Mễ Bối đỡ lấy Giang mẫu đi ra ngoài, ra đến gian phòng, hắn quay đầu lại nhìn tiểu thư đang mặc quần áo của thiếu gia một cái.

Nói thật, hắn thực bội phục trái tim hiếu thuận cùng dũng khí của tiểu thư, nhưng trong nội tâm không khỏi vì nàng kêu oan.

Tiểu thư vừa đẹp người vừa đẹp nết, hàng xóm láng giềng người người khen ngợi, có người đến nhà cầu hôn, lão phu nhân liền khước từ bảo chờ thiếu gia kim bảng đề danh rồi nói sau, như thế cứ kéo dài tới năm mười bảy, mười tám, lần này lão phu nhân càng quá mức, cưỡng ép tiểu thư nữ giả nam trang đảm đương chức tri huyện, cho dù có thể bình an giả mạo vài năm, chờ thời điểm về quê tiểu thư cũng không biết mấy tuổi, chỉ sợ cũng tìm không thấy gia đình nền nếp mà gả cho.

Còn xuất hiện cái tên dây dưa không rõ Mộ Thiên Tú, Mễ Bối liền đau đầu, khẩn cầu trời cao phù hộ, ngàn vạn không gặp phải chuyện không may.

☆☆☆☆☆☆☆☆☆

Nha đầu vừa mới đến, là tiểu nha đầu mười bốn tuổi ở nông thôn, tên gọi A Liễu.

Sau khi bái kiến Huyện thái gia, lão phu nhân, Mễ Bối mang theo A Liễu đến phòng bếp phía sau, chỉ bảo nàng thói quen cùng quy củ trong nhà.

"Tiểu Mễ, đón lấy"

Nghe thấy tiếng gọi, Mễ Bối vội vàng xoay người lại, chỉ thấy một cái bao bố lớn bay tới, hắn vội vàng tiếp được, quay đầu lại nhìn, Mộ Thiên Tú cười cười đứng bên cạnh cửa phòng bếp, thần kinh toàn thân hắn không tự chủ được căng cứng.

"Thị Lang đại nhân, đây là cái gì?"

" Sâm dã sơn ở quan ngoại, lộc nhung gì đó, nghe nói những thứ này rất bổ dưỡng, lấy cho đại nhân nhà các ngươi ăn đi."

Những vật này cũng không phải là gia đình thường có thể ăn chính là bảo bối nha, trên đời này nào có người cầm thuốc bổ xa hoa quý giá như thế cho cừu gia bổ trung ích khí, Mễ Bối đột nhiên cảm thấy sợ hãi.

"Ngươi...... sẽ...... sẽ không phải...... nghĩ...... nghĩ độc chết tiểu...... thiếu gia nhà ta a?"

Hắn sửng sốt một chút, lập tức cất tiếng cười to, "Buồn cười, thật là buồn cười, phản ứng chủ tớ nhà các ngươi sao đều buồn cười như vậy."

Mễ Bối mặt đỏ lên, "Bằng không ngươi sao có lòng tốt như thế?"

"Đúng rồi! Ta sao lại tốt như thế được?" Hắn đi qua, cười nhẹ gõ lên đầu tiểu thư đồng một cái, "Còn không phải bởi vì đại nhân nhà các ngươi thật sự gầy đén kỳ cục, nếu khi hắn theo ta đấu chống đỡ không nổi ngã xuống đất, như vậy rất khó chơi đùa a."

Chơi?! Mễ Bối thực không hiểu nổi hắn rốt cuộc đang nói cái gì.

"Đúng rồi, thời điểm các ngươi về quê tế tổ, có phát sinh cái sự tình gì sao? Ta thực cảm thấy hắn trở nên là lạ."

Mễ Bối hít vào một hơi. Người này trực giác thật là nhạy cảm, giống nhau như đúc cũng nhìn ra được có chỗ không giống, thật lợi hại! Bất quá bây giờ không phải lúc bội phục địch nhân, vội vàng đưa ra lời kịch mà một nhà ba ngày đã sớm nghĩ tốt.

"Không có việc gì, chỉ là thiếu gia bệnh nặng một hồi, cho nên muộn như thế mới đến nhậm chức."

