Tô Cảnh Tiên giật mình đang định gọi đệ đệ của mình, nhưng phát hiện đệ đệ đã nôn ọe liên hồi được một đàn ruồi hộ tống chạy như ma đuổi ra khỏi nhà cỏ, vội vàng đỡ lấy đệ đệ, vỗ lưng nó.
Đứa bé nôn tới ra cả mật xanh mật vàng, chảy cả nước mắt, nhìn Vân Tranh hỏi: - Ngươi có chắc là Đỗ Phủ ở trong nhà xí không vậy?
- Trước kia có một vị cao tăng viết vài chứ lên tảng đá, khiến ta nảy sinh tò mò, thế là trèo lên tảng đá cực lớn đó xem, không ngờ đó là chỗ ông ta bài tiết, hại ta thời gian dài không dám hít thở ở Bạch Vân sơn, cho nên lừa được người khác vào nhà xí, ta tuyệt đối không bỏ qua. Vân Tranh chẳng hề áy náy vì lừa dối trẻ con, trâng tráo thừa nhận:
Không ngờ thằng bé không giận mà còn vỗ tay cười: - Đúng, đúng lắm, mình gặp chuyện xui xẻo, nhất định cũng phải cho người khác nếm thử mới thoải mái, đại ca, có phải thế không?
Tô Cảnh Tiên không đáp, nhiều câu hỏi của đệ đệ, hắn không biết phải trả lời ra sao.
- Ta tên là Tô Thức, còn chưa biết tên ngươi là gì đấy. Đứa bé tự báo tên, cười toe toét:
Tô Thức, quả nhiên nó là Tô Thức, lúc nãy nghe thiếu niên kia xưng là Tô Cảnh Tiên đã nghi rồi, thằng nhãi bố láo bố toét này chính là Tô Đông Pha lừng danh cơ đấy? Té ra Tô Thức mới chỉ là thằng nhóc con mà thôi, ha ha ha, tốt quá rồi, tưởng cùng một thế hệ với thứ yêu nghiệt này thì mình đừng hòng ngóc đầu lên được, bây giờ hay rồi, để Vân Nhị đau đầu đi, mình thoát rồi.
Vân Tranh nhìn đứa bé một cách cực kỳ hứng thú, đây chính là Tô Đông Pha lừng danh, quả nhiên là yêu nghiệt, rất cuồng, rất bố láo, y thậm chí có kích động muốn buộc đá vào cổ nó rồi ném xuống ao, tên đại ca lẻo khẻo của nó không cản được đâu, không phải vì ghét thằng bé này, mà muốn biết lúc đó lịch sử biến đổi thế nào, y rất rất muốn thử, cực kỳ muốn.
- Này, ngươi có bị làm sao không vậy? Tiểu Tô Thức nhìn tay Vân Tranh hết xòe ra lại nắm vào, nghiến răng nghiền lợi nhưng lại trông rất giống đang cười, cẩn thận lùi lại:
Vân Tranh bấy giờ mới phát hiện ra hành động của mình hơi bất thường, chà chà tay vào nhau, cố gắng kiềm chế kích động nói: - Không sao, không sao, trời nóng quá thôi ha ha ha, ngươi muốn biết tên ta? Vừa rồi ta đã tiết lộ kha khá thông tin, nếu ngươi thông minh đúng như lời đồn, có khi đoán ra được ta là ai đấy.
Tô Cảnh Tiên mặt mờ mịt, cả nhà họ mới tới Thành Đô, tính cả hôm nay mới được ba ngày thôi, ở nơi này không có ai thân thích quen biết cơ mà, nếu không cha phải nói rồi chứ?
Tô Thức chớp chớp mắt nhìn Vân Tranh, đột nhiên vỗ tay bôm bốp: - Năm ngoái nhà ta có một thân thích từ Bạch Vân Sơn tới nương tựa, tỷ ấy nói ở Đậu Sa quan bị một tên bại hoại ức hiếp, nên mới phải chạy tới Mi Sơn tránh, từ hành vi vừa rồi mà xét, kẻ đó chính là ngươi rồi.
Vân Tranh toát mồ hôi, nha đầu Lam Lam nói linh tinh gì thế, đính chính ngay: - Cái tên bại hoại kia là Tiêu Vô Căn, đoán lại, đoán lại đi, chẳng lẽ nha đầu chết tiệt đó lại quên không nói tới một người đức cao lễ sáng như ta?
Tô Cảnh Tiên “a” một tiếng, nói xen vào: - Nói thế huynh là Vân Tranh, Lam Lam muội tử nói, huynh có một đệ đệ cực kỳ tinh quái, còn hơn cả Tiểu Thức, đúng không?
Tô Thức bĩu môi khinh thường: - Mẹ nói đệ là người thông minh nhất trên đời, tương lai chỉ có Tiểu Triệt có thể đuổi theo đệ, người khác không đáng bàn, Vân Nhị là cái gì chứ?
Té ra mình nổi danh vì có đứa đệ đệ thông minh sao, Vân Đại nghiến răng: - Ngươi mà tới nhà ta sẽ bị Vân Nhị ngược đãi tới chết!
