Trí Tuệ Đại Tống

Quyển 12 - Chương 40: Tiến kinh

Phan Lương tức thì hiểu ra vì sao Vân Tranh dám ngang ngược bắt tăng nhân, y định đổ hết toàn bộ tội lỗi cho mình, nghiến răng nghiến lợi nói: - Không ai tin đâu, chỉ cần tuần sát ngự sử tới, lời nói dối của ngài sẽ bị vạch trần, khi đó Vân soái ăn nói làm sao?

Vân Tranh cười tủm tỉm: - Phan huynh được giao công việc này hẳn rất hiểu Phật môn, như thế hẳn không lạ gì tăng lữ Thổ Phồn có phong tục lột da người làm trống, nghe nói tài lột da đã tới mức xuất thần nhập hóa, chỉ cần da người ngâm trong thứ dầu đặc biệt, kiếm một người vóc dáng tương đương Phan huynh mặc vào, cho dù là cha mẹ thê nhi cũng chẳng nhận ra được. Ta đã phái khoái mã đi mời cao thủ giỏi nhất rồi.

- Ở đất Thục và thảo nguyên Điền Tây, lời nói của Vân mỗ này vẫn hữu dụng lắm.

Phan Lương muốn nhũn người ra, nói lớn: - Vân soái, đâu cần làm thế, hạ quan xin lui, Vân soái, hạ thủ lưu tình.

- Muộn rồi, văn chương của ngươi đã truyền bá đi, tăng nhân Thổ Phồn cũng đã xuất phát, quân lược một khi định ra là phải kiên quyết chấp hành. Vân Tranh thu lại nụ cười, giọng lạnh tanh: - Ngươi hiện giờ không cần nói gì hết, không cần nghĩ gì hết, hưởng thụ những ngày tháng còn lại đi, ngươi sẽ được lưu danh sử sách, sĩ đại phu bọn ta cả đời không phải chỉ mong thế sao?

- Vân hầu, ngài...

Hàm Ngưu không cho hắn nói hết đã xông tới tóm lấy cổ như gà con, tống một nắm giẻ vào mồm, Phan Lương chỉ còn phát ra được tiếng ú ớ, bị đưa lên xe tù, nước mắt giàn dụa.

....

Cùng lúc đó tại Vân gia, Ngũ Câu nhìn kim sĩ điều ngũ quang dập dờn mà rầu rĩ: - A di đà phật, đây là đại nạn của Phật môn ta.

Lục Khinh Doanh cười duyên: - Đại sư vì sao lại nói thế, phu phụ thiếp thân vì trang trí cho kim sí bằng mà gần như vét hết kho tàng, bảo thạch dùng tới sáu trăm viên, đây là bảo bối ngàn năm khó gặp.

Ngũ Câu đối diện với Vân Tranh còn có thể chửi mắng vài câu, chứ gặp phải khuôn mặt tươi cười của Lục Khinh Doanh thì hết cách: - A di đà phật, tới bần tăng nhìn mà lòng còn dao động, nói gì tới người khác, thiện tai, thiện tai.

Lục Khinh Doanh cười càng vui vẻ: - Nếu đại sư thích như vậy, phu phụ thiếp thân lấy nó làm quà tặng cho Bạch Vân thiền tự nhé?

Ngũ Câu thở dài liên hồi: - Bần tăng không cách nào hưởng dụng được, tham sân si là kịch độc, dính vào nó là không sao thoát thân, bần tăng lui là hơn, Phật môn thực sự không nên trêu chọc vào phu thê các ngươi mà.

- Vậy thì đem tới tổ đình Chiêu Giác tự, dù sao mỗi năm Bạch Vân tự đều phải cống nạp cho Chiêu Giác tự, đại sư không nhận, nhưng phương trượng Pháp Nguyên thế nào cũng nhận.

Ngũ Câu chắp hai tay lại: - Phu nhân từ bi tha cho Chiêu Giác tự đi, nếu Kim sí bằng đặt ở đó, tăng quan phải làm sao? Tuy bần tăng không thừa nhận tăng quan, nhưng không phủ nhận sự tồn tại của họ.

- Bạch Mã tự là chùa ngàn năm, có danh xưng là nguồn cội Thích già, mang tới đó được chăng?

Ngũ Câu nhắm mắt: - Ngôi chùa ngàn năm đấy đã đi xuống, không giữ nổi kim sí bằng, xin phu nhân giao cho triều đình, rồi để triều đình hạ chỉ cho chùa miếu, như thế không ai làm gì được.

Lục Khinh Doanh lườm Ngũ Câu: - Mơ đi, như vậy lấy gì cứu Lương Tiếp, thiếp thân quyết định rồi, phải tổ chức một đại hội biện kinh, vị nào thông làu Phật kinh nhất sẽ được bảo vật.

Ngũ Câu xua tay liên hồi: - Không được không được, như thế Phật môn máu chảy thành sông mất.

Lục Khinh Doanh làm ra vẻ ngạc nhiên: - Hòa thượng mà cũng đánh nhau à?

- Thế võ tăng hộ viện dùng làm cái gì? Ngũ Câu trừng mắt, cuối cùng hết cách nói: - Mùng sáu tháng này hòa thượng bế quan tham thiền, đây là sinh tự quan, phải gạt bỏ hết mọi vấn vương đi đột phá, nếu không khả năng sẽ ngủ một giấc dài.

Lục Khinh Doanh hơi áy náy: - Vì phu thê thiếp thân sao?

Ngũ Câu cười lắc đầu: - Không phải, càng không phải vì chúng sinh thiên hạ, hòa thượng giờ như cái bình nước đầy, phải ngưng luyện thành tinh hoa, hoặc là chuyển sang cái bình lớn, nếu không miệng phụ hoa sen.

