Vấn đề cai thuốc lá đã có từ lâu, lâu đến mức khiến Dư Tuyển nhớ lại lần đầu tiên Tư Mậu Nam phát hiện cậu hút thuốc.

Hôm ấy, Dư Tuyển lên lớp đúng giờ như thường ngày, chẳng qua tiết 3 là tiết toán cậu không thích nhất, vì vậy trong lúc nghỉ giữa giờ, cậu cầm theo thuốc lá và bật lửa tới góc Đông Bắc canteen. Ở lớp học, xếp hạng thành tích của cậu thật ra rất thấp, khoa học tự nhiên vẫn luôn là gánh nặng, không có chút hứng thú nào với môn toán, vừa tới tiết đã mệt rã rời, không hút một điếu thuốc để nâng cao tinh thần thì không thể duy trì thiết lập tính cách “Đam mê học tập” hơn một năm qua. Trong lớp không ai biết cậu có thể hút thuốc.

Bên cạnh canteen có một rừng cây nhỏ. Buổi tối, rất nhiều cặp tình nhân trốn tới đây nói chuyện yêu đương, trong sáng chút thì hôn hôn, cũng có khi làm vài chuyện người lớn. Có lần Dư Tuyển hút thuốc ở đây gặp phải một đôi, thuốc chưa tắt hết cậu đã quay đầu chạy.

Khoảng thời gian này không có một ai.

Dư Tuyển dựa lưng vào thân cây lớn, đốt lửa, bắt đầu hút thuốc nhả khói. Đối mặt với sách vở bài tập mỗi ngày, vất vả lắm mới có thời gian hít thở không khí, hưởng thụ tự do, cậu nhắm mắt hít sâu hai lần.

Thời điểm mở mắt ra, thiếu chút nữa đã bị dọa chết!

“Khụ khụ khụ, đệt!”

Tư Mậu Nam đã đứng trước mặt cậu, cách không tới hai mét, ngón tay vân vê cằm đánh giá cậu, không rõ đang nghĩ gì.

“Không ngờ tới nhỉ, bạn học Dư Tuyển lại có thể lén chạy tới đây hút thuốc. Là anh coi thường cậu rồi.”

“Cái này… không mượn anh xen vào.” Dư Tuyển bị anh nhìn chằm chằm ngón tay khẽ run, luôn có cảm giác một giây sau Tư Mậu Nam sẽ cho cậu một đấm.

Đương nhiên Tư Mậu Nam không đánh cậu, chỉ trêu chọc chút thôi.

“Tại sao anh lại không được xen vào? Cậu có muốn anh dạy thêm cho cậu nữa không đây?” Tư Mậu Nam không nghĩ tới, nhìn Dư Tuyển ngoan ngoan chăm học, hiện tại hung hăng như vậy. Hơn nữa, cậu còn hút thuốc, anh chưa từng nghĩ cậu sẽ làm điều này.

“Lần trước anh kéo tôi đi chơi, đến khuya lại đi ăn, căn bản không có thời gian học thêm”

Tư Mậu Nam tự biết mình đuối lý: “Cuối tuần này dạy cậu học thêm, chỉ cần cậu không hút thuốc nữa.”

“Làm như anh không hút thuốc vậy.”

“Nếu như anh không hút, cậu cũng sẽ không hút đúng chứ?”

“Đương nhiên.” Vì bảo vệ mặt mũi, muốn không thể cũng phải có thể.

Sau đó, có một lần cậu trốn tới đây hút thuốc, bị Tư Mậu Nam tóm được. Cả hai nhìn thấy một đôi tình nhân đang làm chuyện mờ ám, đột nhiên cảm thấy gượng gạo lúng túng khó tả. Tất nhiên, sau vài lần, hai người không còn lúng túng nữa.

___________

Cảnh quay dưới mưa của Tư Mậu Nam đã hoàn thành, vẫn chưa bị đạo diễn gọi đến. Dư Tuyển hỏi trợ lý của đạo diễn mới biết, cảnh quay của nữ chính và nam phụ không thuận lợi, có thể kịch bản tiếp theo sẽ kéo dài tới chiều, tiến độ ngày hôm nay không hoàn thành kịp.

