Trí Tuệ Đại Tống

Quyển 4 - Chương 51: Phía trước là Đại Tống

Tới Vi Châu nhận ngựa không phải chuyện đơn giản, vô duyên vô cớ cho Đại Tống, cho Chủng Ngạc ba nghìn thớt ngựa tốt, bất kể thế nào cũng làm người ta khó chấp nhận, đây là hành vi không khác gì bán nước.

Nếu không phải Vân Tranh có ý chỉ của hoàng đế, có thủ lệnh của đại tướng, đám hán tử hung dữ này đã băm vằm y rồi, chỉ bọn họ mới biết đối địch với Chủng Ngạc thống khổ thế nào, Hoàn Châu bây giờ khắp nơi là những thành lũy lớn nhỏ, công phá một cái thôn nhỏ thôi cũng trả giá nặng nề, vậy mà còn viện trợ cho địch, thế là ý gì?

Đối diện với chúng tướng người phẫn nộ, người rơi lệ, Dã Hỏa Hoành Xuyên không nói một lời, nắm tay kêu răng rắc, nếu muốn võ sĩ Tây Hạ kiêu ngạo thừa nhận cần Đại Tống giúp đỡ là điều không thể, xưa nay luôn là Đại Tống tặng lễ cho Tây Hạ, chứ không phải Tây Hạ tặng lễ cho Đại Tống.

- Dã Hỏa tướng quân, phàm là nếu còn chút biện pháp nào khác, bệ hạ đã không đưa ra hạ sách này. Có những lời hạ quan không tiện nói, hai ngày qua gia thư của Dã Hỏa lão tướng quân hẳn là đã gửi tới rồi, lão tướng quân có tiếng cẩn thận, phải làm chuyện này lòng cũng nhỏ máu chứ.

- Không thể để lão tướng quân một mình gánh chịu thống khổ, nên hạ quan cũng phải nhận một ít, chẳng biết tới Đại Tống rồi sẽ bị làm nhục thế nào.

- Hạ quan mang theo công chúa xinh đẹp nhất, mang chiến mã quý giá nhất đi làm gì? Con mẹ nó, hạ quan cũng có biết đâu, chỉ biết mệnh lệnh của bệ hạ sẽ có lý của nó, hạ quan đâu muốn uốn gối với người Tống, nhưng không cắn răng không được, nếu không hoàn thành sứ mệnh, xin hãy mang đầu hạ quan về gặp bệ hạ, vì hạ quan không còn mặt mũi nào...

Những lời của Vân Tranh khiến đám tướng lĩnh càng thê lương, Dã Hỏa Hoành Xuyên đấm bàn rống lên: - Cho y chiến mã, đưa y tới Đại Tống.

Vân Tranh đứng bên đường, nhìn mỗi con chiến mã đưa ra là cắn chặt răng, mặt mày vặn vẹo, phải đập đầu vào cột mới ngăn được bản thân... cười phá lên, đập tới trán sùng vù tím bầm, đây không phải lúc cười, cười là bay đầu ngay, thế nên chỉ có cơn đau mới khiến y không cười thôi.

Tướng sĩ Giáp Tử doanh không được vào chuồng ngựa, đích thân võ sĩ Tây Hạ lòng đau như xé dắt từng con ngựa ra ngoài, đó không chỉ là ngựa, còn là chiến hữu của họ.

Một vị lão tướng đi tới giơ tay ra chặn đầu Vân Tranh, không cho y đập đầu nữa, trán đã rướm máu rồi, vỗ vai y khuyên nhủ: - Không sao, cứ đem chiến mã đi, sớm muộn gì bọn ta cũng cướp lại trên chiến trường thôi, ngươi hãy làm tốt chuyện của mình, đừng để tâm huyết của bệ hạ trôi theo dòng nước.

Vân Tranh gật mạnh đầu, mặt cúi gằm không dám nhìn mặt ai, từng bước lên xe, tự mình cắm cờ sứ tiết Tây Hạ, khi con chiến mã cuối cùng được dẫn ra khỏi chuồng, khàn giọng hét lên: - Xuất phát, mục tiêu phủ Khai Phong nước Tống.

Tướng sĩ Tây Hạ thống khổ dùng tay đấm đầu mình, lão tướng nghẹn ngào không nói lên lời.

Ngũ Câu xưa nay hiến khi nào phải thiếu tự tin vào đầu óc của mình, nhưng lần này ông vò đầu bứt tai mãi mà không hiểu nguyên do, ngồi trong xe ngựa với Vân Tranh, cuối cùng không nhịn được phải hỏi: - Rốt cuộc là vì sao bọn họ lại đồng ý cho ngươi mang ngựa đi, hòa thượng chịu thua rồi đấy, ngươi giải thích đi.

Vân Tranh đang cầm khăn sạch băng trán, lúc này muốn cười cũng không cười nổi nữa rồi, lúc nãy hồi hộp lại sợ nên không đau lắm, giờ đau muốn chảy nước mắt: - Hòa thượng hỏi ta thì ta hỏi ai, chuyện là thế đấy, ta có nói gì đâu, ta cũng thẳng thắn thừa nhận với họ là không hiểu vì sao phải mang ba nghìn chiến mã tới Đại Tống, ta nói thật lòng mà, ta không hiểu, nhưng mà hình như họ hiểu, họ chỉ nói mập mờ, không chịu giải thích với ta. Ta đoán chừng quá nửa số người không hiểu vì sao đồng ý mang chiến mã tới Đại Tống, nhưng ai cũng bận tỏ ra thống khổ, bận khóc lóc, không thống khổ là thua kém người khác. Hòa thượng, ta thực sự không hiểu nguyên do, ngày nào ông hiểu rồi thì khai sáng cho tiểu tử này nhé.