Hắn trầm ngâm một chút, nghe nói người bệnh nặng một hồi sau khi khỏi sẽ có chút ít thay đổi, cái này khó trách."Vậy càng hẳn là cần phải hảo hảo bồi bổ thân thể,đồ đạc giao cho ngươi rồi, còn lại tự ngươi lo liệu nhé."

"Không được, ta không thể tùy tiện nhận đồ của ngươi."

Mễ Bối mang bao vải nhét trở về, Mộ Thiên Tú khuỷu tay vừa nhấc, nâng bao vải lên, bao vải đằng không bay lên, trên không trung vẽ ra một đường vòng cung xinh đẹp, chuẩn xác rơi vào trên bàn phòng bếp. A liễu vẻ mặt khờ dại vỗ tay khen hay, Mộ Thiên Tú khẽ khom người, rồi mới tiêu sái xoay người, thảnh thơi hướng về tiền sảnh.

A Liễu tò mò mở bao vải ra, bên trong tất cả đều là đồ vật kỳ quái chưa bao giờ thấy qua.

"Tiểu Mễ ca, đây là cái gì?"

"Đúng là không hiểu việc đời, đây là dã sơn sâm, rất mắc, rất mắc, rất đắt tiền, xa hoa."

"Tiểu Mễ ca, ngươi thật giỏi, cái gì cũng biết." A Liễu cầm lấy hai cây nhân sâm cứng gõ vào nhau, "Bất quá, nhân sâm này cứng như rễ cây, làm sao ăn a?"

"Cứng như vậy nếu đem xào sẽ cắn không nổi, đương nhiên là nấu canh." Không biết lại giả vờ hiểu biết Mễ Bối tiếp tục tán hươu tán vượn.

"Ta hiểu rồi, vậy nấu canh chung với củ cải, có được không?"

Đi được nửa đường Mộ Thiên Tú nghe được hai tên tiểu ngốc tử nói chuyện với nhau, hưu một tiếng vọt trở về, không thể tin được mà nói::"Ở đâu có người dùng dã sơn sâm nấu canh củ cải."

" Vậy Bạch thái (cải trắng)?" A liễu cực lực đề cử.

"Không được ——"

"Đậu hũ? Thức ăn khô?"

"Đều không được ——" Mộ Thiên tú hai mắt trợn trắng, thở gấp hỏi: "Các ngươi chung quy nghe qua canh gà nhân sâm, canh lộc nhung tam trân chứ? Nấu như vậy mới đúng."

"Cái đó..... Gần đây tình hình kinh tế nhà chúng ta có chút eo hẹp, ăn uống...... tương đối đơn giản." Mễ Bối gãi gãi mặt lúng túng

Mộ Thiên Tú đưa mắt nhìn chung quanh, lúc này mới phát hiện trong phòng bếp ngoại trừ rau cỏ, đậu hũ, chính là mơ khô dưa chua, cả quả trứng gà cũng không có, đừng nói chi là gà vịt thịt cá rồi, khó trách tiểu tử kia mặt xanh như tàu lá. Hắn nhịn không được than một tiếng, ngoan ngoãn từ trong ví tiền móc ra một thỏi bạc ném cho Mễ Bối.

"Không thể, ta không thể cầm tiền của ngươi, thiếu gia sẽ mắng ta."

Mộ Thiên Tú không thể trông nom được nhiều như thế, vừa lắc đầu vừa hướng tiền đường đi.

☆☆☆☆☆☆☆☆☆

Nhật mộ hoàng hôn, cuối cùng xong một ngày công vụ bề bộn, Giang Yên Hồng bụng đói kêu vang đi vào hậu đường.

Còn chưa đi đến nhà ăn nàng đã bị một trân mùi thơm kỳ dị dẫn tới bụng nổi trống ục ục, khi nàng nhìn thấy trên bàn canh gà nhân sâm, thịt kho tàu cá hoa vàng, thịt luộc giã tỏi, trong chốc lát, nàng còn tưởng rằng chính mình đói bụng đến choáng váng rồi.

" Tất cả những thứ nàyđều là Thị Lang đại nhân tặng." Giang mẫu mặt mày hớn hở chỉ lấy cả bàn thức ăn đầy màu sắc, càng cao hứng vừa mới nhậm chức đã có người tặng lễ, làm quan rồi, cách đối đãi quả nhiên sẽ không giống nhau.

