Vậy là tôi và Triệu Tinh lại ngủ với nhau.

Triệu Tinh nhìn có vẻ rất thỏa mãn, còn với tôi mà nói thì, nó cũng bình thường thôi.

Hai mươi phút đầu còn có chút mới mẻ, nhưng mà 40 phút sau thì cũng chỉ đơn thuần là trả bài mà thôi. 

Sau khi tắm xong, tôi nằm trong chăn ôm lấy Triệu Tinh. Dù không buồn ngủ chút nào nhưng tôi vẫn nhắm mắt lại, thầm đếm số trong lòng.

56, 57, 58, 59……

“Thôi Minh Lãng.” Quả nhiên nghe thấy Triệu Tinh kêu tên tôi.

“Làm sao?” Tôi không mở mắt, nhưng siết tay ôm hắn chặt hơn.

“Mẹ nó chứ cái việc giường chiếu của cậu ấy, sao cứ như kiểu cậu đi hỗ trợ xóa đói giảm nghèo vậy.”

Cái cách hắn dùng từ sống động quá, khiến tôi suýt thì phụt cười thành tiếng. Nhưng lời này của đồng chí Triệu Tinh Tinh rõ ràng là muốn tôi an ủi hắn một chút, vậy nên tôi không thể cười.

“So sánh kiểu gì vậy,” tôi vùi mặt vào ngực hắn, “Đừng đi nghĩ lung tung nữa.”

Bàn tay to lớn của hắn xoa xoa lưng tôi, tôi cũng không gạt ra. Hắn nói: “Đôi khi tôi chỉ muốn thời gian 40 năm trôi qua thật nhanh, lúc đó chúng ta có muốn lăn cũng lăn không nổi nữa rồi, thế cũng coi như là bạch đầu giai lão rồi.”

“Cậu cũng chỉ to mồm thế thôi,” Tôi thừa hiểu tính của cái tên Triệu Tinh này, “Chẳng phải cậu sợ bản thân mình già đi cơ thể suy nhược sao? Nếu giờ thật sự nhanh biến thành một lão già, chắc chắn cậu sẽ không chấp nhận.” 

Triệu Tinh cũng không phản bác lời vạch trần của tôi. Hắn im lặng trong chốc lát rồi lại nói: “Ngày mai rảnh chứ? Chúng ta đi làm thủ tục ly hôn.”

Tôi cũng không hỏi hắn chuyện của “Minh Lãng Tinh” nữa. Ngay từ đầu, cái việc công ty niêm yết cũng chỉ là cái cớ Triệu Tinh bày ra để khỏi phải ly hôn, mà giờ hắn đồng ý ly hôn rồi, nên “Minh Lãng Tinh” cũng chẳng còn là vấn đề nữa. 

“Có. Đi sáng hay chiều?” Giọng điệu của tôi vô cùng bình tĩnh, thậm chí cảm xúc còn không có chút dao động.

Tôi biết sớm muộn gì Triệu Tinh cũng sẽ đồng ý ly hôn. Bao nhiêu năm nay, bất kể là việc gì, chỉ cần tôi muốn thì Triệu Tinh đều đáp ứng. Hắn vẫn luôn chiều chuộng tôi như vậy.

Triệu Tinh kéo mặt tôi vào lồ.ng ngực hắn, hẳn là hắn không muốn tôi nhìn thấy vẻ mặt của hắn lúc này. Nhưng từ lồ.ng ngực phập phồng và chất giọng khàn khàn của hắn, tôi vẫn có thể nhận ra chút gì đấy.

Hắn nói: “Vậy sáng mai chúng ta đi. Sau khi hoàn tất thủ tục, tôi sẽ ra nước ngoài tầm ba tháng.”

Tôi “Ừ” một tiếng, lại hỏi: “Cậu có điều kiện gì muốn tôi thực hiện không?”

“Đây là muốn vừa đấm vừa xoa đấy à?” Giọng của Triệu Tinh hơi run lên. Hắn ôm tôi thật chặt. Tôi có hơi đau nhưng cũng không định đẩy hắn ra.

“Không phải thế. Tôi chỉ là không muốn cậu quá khổ sở đau lòng thôi.”

Triệu Tinh sao có thể không đau lòng cho được. Đến cái loại người cứng rắn như tôi vào giờ phút này còn thấy có chút đau lòng mà. 

“Vậy thì từ giờ về sau cậu đừng cưới thêm bất cứ người nào khác nữa.” Triệu Tinh nói rất nhanh, như đã nghĩ sẵn điều kiện trong đầu vậy.

“Được.” Tôi đồng ý không chút do dự.

“Vậy sau này nếu có thời gian cậu có thể đến gặp tôi nhiều hơn.”

“Được.”

“Vậy sau này cậu cũng đừng yêu ai cả.”

“…… Cái này thì không được,” Tuy rằng cảm xúc có chút dao động, nhưng cũng không thể đồng nghĩa với việc đưa ra những quyết định mất não được, “Tình cảm là chuyện không thể khống chế được. Sau này tôi có thể sẽ thích người khác, mong cậu thông cảm.”

