Rời đại môn Khâm Thiên giám, bên ngoài đã ráng đỏ phủ đầy trời, còn chưa đi tới ngõa thị thì đã ngửi thấy cái mùi hôi đặc trưng trên người trâu ngựa, mặt đất nước bẩn chảy lênh láng, Tằng Công Lượng cau mày, nhón chân đi qua, cái sông nhỏ bên cạnh có hơn trăm chiếc thuyền nhỏ neo đậu, thủy môn của Biện Lương cũng chỉ tới hoàng hôn mới mở cửa cho thuyền chở gia súc đi vào.
- Sau này giờ mở cửa phải chuyển sang đêm mới đúng. Tằng Công Lượng nhỏ giọng làu bàu, đi nhanh qua ngõa thị, giờ càng ngày càng chẳng biết kiêng dè gì hết, ngay bên cạnh nơi như Khâm Thiên giám mà cũng dám giết trâu giết lợn, không sợ bị trời phạt sao?
Đến khi hắn ngồi lên xe ngựa của mình, tất chân màu trắng đã ướt đẫm, vén rèm lên để gió lùa vào mới dễ chịu hơn.
Định về nhà, nhưng sự kiện kia vẫn canh cánh trong lòng, thế là Tằng Công Lượng chuyển hướng tới phủ trạch của Đoan Minh điện học sĩ Đinh Độ, vị lão hữu cùng hắn phụng chỉ biên soạn Võ kinh tổng yếu.
Vào tới thư phòng, đợi hạ nhân dâng nước lui ra, Tằng Công Lượng nôn nóng lấy cuốn Võ kinh tổng yếu trên giá sách xuống, mở thiên thuốc nổ ra, nói: - Công Trĩ, ba năm trước huynh nói thuốc nổ như sấm rền, chỉ tiếc là uy lực không đủ, nếu như trên đời có thứ thuốc nổ tiếng vang trăm dặm, ánh lửa ngập trời, gạch bay ngoài ba dặm thì huynh thấy sao?
Đinh Đô cười ha hả, kéo Tằng Công Lượng ngồi xuống giường, đẩy bát nước ô mai tới: - Đừng vội, đừng vội, uống bát nước cho đỡ nóng, sau đó hãy nói chuyện, mùi mồ hôi trên người đệ làm người sống luộm thuộm như ta cũng phải cau này rồi đó.
Tằng Công Lượng bật cười, rũ ống tay áo, uống bát nước, lão hữu nay ở lại bộ, đã có tin đồn sẽ bái tướng truyền ra, nói như thật, chỉ ông ta không tin, một ông già tốt tính không coi trọng nghi biểu lại tham dự chính sự không phải chuyện tốt, mà là đày đọa người ta.
- Hiền đệ, giờ hãy nói hình dung vừa rồi là ở đâu ra đi. Đinh Độ lúc nào cũng có bộ dạng đủng đỉnh:
Tằng Công Lượng không đáp mà lấy tấu chương trong lòng ra, chỉ vào chỗ cần đọc.
Đinh Đô xem qua một lượt, mặt trở nên nghiêm trọng: - Năm Thuận Hóa thời thái tông, khi đó ai ai cũng nói là chính vụ rõ ràng, ai ngờ khói lửa cùng sấm chớp giáng xuống Thiên Chương các, làm nó bị hủy trong tay Chúc Dung.
Tằng Công Lượng lắc đầu: - Hai chuyện này không giống nhau, Thiên Chương các bị hỏa hoạn, còn Thừa Yên quan bị nổ, tấu chương nói sau khi nổ có mùi tiêu thạch, hai ta đều biết tiêu thạch là thứ không thể thiếu trong thuốc nổ. Thêm nữa, có người bị đạo sĩ tế sống, ta nghĩ oán khí trong lòng hẳn không nhỏ, nếu vừa vặn y lại có thứ thuốc nổ khủng khiếp này thì đã không phải là thiên phạt nữa. Huynh có trí nhớ tốt, thân ở lại bộ, có nhớ được hư chức tòng bát phẩm không?
