Trí Tuệ Đại Tống

Quyển 6 - Chương 3: Vũ Thắng quân là đội quân thế nào?

Tào Vinh trước khi đi còn đem chuyện Địch Thanh ra làm trò hề kể cho Vân Tranh nghe, Địch Thanh sở dĩ bị coi thường không phải là vì ông ta xuất thân thấp mà vận khí quá tốt, mà tính cách cố chấp, không chịu cúi đầu với tướng môn, cho nên làm tới Xu mật phó sứ mà ở kinh thành vẫn gian nan vô cùng.

Đó là lời cảnh cáo ngầm, không hòa nhập với tướng môn, sớm muộn cũng bị quan văn giết.

Đó không phải là nói đùa, vì Vân Tranh biết Địch Thanh sau này chết thế nào, lo sợ mà chết! Một vị thống soái vô địch trên chiến trường, vậy mà bị đám quan văn dày vò làm sợ mà chết, tâm tư âm độc của đám văn nhân hoàn toàn khác mưa tên rừng giáo trên chiến trường, thực sự có thể khiến người ta sởn gai ốc từ trong xương.

Vân Tranh còn chưa quên trước kia một đạo mệnh lệnh Trương Phương Bình biến y thành võ tướng thế nào, nếu ông ta thực sự muốn giết người, Vân Tranh gần như không có khả năng phản kháng.

Tào Vinh rất chu đáo, thậm chí nói đang giúp Vân Tranh lựa chọn trạch viện ở kinh thành, hỏi Vân Tranh có muốn đưa đám Vân Nhị, Tô Thức, Tô Triệt vào học đường hoàng tộc không? Hắn có đường chạy được.

Tướng môn đầu tư khắp nơi, chỉ cần bọn họ nhìn thấy một cái mầm non là ra sức vun trồng, không tiếc nhỏ cả máu của mình ra tưới, chỉ cần ngươi mang lại cho họ vinh quang, bọn họ sẽ kéo ngươi về phía mình, cho tới khi hoàn toàn đồng hóa.

Lần này yêu cầu của Tào Vinh là công lao 1000 thủ cấp địch.

Tiễn Tào Vinh đi rồi, Vân Tranh thả bước trong quân doanh, nghe tiếng ngáy nối tiếp nhau vang lên khắp nơi, Vân Tranh bình tĩnh hơn, phân chia công lao, người có sẽ có người mất, nếu như đám quân tướng đang ngủ kia mà biết mình đang suy tính có nên chia công lao của họ cho đám hoán khố kia không, thì chắc chẳng ngủ nổi.

Một hồi điêu đấu truyền đi báo bình an, trong quân doanh yên tĩnh truyền đi rất xa.

(Ðiêu đẩu, một thứ đúc bằng kim loại, to bằng cái đấu, quân lính dùng, ngày thì thổi cơm, đêm thì gõ cầm canh.)

Đội quân sĩ cầm trường thương bước chân chỉnh tề cầm đuốc đi tuần doanh, thấy Vân Tranh cũng chẳng dừng, chỉ đập tay lên ngực coi như chào hỏi.

Bành Cửu ngồi xiêu vẹo trên cành cây uống rượu, thấy Vân Tranh định trèo xuống chào, Vân Tranh ngăn lại, cũng leo lên cành cây, nhận lấy hồ lô tu luôn một ngụm dài, chả hiểu sao chỉ muốn uống rượu, lòng không yên.

Nam nhân mà, có chuyện không vui thì uống chút rượu là được, Bành Cửu không hỏi vì sao Vân ranh không ngủ, Vân Tranh lại chủ động kể ra.

Bành Cửu nghe hết liền bật cười: - Tướng chủ ơi, thế có là gì đâu, trước kia bọn ti chức có chút công lao làm nông mà còn bị người ta cướp mất, nên mới có trò hề đô giám một mình thu hoạch tám trăm mẫu lúa, kết quả thì sao, người ta vẫn thăng quan phát tài.

- Thăng cái rắm, bị Hàm Ngưu kéo sau ngựa đến chết còn gì?

- Ti chức hầu hạ không chỉ ngài và con ma Văn Hán Thần, trước đó còn có hai người nữa, ti chức đến tên cũng không nhớ, chỉ nhớ chuyện hắn thu hoạch tám trăm mẫu lúa thôi. Bành Cửu thở dài: - Tướng chủ đừng áy náy, những chuyện này đám huynh đệ không để bụng đâu, ngày tết tướng chủ còn nhớ tới mộ huynh đệ chiến tử rót một chén rượu, đốt ít tiền giấy, cho quả phụ ít gạo, giáo huấn đứa trẻ không nghe lời mẹ. Các huynh đệ đều biết hết.

- Sương quân đều mệnh hèn, sinh ra ăn không no, mặc không ấm, mạng không đáng tiền, sống chẳng bằng súc sinh, chỉ đến khi ngài tới, cái lưng nó mới thẳng lên.

- Công lao làm gì, bọn ti chức chẳng có ruộng, miễn thuế cũng vô ích, còn miễn lao dịch, ngày nào chẳng đang lao dịch, thăng quan? Ha ha ha, trong mắt tướng chủ thì Bành Cửu này là quan, nhưng tướng chủ nhìn cái dấu trên mặt này đi, người ta chỉ con là tên trộm bị xung quân thôi. Địch Thanh cũng làm quan đấy thôi, tới tam phẩm mà cũng có ai coi ra gì đâu.

