Trí Tuệ Đại Tống

Quyển 11 - Chương 30: Dã tâm hại chết người

Năm xưa mặc dù Chu Đồng tước đoạn quyền tham gia buôn bán giao dịch giữa Đậu Sa quan và thảo nguyên, nhưng không chặn được mối liên hệ của Lại Bát với thảo nguyên kiến lập nhiều năm. Về sau Lại Bát làm lão trượng nhân của tộc trưởng Hắc Thủy tộc, không mang lại lợi ích gì cho sơn dân và Lại thị, ngược lại liên lụy thêm, đem tài phú bọn họ vất vả tích lũy được ném vào ủng hộ nữ tế tranh bá.

Mười mấy bộ tộc chém giết loạn xạ, căn bản không thể trong thời gian ngắn tìm ra một vị vương cường đại, chiến đấu quá thảm liệt, thù oán chồng chất, cuối cùng ai cũng sợ một tộc nào đó quá mạnh tiêu diệt bộ tộc còn lại, vì thế cứ một tộc mạnh lên, những tộc nhỏ liên kết với nhau công kích, dù có thù oán cũng bỏ qua.

Hắc Thủy bộ từng một thời cường đại, Lại Thập Cửu tận mắt nhìn bảy tám bộ lạc liên hợp tấn công, cái bộ tộc này cơ bản tới mép bờ sinh tử, hắn nhận ra ở nơi này, dễ bị diệt vong nhất, không phải là bộ tộc lớn, mà là bộ tộc nhỏ.

Đây là vũng bùn, ai lún vào là rứt ra nổi, dù là bộ tộc cường đại ở cao nguyên xuống, cũng chỉ có kết quả hao binh tổn tướng ở thảo nguyên Điền Tây, chẳng thu về lợi lộc gì.

Lại Thập Cửu không phải là kẻ phản bội hèn hạ vô sỉ, hắn chỉ không muốn gia tộc Lại thị vì lòng riêng của Lại Bát mà diệt vong, trước kia hắn chẳng thể làm gì, hắn không đủ thế lực ngăn cản Lại Bát, cũng không đủ thông minh, nhưng giờ đây Vân Tranh về rồi, hắn có hi vọng rồi.

Trong trí nhớ của Lại Thập Cửu, lúc còn là sơn dân thiếu thốn trong núi, thiếu niên kia tới mang đến cho bọn họ cuộc sống đầy đủ, mang tới cho bọn họ quyền được đi lại giữa đường lớn, không sợ bị bắt đem nộp quan trên. Rồi thiếu niên đó rời đi, quyền lực rơi vào tay Lại Bát, dã tâm càng ngày càng lớn của Lại Bát đã phá vỡ cân bằng trên thảo nguyên, nếu Lại Bát không xúi bẩy nữ tế thống nhất thảo nguyên đã không có ngày hôm nay.

Vì lợi ích của toàn bộ gia tộc, đành phải hi sinh Lại Bát thôi.

Lão Triệu đưa tay búng con đỉa bám lên áo choàng của mình, dẫm nát, nhổ bãi nước bọt nói: - Nhị gia, rừng cây cách ba mươi dặm có chim bay lên, khoảng trưa mai sẽ tới nơi.

- Hừm, đúng là tới thật rồi, xem ra bọn chúng đã cùng đường. Sao hả Lão Triệu, mọi người ở trong rừng có chịu nổi đến mai không?

Lão Triệu cười ha hả: - Nhị gia quên rồi sao, năm xưa bọn lão hán theo hầu gia đánh Nông Trí Cao, đấy mới là rừng thiêng nước độc, nơi này còn hiền hòa lắm. Nhị gia có chịu nổi không mới đúng.

- Ha ha, ta lớn lên ở rừng núi này mà, ông yên tâm, quan trọng là đừng để kinh động tới các tẩu tẩu của ta, họ tới đây tắm rửa du ngoạn, không phải là hoảng sợ.

Lão Triệu gật đầu đảm bảo.

Hôm nay là ngày Lục Khinh Doanh mời khách, mới từ sáng sớm nha hoàn của Vân gia đã bắt đầu bận rộn, Tịch Nhục chỉ huy bọn họ cho rất nhiều cục bùn vào đống lửa, Nhị thiếu gia mấy ngày qua bắt được nhiều gà hoang, nàng quyết định làm gà nướng, thế nào mọi người cũng thích.

Mời đám nữ nhân tự chải tóc giết một con trâu, ba con dê và một con lợn, tới Thái viên hái ít rau xanh, thế là đủ tổ chức tiệc thịnh soạn rồi.

Yến tiệc phụ nhân không huyên náo như nam nhân, đa phần ghé tai thì thầm với nhau, chỉ Ngỗi Minh lớn tiếng nói cười.

Triệu Uyển đã nghe Vân Nhị kể chuyện của Ngỗi Minh, cô công chúa Tây Hạ này chẳng giống nàng tưởng tượng, có công chúa nào dùng hai tay xé thịt ăn thế kia không, nếu ở hoàng cung sớm bị đánh chết rồi, hi vọng tìm được một người đồng cảm hoàn toàn tan biến.

Mà công chúa thì sao, công chúa tới Vân gia không đáng giá, nàng nhìn ra được Ngỗi Minh chỉ vờ làm ra vẻ tự nhiên thôi, thực chất đang cố gắng lấy lòng đại tẩu của mình, chẳng lẽ muốn được gả vào Vân gia?

Đội ngũ của Lại Bát lặng lẽ đi qua rừng cây, dưới đất là lớp lá thông dầy, thi thoảng Lại Bát dừng chân phân biệt phương hướng, sau đó lại tiến lên như bóng ma, không ai ai hé răng một lời.

