Trí Tuệ Đại Tống

Quyển 13 - Chương 25: Khuê nữ của Đại tướng quân không phải lương phối

Buổi sáng hôm sau, Vân Tranh nhìn thấy Vân Nhị mang rất nhiều thứ vào, sau lưng còn có Triệu Uyển bế Vân Tâm, đôi tiểu phu thê nhàn nhã như trở về nhà.

- Làm sao đệ vào đây được?

- Lão Liêu hỏi thủ vệ rồi, người ta nói không ai cấm đệ vào, thế là đệ cứ vào.

- Đó là thủ vệ mới, những kẻ trước đó không nói như vậy đâu, nghe nói đệ giết nữ tế của Một Tàng Ngoa Bàng?

Vân Nhị thong thả nói: - Đó là tên ngốc bị đám huân quý lừa, vốn nếu hắn vì thù hận mà tìm tới thì chẳng thành vấn đề, đệ không chấp, nhưng nếu có đám huân quý nấp ở bên đợi kết quả thì không giết không được rồi, nếu không lại có kẻ khác mò tới nhà ta.

Vân Tranh gật đầu: - Người Tây Hạ sẽ không bỏ qua đâu, ta thấy đệ và Tiểu Uyển ở lại đây luôn cho yên tâm.

- Đại ca, đệ tới là định để lại mẹ con Tiểu Uyển ở lại đây, còn đệ phải về nhà, Vân gia không có chủ nhân, bọn chúng sẽ đắc ý lắm.

Vân Tranh gõ đầu Vân Nhị: - Đệ có thể vào đây là vì hoàng đế muốn bảo vệ đệ, lúc này nhà ta nên cho hoàng đế cơ hội thể hiện chứ!

- Huynh đừng lo, Tiếu Lâm đưa cả Hoa Nương tỷ tỷ và đám Lỗ Vốn, Hắc Nữu tới rồi.

- Nếu đệ không muốn ở lại đây thì về đi, nhưng nhất định phải càng thêm cẩn thận, lúc nào cũng phải mặc nhuyễn giáp.

Vân Nhị cười hì hì vén áo bào lên, thấy ngay lớp nhuyễn giáp đen xì, chưa hét, vén nhuyễn giáp lên, còn có lớp giáo da mỏng.

Nếu không cần lo an toàn nữa, Vân Tranh chẳng lắm lời, dù sao đệ đệ đã lớn, cũng cần trải qua ít sóng gió, lấy ba phong thư đưa cho hắn: - Một cho Lý Thường, vị trí ở Tấn Châu do ta kiên trì rất lâu mới kiếm được, nếu không Vương An Thạch đẩy ông ta ra Nhai Châu mất. Thuế thu mùa hè năm nay cao hơn năm ngoái tới hai thành, tạm chưa nói đó là do ăn cướp của dân, ít nhất điều này làm hoàng đế cực kỳ hài lòng với ông ta, nên ai chống đối Vương An Thạch là chết, đệ đừng gây sự với Vương Bàng nữa.

- Đệ gây sự với hắn làm gì, đệ chỉ hứng thú với lão bà của hắn. Vân Nhị cho thư gửi Lý Thường vào ống tay áo, nhìn phong thư màu trắng không có bất kỳ chữ nào.

Vân Tranh trừng mắt một cái: - Đi qua cầu Xuân Phường ném xuống nước.

Vân Nhị gật đầu.

- Lá thư thứ ba gửi Một Tàng Ngoa Bàng, trước khi giao sứ tiết mời Bàng Tịch xem qua, nếu đệ vào được nhà Hàn Lỳ thì cũng mời ông ta xem, tránh có kẻ bảo ta ngầm thư từ với tướng địch.

Khi huynh đệ Vân gia đang trò chuyện, hoàng đế Đại Tống vừa thức giấc, hắn lần nữa mơ thấy cảnh mình được vạn quân vây quanh, thỏa sức phóng ngựa, đó là hồi ức đẹp nhất.

Mở mắt ra vẫn nhìn thấy trần nhà, chỉ là có thêm hai đóa sen trắng, đây hẳn là tâm ý của nhi tử.

Trâu Đồng Minh thay hoàng đế nói: - Bệ hạ nói hoa rất thơm, có điều không tán đồng thái tử mỗi ngày lãng phí thời gian vào việc này, chỉ cần thái tử tiến bộ thì còn hơn là bày thứ hoa cỏ cho bệ hạ vui.

- Phụ hoàng, tới thời gian học quân trận rồi, hài nhi tới Thúy Vi sơn thỉnh giáo Vân hầu được không? Triệu Húc ngồi đầu giường nắm tay phụ thân hỏi:

Nhìn thấy vẻ khao khát trong mắt Triệu Húc, yêu thương dâng lên trong lòng Triệu Trinh, có Trần Lâm giúp hắn trông coi nhi tử, làm sao không biết người nó thực sự muốn gặp là ai, nhưng vẫn chớp chớp mắt.

Triệu Húc cao hứng hô lên: - Phụ hoàng đồng ý rồi, tuyệt vời, phụ hoàng là tốt nhất. Cần bàn tay đầy gân xanh của Triệu Trinh lên hôn một cái, chạy biến mất.

Trâu Đồng Minh lo lắng nói: - Bệ hạ, hậu tộc không thể quá mạnh.

Triệu Trinh chớp mắt, Trâu Đồng Minh lật sách, ngạc nhiên nói: - Bệ hạ bảo Vân Tranh không đồng ý cho trưởng nữ làm thái tử phi? Vô lý quá.

