Trí Tuệ Đại Tống

Quyển 8 - Chương 15: Thánh nhân không thể chết

Vân Tranh nghe lão bà của mình kể lại chuyện này, mồm cứ há hốc ra, vốn biết trước kia Đại Tống có chuyện này rồi, thấy nó xa xôi, giờ cảm giác chân thực, khẩu vị của hoàng đế cũng quá biến thái, ở trong cung lén lút xem một mình đã đành, đây lại trước mặt bao người, mà nói thật đám phụ nhân đó cũng đâu có đẹp gì, to béo như lợn.

- Tư Mã Quang chắc là nổi điên rồi hả? Vân Tranh sờ cái cằm lâu ngày không cao của mình, thấy hơi ráp tay:

Lục Khinh Doanh bĩu môi: - Tư Mã Quang kiên quyết muốn từ quang, đáng hận nhất là nhiều kẻ hiếu sự đã vẽ cảnh tượng khi đó lại, khắc thành bản vẽ sau đó in chữ lên phát khắp nơi. Bách quan dâng thư xin hoàng đế bãi bỏ chuyện nữ tử đấu vật khỏa thân, thậm chí Bộc vương còn lấy tổ chế ra yêu cầu hoàng đế tới Kỷ Niên điện nhận lỗi với tổ tông, tóm lại là bên ngoài loạn lắm.

Vân Tranh gập ngón tay tính: - Ta tổng cộng bệnh có năm ngày, làm sao mà đã khắc được cả bản vẽ, đây đâu phải chuyện một sớm một chiều.

Lục Khinh Doanh vỗ hai tay "bép" một cái: - Phu quân, người giỏi giang trên đời này đâu phải chỉ có mỗi chàng, có người tên Tất Thăng, dùng đất bùn nặn thành chữ, nung lên tạo thành phôi có kích cỡ bằng nhau, xếp vào trong cái khung, mỗi khi in là lần lượt lắp từng chữ vào khung, như thế không cần giống trước kia mỗi khi in cái gì phải khắc nguyên một bản nữa.

- Cho nên mới đem chuyện xấu của quan gia truyền bá khắp nơi nhanh như vậy.

Vân Tranh sực nhớ, làm sao không biết Tất Thăng cho được, in ấn là một trong bốn phát minh lớn của Trung Hoa, Tất Thăng là người phát minh ra cách in chữ rời, đóng góp quan trọng, hỏi vội: - Tất Thăng giờ thế nào? Mà sao nàng lại rõ cách người ta in ấn như thế?

Lục Khinh Doanh phất khăn tay: - Vào ngục rồi, làm chuyện này đoán chừng không giữ nổi đầu, nghe bảo tiếng rống của hoàng đế ngay cả ngoài cung cũng nghe thấy, trước khi bị bắt, Tất Thăng đã đem cách in ấn này miêu tả vô cùng chi tiết, sau đó truyền bá cùng bức tranh bệ hạ xem vật khỏa thân, giờ người Đông Kinh đều biết.

Vân Tranh đứng ngay dậy, hướng phía ngục Khai Phong phủ trịnh trọng thi lễ: - Đây là nhân vật có thể sánh vai với Khổng Khâu, chuẩn bị triều phục cho ta, mai ta vào triều chúc mừng bệ hạ, thánh nhân như thế, không thể giết được.

Trời không sinh thánh nhân, vạn cổ như đêm tối.

Trên sử sách Trung Quốc, Khổng Tử Khổng Trọng Ni là nhân vật được nhắc tới nhiều nhất, lịch sử Hoa Hạ, thực ra là bộ biên niên sử tư tưởng Khổng Tử, câu nói này của Chu Hi không sai chút nào, tư tưởng của Khổng Tử từ lúc Hoa Hạ mông muội cho tới Đại Tống rực rỡ đều truyền thừa chưa bao giờ đứt đoạn.

Vân Tranh ngồi dưới ánh trăng như nước, ngẩng đầu nhìn bầu trời chi chít sao, ai cũng nói vĩ nhân khi chết biến thành sao, nhưng y không tìm thấy ngôi sao nào là Khổng Tử.

Nếu ông ấy thực sự hóa thành sao cũng sẽ là ngôi sao sáng nhất.

Khổng Tử là sao sáng, Tất Thăng cũng là ngôi sao sáng.

Nếu như nói Khổng Tử là người khai sinh tư tưởng, vậy Tất Thăng là người truyền bá tư tưởng, văn minh bao la của Hoa Hạ nhiều lần bị hủy trong chiến hỏa, bởi thiết kỵ của phương bắc, Ngũ Hồ loạn Hoa, nền văn mình này suýt chút nữa bị tuyệt diệt, thế nên người như Tất Thăng có thể gọi là thánh nhân rồi.

Đêm, rất yên tĩnh, Lục Khinh Doanh nhẹ nhàng day huyệt thái dương cho trượng phu, Cát Thu Yên dùng thủ pháp đặc thù xoa bóp lòng bàn chân, nàng nghe Trương thái y nói rồi, mát xa chân rất quan trọng với nam nhân.

Vân Lạc Lạc thì ngồi trên bụng phụ thân, cứ muốn kéo vạt áo lên tìm ti, cả nhà bốn người chìm đắm trong thế giới của riêng mình, rất hài hòa.

Lục Khinh Doanh cầm quạt đuổi ít muỗi đáng ghét đi, sờ sờ mũi trượng phu, mũi rất đẹp, không bẹt thô như nam nhân khác, chính nhờ cái mũi này mà toàn bộ khuôn mặt trượng phu trở nên hài hòa thanh thoát, nếu không nụ cười núm đồng tiền kia trông cũng thô bỉ thôi, khuê nữ cũng có cái mũi giống cha, sau này sẽ vô cùng xinh đẹp: - Phu quân, sao chàng cho rằng người thợ in đó lại có thể sánh ngang với Khổng lão phu tử.

