Trí Tuệ Đại Tống

Quyển 12 - Chương 20: Trong nhà có trộm

Thôi Đạt ngồi trong gian nhà gỗ trên lưng chừng núi ngoài Thành Đô, gian nhà này xây không cao cũng không thấp, vừa vặn ở dưới mây mù sơn cốc bay ra, chì cần đưa tay là sờ được.

Đương nhiên cũng có lúc cả gian nhà bị mây bao phủ, nếu không có chút gió đông nam, cả gian nhà sẽ ướt sũng.

Vì thế gian nhà này tuyệt đối không phải xây lên để hưởng thụ, chỉ có những người phạm lỗi mới tới ở, nơi này có tên là Vấn Tâm Cư.

Thôi Đạt từ nơi xây lăng mộ trở về đã được nửa tháng, nửa tháng qua hắn sống ở Vấn Tâm Cư, hắn không phải là nhân vật nằm gai nếm mật giống Việt vương Câu Tiễn, hắn là người thích hưởng thụ, bất kể ăn hay mặc đều là thứ tốt nhất, ngay cả nha hoàn hầu hạ cũng trẻ trung xinh đẹp nhất.

Nay cái giường gỗ sau lưng hắn chỉ có cái chăn tơ mỏng, nếu không phải vì phòng ẩm thấp thì đã đổi thành chăn bông rồi, trên còn đặt một cái gối làm bằng khúc gỗ sần sùi.

Bàn có nửa bát cháo gạo thô, đĩa còn vài miếng rau muối đen xì, Thôi Đạt bình thường không có thịt không ăn, nay đang thong thả ăn từng miếng một, nhìn là biết chẳng hề hợp khẩu vị của hắn, nhưng cũng có thể hắn cũng chẳng đề ý là mình đang cho vào mồm cái gì.

Một tờ giấy viết đầy chữ bị hắn nắm chặt trong tay rất lâu rồi, bị vụ thấm ướt đã nhũn nhão không còn trông ra cái gì nữa, đó là tin hắn vừa nhận được sáng nay, trong đó chỉ có một câu “Lục gia đã đồng ý!”.

Thôi Đạt ăn hết bát cháo, dù có mấy hạt gạo rơi xuống bàn hắn cũng nhặt lên cho vào mồm, bát rau còn vài cọng, hắn lấy tờ giấy quệt một cái rồi ăn.

Hiển nhiên giấy ăn không ngon chút nào, thêm cả thứ rau muối khó ăn kia nữa, có điều Thôi Đạt vẫn nuốt hết vào bụng, nhìn bát đĩa trống trơn, hài lòng gật đầu: - Trên đời này thứ khó nuốt nhất thì ra là lời hứa của mình, lão tử về sau tuyệt đối không thề nữa, không thề nữa.

Sau đó bước ra ngoài, hít sâu một hơi lấy dũng khí, không lấy dũng khí sao được, không biết Vân Tranh sẽ phản ứng ra sao với sự phản bội này, nhưng hắn không còn cách nào khác, quát: - Chuẩn bị xe tới Đậu Sa quan.

….

Triệu Hạo cảm giác lồng ngực mình đang bốc cháy, thậm chí cho rằng mình chỉ cần há miệng là sẽ phun ra lửa, bình nước đeo bên hông, nghe tiếng động thì phải còn nửa bình.

Đất đỏ trên Tiểu Thành Lĩnh đã biến thành bùn máu, trơn tới mức đứng không được, trong núi vang lên tiếng trống dồn dập, người Đại Lý đã lui khỏi Tiểu Thành Lĩnh bỏ lại một đống thi thể và thương binh.

Sức cùng lực kiệt, Triệu Hạo vung đao hai lần mới chém được đứt lá cờ của Đại Lý, sau đó ngồi phịch xuống đất ngắm nhìn chiều tà.

Tịch dương như máu, đó là lời khắc họa đúng nhất về chiến trường, tay run run đưa bình nước lên miệng, chỉ muốn làm một hơi cạn sạch.

Nhìn chiến trường như địa ngục, nước vào bụng biến thành nước mắt, thậm chí Triệu Hạo chẳng hiểu vì sao mình khóc, đơn giản là cảm xúc trong lòng cứ dâng lên vậy thôi.

Hắn là kẻ may mắn, trải qua bằng đấy trận mà chỉ có ít thương tích ngoài da, Triệu Dĩnh luôn chăm chút dung mạo bị người ta chém một dao vào mặt giờ trông như quỷ dữ, Triệu Triết luôn ngông nghênh thì giờ chỉ nhìn đời bằng một con mắt, con mắt đó ngày càng giống sói hoang, trong đêm tối xanh rờn.

Đội dự bị cuối cùng đã xông lên, quân tốt mang đồ bổ xung lớn tiếng hỏi có ai cần bổ xung tạc đạn và tên nỏ hay không, còn có hỏa đầu quân nhét bánh, canh vào tay Triệu Hạo, hắn mới nhớ ra mình đã một ngày một đêm không ăn không ngủ, thậm chí không biết luôn mình đang đánh nhau ở đâu.

Quân tư mã kiểm tra thương vong, Triệu Hạo nghe rất kỹ, không thấy lệnh cho bọn họ lui xuống nghỉ ngơi, vậy là hắn phải nhanh chóng ăn uống bổ xung lực lượng...

