Vân Tranh không rảnh giải thích cho người khác, vội vàng tới hậu doanh, Tiếu Lâm đội mưa từ Triệu Công sơn về, hẳn là có tin tức mới.
Tiếu Lâm vừa ăn cơm xong, đang chắp tay ngắm cảnh mưa gió bên ngoài, ông ta thích mưa lớn, thích sông cuồn cuộn chảy, thích gió thét gào, bởi lúc đó mới hòa vào đại tự nhiên triệt để nhất, ông ta mới cảm thụ được bản thân, ông ta cảm giác mình giống con sói, sống quá gần với con người, nhiễm hơi người là trở nên yếu đuối, nhất là ở Vân gia, cái nhà lúc nào cũng náo nhiệt ấy, làm ông ta đánh mất chính bản thân.
Không cần quay đầu nhìn, ông ta vẫn biết Vân Tranh đi vào, rừng núi làm ông ta quay lại trạng thái nhạy bén vốn có, giọng nghiêm khắc: - Vân Tranh, ngươi giết tham quân, đã là phạm đại tội, nay còn lừa dối thượng quan, tội thêm một bậc.
Vân Tranh xua tay cắt ngang: - Toàn tiểu tiết, để ý làm cái gì, chỉ cần ta giết được Triệu tam pháo, tên tham quân kia nên thấy mình chết có giá trị.
- Giết người không thể lấy công lao mà...
Vân Tranh lại lần nữa cắt ngang lời ông ta: - Tiếu Lâm, ông vốn nên làm đại tướng xung phong hãm trận, nhưng lại bị đưa đi làm mật thám, biết vì sao không? Vì ông quá chú ý tiểu tiết, từ xưa tới giờ người làm đại sự không câu nệ tiểu tiết. Đáng lẽ giờ ông là quan thống chế, Hoa Nương cũng đã là tướng quân phu nhân, ông sống thê thảm, đừng lôi ta xuống hố.
Nhắc tới Hoa Nương, Tiếu Lâm liền nhụt chí, đành bỏ qua chuyện Vân Tranh trắng trợn giết quan triều đình, thở dài nói: - Triệu tam pháo hiện đang thu gom binh lực, bố trí mười sáu trạm gác ngầm, hai tám trạm công khai, dù mưa to cũng không rút đi, bọn chúng cực kỳ cảnh giác, chỉ một bộ phận nhỏ vào động Lộc Minh, đa phận ở bên rừng chương bên ngọn núi chính, ta đếm số bếp, ước tính chúng có 350 tới 380 tên, đều là cường đạo tinh tráng, không hề có nữ nhân trẻ nhỏ, hẳn họ ở Oa Ngưu sơn.
Vân Tranh vừa nghe vừa đánh dấu lên bàn đồ, y chỉ bố trí kế hoạch, còn xung phong hãm trận và ứng phó đột xuất giao Tiếu Lâm hơn, dù sao ông ta xuất thân dòng dõi tướng môn, không dùng cũng phí, chuyện mình không hiểu thì chẳng dại tỏ ra thông minh, đây đâu phải chuyện bỏ trăm quan tiền mua vỏ cây vì sĩ diện với lão bà.
Tiếu Lâm chọn từ trong Giáp tử doanh ra bốn trăm người, chia chín người một nhóm, mỗi nhóm trang bị một nỏ cứng, vì có thuốc nổ nên ông ta không quá lo thắng bại, nhưng thứ hung khí này tuyệt đối không tiết lộ ra ngoài, nên chỉ do ông ta, Hàm Ngưu, Hầu Tử cùng sáu người Thương Nhĩ là đủ.
Vì chuyện này Vân Tranh phải làm công tác tư tưởng rất lâu với đám Thương Nhĩ, để họ nghe lệnh Tiếu Lâm.
Người trong Giáp Tử doanh đều là hán tử đất Thục tiêu chuẩn, đa phần không cao lớn, nhưng ở rừng núi bọn họ linh hoạt như khỉ. Lương Tiếp hoàn toàn là một ngoại lệ, chân dài tay dài, cao lênh khênh, cầm hai cái chùy xích múa vù vù, còn ném tan nát một hình nhân gỗ cách đó hơn một trượng.
Cứ nghĩ Bành Cửu là tên vô dụng chỉ được cái mồm, vậy mà là đao thủ có cỡ, hai tay hai đao, cầm cự được với Tiếu Lâm một tuần hương, hỏi ra mới biết hắn xuất thân từ thế gia võ học, Vân Tranh thấy võ công này đủ làm tướng quân rồi, mỗi tội hắn lại nhát như chuột.
Luyện quân mười ngày, chủ yếu là tuân thủ đúng hiệu lệnh, chứ rèn luyện võ thuật gì thì cũng không kịp nữa.
Mưa ở Thành Đô không đến nỗi dai dẳng như ở Đậu Sa trại, nhưng cũng mất tới gần nửa tháng mới tạnh, lúc này không phải thời điểm tấn công, vì đất hút đẫm nước, có thể sạt lở bất kỳ lúc nào, nhất là năm nay cây cối trên núi bị hạn chết nhiều, không giữ được nước, càng nguy hiểm.
Mưa to thì ngừng, nhưng mưa bụi vẫn lất phất, không khí tràn ngập hơi nước, hít một hơi mát tới tận phổi.
