trang lấy bốn phân lợi chứ? Vương An Thạch hôm qua còn là đại thần trí tuệ, hôm nay thành đồ hám lợi vô tín vô nghĩa.

Lời khó nghe tới mấy vào tai Vương An Thạch cũng vô nghĩa, nhìn ông ta nhàn nhã đứng giữa triều đường là biết ông ta có kế sách vẹn toàn rồi.