Vân Tranh lắng nghe tiếng vó ngựa xa dần, tên này không biết rột cuộc thân phận lới tới mức nào mới có thể sai khiến quân đội tùy ý như thế, nghiến răng hỏi lại: - Thế thì sao?
- Thân phận của ngươi, Tiếu Lâm nói ngươi sống ở Đậu Sa trại, lão già kia nói ngươi là trẻ trong trại, một đống bà nương nói tận mắt nhìn huynh đệ ngươi sinh ra. Ta bắt một tên què tra hỏi, hắn thà chết không khai, nghe ngóng xung quanh huyện, bọn họ đều nói ngươi xuất hiện từ khoảng ba năm trước, xa hơn nữa thì không có ấn tượng gì, chỉ nói khi đó ngươi quá nhỏ, ai rảnh mà để ý trẻ con. Hàn Lâm nhìn Vân Tranh chằm chằm: - Huyện lệnh Đậu Sa huyện mang hộ tịch ra, chứng minh ngươi là người Đậu Sa trại, lý lẽ rất kín kẽ nói hộ tịch mới do loạn dân đốt hết sổ sách cũ, nên phải làm lại.
- Ngươi, thì ra ngươi là tên khốn làm hại Cửu thúc!
Thương Nhĩ không nhịn được nữa gầm một tiếng, mở rộng hai tay nhào tới, định dùng hai cánh tay to lớn của mình siết chết tâm thân nhỏ thó như chuột nhắt của Hàn Lâm.
Hàn Lâm không thèm nhìn hắn, lách người sang bên, trở tay tóm gáy Thương Nhĩ, mượn đà, ném Thương Nhĩ va rầm vào tường, còn kịp tuốt bảo kiếm xoay một vòng đánh rơi hai mũi tên, vô cùng nhàn nhã, chĩa kiếm vào mặt Thương Hổ đang định xông tới: - Đừng nguyên, nếu không đừng trách hôm nay bần đạo đại khai sát giới.
- Không cần thứ súc sinh ngươi nể tình. Thương Hổ nắm chặt đao, mắt tóe lửa:
- Hổ ca, mọi người dừng lại để ta làm rõ chuyện này đã, Lão Liêu, xem Nhĩ thúc có làm sao không Vân Tranh phải lên tiếng ngăn đám Thương Hổ lại, võ công của Hàn Lâm qua cao, không nên hi sinh vô nghĩa: - Ta là người Đậu Sa trại, đã từng uống rượu từ hổ đen, ngươi hỏi ai thì cũng chỉ có câu trả lời như vậy thôi.
- Ta tin chuyện từ cái ổ gà sinh ra được kim phượng hoàng, nhưng ta không tin cái sơn trại chưa khai hóa dạy dỗ được một đứa trẻ như ngươi, nhất là đệ đệ ngươi càng là thứ quái thai, thế tộc ngàn năm mới có bản lĩnh này, ngươi rốt cuộc là ai? Hàn Lâm nhìn chằm chằm vào mắt Vân Tranh, như muốn quan sát biến hóa nhỏ nhất của y:
Vân Tranh đã biết thân phận của mình rồi sẽ thành vấn đề, nhưng không hiểu sao lại khiến người triều đình chú ý: - Có một lần ta vào rừng chơi, gặp một lão công công râu trắng...
- Ha ha ha, trước mặt bần đạo đừng nói lời dối trá, bần đạo đã kiên nhẫn với ngươi lắm rồi. Hàn Lâm bất thình lình vung tay cái giá dựng giữ sân, cây cột to như cái bát mà mà hắn chém đứt đôi, khí thế khiếp người: - Mọi người đều nói dối giúp người, bao che cho ngươi, ngay cả tiểu đồ đệ của ta, cũng nói tra xét chuyện của ngươi rất vô vị, đến mức ta suýt nữa còn nghĩ ngươi dùng cổ trùng thật.
- Ta là ai thì ảnh hưởng gì tới ngươi?
- Hùng Ưng bộ đột nhiên biến mất, thế lực thảo nguyên xảy ra biến hóa lớn, Xu mật viện rất muốn biết chuyện gì xảy ra, nhưng văn thư các nơi gửi lên không đầy đủ, nên ta nhận lệnh điều tra, sau đó phát hiện tất cả mọi chuyện xảy ra ở Đậu Sa huyện, Nguyên Sơn, thảo nguyên đều có bóng dáng của ngươi, nhưng ta tra lai lịch của ngươi, dù tra thế nào cũng chỉ tới ba năm trước là đứt đoạn, hai huynh đệ ngươi như từ hư vô bước ra vậy.
- Thế nên ta mới dùng quân tốt bức ép ngươi, để ngươi phải lộ bài tẩy của mình, không ngờ ngươi rất thông minh đoán được bần đạo đứng sau. Chuyện đã tới nước này, bần đạo không cần dấu diếm nữa, bất kể thế nào ta cũng không cho kẻ sở hữu “thiên phạt” không rõ lai lịch như vậy ở Đại Tống, hôm nay ngươi ở lại đây mà không trốn, chứng tỏ ngươi không sợ chết, nhưng không có một mình, ngươi có ấu đệ, giờ có thêm thê tử khuynh quốc khuynh thành..
Hàn Lâm không nói hết câu, nhưng Vân Tranh đã toát mồ hôi lạnh, nhất thời không nói được gì.
Lão Liêu lắp ba lắp bắp: - Đạo trưởng, ngài không thể làm thế được.