Dư Tuyển không quan tâm đến điều này, chỉ cần không ảnh hưởng tới lịch trình của Tư Mậu Nam là được. So với bọn họ, đạo diễn còn gấp gáp hơn, chú trọng tiến độ nhiều hơn, dù sao mỗi ngày trì hoãn là một ngày tốn kém.

Cảnh quay vốn diễn ra vào buổi sáng đã bị thay đổi, Dư Tuyển cần cẩn thận chuẩn bị bữa trưa cho Tư Mậu Nam.

Trong đoàn phim có một số diễn viên muốn nói chuyện với Tư Mậu Nam, tuy vậy, từ sau khi uống nước canh gừng xong, anh vẫn luôn ngủ trong xe.

Hôm nay bọn họ dùng một chiếc xe bảo mẫu khác, Dư Tuyển dùng điện thoại di động tìm một nhà hàng có tiếng tăm ở gần đây.

Hiện tại bọn họ đang đóng phim ở ngoại thành, không thể tự mình nấu cơm.

Mạch Bạch đã nói với cậu, dạ dày của Tư Mậu Nam không tốt, nghĩ lại mấy hôm nay đồ bọn họ ăn quả thực nhiều dầu mỡ nhiều muối. Chờ qua vài hôm, địa điểm đóng phim cố định sẽ nghĩ biện pháp khác vậy. Hiện tại, trước tiên tìm cho Tư Mậu Nam ít đồ ăn thanh đạm.

Hôm nay Dư Tuyển chọn một nhà hàng tương đối nhẹ nhàng, đồ ăn chủ yếu dùng phương pháp hấp, cậu lựa chọn những món ăn bổ dưỡng.

Chọn nhà hàng xong, Dư Tuyển còn tới cửa hàng hoa quả bên cạnh mua chút đồ, rửa sạch rồi mới đem đi.

Tư Mậu Nam uống xong canh gừng, quay về xe chơi điện thoại một lát liền ngủ thiếp đi, lúc thức ăn đến anh còn chưa tỉnh dậy.

Dư Tuyển không đành lòng đánh thức anh, nhưng so với việc để Trương Nhất gọi anh dậy, cậu càng muốn chính mình làm.

Khát vọng chiếm hữu này không vì thời gian xa cách mà mất đi, chỉ cần cậu vẫn còn thích Tư Mậu Nam, nó lại xuất hiện.

Xe bảo mẫu rất rộng rãi, bàn ăn, ghế mát xa, máy điều hòa, ti vi đều bố trí đầy đủ. Tư Mậu Nam đã ngủ say, trên người có một tấm chăm mỏng, là thứ Dư Tuyển đắp lên cho anh, chỉnh nhiệt độ điều hòa thích hợp.

Thời tiết này có mưa không phải chuyện tốt đẹp gì.

Tư Mậu Nam nghiêng người ngủ, mặt hướng ra ngoài, tay phải kê dưới gối, tay trái đặt ngang trên thảm, hai chân đan vào nhau, tư thế nhìn còn có chút đáng thương. So với thiếu niên nhiệt huyết tùy ý năm đó, ít đi phần bá đạo, nhiều hơn phần thành thục, bớt phóng túng không ít.

Là một Tư Mậu Nam vừa quen thuộc vừa lạ lẫm.

Thật muốn biết những năm qua anh đã trải qua những chuyện gì.

Cậu biết anh làm diễn viên, nhưng không biết thời gian đóng phim diễn ra như thế nào. Trời mưa xuân có khiến anh bị ốm không? Cái nóng mùa hạ có làm cho da anh ửng đỏ nữa không? Mùa thu có còn dị ứng tơ liễu rủ? Mùa đông có hay không bị tổn thương do rét cóng đầu ngón tay?

Dư Tuyển muốn biết hết thảy, nhưng lại không dám hỏi, sợ khi biết rồi sẽ lại đau lòng.

