Trí Tuệ Đại Tống

Quyển 1 - Chương 12: Mạnh miệng (2)

Thương Cửu bị đám phụ nhân xua đuổi thì thật thà đi ra ngoài lán, Vân Tranh liền kéo hắn ngồi xuống sau cái bàn nát của mình, Thương Cửu là em út của Thương lão, kém tới mấy chục tuổi thành ra chỉ hơn Thương Nhĩ có vài tuổi, chân bị tật, nhưng nhà có mỗi một khuê nữ còn nhỏ nên phải ra công trường, hắn chính là người cho Vân gia bó củi hôm y mới tới trại.

Nơi này tuy ba mặt gió lùa, hay dở gì cũng có một mặt chắn được ít gió lại có bếp ấm, múc cho Thương Cửu bát lớn, chẳng thể nói là ưu đãi, chỉ lớp trứng nổi bên trên nhiều hơn một chút thôi. Thương Cửu uống hơn nửa bát thì no căng bụng, cử động chút là nước trong bụng reo ọc ạch, giống như gia súc mới uống nước xong, không ai cười hắn hết, ai chả giống nhau.

Đám Cẩu Tử mon men tới muốn xin thêm canh trứng bị Vân Tranh đá đít ra ngoài, người già còn chưa có phần, thanh niên trai tráng không có ưu đãi, tất nhiên trừ y ra.

Từ khi tới thế giới này, Vân Tranh phát hiện mình ăn cực khỏe, bát to như cái đầu mà chén liền hai bát.

Hôm nay Lưu đô đầu lại đi thị sát công trường, nhìn thấy lao dịch ai cũng bê bát cơm ú ụ, gật gù hài lòng, lại thấy nồi canh màu mè ngon lành, múc một thìa húp thử, hai mắt sáng rực, vội vàng kiếm một cái bát to, múc đầy canh ngồi xuống, vừa thổi phù phù vừa húp: – Đi một vòng lớn, chỉ chỗ các ngươi mới giống chỗ của con người. Tiểu tử, làm tốt lắm, thế có biết đo đạc đất đai không, biết thì theo ta, một ngày trả 50 đồng.

Đô đầu phải là chức lo truy bắt tội phạm, bảo vệ trị an mới đúng, Vân Tranh chẳng hiểu sao Lưu đô đầu ở đây lại quản nhiều việc thế, chẳng lẽ do thiếu người: – Tiểu tử biết, chẳng những biết còn biết đô đầu đang chuẩn bị đào kênh trên núi, dẫn nước thành trì trên núi ra, giờ là mùa đông, mưa nhỏ còn thế, tới mùa xuân mưa to tha hồ mà náo nhiệt. Nói không chừng công việc chúng ta làm ở đây suốt mùa đông bị nước cuốn ráo.

Lưu đô đầu đặt bát xuống, vỗ đầu Vân Tranh, cười lớn: – Biết ngươi chúa gian, con bà nó, người đọc sách phải thế này mới đúng, mau mau nghĩ cho ta một cách tiết kiệm tiền nhất, đây là việc phát sinh, bên trên không cấp tiền, nếu có cách, ta khao ngươi.

Thời gian qua Vân Tranh ngồi xe trâu đi khắp vùng, thấy rất nhiều biết rất nhiều, tích lũy kiến thức cũng như nhận thức thời đại này, tới giờ mới có cơ hội dùng tới kiến thức mình thu thập được: – Thực ra nước đọng trên núi không cần dẫn đi, phía bắc Đậu Sa quan có mỗi ngọn núi này, thế núi hiểm trở dễ thủ khó công, cùng với Đậu Sa quan tạo thành thế tương trợ nhau, cho nên các vị đại nhân mới xây thành trên đó. Nhưng trên núi thiếu nước, định sẵn là nó không thủ được lâu, nếu tiểu tử là địch, đủ binh lực, vây kín lấy núi, chẳng bao lâu quân trên núi tự đánh mà tan.

Lưu đô đầu dùng ánh mắt dò xét nhìn Vân Tranh: – Không nhìn ra chỗ chúng ta còn có một nhà binh pháp, ngươi nói xem, làm sao giải quyết vấn đề này để Lão Lưu mở rộng kiến thức.