- Ta có thể làm mọi việc đề bảo vệ Đại Tống. Hàn Lâm nhìn Vân Tranh thất thần đừng giữa sân, quát: - Vân Tranh, đây là cơ hội cuối cùng của ngươi, nói mau, rốt cuộc huynh đệ ngươi là ai? Từ đâu tới?
Ta là ai? Vân Tranh giật mình tỉnh lại, lửa giận trào dâng như núi lửa.
Đến y còn chẳng biết mình là ai, thứ duy nhất cha mẹ y để lại là cái tên Vân Tranh này, còn lại y không có gì hết, chứng minh thư khai y dân tộc Hán, chẳng qua là cho thuận tiện thôi, tất cả đứa trẻ ở cô nhi viện đều thế cả.
Vân Nhị cũng thế, mẹ nó chưa bao giờ nói cho nó biết cha nó là ai, nhìn vẻ đẹp khác thường của nó, Vân Tranh đoán, nó bảy phần là con lai.
Vân Tranh không có gì cả, kiếp trước không có gì, rồi hồ đồ tới nơi này, khó khăn lắm mới gây dựng lên một cái nhà, vậy mà thứ súc sinh dám dùng thứ ít ỏi đó ra uy hiếp y, hai mắt Vân Tranh đỏ kè, gầm lên: - Ngươi dám đụng một ngón tay vào họ, ta khiến người toàn thiên hạ phải trả giá.
Hàn Lâm cười nhạt: - Giết cả thiên hạ, ha ha ha, dựa vào “thiên phạt” mà đám người kia đang cầm sao, bần đạo có thể giết hết trước khi các ngươi kịp châm lửa.
Vân Tranh càng nói càng tỏ ra điên cuồng: - Đúng đấy ta dựa vào nó đấy, ta đã dạy cách làm Ngũ lôi thiên tâm chính pháp cho một người, nếu người nhà ta làm sao, ta sẽ báo thù cho họ, nếu ta cũng chết, người đó sẽ bán bí pháp này cho nước Liêu, Tây Hạ, Thổ Phồn, ngươi thử nói xem có giết hết được thiên hạ không?
Hàn Lâm tái mặt rống lên: - Ngươi dám? Vì tự bảo vệ mình, không ngại lấy tính mạng người toàn thiên hạ ra đánh cược sao?
Vân Tranh bước tới từng bước, đứng trước mặt Hàn Lầm, rống thẳng mặt ông ta: - Con mẹ nó có gì mà ta không dám chứ?
Gân xanh chằng chịt trên trán, Hàn Lâm siết chặt kiếm, nhiều lần muốn chặt phăng đầu Vân Tranh, nhưng nghĩ tới hậu quả, ông ta không dám, dù chỉ là một phần vạn khả năng thôi thì ông ta cũng không dám, vì hậu quả quá khủng khiếp, đó là họa mất nước, là ngàn vạn sinh linh xuống địa ngục, ông ta chết trăm lần cũng không gánh được tội, cho nên đành phải để Vân Tranh diễu võ giương oai trước mặt mình, khí thế yếu hẳn xuống: - Ngươi nói dối, căn bản không có một người như thế.
- Ai bảo không có, mấy ngày trước có người từ Đậu Sa trại tới, nói với ta chuyện Cửu thúc, ông không giết thúc ấy là vì muốn gây áp lực để ta lộ sơ hở chứ gì, ông thành công rồi, ta đã đem bí phương đó viết ra để đề phòng bất trắc, ông không thấy có hai người nhà ta rời đi à? Chính là để làm việc này.
Hàn Lâm không cách nào xác nhận việc này thật hay không, nhưng dựa vào cơn giận vừa rồi của Vân Tranh, ông ta tin y dám làm bất kỳ việc gì, không thèm quan tâm hậu quả: - Rốt cuộc ngươi là ai, ngươi muốn gì?
- Vân Tranh, tuổi mười sáu, cao năm xích tám tấc sáu phân, mặt trắng không râu, có một ấu đệ, tên Vân Việt, gần 6 tuổi, thê tử là Lục thị, quan tới Thừa phụng lang, sinh ra Đậu Sa trại, Đậu Sa quan, Đậu Sa huyện, phủ Thành Đô. Vân Tranh bổ xung thêm lời lúc nãy Hàn Lâm nói: - Ta muốn sống yên ổn ở mảnh đất này, sinh con đẻ cái, rồi khi già cả chết đi được mang về chôn ở Tiên Nhân động trong trại, đó là tất cả điều ta muốn.
Hàn Lâm im lặng một lúc rất lầu mới nói: - Được, bần đạo nhớ rồi, lần này ta nương tay cho ngươi, không có nghĩa người khác sẽ làm thế. Dứt lời phủi đạo bào, tung mình nhảy ra khỏi tường, biến mất trong bóng đêm.
Vân Tranh đứng đó như trời trồng, chuyện này vẫn còn chưa kết thúc sao?
Xe ngựa của Hoa Nương dừng lại trước cửa Vân gia, vèn xe vén lên, mặt nàng nhợt nhạt khác thường, thấy Vân gia bình yên vô sự thì cười nhẹ nhõm, đánh xe là Đại Hùng, không hiểu sao lại thiếu mất hai cái răng, trông vô cùng buồn cười.
Hoa Nương không vào Vân gia, vỗ khoang xe một cái, xe ngựa men theo đường lớn, đi về phía Thành Đô.