Không rõ Tư Mậu Nam ngủ mơ thấy gì, nhíu mày, sau đó mở mắt ra nhìn thấy Dư Tuyển ngồi trước mặt, sửng sốt nửa ngày mới phản ứng kịp.

Dư Tuyển nhẹ giọng: “Ăn cơm trưa. Anh muốn ăn trên xe hay ra ngoài ăn?”

Tư Mậu Nam khôi phục trạng thái bình thường, chậm rãi xoay người: “Trên xe đi, không muốn ra ngoài.”

Ở bên ngoài rất nhiều người trong đoàn phim, đi qua đi lại, không chỉ bị vây xem, có người còn muốn tiến tới nói vài chuyện không thú vị, anh không thích như vậy.

Tư Mậu Nam không muốn, Dư Tuyển càng không thích hơn. Cậu sẽ phải cùng người ta trò chuyện, đeo lên tấm mặt nạ hòa đồng, cười rất mệt, ở trên xe là lựa chọn tốt nhất.

Trong khi Dư Tuyển gọi Tư Mậu Nam dậy, hai người bảo vệ đã giải quyết xong bữa trưa.

Dư Tuyển đem thức ăn tới, không có ý định tách ra dùng bữa riêng.

Tư Mậu Nam nhìn Dư Tuyển mở hộp đồ ăn, lấy ra những món ăn thanh đạm, trên tay đã có đôi đũa từ bao giờ.

Ăn cơm hộp cùng đoàn phim đã thành thói quen, đột nhiên được chăm chút cẩn thận, vừa bất ngờ lại vừa cao hứng.

“Anh ăn thử trước xem có ngon không? Nếu được thì từ ngày mai đặt đồ ăn ở đây.”

Tư Mậu Nam nếm thử cải xanh xào: “Được đó, rất giòn, ngày mai tiếp tục ăn trưa ở nhà hàng này đi.” Nói xong lại gắp một viên thuốc Bắc, tâm tình tốt thì ăn gì cũng ngon.

Dư Tuyển ăn mỗi thứ một ít, có thể nhận ra cậu không đặc biệt yêu thích đồ ăn thanh đạm. Tư Mậu Nam có tinh thần hơn nhiều, không nhịn được nói cậu: “Đừng ngày nào cũng kén ăn như vậy.”

“Biết rồi, ông già, quản nhiều thật đấy.” Dư Tuyển buột miệng, nói xong mới nhận ra điểm không đúng.

“Ừ, tôi là ông già, lần nào quan tâm em, em cũng nói tôi già.” Tư Mậu Nam nói, “Hiện tại tôi còn là ông chủ của em, đương nhiên cần phải quản em rồi.”

“Ngụy biện”

“Thật đó, uống bát canh này đi.”

“Đây là đồ tôi mua cho anh, anh đừng có không muốn uống lại để tôi uống hộ.”

“Đặc biệt chọn cho tôi à?”

“Không thế thì sao?”

“Được, vậy tôi uống, lần tới nhớ mua hai phần, sao lại không có của em?”

“Vì hôm nay tôi muốn uống coca.”

“Coca giết chết t*ng trùng.”

“Muốn giết thì cứ giết đi, không sao cả, coi như tôi hi sinh vì dân số đất nước.”

“Cũng đúng, chúng ta vẫn có suy nghĩ giống nhau.”

“Anh chắc chứ?”

“Có phải em hiểu lầm gì tôi không?”

“Không hiểu lầm.”

“Không phải em lại đi tin tưởng mớ tin rác scandal trên mạng đó chứ?”

“…Không phải.”

Tư Mậu Nam nghiêm túc đặt đũa xuống, nhìn thẳng vào Dư Tuyển đang ngồi phía đối diện: “Em đã xem những scandal đó rồi, ngày hôm nay tôi với em nói chuyện cho rõ.”

Dư Tuyển bị anh nhìn chằm chằm, nuốt miếng cơm cũng khó khăn: “Anh ăn xong rồi hẵng nói.”

“Không được, chưa nói rõ ràng tôi không ăn nổi.”