“Thôi Minh Lãng, đồ lưu manh.” Rõ ràng là Triệu Tinh đang mắng tôi, nhưng mà giọng điệu lại nhẹ nhàng như đang tán tỉnh vậy. Tôi biết hắn cũng không nỡ mắng tôi.

“Ừ, tôi đúng là rất xấu xa.” Về điểm này thì tôi có thể thoải mái thừa nhận, nói xong còn cắn một ngụm lên bầu ngực mềm mại của hắn, “Còn yêu cầu nào khác nữa không?”

“Hết rồi.” Triệu Tinh thở dài.

“Thế thì đến lượt tôi.” Tôi muốn ngẩng đầu lên, chỉ cần phản kháng một chút Triệu Tinh đã nới lỏng bàn tay đang ép chặt cái gáy của tôi ra.

“Triệu Tinh, về sau cậu cũng không được kết hôn với người khác.” Tôi nhìn thẳng vào mắt Triệu Tinh, nói một cách vô cùng nghiêm túc.

“…. Đm,” Triệu Tinh chửi một tiếng, “Cậu còn không muốn tôi được hạnh phúc nữa hả.”

“Cậu không cho tôi kết hôn, tôi cũng không cho cậu kết hôn, không phải là rất công bằng hay sao?”

“Được rồi, tôi đồng ý.”

“Cậu không được để người khác đè cậu.”

“Được.”

“Nếu cậu muốn lăn giường, có thể tới tìm tôi.”

Tôi nói câu này một cách rất nhẹ nhàng, nhưng Triệu Tinh lại tức đến mức muốn giết tôi. Ngón tay hắn ấn trên cổ tôi, nhưng hắn sợ dùng sức sẽ dọa tôi sợ, vậy nên cũng không dám làm gì.

Tôi khẽ cười nhắc lại một lần nữa: “Nếu cậu muốn lăn giường, có thể tới tìm tôi.”

Triệu Tinh buông cổ tôi ra, hắn nói: “Thôi Minh Lãng, tôi không phải con chó cậu nuôi.”

Tôi muốn hỏi hắn ‘Vậy nếu tôi với cậu không ly hôn, thì cậu có nguyện làm con chó của tôi không?’. Nhưng tôi vốn đã biết câu trả lời cho vấn đề này. Vậy nên vì để không làm nhục hắn, cũng vì để không gây thêm rắc rối cho bản thân, tất nhiên tôi sẽ không hỏi thẳng.

Tôi chỉ cúi đầu, duỗi tay sờ sờ cơ bụng của Triệu Tinh, dùng chất giọng cực dịu dàng nói: “Có đôi khi, tôi  lại muốn ôm cậu ngủ như thế này.”

“Vậy tại sao cậu không ôm tôi cả đời.” Triệu Tinh nói xong những lời này thì đưa tay lên bưng kín nửa trên khuôn mặt mình, cơ thể hắn khẽ run. Tôi biết, bản thân đã đẩy hắn đến bờ vực của sự sụp đổ.

Tay tôi trượt xuống theo đường cơ bụng của hắn, rất dễ dàng nâng một chân hắn lên. Tôi nói: “Đừng khóc nữa.”

“Tôi có khóc đâu.” Hắn vẫn thuận theo hành động của tôi, dù cho đã khổ sở đến mức muốn đẩy tôi ra rồi.

“Người cũng đã hơn ba mươi rồi còn khóc lóc cái gì nữa, ấu trĩ thật đấy.”

“……”

Triệu Tinh không nói gì, tôi xích lại gần hôn hắn, hắn cũng không từ chối.

Tôi vừa hôn vừa dùng tay thỏa mãn hắn, còn hắn thì không nặng không nhẹ mắng tôi, lại vẫn quấn lấy tôi thật chặt. 

—— Đó là đêm cuối cùng trước khi chúng tôi ly hôn. 

Sáng sớm hôm sau, tài xế của Triệu Tinh lái một chiếc ô tô bảy chỗ đến đón chúng tôi. Trên xe có tài xế, thư ký của Triệu Tinh, ngoài ra còn có hai vị luật sư của tôi và hắn. Trên mặt họ đều là sự ngạc nhiên không thể che giấu —— Chắc là đêm qua đột nhiên nửa đêm nhận được tin nhắn của Triệu Tinh, nên giờ vẫn còn chưa hoàn toàn tiêu hóa được tin chúng tôi sẽ ly hôn. 

Triệu Tinh mở cửa xe cho tôi. Trên đường đi, chúng tôi vẫn không ngừng thì thầm nói chuyện với nhau. Tôi thong dong, Triệu Tinh còn thong dong hơn cả tôi. Xe chạy đến cổng Cục Dân Chính, Triệu Tinh xuống xe, vươn tay về phía tôi. Tôi nhìn hắn ba giây, sau đó nắm lấy tay hắn. 

—— Trông chúng tôi chẳng có vẻ gì là đi ly hôn, ngược lại lại giống như là đi đăng ký kết hôn.