Vân Tranh học thuyết thư tiên sinh vỗ bàn: – Làm hầm trữ nước, nếu đào kênh theo tiến độ hiện tại thì phải làm một tháng, đô đầu nếu tận dụng cao trên núi, ba ngày thôi là dẫn hết nước đi. Khi mưa to nước chảy vào ao, không lo làm hỏng thành trì nữa.

– Nói vớ nói vẩn, đào ao trên núi chẳng bằng đào kênh, tưởng ngươi có cách nào hay, té ra là cách phí tiền. Lưu đô đầu có chút thất vọng:

Vân Tranh đột nhiên dùng đầu húc vào bàn, Lưu đô đầu hết hồn, túm cổ áo y xách lên: – Rồi, rồi, không nghĩ ra thì thôi, không cần lên cơn. Thằng tiểu tử này là bảo bối của lão chó già kia, nó mà làm sao thì phiền hà to chứ đùa đâu.

– Ông trời ơi, Viên Tư người thời Đường còn khắc đá viết rõ ràng trên ngọn núi này có cái ao do đá xanh chất thành, ông ấy còn rửa chân ở đó, sao bao năm qua không ai tận dụng nó.

Lưu đô đầu gãi đầu gãi tai: – Ngươi nói phiến đá khắc bên đường à? Lão tử nhìn nó từ nhỏ tới lớn, vì sao không biết trên đó viết ở đây có ao? …

Vân Tranh lại lần nữa húc đầu vào bàn, Viên Tư lão tiên sinh gọi tên ngọn núi này là Thâm Tú Phong, cái tên rất phong nhã, còn làm một bài thơ tả cảnh, người thời Đường phong lưu lãng mạn, chẳng lẽ cho người dựng tảng đá lớn, viết “ở đây có cái ao”, thì chẳng thà đập đầu vào đá chết quách còn hơn là để lại thứ “văn chương” như vậy.

– Đừng lên cơn nữa, nói chuyện tử tế, nếu đúng là có thứ đó, chúng ta tiếp nhận công việc này, huyện lệnh đại nhân tuy hẹp hòi nhưng thế nào cũng phải cho vài chục quan tiền, dù là công việc phát sinh cũng không cần lão tử bỏ tiền ra, yên tâm có phần của ngươi …

Lưu đô đầu dỗ dành Vân Tranh lên núi tìm cái ao kia, đi theo hướng Vân Tranh chỉ đi về phía nam, thấy con suối nhỏ, lao dịch liền cuốc đất trừ cỏ, cuốc vài cái là gặp phải đá xanh, chẳng mấy chốc đào ra được cái hố to dưới toàn đá, Lưu đô đầu càng kích động thúc giục, còn từ mình đào mấy cái, sau đó nhảy tới trước mặt Vân Tranh thì thầm: – Không được nói cho ai biết, đây là tiền ông trời ban cho chúng ta. Tiểu tử, khá lắm, năm quan, lão tử mua chủ ý này của ngươi, giờ nó là của ta, không được nói cho người ngoài biết, để lão Lưu làm đại gia binh pháp một hồi, ha ha ha …

Vân Tranh hai tay ôm cái cây, trông bộ dạng sắp húc đầu vào đó, Lưu đô đầu sợ hãi hôm lấy: – Vậy 8 quan nhé.

– Lưu đầu, cho tiểu tử học huynh đệ khác gọi ngài như thế, ngài làm thế không phải hại chết tiểu tử sao? Tiểu tử mới 13, đệ đệ 3 tuồi, ngài bảo hai huynh đệ tiểu tử cất 5 quan tiền trong nhà thì còn sống nổi nữa không? 5 quan mua được con trâu khỏe nhất, nơi này thổ phỉ giết người vì số tiền ít hơn có cả đống …

Lưu đô đầu nghe một hồi, hiểu ra: – Giỏi, giỏi lắm, sắc là dao cạo xương, tiền là độc lấy mạng, đạo lý này nhiều người biết, nhưng đối diện với sắc dục tiền tài, mấy ai kìm lòng được. Được, Lão Lưu không hại huynh đệ các ngươi nữa, ngươi thông minh hơn, nói xem ta phải cảm tạ ngươi ra sao?

