Tô Thức vỗ tay: - Thế chẳng phải đúng rồi à, mãnh hổ như vậy phải thả tới Duyên An lộ đại chiến với Tây Hạ, hoặc đi Sơn Tây đề phòng người Liêu xâm nhập, nhìn Huệ Châu ở đâu đi, đó là bên biển, mãnh tướng tới chỗ an nhàn làm gì?
Tiêu Lâm lòng vốn ngổn ngang tâm sự càng bị Tô Thức làm cho buồn bực không thôi, thằng nhóc này nói không sai, con mãnh hổ Địch Hán Thần bị xích cổ rồi, đến cả nhân vật dũng mãnh như thế còn không được trọng dụng, tương lai võ nhân ở đâu?
- Tô Thức, không được nói càn, chuyện trên triều há một đứa trẻ con có thể bình luận tùy tiện, Địch Hán Thần có công với nước, giờ hưởng phúc có gì không đúng. Vân Tranh đi ra thấy Tô Thức và Tiếu Lâm tranh luận thì quát:
- Sao lại quát nó, Tiểu Thức nói không sai, ổ ôn nhu là mồ chôn anh hùng, Lưu Bị năm xưa từng nói, ba năm không đánh trận thịt đùi sinh ra, giờ Địch Thanh làm đoàn luyện sứ mấy năm là thành phế nhân. Hoa Nương ôm lấy Tô Thức cổ vũ nó sau này phải nói thật, hảo hán tử phải dám nói, đừng như Vân Tranh mất phong độ nam nhân:
Biết nàng vẫn còn hậm hực vì mình không cho đi theo, chuyện khác thì Vân Tranh kệ nàng, chuyện này không thể không nghiêm khắc nói: - Cô muốn hại chết nó thì cứ xúi đi, gia giáo nhà nó ngay thẳng, định sẵn đường đời gian nan, ta muốn dạy nó khéo léo một chút, tránh đi tai họa không đáng. Sống ngay thẳng không có nghĩa là bạ đâu nói đấy, đó là dại dột. Cô cổ vũ nó cái gì cũng dám nói, nó vốn ỷ tài kiêu ngạo, lớn lên càng không coi ai ra gì, như thế cho dù tài hoa tới mấy thì cuộc sống gập ghềnh, bị tiểu nhân căm ghét. Nói tới đó ngồi xuống trước mặt Tô Thức: - Tiểu Thức nhớ lấy, ta không bảo đệ sống rụt đầu rụt cổ, nhưng cuộc đời có luật chơi của nó, đệ không theo được sẽ bị nó đào thải, đệ muốn thành người thế nào, thỏa sức làm theo ý mình bấp chấp cuộc đời hay là muốn khắc chế bản thân, để có cơ hội dùng tài hoa của mình giúp đỡ người khác, không cần trả lời vội, nghĩ cho kỹ đi.
Tiếu Lâm bây giờ rất hoài niệm Ngũ Câu đang xây cầu ở Lăng Vân độ, mình đầu óc chậm chạp, miệng lưỡi vụng về, nhiều lúc biết Vân Tranh không đúng cũng không cách nào phản bác lại y.
… …
Lục Khinh Doanh những ngày qua vô cùng bận rộn, chỉ cần quan phủ bán lương thực, dù giá nào cũng mua vào, giờ Vân gia thành kho lương thực khổng lồ rồi.
- Phu quân, bây giờ Thành Đô đã có nước, gạo đã gieo trồng, chàng còn lo gì nữa, lương thực đã quá nhiều, quan phủ cũng không muốn bán cho nhà ta nữa, đám thương nhân lương thực cho rằng chúng ta định kinh doanh lương thực cũng không bán, hôm nay thiếp bị người ta lạnh nhạt nữa.
Vân Tranh kiên nhẫn giải thích: - Rau không còn, cam quýt không có, sườn núi chẳng có rau dại, đến cỏ còn chẳng thấy, thế nên không nuôi được lợn, gà, vịt, đó đều là lương thực đấy. Nàng đừng nghĩ chỉ gạo mới là lương thực, chúng ta một bữa ăn bao nhiêu gạo chứ, thịt thà rau cá không thể thiếu, đó, giờ suối cạn khô rồi, không có cả cá nữa.
- Không có lương thực bổ xung, gạo sẽ tiêu hao cực nhanh, nhanh tới mức nàng không tưởng được đâu, cho nên đừng nghĩ lương thực nhiều.
Phu thê đang nói chuyện, chợt thấy Hầu Tử cười hì hì chạy từ ngoài vào, thấy Vân Tranh liền đi tới nói: - Thiếu gia, lương thực triều đình cứu tế cho Thành Đô tới rồi, theo như luật lệnh, nhà ta được lĩnh những ba gánh lương cơ đấy.
- Thật sao? Vân Tranh cười híp mắt, đây là lần đầu tiên được hưởng thụ phúc lợi của Đại Tống:
- Vâng, đại bộ phận là lúa mì của Quan Trung nữa.
