Vân Tranh muốn xem đánh trận, nơi quan sát chiến trường tốt nhất là Đại Hắc Sơn mà họ cắm trại phía dưới, nơi đó khói lửa chiến tranh không lan tới, Vân Tranh dẫn Lương Tiếp, Bành Cửu lên Đại Hắc Sơn, tuy trời trong xanh thời tiết tốt, nhưng chỉ thấy con người nhỏ li ti như kiến mà thôi, y chợt thèm khát có một cái ống nhòm, dù là loại ống nhòm đồ chơi mà y làm hồi bé.
Ban ngày hai bên giao phong một lần, có điều đều là bộ tốt, đây là trình tự tiêu chuẩn của đại quân tác chiến, chỉ có chỗ nào hai chân dẫm lên được mới thích hợp kỵ binh tác chiến, hiện giờ ai cũng học khôn rồi, không ai ngu xuẩn tùy tiện xua kỵ binh quý giá lên trận.
Ban ngày trời nắng to, tới tối thì lại nổi gió mạnh, gió bắc lướt qua trên mặt đất, gào thét như ma quỷ, mặc dù đốt đống lửa lớn cũng chẳng thấy ấm áp hơn là bao. Thi thoảng cuồng phong quét qua làm ngọn lửa lay động dữ dội, chiếu sáng sáu khuôn mặt.
- Khói lửa báo tin của người Thanh Đường và Tây Hạ giống nhau à? Vân Tranh ngồi thu lu ôm đầu gối, phá vỡ sự im lặng:
- Giống nhau, một cột là bình an, hai là cảnh báo, ba là địch đột kích.
- Thế làm sao báo vị trí, ý ta là nếu như muốn báo có kẻ địch từ cánh trái đánh tới thì phải báo tin thế nào?
- Không cần thiết vì tướng lĩnh sẽ tự biết dự đoán, tin báo càng đơn giản càng tốt, thứ phức tạp chỉ giới hạn trong văn thư thôi. Hàn Lâm đáp thay Tôn thất chỉ: - Lang yên báo tin của Đại Tống cũng thế, không khác biệt mấy, trên chiến trường tin báo quá phức tạp mới dễ gây nhiễu loạn.
Vân Tranh tán đồng, những thứ đơn giản mới dùng được lâu dài, đây là biện pháp đã trải qua khảo nghiệm chiến hỏa, không cần phải nghi ngờ về tính chính xác của nó.
Con người bị lạnh là không thích nói chuyện, chỉ thích ăn, trong hũ gốm đen xì đang nấu trà bơ, cho vào ít muối, lấy bánh khô chấm ăn, không nói tới ngon miệng, chỉ đơn thuần là cung cấp nhiệt lượng cho cơ thể thôi.
Đằng xa có tiếng tù và trầm trầm chuyền tới, đó là tín hiểu cảnh báo, yêu cầu mọi người giữ cảnh giác, nửa canh giờ xuất hiện một lần, cả vùng bình nguyên bốc lên từng ngọn lửa lớn, hai bên đề phòng bị tập kích.
Tới đây Vân Tranh mới hiểu các loại kế sách thực ra không ăn thua, đa phần chiến tranh là đao thương giáp chiến, cái gì mà đột kích, hỏa công, thủy công là biện pháp bất đắc dĩ mà kẻ yếu mới làm, mỗi lần thi hành là đánh cược thành bại, nếu thất bại là kết cục toàn quân bị diệt. Kế sách cũng chỉ dùng trong cuộc chiến nhỏ lẽ, đại quân giáp chiến, chỉ có đao thật thương thật nói chuyện với nhau.
Từ khi sức sản xuất của sã hội phát triển tới mức độ tương đối, cơ bản không còn cơ hội cho danh tướng xuất thế nữa, chiến tranh đã thành môn khoa học tập hợp, hai quốc gia giao phong không còn do một hai trận chiến định đoạt, mà là so quốc lực mạnh yếu, mức độ tướng sĩ dũng mãnh cùng với quốc thổ đủ rộng lớn hay không.
Vân Tranh không nhìn ra Tây Hạ và Giác Tư La ai có nội lực cường thịnh hơn, nhưng có thể khẳng định sau cuộc chiến này, cả hai người khổng lồ sẽ thương tích đầy mình.
Thực ra đây là cuộc chiến không cần thiết, Lý Nguyên Hạo bất kể vì muốn phục thù hay là làm suy giảm thực lực của Một Tàng Ngoa Bàng thì đều không cần.
Hắc Sơn quân là quân đoàn mạnh thứ hai của Tây Hạ, sau khi quân đội của mình bị tổn thất, có lẽ Lý Nguyên Hạo vì giữ ưu thế cho bộ tộc của mình mà lần nữa khơi lên chiến tranh, đây không phải là chuyện mới mẻ.
Lần đầu tiên ở chiến trường lớn như thế, Vân Tranh hưng phấn tới không ngủ được, hỏi: - Lãng Lý Cách, ngươi đã thấy cảnh tượng mười vạn quân giao chiến chưa?
Lãng Lý Cách cho thêm củi vào đống lửa, chẳng biết là lạnh không muốn nói, hay vì câu hỏi của Vân Tranh quá ngu xuẩn.