Mặt nàng trầm xuống, muốn A Liễu đến mời mẫu thân ăn trước, tay khẽ vẫy, Mễ Bối liền ngoan ngoãn theo tiểu thư đi ra hoa viên bên ngoài.

"Tiểu Mễ, thế này là thế nào?" Vừa nghĩ tới tiếp nhận tiếp tế của cái tên lỗ mãng kia, nàng đã cảm thấy quá mất mặt.

Mễ Bối đem đầu đuôi gốc ngọn kể ra, Giang Yên Hồng càng nghe càng phát giận.

"Hảo, ta liền ăn đến trắng trẻo mập mạp, dưỡng đủ tinh thần đấu với ngươi."

"Thiếu gia, ngươi thật có chí khí." Mễ Bối giơ ngón tay cái lên tán thưởng.

Giang Yên Hồng vỗ nhẹ lên cái trán Mễ Bối, nhẹ giọng trách cứ, "Có chí khí cái đầu ngươi, cật nhân chủy nhuyễn ( ý nói nhận ơn của người thì khó ăn nói giống như câu há miệng mắc quai), ăn thêm mấy lần, ta ngay cả lập trường để mắng hắn cũng không có."

"Ta sau này không dám nữa."

Thấy tiểu thư đồng cúi đầu nhận sai, nàng cũng không nhẫn tâm trách cứ nữa, nhịn không được buồn bực thì thào tự bảo, "Nhưng mà nói sao thì mấy thứ này đều xa hoa trân quý, đem thứ đắt tiền nhứ thế cho kẻ thù ăn, đáng giá sao?"

"Thị Lang đại nhân trước giờ đề kỳ quái như thế, trước đây lúc chúng ta hồi hương,, hắn nhất định đòi cấp lộ phí, hiện tại lại đưa tới những thứ này, nói kỳ quái cũng kỳ quái, nói không kỳ quái cũng không kỳ quái, tóm lại, hắn chính là như vậy, ta căn bản là không hiểu nổi hắn đang suy nghĩ cái gì."

"Hai người các ngươi tránh ở bên kia thì thầm cái gì?" Đợi một lát vẫn không thấy người vào Uông mẫu trực tiếp đi ra gọi người.

"Không có việc gì." Giang Yên Hồng hướng Mễ Bối nháy mắt mấy cái, Tiểu thư đồng hiểu ý gật đầu, bọn họ cũng không muốn cho lão nhân gia thêm phiền.

" Thị Lang đại nhân hiếm khi có lòng như thế, ngày mai ngươi qua phủ gặp người ta hảo hảo nói lời cảm tạ." Giang mẫu phân phó.

"Không cần đâu, chúng ta ăn một tháng cũng hết thôi." Giang Yên Hồng phản đối khoát khoát tay.

Mễ bối phì cười. Cá tính tiểu thư mạnh mẽ như thiếu gia, bất đồng chính là thiếu gia cả ngày đọc sách thánh hiền, có rất nhiều người đọc sách tuy thanh tĩnh mà vô cùng rụt rè, tiểu thư vì công việc quản gia, thường xuyên xử lý chuyện chợ búa, thành ra hiển nhiên là giỏi ứng biến linh hoạt hơn, cũng khó trách nàng có thể đảm đương cái chức Huyện lệnh này.

" Nha đầu lỗ mãng này, ngươi tưởng chúng ta còn ở Tứ Xuyên, hắn là hàng xóm láng giềng bình thường sao. Cho dù ngươi không nghĩ đi vuốt mông ngựa (a dua, nịnh hót), cũng không thể thất lễ." Giang mẫu tức giận nói.

"Nương, ngươi cũng đừng lo lắng quá." Giang Yên Hồng vỗ vỗ vai tiểu thư đồng, cười nói: "Nhận cũng nhận rồi, nấu cũng nấu rồi, chúng ta cũng nên hảo hảo mà ăn một chầu, nếu để cho người ta "thất vọng", đó mới thật sự là thất lễ. Ngươi nói phải không, Tiểu Mễ?"

Mễ Bối vui vẻ toét miệng cười to, vội vàng đỡ lấy lão phu nhân trở lại nhà ăn, dự đinh thống thống khoái khoái ăn một bữa thật no.