Trần Lâm chẳng biết từ đâu tới nói vào: - Năm xưa Tào thị nhập cung chỉ là thứ phi, nào không phải Quách thị ngang ngược đã chẳng thể thành hoàng hậu, năm xưa tỏ ra hiền lương thục đức, nhưng cùng với tình thế biến đổi, dã tâm cũng bắt đầu rục rịch rồi, hôm qua chủ động hòa giải với Vân Tranh, gạt bò huyết thù, có thể thấy mưu đồ của hoàng hậu không nhỏ.

Trâu Đồng Minh hỏi: - Vậy liên quan gì tới thái tử?

- Tướng môn xuất hổ tử, khuê nữ của mãnh hổ làm sao cưới được, bất kể thế nào cũng không thể đưa vào danh sách cân nhắc. Con của giặc chỉ có thể làm giặc.

Trâu Đồng Minh nhìn sắc mặt hoàng đế, ướm lời hỏi: - Vấn đề này hay để nô tài cho gọi mấy vị trọng thần vào hỏi ý họ xem được không ạ?

Hoàng đế chớp mắt hai cái.

- Sự thực chứng minh, thông minh tài trí do chăm chỉ khổ luyện có được, anh hùng và thánh nhân cũng trải qua sóng gió gian nan mới xuất hiện. Hàn Kỳ chắp tay trình bày ý kiến của mình về huyết thống luận: - Thường có câu "Ơn trạch người quân tử, năm đời thì dứt.", cũng có câu "giàu có không quá ba đời.", từ xưa tới nay kẻ ỷ tiền tài thì tiền tài hết, kẻ ỷ thế lực thì thế lực suy, kẻ cậy sức thì sức xuống, chỉ có trí giả có đức là thịnh vượng mãi.

- Một danh môn chấn hưng, nhân tài lớp lớp, không phải do huyết thống cao quý, mà là nhờ vào gia phong tốt đẹp, phẩm đức cao quý. Đừng ham mê hoặc đề cao huyết thống, chúng sinh bình đẳng, không có phân chia cao quý sang hèn, chỉ có cam tâm hay không, có giành hay không.

Bàng Tịch cũng có cái nhìn khác về huyết thống, không giống hoàng đế, còn Vương An Thạch càng căm ghét huyết thống luận.

- Huyết thống luận về đế vương cao quý sớm bị vứt bỏ khi khoa cử xuất hiện rồi, Đại Tống ta người xuất thân hàn môn mà thân tới tướng vị nhiều như cá diếc qua sông.

- Đem gia tổ tiên tổ giả mạo nối tiếp với huyết thống đế vương càng hoang đường, vì tô vẽ danh vọng gia tộc, bôi bừa vẽ bậy nhận danh thần đế vương làm tổ tiên, chỉ thể hiện sự tự ti của kẻ nào đó, đám thần khinh.

Trâu Đồng Minh thấy ba vị trọng thần chuyên môn mời tới trả lời không đúng ý muốn hỏi cũng không dám thúc giục, đành kiên nhẫn nghe họ chỉ trích huyết thống.

Hoàng đế chỉ muốn hỏi khuê nữ của Vân Tranh có thích hợp làm thái tử phi hay không, không định thỉnh giáo vấn đề huyết thống. Nhưng vấn đề này không tiện hỏi ra, chỉ cần hoàng đế để lộ ý muốn nạp Vân gia trưởng nữ làm thái tử phi, nhất định sẽ có vô số phiền toái kéo tới.

Hàn Kỳ tuy xuất thân phú quý, nhưng đối với huyết thống luận cũng khịt mũi xem thường, mượn miệng Trâu Đồng Minh tán gẫu với hoàng đế vài câu rồi cáo từ, tiếp đó Vương An Thạch lấy cớ có chuyện gấp vội vã rời đi.

Bàng Tịch ngồi trên ghế gấm tựa hồ đã ngủ, Trâu Đồng Minh nhỏ giọng nhắc hoàng đế đã mệt, ông ta lạnh lùng nói: - Rốt cuộc bệ hạ có điều gì khó quyết đoán cần hỏi kế trọng thần, chuyện bệ hạ là quốc sự, đâu cần dấu diếm.

Trâu Đồng Minh lúng túng không biết trả lời ra sao, không ngờ thủ đoạn nhỏ của mình không qua mắt được người ta.

Triệu Trinh rất hài lòng với đại thần của mình, hai người kia vội vàng đi là để không gian riêng tư, tiện nói lời không nên nói.

Trâu Đồng Minh hỏi ý hoàng đế, sau đó mới tiết lộ sự thực.

Bàng Tịch ồ một tiếng: - Tâm trí thái tử sơ khai, như thú non có cảm giác mơ hồ về chuyện nam nữ, tuổi nhỏ quyến luyến cha mẹ, biết sắc dục yêu thích cái đẹp, thái tử qua tuổi quyến luyến cha mẹ, giờ nên dạy thiên nam nữ trong ( lễ học). Nhân tính là thế, vì sao bệ hạ việc bé xé ra to.

Trâu Đồng Minh xen vào: - Nhưng đó là khuê nữ của Vân Tranh.

Bàng Tịch nổi giận: - Còn không phải do tên cẩu tặc ngươi gây ra, tên nô tài ngươi nên mời quý nữ vào cung làm bạn với thái tử, nay ra vào cung chỉ có Vân thị đại tiểu thư, thái tử còn tìm ai được nữa?

Trâu Đồng Minh vô duyên vô cớ bị chửi mắng chỉ biết vâng dạ.

Mắng mỏ một hồi, Bàng Tịch vuốt râu trầm tư: - Không thể có chuyện này, huynh đệ Vân gia tâm cao khí ngạo, nghe nói với trưởng nữ này càng cưng chiều hết mực, sẽ không đồng ý. Chuyện thái tử không đáng lo, thiếu niên chưa biết mình muốn gì thôi, đọc xong lễ học sẽ biết đạo buông bỏ...

HẾT!