- Không phải hiền đệ tới kiểm tra trí nhớ của ta chứ, nói xem nào, ta chỉ nhớ được quan thời Khánh Lịch, xa hơn không nhớ đâu. Đinh Độ tự tin vuốt râu, tuy chưa tới mức ghé mắt là không quên, nhưng ông có trí nhớ vô cùng siêu phàm:
- Ta muốn biết người này, tên Vân Tranh, năm nay mười sáu, chức phụng thừa lang, quê Đậu Sa huyện.
Đinh Độ giật mình: - Trong lại bộ có mười bảy quan viên hư chức làm ta ấn tượng sâu nhất thì Vân Tranh xếp thứ 9 đó.
Tằng Công Lượng mừng rỡ, điều này càng thêm củng cố suy đoán của ông ta, người phi thường mới làm được chuyện phi thường, nóng lòng giục: - Nói mau, nói mau, ta đợi không kịp nữa.
- Cứ thư thả, trong công văn có ghi, Đậu Sa huyện mở một thương đạo với thảo nguyên, dùng đổ sắt đổi lấy ngựa, quan phủ để đảm bảo thương đạo này thuận lợi còn chuyên môn dùng trọng binh tiêu diệt đạo phỉ Nguyên Sơn hung danh khắp thiên hạ, nói không ai đào thoát. Thông phán Thành Đô Lỗ Thanh Nguyên sở dĩ được về kinh, trong đó có một công lao là nhờ tiễu phỉ.
Tằng Công Lượng có chút thất vọng, mở ra thương đạo như thế thì xứng đáng được triều đình phong thưởng quan chức, nhưng chẳng liên quan gì tới chuyện thuốc nổ, càng chẳng xứng đứng thứ 9 trong số ân quan của Đinh Độ, nên im lặng nghe tiếp.
- Có lẽ hiền đệ nghe rồi, ta sắp vào trung xu, nên may mắn đọc được ít công văn mật, trong đó có liên quan tới Vân Tranh, không thể để cho hiền đệ biết, nhưng sự diệt vong của đám cường đạo Nguyên Sơn, rồi một bộ tộc thảo nguyên sụp đổ, nghi ngờ có dấu tay của thiếu niên này, hiện vẫn còn đang điều tra.
- Thế thì đúng rồi, có thể điều người này vào kinh không? Ta rất muốn trao đổi với y chuyện thuốc nổ, Đại Tống ta thiếu chiến mã, tác chiến thất bại liên miên, nếu có thuốc nổ, nhất định khiến người Khiết Đan chỉ có tới, không có về, tiêu diệt Lý Nguyên Hạo cũng không phải là không thể.
Định Độ xua tay: - Lão phu đem bí vân nói cho hiền đệ nghe đã là sai rồi, sao dám đoạt người này, y đã lót vào mắt Mật Điệp ty, không cho người khác đụng vào.
- Mật Điệp ty!!! Tằng Công Lượng sững sờ không dám nói nữa, đám người u ám đó hành động không theo lẽ thường, ông ta không muốn dính dáng, chỉ là..
- Minh Trọng, đừng để tâm tư vào Võ kinh tổng yếu quá nhiều, nên suy nghĩ cho quan chức của bản thân đi, có câu ngàn dặm làm quan chỉ vì tiền tài, hiền đệ tuy không phải người như thế, song một người chỉ có đứng ở vị trí cao hơn mới có thể làm nhiều việc hơn cho thiên hạ, ta sẽ tiến cử hiền đệ làm thị lang hộ bộ, ý hiền đệ thế nào? Thấy lão hữu chưa cam lòng, Đinh Độ cười: - Thôi được rồi, cho đệ biết chuyện này nữa để quên tên tiểu tử kia đi, quan gia đang có ý định tuyển tú, đây là lần đầu tiên quan gia tuyển tú từ khi đăng cực, ý nghĩa trọng đại.