- Không có chuyện đó đâu, giờ ta đi tìm Vân Nhị so tài, nhà ngươi ở chỗ nào? Tiểu Tô Thức cực kỳ không phục:
- Chỉ cần ngươi chèo thuyền tới một cái ao mọc đầy sen, sau đó đi về phía trái hơn trăm trượng, sau rặng thông rậm có gian nhà lớn là nhà ta, Vân Nhị đang ngủ, nó ngủ dậy rất bẳn tính, ngươi cẩn thận một chút. Vân Tranh mắt đảo một vòng rồi tốt bụng nói, Vân Nhị sống quá lười nhác, giờ nếu đưa Tiểu Tô Thức tới, nói không chừng kích thích được lòng háo thắng của nó. Trước kia ở trường học, nó cực kỳ háo thắng, lúc nào cũng tranh vị trí số một với Lương Vi Vi, giờ cao thủ tịch mịch, nhìn khắp thế giới trừ đại ca ra thì toàn là kẻ đần độn, không có động lực phấn đấu.
- Ngươi không về à? Tô Thức hoài nghi nhìn Vân Tranh:
- Không về, vì ngươi sẽ thua cực kỳ khó coi, nếu ta ở đó chứng kiến, Lam Lam sẽ trách ta, ngươi tự đi đi. Vân Tranh nhìn thấy một ông lão run run đi tìm thuyền, vội thúc giục hai huynh đệ Tô gia lên thuyền:
Quả nhiên hai huynh đệ Tô gia vừa mới chèo thuyền đi được một quãng thì có ông lão đứng bên bờ hò hét: - Quân ăn cướp, bớ làng nước ơi, có hai thằng cướp lấy thuyền của lão.
Tô Cảnh Tiên luống cuống định giải thích thì Tô Thức kéo đại ca ngồi xuống, thục giục chèo thuyền thật nhanh.
Vân Tranh cười lăn cười bò, cười nghiêng cười ngả, lừa một thằng nhóc mười tuổi thôi mà cực kỳ đắc chí, cười thỏa rồi mới chắp tay sau lưng, lững thững đi xem Đỗ Phủ thảo đường, mồm huýt sáo khe khẽ.
Căn nhà cỏ tráng lệ tới mức khiến người ta kinh ngạc, làm gì có cảnh thê thảm như trong bài Mao ốc vi thu phong sở phá ca mà Đỗ Phủ miêu tả.
Bát nguyệt thu cao phong nộ hào, Quyển ngã ốc thượng tam trùng mao. Mao phi độ giang sái giang giao. Cao già quái quyến trường lâm sao
Tháng tám, thu cao, gió thét già Cuộn mất ba lớp tranh nhà ta Tranh bay sang sông rải khắp bờ Mảnh cao treo tót ngọn rừng xa
Mái nhà lợp cỏ vàng ươm, dưới ánh mặt trời phản xạ như hoàng kim tỏa sáng, đồ đạc trong nhà cũng cực kỳ xa hoa, bàn gỗ cổ cũng đành đi, còn trải cả thảm dày, còn có tiếng ca cơ vang vọng không nơi, còn bà nó, đâu ra "Trời thu mịt mịt đêm đen đặc, mền vải lâu năm lạnh tựa sắt."
Mình tới nhầm chỗ à?
Vân Tranh đột nhiên nhìn thấy một người quen, hắn đang ở cửa đón khách, mở mồm ra là toàn thơ của Đỗ Phủ.
- Ái dà dà, Lưu ông tới đúng lúc quá, mùa hè nóng nực, vừa vặn nấu mai luận anh hùng, Trương ông hôm nay chuẩn bị kỹ càng lắm, vừa rồi dùng nước ướp đá xúc miệng, đang đợi ngài tới đấu trà. Hôm nay hầu hạ hai vị là Mị Nương, đôi tay thanh thanh tựa ngọc rót trà, hương trà tới, u hương mỹ nhân đi theo... Chỉ là không biết Lưu ông hôm nay ở lại được bao lâu.
Nhìn Hoắc Hùng nửa dìu nửa đỡ một lão sắc quỷ bị tửu sắc khoét rỗng người vào thảo đường, Vân Tranh mới phát hiện trên tấm biển sơn đen ghi bốn chữ Đỗ Phủ Thảo Đường, còn có hàng chữ nhỏ, chi nhánh Linh Tê các.
Ngất, Vân Tranh tức tới toàn thân run rẩy như động kinh, Hoa Nương quá đáng quả thể lắm rồi, làm sao nàng lại biến một nơi không khác gì thánh địa thành chỗ kinh doanh kỹ viện chứ.
- Ái dà dà, quả nhiên là môn bạc Đông Ngô vạn lý thuyền, có khách phương xa tới rồi, không biết là ngài có cô nương vừa ý, hay là tìm giai nhân động lòng uống rượu tâm tình...
Càng nghe càng thấy chướng tai, khốn kiếp, không cần nói cũng biết đây là “cao kiến” của tên quy công Hoắc Hùng kia rồi, tên này theo đuổi học vấn không được nên tính trả thù đời đây mà, đám người đọc sách quả nhiên không phải thứ tốt đẹp mẹ gì.
Vân Tranh tức mình, chửi luôn cả bản thân không biết.
Nhân lúc còn chưa bị người ta phát hiện, Vân Tranh thấy mình nên biến khỏi chỗ này là hơn, nếu không bị lão tiên sinh biết tới chỗ này, thế nào cũng lại ăn đòn, giữa trưa mà kỹ viện làm ăn tốt thế này, trời mới biết đến tối người ta có phải đánh nhau để được vào đây không.