- Cho nên nếu có thể đổi công lao ra tiền tài thì tướng chủ ngàn vạn lần đừng bỏ lỡ, đám huynh đệ hiện đang đợi tiền để sống, để cho bọn trẻ đọc sách, tương lai là giành cho bọn chúng, số công lao này không ích gì cả, tướng chủ ngàn vạn lần đừng do dự. Bành Cửu nói trước ở đây, nếu một huynh đệ nào cho rằng ngài làm sai, cứ chặt đầu Bành Cửu.

Vân Tranh thở hắt ra: - Ta vẫn có cảm giác làm việc trái lương tâm.

- Không trái, không trái, quân công là miếng thịt béo, ngài không bán đi lấy tiền, đám người khác thân phận tôn quý sẽ giành hết, chúng ta sẽ chẳng có gì, khi đó tay trắng về Thành Đô không có gì cho người nhà mới là nhục.

Bành Cửu rối rít nhổ gai trên gót chân tướng chủ, hắn không an ủi Vân Tranh, mà sự thực là thế, chuyện này bọn họ mong mà chẳng được, sao có thể bỏ qua.

.......

Tể tướng Bàng Tịch cũng chưa đi nghỉ, từ khi Nông Trí Cao làm loạn, ông ta thay Trần Chấp Trung làm tể tướng, ai cũng hiểu vào thời điểm ngặt nghèo này còn dùng một người thành thật bổn phận như Trần Chấp Trung là không cần giang sơn nữa rồi, nên Bàng Tịch mưu sâu lão luyện thuận lợi tiến chức.

Chức vị lên đồng nghĩa với cả đống công việc, như lúc này trời khuya rồi vẫn phê duyệt văn thư, hỏi tham tri chính sự Hàn Kỳ ngồi bên cạnh: - Trĩ Khuê, Vũ Thắng quân rốt cuộc lai lịch ra sao mà người tiến cử chúng rời xuyên tác chiến nhiều như vậy? Trương Phương Bình, Lưu Ngọc Thành đã đành, Phú Bật có thể hiểu, sao Bao Chửng cũng xen vào? Kỳ nhất là tướng môn cũng đồng thanh, đám sương quân này còn mạnh hơn cấm quân à?

Do chiến sự khẩn trương, Bàng Tịch và Hàn Kỳ đều ở lại trong cung đợi quan gia triệu kiến bất kỳ lúc nào, nhiều lúc quan gia không ngủ được tới cùng bọn họ trò chuyện tận sáng, chiến tranh nổ ra không đơn thuần là chuyện binh đao, công văn tấu sớ càng nhiều, Hàn Kỳ thậm chí không dừng bút, uể oải đáp: - Ai mà biết, lão phu xưa nay không tin đồn đại, chỉ tin mắt mình, nhưng nhãn quang Bao Chửng thì đáng tin, thêm vào Phú Bật không phải là kẻ bất tài, ông ta tiến cử thì đội quân này có chỗ hơn người.

Bàng Tịch vẫn nhíu chặt: - Lão phu cũng nghĩ như vậy, có điều tên thiếu niên tướng chủ này lại dâng tấu đòi quyệt tự chủ, có nghĩa là y không muốn bị Địch Thanh quản hạt, dựa vào cái gì mà dám ngông nghênh như vậy?

Hàn Kỳ đứng dậy, quay lại cái tù hô sơ sau bàn làm việc của mình, lục lọi một hồi bê ra một chồng văn thư đặt trước mặt Bàng Tịch: - Đây là chỗ dựa của người ta.

Bàng Tịch cầm từng tờ văn thư lên đọc: - Lô châu tiễu phỉ sớ, chặt đầu thủ phỉ, tiêu diệt sáu trăm tên, giải cứu gần nghìn phụ nữ trẻ con, ài lâu lắm rồi mới có tin tiểu phỉ thành công. Ổ, đây có cả Định châu tiễu phỉ sớ, hả Miêu Châu, Bành Châu, Kiếm Các... Sao nhiều thế này? Chẳng lẽ gần đây trong Thục tổ chức tiễn phi quy mô lớn, lại còn cái nào cũng thành công, xác thực không?

- Người ta nộp lên cả đầu phỉ thủ, mời phủ Khai Phong kiểm tra, Bao Chửng đã xác nhận, nghe nói hiện giờ trong Thục đã tuyệt tích đạo phỉ, thương cổ đi lại thoải mái, đều đã được xác thực, quan viên trong Thục không lừa quan gia đâu.

Bàng Tịch đọc kỹ một văn thư, lại lấy văn thư khác đối chứng, cuối cùng phát hiện ra vấn đề, ở một góc nhỏ những lời lảm nhảm vô nghĩa đều có thêm câu Vũ Thắng quân hỗ trợ, gần như sẽ bị người ta bỏ quên.

- Đạo phỉ đều do Vũ Thắng quân tiêu diệt trong nửa năm qua? Bàng Tịch thất kinh: - Vì sao không thấy tấu báo của chính Vũ Thắng quân.

Hàn Kỳ dửng dưng đáp: - Người ta bán công lao lấy tiền rồi, tất nhiên không báo.

- Càn rỡ, công của ai thì phải là của người đó, trong quân kỵ húy dấu công không báo, chẳng lẽ y không biết đạo thống quân à? Bàng Tịch nhíu chặt mày, hỏi thế thôi chứ không cần trả lời, địa phương đã thương lượng thỏa đáng, ông ta đâu dại gì đi đắc tội với người khác, quân khác giành một phần quân công đã khó, đám này lại bán đi như bán buốn, rốt cuộc Vũ Thắng quân là đội quân thế nào?