*** ***
Vân Tranh có cảm giác ai đó đang theo dõi mình, nhiều lần bất thình lình quay đầu lại mà không thấy ai, không phải Tiếu Lâm, ông ta giờ không dám làm cái trò rình mò nữa rồi, vì thế còn chuyên môn nhờ huynh đệ Thương Báo bám theo mình mà không phát hiện ra có gì khác thường.
Lục Khinh Doanh lấy làm lạ: - Ai lại đi nhìn trộm nam nhân như chàng làm gì chứ?
Thừa biết ý nàng là người ta có nhìn trộm cũng nhìn đại mỹ nhân nàng thôi, Vân Tranh vuốt chóp mũi Lục Khinh Doanh: - Lão bà à, cảm giác này của ta nhạy bén lắm, hồi ở Đậu Sa trại nhờ vào nó mà thoát khỏi móng vuốt của báo đấy. Cho nên ta nói có người đang nhìn ta thì nhất định là có.
Lục Khinh Doanh mặt đầy thương xót ôm Vân Tranh vào ngực, xoa đầu y như dỗ trẻ con, chẳng nghe rõ là nàng nói gì, Vân Tranh chỉ thấy rất hưởng thụ.
Đúng lúc này Tô Thức xông vào phá đám, còn la hét: - Tranh ca ca, Ngũ Câu đại sư đã về, đang khóc ầm ĩ.
Nhanh chóng rụt đầu khỏi ngực Lục Khinh Doanh, Vân Tranh bực mình gõ đầu Tô Thức: - Quên phép tắc rồi, cái gì hay không học lại đi học thói tùy tiện của Vân Nhị. Ngũ Câu không kiếm được tiền thì tất nhiên là khóc rồi, như thế khi chúng ta gặp ông ta chỉ thương hại, chứ không chế nhạo, ông ta gian lắm.
- Ồ, đây chính là tiên hạ thủ vi cường, đệ nhớ rồi, lần sau sẽ áp dụng. Tô Thức gật gù như ông cụ non, rồi tò mò nhìn hai người bọn họ: - Vừa rồi huynh làm cái gì thế?
- Ta nghe tim lão bà đập, đếm xem có nhanh hơn trước kia không? Vân Tranh đáp rất đường hoàng, Lục Khinh Doanh cầm khăn tay che miệng cười:
- Vậy để đệ nghe hộ cho, tai đệ thính lắm, đại ca đệ nói mơ mà đệ cũng nghe được, hồi trước mẹ đệ mang thai Tiểu Triệt cũng nhờ đệ nghe động tĩnh trong bụng đấy.
Vân Tranh thấy Tô Thức hăm hở đi về phía Lục Khinh Doanh thì thô bạo kéo nó ra khỏi phòng, không thèm giải thích lý do, vừa mới đi ra dãy nhà đầu tiên, quả nhiên truyền tới tiếng khóc đứt quãng của Ngũ Câu, chuẩn xác mà nói thì là đang hát, cơ mà hát chẳng khác gì khóc.
- Vừa mới gõ bát vang Thiên nam tín nữ tới Một lạy trời đất tươi sáng Hai lạy đất lành an khang Ba lạy hoa nở khắp đàng Bốn lạy con cháu đầy đàn Năm lạy..
“Khóc” đến đó thì nín rồi, vì Vân Tranh đã đi tới ném giao tử một trăm quan vào bát hòa thượng, Lục Khinh Doanh cũng rút trâm vàng cho vào bát, Tịch Nhục đang coi náo nhiệt thấy mọi người cho tiền, đành cắn răng cho vào một đồng, còn Vân Nhị thì cho quả đào đang ăn dở khiến Tô Thức chạy ra ngoài sân ôm bụng cười.