Tới lượt hòa thượng thống khổ nhắm mắt lại, ông hiểu ra rồi, Vân Tranh nói thế là ông hiểu rồi, tên khốn này chắc chắn đang đắc ý lắm đây, ôi tất cả do tâm ma, do tham sân si mà ra, suy nghĩ mỗi người mỗi khác, mà chẳng ai chịu thừa nhận mình ngu xuẩn hơn người ta, càng thông minh, địa vị càng cao càng như thế. Chuyện người khác nghĩ ra thì mình phải thông, nếu không sẽ ngu xuẩn hơn người khác, Vân Tranh chỉ làm một việc là khơi lên tâm ma của người khác, rồi tự mỗi người hoàn thiện câu chuyện bi thương của mình, y đúng là thứ ác ma chuyên đùa bỡn tâm trí của người khác: - A di đà phật, thiện tai, thiện tai! Hòa thượng làm bạn với ngươi tương lai thế nào cũng cũng vào vô gian địa ngục.

Vân Tranh cười ha hả vỗ vỗ cái bụng "bia" của hòa thượng: - Nếu có địa ngục thật thì ông phải xuống từ lâu rồi, không cần đợi sau này đâu. À phải, đừng có nói gì với Ngỗi Minh, không nha đầu đó lại thương tâm.

- A di đà phật. Chưa bao giờ Ngũ Câu thấy mình cần đức Phật xuống cứu rỗi như thế:

Ba nghìn con chiến mã như dòng nước lũ cuồn cuộn đổ tới biên cảnh Đại Tống, thêm vào phía sau có năm trăm kỵ binh Tây Hạ hộ tống, đến khi tiếng tù và cảnh báo gấp gáp vang lên từ phía Thanh Giản thành, kỵ binh Tây Hạ mới quyến luyến quay ngựa trở về.

Quân Tống kéo ùn ùn lên tường thành, nhìn bụi đất mịt mù do chiến mã khơi lên cũng thất kinh, gần đây hai bên rất ít giao phong, sao đột nhiên lại tấn công quy mô lớn thế này, tướng sĩ có kinh nghiệm đều nhìn ra, tuyệt đối không ít hơn 3000 kỵ binh, đây là lực lượng đủ đạp bằng một phủ thành nhỏ, tiếng tù và càng thêm gấp gáp.

Viên giáo úy trực canh quát: - Chuẩn bị nỏ tám trâu, dầu hỏa, gỗ đá, địch tập kích, địch tập kích.

Tiếng tù và ù ù làm toàn thành náo loạn, dân phu được triệu tập đầu tiên, chia thành từng đội nhỏ đứng dưới tường thành sẵn sàng, xe thủy long được đưa tới giữa đường, toàn bộ người không chiến đấu xuống hầm ẩn nấp, thoáng chốc chuyện chuẩn bị chiến đấu đã hoàn tất, Thanh Giản thành quanh năm chiến đấu, cả bách tính bình thường cũng thuộc lòng quân lệnh.

Chủng Ngạc toàn thân giáp trụ lên tường thành, miệng vẫn không ngừng lẩm bẩm: - Không hợp lý, không hợp lý chút nào, Tây Hạ và mới cùng Giác Tư La đại chiến, sau lại vội vàng đánh Đại Tống, mới đầu xuân, mạ non vừa nhú, có gì đâu cho chúng cướp đâu mà tới, lại còn đến với lực lớn thế này, vô lý.

Có điều khi đặt tay lên trán nhìn thì đúng là bụi mù bị gió thổi về một hướng bốc nửa tầng trời như khói, vó ngựa mỗi lúc một gần, mặt đất bắt đầu rung chuyển, không ai có thể nghi ngờ, chiến tranh tới thật rồi.

- Toàn thể giới bị, giết địch!

Vân Tranh bực bội phất tay áo xua bụi thổi tới, cái tên Chủng Ngạc đó vì tăng cường tầm nhìn tiện phòng ngự đã đã nhổ sạch cây cối bốn xung quanh Thanh Giản thành rồi, tới tảng đá to một chút cũng không có, đồi đất thì bị san phẳng, làm chiến mã chạy một cái là bụi bay đầy thế giới, loại này nghìn năm nữa đáng treo cổ, hắn là nguyên nhân tình trạng sa mạc hóa chứ đâu.

Quân khốn kiếp đã thế còn rải cả vôi vào trong đất, làm mọi người phải đeo khăn lụa lên, trông như một dám mã tặc vậy.

Vân Tranh đi tới bên xe ngựa, nói với Ngỗi Minh công chúa đang hiếu kỳ nhìn thành trì phía trước: - Khụ khụ, Ngỗi Minh, bước qua cổng thành là chính thức tới Đại Tống rồi đó, đây là cơ hội cuối cùng cho cô quyết định, nếu không muốn làm công chúa nữa, ta đưa cô tới Đậu Sa trại sống yên tĩnh vui vẻ, ba nghìn con ngựa này thì có 500 con của cô, ta đem bán chia tiền cho cô. Nếu cô không bỏ được thân phận công chúa, ta giới thiệu cô cho quan phủ, cô sẽ được đối xử đúng thân phận, yên tâm bất kể nơi nào kẻ thống trị cũng bảo vệ uy quyền hoàng tộc, nhưng muốn tự do tự tại là không thể.