Dư Tuyển đành đặt đũa xuống: “Được, anh nói, tôi rửa tai lắng nghe đây.”

Tư Mậu Nam vừa định mở miệng, điện thoại di động trên ghế bất chợt đổ chuông. Điện thoại ở gần Dư Tuyển, cậu sững lại một chút rồi đưa cho Tư Mậu Nam, vô tình đã nhìn thấy tên người gọi mất rồi.

Đường Thanh Thanh.

Vị hôn thê.

Ý cười vừa xuất hiện trên khóe môi Dư Tuyển từ từ biến mất.

Tư Mậu Nam trực tiếp tắt điện thoại, một giây sau đối phương không chịu bỏ cuộc tiếp tục gọi tới.

“Tôi no rồi, anh ăn tiếp đi.”

Thật sự chỉ là scandal thôi sao? Có lẽ chỉ mình cậu cảm thấy khó chịu.

Sau khi xuống xe, Dư Tuyển sờ túi áo, chỉ có bật lửa, không còn thuốc, liền chạy đi tìm Trương Nhất xin một điếu.

Trương Nhất là một người đàn ông mặt chữ điền, vóc người cao lớn, mặc chiếc áo màu đen như đại ca giang hồ, trông như tùy thời đều có thể lao vào đánh nhau một trận. Tuy vậy, người này lại rất tinh tế.

“Tâm trạng không tốt à?”

“Bình thường, ngày nào tôi cũng như vậy.”

Trương Nhất nở nụ cười: “Cậu và ông chủ quen biết từ trước phải không?”

“Rất rõ ràng sao?”

“Đương nhiên, nếu mới quen sẽ không thân mật như vậy.”

Dư Tuyển có chút bất ngờ, Trương Nhất dùng từ “thân mật” để hình dung mối quan hệ giữa cậu và Tư Mậu Nam.

“So với mọi người chỉ quen hơn một chút.”

“Cũng không phải, tôi làm việc với ông chủ một thời gian dài, chưa từng thấy anh ấy ôn hòa với trợ lý nào như cậu. Cậu không giống chúng tôi.”

Dư Tuyển lặng lẽ nhìn chiếc xe bảo mẫu sang trọng phía xa.

Cậu chuyển đề tài, không muốn tiếp tục nói về Tư Mậu Nam, tâm trạng thay đổi thất thường khó có thể lí giải.

Ai, khó chịu.

Khó chịu liền hút thuốc.

Hút thuốc liền khó cai.

Đây là một vòng khép kín.

Cậu cho rằng, vòng tuần hoàn này có lẽ không thể bị phá vỡ.

Vừa nghĩ tới đây, cậu nhìn thấy Tư Mậu Nam cầm điện thoại di động xuống xe. Thấy điếu thuốc trong miệng Dư Tuyển, anh quay sang Trương Nhất, Vương Cường nói: “Từ giờ hai người đừng cho cậu ta thuốc lá. Ai làm trái sẽ bị trừ lương.”

Trương Nhất, Vương Cường vô tội ăn mắng.

Sau đó, bọn họ thấy sếp lớn nghiêm mặt, nhanh chóng dập tắt điếu thuốc của Dư Tuyển, ném vào thùng rác.

Dư Tuyển muốn chửi thề, nhưng lại nhìn thấy bộ dáng tức giận quen thuộc của đại ca trường học năm đó trên người Tư Mậu Nam.

Một giây sau, Dư Tuyển bị túm trở về xe.

Người nọ dùng sức đóng sầm cửa xe lại. Cánh cửa ngăn cách hai thế giới, một bên mọi người đi lại đông đúc nhộn nhịp, bên còn lại chỉ có hai người bọn họ đơn độc.

Bốn mắt nhìn nhau, bọn họ thấy trong mắt đối phương ẩn chứa sự tức giận.

Tư Mậu Nam rất bất đắc dĩ, nhưng điều này không ảnh hưởng đến việc anh muốn làm.

Anh nắm chặt vai Dư Tuyển, mạnh mẽ hôn cậu.

Rất muốn cắn xuống, nhưng lại không nỡ.