Tiếu Lâm và Thương Nhĩ dẫn quân tốt vượt qua rừng rậm, lưng đeo nỏ cứng đã được tháo rời, rất phiền, dây cung làm bằng gân trâu hút nước là phềnh lên, phải dùng giấy dầu gói kín cất trong lòng.
Chẳng ai sợ, tuy thay đổi thân phận có chút đột ngột, nhưng sương quân từ trên xuống dưới vô cùng cao hứng, vì tướng chủ nói một nửa của cải thu được thuộc về các huynh đệ, trong mắt bọn họ, đây không phải là hành quân đánh trận, mà là đi kiếm tiền, sương quân trước kia chẳng có cách nào kiếm tiền hết.
Toàn hán tử trong rừng núi, nên đường có sình lầy, dốc có cheo leo cũng là chuyện nhỏ, đường xá thế này bọn họ không biết đi bao lần rồi.
Vân Tranh đeo một cái gùi trúc tụt lại rất xa đằng sau, hơn sáu trăm người do y suất lĩnh đều ăn mặc như vậy, đó là cầm vũ khí đeo gùi trúc, y rất hi vọng Triệu tam pháo có thể lấp đầy những cái gùi này.
Đường càng ngày càng khó đi, nếu không có bốn trăm quân đi trước mở đường thì căn bản không thể gọi là đường, Vân Tranh dẫm trên con đường trộn lẫn bùn và lá cây mục, trượt ngã không biết bao lần.
Mới đầu còn miễn cưỡng theo được, về sau thứ sơn dân nửa mùa như y không cách nào so với những người thực sự dựa vào hai chân đi khắp rừng núi.
Từ chối không cho binh sĩ dìu, Vân Tranh cắn chặt răng bám theo sau, cực kỳ chật vật, nhưng trong mắt quân tốt tướng chủ toàn thân lấm lem trông còn thuận mắt hơn cả công tử hào hoa phong nhã trên tranh.
Đang đi đột nhiên xô vào lưng quân tốt phía trước, may mà được hắn đỡ kịp mới không ngã, binh tốt đó dừng lại vì trên mặt đất có ba cỗ thi thể, một bị bẻ gãy đầu, kiệt tác của Tiếu Lâm, hai bị bắn cung xuyên cổ, hẳn là đám Thương Nhĩ ra tay.
Đây là ba trạm gác đầu tiên của Triệu Tam pháo, hai sáng một tối.
- Tới nơi rồi, bỏ gùi xuống, chuẩn bị tác chiến.
Vân Tranh ra lệnh đơn giản, đám quân tốt không nhiều lời, lặng lẽ tháo gùi, rút đao, nửa khẩn trương, nửa phấn khích.
Càng đi về phía trước càng thấy nhiều thi thể, Triệu Công sơn chỉ có con đường này để lên, cho nên đám do thám cơ bản để hết bên này, đám sơn tặc võ công thấp kém, lại không đề phòng, bị Tiếu Lâm và đám Thương Nhĩ âm thầm hạ hết trạm này tới trạm khác, chắc chắn bọn chúng cũng chắc mẩm, quan binh chẳng bao giờ lên núi vào mùa mưa, thực ra lâu rồi quan binh cũng không tiễu phỉ, từ khi tên tổng bộ đầu Hàn Đức kia chết, cơ bản chỉ có bọn chúng đánh người ta chứ chẳng sợ ai đánh nữa.
Động Lộc Minh đã ở trước mắt không thấy phía Triệu tam pháo có động tĩnh gì, hẳn chúng chưa phát hiện.
Tiếu Lâm như bóng ma từ trên cây nhảy xuống sau lưng Vân Tranh, nói nhỏ: - Loại hết trạm gác của chúng rồi, nhưng cái cầu treo thì làm sao đây?
Bọn họ chọn ngày hôm nay vì Triệu lão đại chuẩn bị đầy tháng cho tiểu tôn tử, đám đầu mục lớn nhỏ đều có mặt, mấy đương gia trên Oa Ngưu sơn cũng tới, nếu làm khéo có thể hốt sạch một mẻ đạo phỉ xung quanh, lập công lớn.
Giờ tên đã lên giây không thể không bắn, ra quyết định dù tốt hay xấu vẫn hơn do dự, một chủ tướng có thể do dự ở đâu chứ không phải trước mặt quân sĩ: - Bành Cửu, ngươi thay quần áo đạo tặc vào, trà trộn được thì tốt, nếu không thì ùa cả vào chém giết con bà nó.
Trong đội quân này thì Vân Tranh là thằng chột làm vua sứ mù, nên không ai ý kiến gì hết, đám Tiếu Lâm, Thương Nhĩ cũng thay quần áo đạo tặc.
Bành Cửu thông thạo nhiều thứ tiếng địa phương, hắn là lựa chọn tốt nhất.
Con người bị ép tới tuyệt cảnh thế nào cũng phát ra ít hào quang, ví như Bành Cửu rất sợ chết lúc này thản nhiên khoác áo tơi, miệng ngâm nga mấy bài hát dâm dục, đi qua cầu treo còn cười ha hả ném nửa củ sơn dược cho đám gác cầu.
Cầu treo không dài, chừng hai trăm bước, nhưng phía dưới là khe sâu ba mươi trượng, bị mưa phùn bao phủ trông càng như không thấy đáy.
Vân Tranh đã hạ lệnh lắp toàn bộ nỏ lên, khoảng cách 200 bước vẫn trong tầm bắn, nghe tiếng Bành Cửu cười hì hì trò chuyện với đạo phỉ, tim Vân Tranh vọt tận cổ..