- Một người trong lòng vô tư, đem phương pháp in ấn tốt nhất truyền bá cho thiên hạ, đồng thời vì muốn nhanh chóng đem phương thức này nói cho thiên hạ biết, hiến ra sinh mạng của mình, chẳng phải là thánh nhân thì là gì?

- Nhớ công lao của Tất Thăng, giá sách sẽ hạ xuống, văn hoa của chúng ta không chỉ giới hạn trong thế gia đại hộ, mà thực sự truyền tới dân gian, thậm chí vươn ra khắp thế giới, cho nên ông ta là thánh nhân, là công thần cả Đại Tống. Nếu như vì truyền bá chuyện xấu của hoàng đế mà bị giết đi, đó là vết đen mà đời đời những người được hưởng lợi như chúng ta không thể xóa bỏ.

Cát Thu Yên như hiểu ra điều gì: - Chẳng trách hôm nay thiếp thân mang đồ cho lão tiên sinh, người ăn cơm cũng thở dài, phu quân, trên triều không thiếu người thông minh, vì sao không nhìn ra.

- Ha ha ha, bọn họ làm sao không nhìn ra, chuyện này nói ra thì thực sự là một nỗi ô nhục của dân tộc, hiện các xưởng in đều ở trong tay các đại gia tộc, cách in ấn này truyền đi, tất cả sẽ phá sản hết. Còn chưa phải là tất cả, nàng không biết, năm xưa Chân Tông in từ đại thư Thái Bình Quảng Ký, Thái Bình Ngự Lãm, Văn Uyển Anh Hoa, Sách Phủ Quy Nguyên. Đại Tống đã phải điều động không dưới một nghìn thợ khắc chữ, tốn mất mười ba năm mới hoàn thành. Thần tông vì thể hiện địa vị độc tôn của bộ sách này còn thiêu hủy toàn bộ bản khắc.

- Nay có cách in ấn của Tất Thăng, thế độc quyền của thư viện hoàng gia sẽ bị phá vỡ, người ta chỉ cần ba tháng với vài người thợ là có thể in được bốn cuốn sách kia.

- Ta dám nói Tất Thăng nghĩ ra cách in ấn này lâu rồi, nhưng không ai dám dùng, ông ta bất đắc dĩ mới lấy chuyện xấu của bệ hạ làm đề tài, đem tâm huyết của mình lưu truyền đi.

Lục Khinh Doanh lo lắng nói: - Phu quân, nếu thế mai chàng lên triều cẩn thận, mọi người vờ không biết thì chàng cũng đừng nói ra.

Vân Tranh bế khuê nữ đang cắn loạn xạ trên ngực mình, đặt vào lòng Lục Khinh Doanh: - Ta khác, ta phải ra mặt, nàng đừng quên thuốc nổ mới của nhà ta đã phải cống hiến lên thế nào, nên ta hiểu Tất Thăng phải chịu đựng điều gì, để Đại Tống sau này coi trọng phát minh, ta phải ra mặt, nếu không sẽ chẳng còn thứ gì mới xuất hiện nữa, điều này còn đáng sợ hơn cả họa diệt quốc đấy.

Một mình y không thể thay đổi Đại Tống, cần thêm nhiều người như Tất Thăng, nên chuyện này phải được khuyến khích, chứ không nên để bị mai một như trong lịch sử, tuy công lao của Tất Thăng về sau không ai phủ nhận được, nhưng mãi tới thời Minh Thanh mới thực sự được trọng dụng.

Lục Khinh Doanh và Cát Thu Yên đều không hiểu hết ý trượng phu, nhưng các nàng theo thói quen không nói nữa, nghe trượng phu an bài.

Vân Tranh nằm xuống, nhìn Lạc Lạc bú ti chùn chụt, mỉm cười xoa đầu nó, lại lần đưa đưa mắt nhìn bầu trời sao sâu thăm thẳm ngoài cửa sổ.

*** ***

- Đúng như thần dự liệu, Giác Tư La đã chết vào ngày hai mươi tám tháng tư. Lâm Cốc, Tuyên Uy, Mạc Xuyên cùng với thành Thanh Đường đã đóng cửa toàn bộ, theo suy đoán của Phú Bật, Thanh Đường ắt có nội loạn.

- A Lý Cốt xưa nay không hòa hợp, tuy không biết ai sẽ chiến thắng, nhưng thực lực Thanh Đường tổn thất là điều chắc chắn, cho nên Phú Bật đã sai Bảo Thành quân tiến lên một trăm hai mươi dặm, đợi phản ứng của Thanh Đường.

- Người Tây Hạ năm nay bị hạn hán gây ra tổn thất lớn, Một Tàng Ngoa Bàng cũng lĩnh quân chậm rãi ép sát thành Mạc Xuyên, nơi đó là đất căn bản của Thanh Đường, chúng ta cứ tọa sơn quan hổ đấu, sau đó đồ mưu Hà Hoàng sau cũng không muộn.

Hôm sau lên triều, còn chưa tìm cơ hội nói chuyện Tất Thăng thì đã có tin báo từ tây bắc truyền về, cái giọng già nua của Bàng Tịch vang lên trong Tử Thần điện, nghe nản như cái ý tứ mà ông ta muốn biểu đạt, Địch Thanh ngập ngừng muốn nói lại thôi, Vân Tranh khép mắt dưỡng thần, quan văn bàn việc binh khác nào đánh rắm, để ý làm gì.

HẾT!

Chúc mừng năm mới