- Đâu ra mười vạn quân giao chiến, nhiều lắm có vài vạn thôi, lại chẳng phải là quyết chiến diệt quốc, ai cũng phải giữ thực lực, nếu người Tây Hạ thấy chiến cuộc có lợi nói không chừng điều thêm quân, còn nếu ước chừng không ai làm gì nổi ai thì sẽ kết thúc nhanh thôi. Sắp tới giữa đông rồi, trời băng đất giá không thích hợp đại quân ở ngoài lâu, một bộ tộc nếu chiến sĩ tử vong quá nhiều thì dễ bị bộ tộc khác nuốt chửng, đây là chuyện tối kỵ ở thảo nguyên, Một Tàng Ngoa Bàng không liều mạng đâu, lần này toàn là quân của hắn. Tôn thất chỉ uống hết bát trà bơ, kéo áo cừu cuộn chặt người, nhắm mắt lại tỏ ý không muốn nói thêm nữa.
Lời hắn nói khác rất nhiều suy nghĩ của Vân Tranh, cứ tưởng hai bên sẽ lao vào chém giết cho tới khi một bên chết sạch hoặc không chịu nổi bỏ chạy mới thôi, như thế tha hồ mà tráng liệt, ai ngờ người ta đều có lí trí, định chém qua loa vài cái rồi về nhà, nghe mà chán.
Mất cả hứng, thế là ngáp dài cuốn tấm thảm ấm áp ngả lưng xuống ngủ, giấc ngủ dài bất ngờ, khi bị Lương Tiếp đánh thức mới phát hiện trời đã sáng hẳn, gió không biết dừng từ bao giờ, trời càng thêm rét, không trung lả tả sương hoa trắng, đây là một buổi sáng cực kỳ lạnh.
Kiếm chỗ đi tè, Vân Tranh cảm giác da mình như bong ra vậy, cứ chỗ nào da lộ ra ngoài là đau như kim châm, mười hai con ngựa run rẩy tụm lại một chỗ, không dám rời cái lều tránh gió.
Ngọn núi xung quanh bình nguyên Khách La Xuyên lần lượt bốc lên từng cột khói, cuối cùng tạo thành vòng vây lớn, nhốt Khách La Xuyên ở bên trong.
Xa xa có tiếng trống truyền tới, nghe như hơi thở của người khổng lồ, bọn họ đang tích góp sức mạnh dũng khí và thù hận, đợi cuộc va chạm trực diện.
Vân Tranh cũng bị tiết trống làm phấn khích, đến nhịp tim cũng hòa cùng vào nhịp trống, quên mất cả trời lạnh, hai tay bấu chặt vào tảng đá, nhìn chằm chằm vào chiến trường.
Tiếng trống ngừng lại, Tôn thất chỉ lẩm bẩm: - Bắt đầu rồi.
Quả nhiên vừa mới dứt lời kỵ binh cánh phải của người Tây Hạ phát động trước, tốc độ không ngừng gia tăng.
Phương trận phía Giác Tư La như đột nhiên mọc ra hai cái cánh, cả trái và phải đồng loạt tràn tới, ông ta không những nghênh chiến cánh phải, đồng thời còn muốn gây áp lực phía cảnh trái.
Không đếm nổi có bao nhiêu con ngựa xung trận, Vân Tranh ở rất xa mà cũng cảm thấy mặt đất đang rung chuyển.
Tiếng vó ngựa nhấn chìm mọi tạp âm trong thiên hạ, hai đợt sóng màu đen xô vào nhau, Vân Tranh ở quá xa không nhìn thấy máu, chỉ nhìn thấy từng mảng đen mảng trắng.
Quỷ Chương là thiên phu trưởng của cánh phải, cái tên thích đánh nhau đó nhất định đang ở tuyến đầu, Vân Tranh bất giác nắm lấy ngọc bội ở hông, ngọc chẳng ấm mà lạnh tới thấu xương.
Bản trận của Giác Tư La và Một Tàng Ngoa Bàng không tiến lên, ngược lại như đã hẹn sẵn cùng lui về, xem ra bọn họ đúng là chỉ định đánh có giới hạn.
Hậu trận của người Tây Hạ đột nhiên có đám mây đen bay lên, Tôn thất chỉ thốt lên: - Đây chính là thần tí nỏ của Tây Hạ, thứ này quý lắm, không ngờ Hắc Sơn quân lại có nhiều như thế.
( Các huynh đệ tỉ muội thần tí nỏ không phải triều Tống phát minh, thực tế nó do Lý Hoành người Tây Hạ làm ra)
Vân Tranh nhìn thấy đám mây đen chụp xuống quân trận người Thanh Đường, tức thì phía đó náo loạn, nhưng bọn họ tựa hồ cũng có phòng bị, quân trận nhanh chóng tổ chức lại, giơ cao thuẫn da dũng mãnh tiến công, đánh giáp lá cà mới là sở trường của người Thanh Đường.
Chiến sĩ ở phía trước chém giết, quân đằng sau lại bị thần tí nỏ chặn đường, cho dù có số ít sống sót cũng không thể chi viện hiệu quả, đội quân bên trên đang dần dần thu nhỏ, theo cách nhìn của Vân Tranh thì không bao lâu nữa bị đánh tan.
- Người Thanh Đường sắp thua rồi, cánh trái tiến công không hiệu quả, không tạo ra được uy hiếp, thất bại là sớm muộn. Vân Tranh nhìn rất lâu, không thấy người Thanh Đường có cách nào lật ngược thế cờ.
Nhưng người Thanh Đường trên chiến trường dùng hành động thực tế giáng cho Vân Tranh một cái tát mạnh, nhân số giảm đi, nhưng bọn họ không bị đẩy lùi, ngược lại phía Tây Hạ không tiến thêm được nữa, như sóng va phải kè đá, nhìn Lãng Lý Cách và Tôn thất chỉ đợi họ giải thích, những người khác không hi vọng gì rồi.
Lãng Lý Cách như không nghe thấy, hai mắt nhìn chiến trường không chớp, có lẽ đây là trạng thái trước khi lên trận của hắn.