- Nếu không gặp lại nữa thì kiếp sau gặp lại, bần tăng ở Bạch Vân Sơn đợi mọi người. Nói xong chắp tay rời Vân gia, phương xa còn truyền tới tiếng ca dao mà chẳng ai hiểu.

Lục Khinh Doanh phiền muộn ngồi trên ghế, nàng hiểu sinh mệnh không chỉ là vấn đề khốn nhiễu người phàm, càng đệ tử Phật môn càng quan tâm, không phải vì họ bận lòng sinh tử, mà khám phá sinh tử huyền quan mới có thể đại triệt đại ngộ, đó là con đường cao tăng chân chính phải đi.

Tới khi Vân Tranh về, nàng mới sực tỉnh hỏi: - Nghe nói chàng bắt hết bọn họ rồi.

- Ừ, không thể để chuyện này ủ mầm, trì hoãn càng dài càng tốt, giải quyết nhanh gọn thôi.

Lục Khinh Doanh mím môi: - Nhị đệ không hoàn thành mục tiêu dự định, chúng ta càng phải cẩn thận hơn.

- Vân Nhị thất bại cũng không quá khó đoán, nó quá tự tin trí tuệ lại đặt mục tiêu cao, ít kinh nghiệm, làm sao không thất bại cho được, đây là bài học nhớ đời cho nó.

Thư của Vân Nhị đã chuyển về từ sáu ngày trước, Vân Tranh vì thế cũng phải vội vàng về Đậu Sa trại bố trí, Triệu Uyển nóng lòng muốn gặp trượng phu nên đã lên đường về kinh.

- Vậy bây giờ chúng ta phải tiến kinh sao?

Vân Tranh gật đầu: - Tiến kinh!

- Thiếp thân không ngại bị người khác lạnh nhạt, chỉ lo chàng thành rồng vướng bãi cạn, thái tử thái bảo không hợp với chàng.

Thấy Cát Thu Yên bế con tới, Vân Tranh đón lấy tiểu nhi tử Vân Chương, đung đưa ngâm: - Gặp khi vận rủi há mong cầu? Chưa dám vươn thân đã cụng đầu Mũ cũ che mày qua phố rộn Thuyền rò chở rượu vượt sông sâu Mắt trừng đối mặt phường hung bạo Cổ cúi làm trâu đám tí nhau Nấp chốn lầu con thành nhất thống Kể gì Đông, Hạ với Xuân, Thu.

Lục Khinh Doanh bật cười: - Chàng cũng nghĩ thoáng thật đó, tới giờ có tâm tình làm thơ.

- Ha ha ha, thôi dù dọn đồ đạc đi, ngày kia về kinh, nếu không về hoàng đế tức giận tới ngồi bật dậy mất.

- Nói linh tinh, người ta nghe thấy thì sao. Lục Khinh Doanh đánh trượng phu một cái: - Chuẩn có gì để thu dọn, hiện giờ đi luôn cũng được, cái gì cần bán đã bán, ai muốn đi cũng đã đi.

Cát Thu Yên cẩn thận nói: - Chỉ thương Ngỗi Minh ở lại lẻ loi một mình, phu quân thực sự không định đưa muội ấy theo.

Lục Khinh Doanh đột nhiên nổi cơn tam bành: - Cái đồ ngu xuẩn này, sinh con sinh tới ngu người rồi sao? Ngỗi Minh đã có thai, ngươi còn chưa nhìn ra.

- Hả? Cát Thu Yên thét lên, chỉ Vân Tranh đang chạy đi như thỏ: - Của phu quân sao?

Lục Khinh Doanh nghiến răng ken két: - Không thì của ta chắc, ngươi suốt ngày ở nhà trông nhà kiểu gì vậy hả, để nữ nhân lẳng lơ đó chui vào khi phu quân đang tắm mà không hay biết.

Cát Thu Yên chỉ biết cúi đầu lí nhí: - Muội cho con bú.

Lục Khinh Doanh thấp giọng rít: - Cút đi thu thập đồ, ngày mai lên đường, còn ở lại trong nhà sẽ lại thêm người đấy!

Ngày mùng sáu tháng tư hợp xuất hành, chặt cây.. Vân Tranh phụng chỉ về kinh, chính thức nhậm chức xu mật viện phó sứ, binh bộ thượng thư, thái tử thái bảo cùng thái tử thái phó và thái tử thái sư hợp danh là tam sư.

Tiếng xe ầm ầm, tiếng ngựa hí vang, đại quân chậm rãi đi trên Thục đạo, chỉ vài ngày thôi tóc Phan Lương đã bạc trắng, đám cao tăng bị giam trong xe tù cũng đã mọc tọc lởm chởm, dự đoán khi về tới Đông Kinh, tóc ít nhất phải dài hai tấc.

Gông trên cổ đã bỏ, đám hòa thượng có thể khoanh chân ngồi trong xe, cố sức làm ra vẻ cao tăng, Phan Lương như con thú nhỏ kinh hãi, co quắp trong góc nhìn quanh, đại quân đi tới chỗ không người là hắn hét lớn "cứu tôi với", tiếp đó bị quân tốt đánh đập.

Yên tăng Thổ Phồn, lột da người, những ý nghĩ đó quay cuồng trong đầu.

Sáu bảy ngày không ngủ rồi, chỉ cần có chút gió lay cỏ động là hắn giật mình thức giấc, sau đó la hét ầm ĩ, quân y nói, chưa tới được Đông Kinh là hắn đã điên hoàn toàn.

Khi đại quân tới Đập Đô Giang, Vân Tranh hạ lệnh toàn quân tiến vào Giáp Tử doanh trống không, đợi có thuyền là rời đi ngay.

***