Buổi tối dừng chân cắm trại, ngồi quanh đống lửa, mỗi người mang thịt ngựa mình được phân chia ra nướng, đây là số thức ăn cuối cùng của Hắc Thủy bộ.

- Nhớ kỹ, lần này chúng ta tới là bắt đám phụ nhân kia đem đổi lương thực, không kẻ nào được phép họa hại bọn họ, nếu không kẻ kia phát cuồng, giả trẻ cả tộc không ai sống được.

Lại Bát dùng tiếng Thổ Phồn căn dặn lần nữa, mặc dù hắn nói lời này rất nhiều lần, vẫn lo đám người theo mình nhất thời không kiềm được thú tính, vì những phụ nhân đó trắng trẻo mềm mại hơn cả cừu non có sức hấp dẫn trí mạng với nam nhân thảo nguyên.

Lại Thập Cửu vẫn cố gắng khuyên can lần cuối, dùng tiếng Hán nói: - Bát ca, người Thổ Phồn sống hay chết liên quan gì tới chúng ta, đừng xen vào việc của họ nữa, chúng ta về đi, quan phủ sẽ cho sơn dân xuống núi lương thực và hạt giống, còn cho mượn cả trâu cày mà, sao cần liều mạng làm việc này.

- Vì không thể tin bọn chúng được, chúng chỉ lừa chúng ta thôi, nếu không có thực lực cường đại, kiếm được bao nhiêu tiền cũng giống lợn béo chờ giết mổ. Chẳng lẽ ngươi quên Chu Đồng đối phó với chúng ta ra sao, chỉ một câu "xéo lên núi ăn cỏ", thế là tước đoạt thương đạo mà chúng ta dùng mạng khai thác.

- Nhân khẩu chính là thực lực, chỉ cần đợi đám nhỏ trưởng thành, Lại gia rồi sẽ trở nên cường đại, không ai dám ức hiếp chúng ta nữa, chúng ta không thèm thứ của người Tống cho, chúng ta sẽ dùng thực lực của mình cướp lấy, chỉ có thể mới vững bền.

Thấy Lại Bát nói hùng hồn, hoàn toàn không hề có ý quay đầu, Lại Thập Cửu thở dài, cúi đầu ăn thịt ngựa, ý định càng thêm quyết liệt, Lại Bát điên rồi, hắn sẽ kéo cả tộc xuống vực sâu, mình phải tính cho con cái của mình, không ai trách được mình hết.

….

Gió đêm xuyên qua khe núi thổi ù ù qua mặt đất, vầng trăng sáng treo ở trên cao, thái viên dù đã khuya vẫn sáng ánh đèn cùng tiếng cười đùa của nữ tử.

Triệu Uyển giơ chân lên lúc lắc trước mặt Vân Nhị, sáng nay Tịch Nhục dùng phượng tiên hoa và bạch phàn nhuộm ngón chân cho nàng, hiện giờ phải bọc lại để ủ màu.

Vân Nhị cứ nhìn ra ngoài, cho dù nàng lén lút kéo cổ áo, lộ ra nửa chiếc cổ trắng ngần cùng mép yếm lót màu hồng phấn cũng không thu hút được ánh mắt của hắn, Triệu Uyển dỗi rồi.

Cắn răng dùng chiêu cuối cùng, cởi cúc áo cổ, nhưng cúc áo vừa bung ra cũng là lúc Vân Nhị lao vọt qua cửa sổ.

Triệu Uyển chết điếng cúi đầu nhìn bầu ngực của mình, tuy không thể bằng các tẩu tử, nhưng không tệ mạ, vì sao Vân Nhị lại chạy mất?

Bất giác nhớ lại lời đám cung nữ thì thầm với nhau, lại nhớ cảnh thân thiết giữa Vân Nhị và Tô Thức, Tịch Nhục bao nhiêu năm vẫn là xử nữ, lẽ nào? Mặt Triệu Uyển tái nhợt, vội vàng nhìn ra cửa sổ, nàng bấp chấp quy củ Vân gia, đêm nay nàng nhất định phải xác nhận, đây là hạnh phúc cả đời nàng.

Lục Khinh Doanh đi vào, kéo Triệu Uyển lại, cài cúc cổ áo cho nàng: - Có vài tên gian tặc tới, Tiểu Việt sẽ xử lý tốt thôi, muội không cần ra ngoài.

Triệu Uyển ngạc nhiên quên cả xấu hổ: - Ai vậy ạ, không muốn sống nữa sao?

Mới tới Vân gia được vài tháng, nhưng Tần Quốc hiểu một chuyện, Vân gia rất an toàn, thậm chí là cực độ an toàn, nàng được bảo vệ nghiêm ngặt hơn cả ở hoàng cung, tới gây sự với Vân gia là muốn chết.

Lại Bát đã vô cùng cẩn thận, hắn dùng con đường héo lảnh hiểm trở tránh được mấy chốt canh của Vân gia, tới gần nơi đám quý phụ kia trú chân, hắn nghe thấy tiếng nói cười lảnh lót, tưởng chừng chuyện thành tới nơi bất ngờ một người bị trúng bẫy, chân bị treo ngược lên, chưa ai kịp phản ứng thì mỗi mũi thương trúc trong rừng bay ra, xuyên qua bụng.

Tiếp đó hắn nhìn thấy một thiếu niên áo trắng cầm hai đoản mâu xuất hiện, Lại Bát đoán ra ngay, là thằng bé trắng trẻo đáng yêu mà hồi xưa hắn từng cồng kênh trên cổ.

- Ta đợi ngươi rất lâu rồi, sở dĩ chưa dùng loạn tiễn giết ngươi là vì nể tình cảm ngày xưa, cho ngươi một cơ hội giải thích.

HẾT!