Vân Tranh nghe câu này càng mừng rỡ, vội vàng nói: - Bảo Lão Liêu đi lĩnh nhanh lên, còn nữa, tuyên bố nếu ai không muốn ăn lúa mì, Vân gia sẵn sàng đổi một cân lúa mì lấy tám lạng gạo, còn nếu họ bán thì mua, mua nhiều vào.
Người quen ăn lúa gạo không chịu nổi lúa mì, cho nên chỉ cần hai ngày Vân gia đã có rất nhiều lúa mì, gạo thì giảm đi quá nửa.
Thế là cối xay của Vân gia quay ngày quay đêm, xay lúa mì thành bột, vỏ đem đi nuôi lợn, nuôi dê. Lúa mì xay tới ba lần, đến lần thứ ba thì xay ra thứ bột đem làm bánh bao đen xì xì, rất khó ăn, Lục Khinh Doanh không hiểu Vân Tranh làm cái gì, ăn chẳng khác gì ăn vỏ cây.
Nói với nàng quá nhiều rồi, không giải thích nữa, Lục Khinh Doanh còn trẻ, lại sinh ra trong thế gia, nàng không thể hiểu nổi mấy chuyện này, bột mì đen tuy khó ăn một chút nhưng có nhiều dưỡng chất hơn cả bột mì trắng phau phau, đời sau khi thực phẩm bổ dưỡng sức khỏe lên ngôi, thứ này rất được ưa chuộng.
Nhưng không trả lời nàng thì phải trả lời người khác, Vân gia mua lương thực quá mức khiến quan phủ chúy ý, một tiểu lại tới Vân gia, yêu cầu gia chủ Vân gia sáng mai tới phủ nha, phủ tôn đại nhân có điều muốn hỏi.
Lục Khinh Doanh khẩn trương vô cùng, hành vi của Vân gia không khác gì đám thương nhân giữ gạo đầu cơ đợi giá, năm thiên tai đón kém lại ra sức mua lương thực, quan phủ thế nào cũng hỏi tới.
- Phu quân, nếu như ngày mai chuyện không ổn, chúng ta đem lương thực trả cho kho thường bình. Lục Khinh Doanh đứng ngồi không yên:
Vân Tranh lắc đầu: - Không cần phải thế đâu, chúng ta không hề phạm pháp, nếu không chẳng mua được nhiều lương thực như vậy.
- Chàng đừng xem nhẹ, tân quan thượng nhiệm luôn muốn lập uy, nhỡ người ta cố tình kiếm cớ thì sao? Chúng ta nên chủ động còn hơn vừa mất lương thực lại ảnh hưởng tới danh tiếng của chàng, sau này trở ngại tham gia khoa cử.
- Ông ta lập uy rồi đấy, nàng xem đem lúa mạch cứu tế phát miễn phí cho bách tính, không phân biệt giàu nghèo, là muốn nói với mọi người không cần lo lắng gì nữa, chắc bây giờ thấy nhà ta mua lương thực ào ào cũng đã nhận ra không ổn rồi. Vân Tranh trấn an: - Ta tùy cơ ứng biến, nàng yên tâm đi.
Phu thê nói chuyện rất lâu, Lục Khinh Doanh vẫn có chút thấp thỏm, Vân Tranh ngủ sớm, muốn xem vị phủ tôn mới này là nhân vật thế nào.
Hôm sau gà còn chưa gáy Vân Tranh đã dậy, cổng thành vừa mở ra là vào ngay, đi qua đống đổ nát của Thừa Yên quan tới phủ nha chờ đợi tiếp kiến, cho dù y tỏ ra bình thản ra sao, thái độ vẫn phải có, quan trường chú trọng tôn ti, Vân Tranh là quan viên triều đình phải tuân thủ quy củ, ở nhà thoải mái khoác lác với lão bà không sao, ra đường còn muốn diễn tuồng áo vải ngạo vương hầu thì đều là thằng đần.
Ngồi trong hoa sảnh, nhìn viên lâm tinh tế bên ngoài, bất giác nghĩ tới nha nội hào sảng Triệu Tử Tinh, tới giờ vẫn chưa được tin bình an của hắn.
Năm nay đất Thục có thiên tai, đường xá hẳn là không thái bình, chưa nói tới cướp bóc, mực nước của Trường Giang cũng không cao, muốn đi đường thủy xuống hạ du thì không khác đi qua Quỷ Môn quan, nghe nói đá ngầm nơi ba nhánh sông hội tụ thành Trường Giang khiến không ít người thành món ăn cho tôm cá, chẳng giờ hắn qua Tam Hạp rồi.
- Thừa phụng lang nghĩ gì mà nhập thần thế?
Trương Phương Bình tới lúc nào mà không biết, Vân Tranh hơi giật mình, vội vàng đứng lên thi lễ; - Phủ tôn thứ tội, hạ quan nhìn hòn giả sơn ngoài sân, chợt nhớ tới đồng song tên Triệu Tử Tinh, hắn kể khi thiên tai tới, cha hắn yêu cầu cả nhà tiết kiệm, đáng thương cho dạ dày lớn của hắn, ăn không được no, cho nên mẹ hắn đem ít bánh dấu trong hòn giả sơn kia cho hắn ăn, hạ quan nhìn cảnh nhớ người, không biết đồng song bây giờ có được bình an không?