– Cũng là vì Lưu đầu nên tiểu tử mới tận tâm, nếu là người khác, tiểu tử vờ không biết gì cho rảnh, đây là tiểu tử cảm tạ ngài miễn cho tiểu tử lao dịch trước kia. Vân Tranh đưa tay ra để mưa liên miên ướt tay mình: – Một tháng qua liên tục dầm mưa, đã có mười sáu người, đều cường tráng hơn tiểu tử không cầm cự nổi mà ngã xuống, tiểu tử có gì bất trắc, ấu đệ cũng không sống nổi. Mặc dù với Lưu đầu mà nói chỉ là chuyện thuận tay thôi, nhưng với tiểu tử đó là hai mạng người.

– Nói thật với ngài, tiểu tử quý cái mạng này lắm, sau này còn phải thi đồng sinh, thi tú tài, nếu tổ tiên tích đức, còn muốn được xướng tên ở Đông Hoa môn. Gia sư là ẩn sĩ, tiểu tử tuy chỉ học được một số tạp học, nhưng đều là học vấn cao thâm, thi cử không thành vấn đề, nếu như Lưu đầu có thể giúp tiểu tử tìm được năm người đảm bảo, tiểu tử cảm kích vô cùng.

Thi đồng tử hay còn gọi là thi đồng, không phải là kỳ thi dành cho trẻ con, mà là kỳ thi thấp nhất trong hệ thống khoa cử, dù già hay trẻ, tóc đen hay tóc trắng, có đủ điều kiện là được tham dự kỳ thi, nó là ký thi kiểm tra tư cách tham gia khoa cử, chính là thi huyện. Nhưng muốn tham gia dự thi cần có năm người cùng thi đảm bảo lẫn nhau, đồng thời có tú tài ở huyện tiến cử. Người trải qua kỳ thi này, đều gọi là đồng sinh, chưa có công danh, vẫn chưa thực sự được coi là người đọc sách, người đọc sách thực sự gọi đây là “đồng tử nghiệp”.

Với tộc trưởng mà nói, biết chữ nghĩa nhiều một chút đã là người đọc sách rồi, ông hoàn toàn không biết tham gia khoa cử điều kiện ngặt nghèo, nên Vân Tranh phải tự lo lấy thân.

Lưu đô đầu trợn mắt sắp toét ra rồi, lắp ba lắp bắp: – Ngươi, muốn, xướng tên ở Đông Hoa môn?

Vân Tranh ngạo nghễ gật đầu: – Có gì mà không được, gia sư nói thi cử thời này là trò đùa, vài bài văn quyết định phúc họa cả đời, mấy câu thơ giúp người ta đường mây rộng bước, quá mức cẩu thả, tiểu tử muốn đi xác thực xem ân sư nói đúng không? Thi huyện vào tháng hai, thi phủ vào tháng năm, thi viện vào tháng tám, tiểu tử muốn trong vòng một năm này lấy được tú tài, mong Lưu đầu giúp đỡ, Vân Tranh sẽ không quên ơn.

Lưu đô đầu mắt lồi ra tới mức không lồi ra thêm được nữa, cho nên hắn há mồm, nước mưa chảy cả vào mồm cũng không biết.

Trời ơi là trời, nơi này có một thằng điên nói trong vòng một năm vượt tam quan, từ bạch đinh trở thành quan gia, thằng điên này nói gì thế? Xướng tên ở Đông Hoa môn đều là sao Văn Khúc giáng phàm, y dám nói đại lễ chọn hiền tài là trò đùa, ông trời ơi, tri huyện đại nhân chỉ là cử nhân thôi, vậy mà gặp thống chế Đậu Sa quan cũng chỉ cần chắp tay thôi đấy. Ông trời ơi, ông của ông trời ơi, chẳng lẽ một ngôi sao Văn Khúc không cẩn thận rơi xuống Đậu Sa quan chúng ta rồi?

Lưu đô đầu chạy rồi, chẳng để lại lời nào đã chạy mất, thi thoảng ngoái đầu nhìn Vân Tranh kinh sợ, vấp ngã dúi dụi bò dậy chạy tiếp.

***