- Chỉ còn chưa đầy hai nghìn người nữa thôi, Triệu Phu, chúng ta phải rút lui, không thì toàn quân tan rã mất... Triệu Duyên Niên toàn thân băng bó ngồi trên võng nói với Triệu Phu đã mất một cánh tay:

Triệu Phu như không nghe thấy: - Người Đại Lý vì sao gấp gáp muốn đánh bại chúng ta như thế, trận này tiến công hoàn toàn là dùng mạng lấp vào, không còn phương pháp gì nữa, vì sao chúng vội thế? Ngươi có nghĩ là đại soái đang mở một trận địa khác không, nên chúng muốn nhanh chóng giết chúng ta để quay về đối phó với đại soái?

Triệu Duyên Niên day huyệt thái dương: - Chúng ta nhất định phải đánh trận này sao?

- Nhất định, chỉ cần thắng trận khổ chiến này quân đội hoàng tộc sẽ không ngại bất kỳ cuộc chiến nào nữa, bất kỳ hoàn cảnh nào chúng ta cũng có gan tử chiến, trận này không quan trọng thắng thua mà là lấy gan cho hoàng gia quân.

Triệu Duyên Niên nhíu mày: - Đạo lý thì ta biết nhưng nếu cuối cùng chỉ còn vài người sống sót thì ý nghĩa gì nữa.

- Sao không, nếu còn một người, hoàng gia sẽ thêm một người biết đánh trận, dám đánh trận, hắn sẽ có thiên quân vạn mã, nếu còn mười người sống...

Triệu Duyên Niên cắt lời hắn, ném tờ giấy giọng có chút mất kiểm soát: - Chỉ còn sáu mươi người thôi, trong đó bốn người không rõ qua nổi đêm nay không, ba người què... Ngươi muốn kiên trì kế hoạch này?

Triệu Phu run run xem chiến báo một lúc, cuối cùng dùng giọng điệu gần như cầu xin: - Duyên Niên cho ta một cơ hội nữa thôi, chỉ cần kiên trì chút nữa, quân địch nhất định sẽ bại.

- Nếu như ngay cả Đại Lý cũng không đánh thắng nổi, sau này làm sao đánh với quân Liêu, quân Tây Hạ, quân đội như thế có ý nghĩa gì, Địch soái lấy ít đánh nhiều dễ dàng chiến thắng Đại Lý, Vân soái gửi một lá thư khiến Đại Lý không dám bước chân vào thảo nguyên, vì thế chúng ta phải đánh, đánh ra uy phong của hoàng gia.

Vân Tranh từ giường Cát Thu Yên bò dậy, nhìn bà bầu mặt phơi phới, biết nếu mình mà thành hoàng đế, thế nào cũng là hôn quân tiêu chuẩn.

Biết yêu cầu của Cát Thu Yên là sai, nhưng mà không chịu nổi người ta một khóc hai quấy ba treo cổ, thế là... lần này thương đội về phải cho nàng chọn trước.

Đại lão bà trong nhà ngang ngược bỏ mẹ, dù là cục cứt chó cũng phải cắn trước một miếng mới cho người ta đụng vào, mỗi lần chọn đồ thì luôn chọn những thứ Cát Thu Yên thích, chọn xong ném vào kho không thèm ngó thêm một cái, năm thì mười họa tặng Cát Thu Yên một cái. Quá trình này nàng gọi là -- Quy củ.

Thực ra nếu như nghĩ kỹ hoàng đế khống chế đại thần cũng như thế, dùng đủ loại lợi ích nhử thần tử, khi chơi đùa đủ rồi mới ban cho, sau đó lại lấy món khác làm mồi nhử... Nhìn từ phương diện này, Lục Khinh Doanh rất thích hợp làm hoàng đế.

Lục Khinh Doanh khi triệu kiến các lộ chưởng quầy về cơ bản không khác gì quân vương triệu kiến chư hầu, mang bào phục cáo mệnh ngồi ở chính giữa như bức tượng, đôi mắt phượng chứa đầy sát khí, nhìn ai lâu một chút là người đó toát mồ hôi.

Lúc này người có tư cách ngồi bên cạnh nàng chỉ có Triệu Uyển đại nương tử của Vân Nhị, nhưng Triệu Uyển không có quyền nói, chỉ được nghe. Triệu Uyển thì rõ ràng không để tâm tư ở hội trường, ngó trái ngó phải nhìn Tịch Nhục bế con mình chạy rong, kết quả bị Lục Khinh Doanh lườm một cái liền ngoan ngoãn ngồi ngay ngắn.

Vân Tranh và Cát Thu Yên lén lút đứng sau cửa sổ nhìn trộm một lúc rồi lặng lẽ rời đi, tới bên đống hàng hóa của thương đội, Vân Tranh lắc đầu nhìn tiểu lão bà vừa hưng phấn vừa sợ hãi như đi ăn trộm: - Cho dù ta giúp nàng lấy được mã não nàng thích cũng ích gì, ngươi ta mắng một câu nàng lại chẳng ngoan ngoãn nộp ra.

Cát Thu Yên bận rộn lục lọi rương mã não: - Thiếp biết, nếu không phải vì bụng có đứa nhỏ, nói không chừng bị ăn đòn, nhưng thiếp thích được chàng chiều, cứ lấy cái đã tính sau. Có điều lúc phu nhân nổi giận, chàng phải giúp thiếp.

- Nàng tự cầu phúc đi, ta nói đỡ khác nào đổ dầu vào lửa, hi vọng là phu nhân quá bận quên mất thì nàng mới thoát.

- Không đâu, trong nhà có một cái kim mất cũng không qua được mắt phu nhân.

Cát Thu Yên cuối cùng cũng chọn được viên hồng mã não đẹp đẽ, sau đó hai người lại rón rén trốn đi như trộm.