Vết cắn tạo ra vết thương rất sâu, xung quanh xuất hiện máu bầm tím đen nhìn rất đáng sợ, Trì Dao chỉ nhìn thôi tay cũng run rẩy.

Cô muốn trút giận giúp Giang Diễm nhưng không thể, bởi thân phận của cô vốn là bác sĩ.

Xử lý xong miệng vết thương, Giang Diễm cũng không nói lời nào, ủ rũ đi theo Trì Dao vào phòng trực ban.

Chờ đến khi chỉ có hai người bọn họ, hắn mới ngẩng đầu hỏi: “Tay chị có đau không?”

Tay Trì Dao cũng bị thương.

Cô quay lưng về phía Giang Diễm, lắc đầu, hít sâu vài lần vẫn không nhịn được, chóp mũi chua xót, lúc xoay người lại hốc mắt đều hồng lên.

“Em có biết hay em sai ở đâu không?”

Giang Diễm không nói.

Cô tiếp tục nói: “Em căn bản không rõ một người khi phát bệnh có bao nhiêu nguy hiểm, hắn sẽ không mềm lòng, nếu lúc hắn lao tới rút từ trong túi ra một con dao……”

Nói đến đây, cổ họng cô nghẹn lại, không nói được thành lời.

“Em không sai.” Giang Diễm lạnh mặt: “Nếu em không tiến lên, chị nhất định sẽ xảy ra chuyện.

Em không sai.”

Trì Dao nhìn hắn, ngơ ngẩn lắc đầu, da đầu đến giờ vẫn còn tê dại.

Cô cào tóc, lảo đảo ngồi xổm xuống.

Trì Dao lẩm bẩm nói: “Chẳng lẽ em xảy ra chuyện chị vui vẻ được à? Nếu em thật sự có mệnh hệ gì, chị phải làm sao bây giờ? Chị nên giải thích thế nào với bố mẹ em đây? Giang Diễm, không phải lúc nào hành động dũng cảm cũng là đúng đắn, trước khi làm gì thì em cũng nên nghĩ tới hậu quả chứ?”

Giang Diễm ngồi xổm xuống theo cô, cứng rắn nói: “Em là người trưởng thành, có quyền tự quyết định và chịu trách nhiệm với chính cuộc sống của mình, chị đừng coi em như một đứa trẻ không hiểu chuyện như vậy....!Trì Dao, nếu phải suy xét tới hậu quả thì trước tiên, em là người đàn ông của chị, đứng trước nguy hiểm phải che chở cho chị, đây mới là việc em cần phải làm.”

Trì Dao gắt gao nhìn hắn chằm chằm, nước mắt như chuỗi hạt châu đứt đoạn lăn dài trên gương mặt, cô nghiến răng nghiến lợi: “Ấu trĩ.”

Khi Giang Diễm vọt vào bệnh viện không mặc áo khoác, trên người chỉ mặc một chiếc áo sơmi mỏng manh, lúc này trên vai áo có chỗ dính máu, nhưng hắn lại chẳng thấy đau đớn.

Hắn tức giận hoàn toàn là vì câu “Ấu trĩ” này của cô.

Hắn cắn chặt răng, cố nén cơ giận.

Giang Diễm gằn giọng, chậm rãi thốt ra từng chữ một: “Nếu việc này với chị lại là chuyện ấu trĩ thì dù 50 năm, 60 năm nữa em vẫn sẽ ấu trĩ như vậy.”

“Trì Dao, chị cứ chờ đó mà xem, em nhất định sẽ không sửa đổi đâu.”

“……”

Hai người nhìn nhau, giằng co trong im lặng.

Cuối cùng, Trì Dao bại trận trước.

Từ trước đến nay cô còn chưa gặp được người không biết nói lý lại còn tỏ vẻ đúng tình hợp lí đến như vậy.

Đúng là ấu trĩ quá mà!

Thế nhưng một người như vậy lại mang cho cô cảm giác an toàn tuyệt đối.

Cô nghĩ, bất luận tương lai như thế nào, cô chắn chắn sẽ không thể gặp được người thứ hai đối xử chân thành, hết lòng vì mình như Giang Diễm.

Trì Dao không kìm nổi nước mắt.

Cô vùi mặt vào đầu gối, khóc không thành tiếng.

Cô không dám nhìn hắn, giọng nói nức nở: “Vậy em có đau không?”

Từ khi tên bệnh hoạn kia được ngăn lại đến khi giúp Giang Diễm băng bó vết thương, Trì Dao vẫn luôn giữ khuôn mặt căng thẳng, mặc kệ người khác hỏi cô cái gì, cô đều trả lời rành mạch.

Mãi đến giờ phút này, lớp áo giáp chặt chẽ đó mới hóa thành bột mịn, kinh hoảng như khói bụi chui vào hô hấp, mỗi một giây đều vô cùng dày vò.

Chịu đựng lâu như vậy, thực ra trong lòng cô đã sợ muốn chết.

Cô không muốn Giang Diễm xảy ra bất cứ chuyện gì.

Càng chán ghét bản thân liên lụy đến Giang Diễm.

Trái tim Giang Diễm mềm nhũn, như thể được ngâm trong nước ấm.

Hắn quỳ một bên gối, dang tay ôm lấy Trì Dao, nhẹ nhàng sờ đầu cô.

“Trì Dao, em không đau.”

* Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad Aochongdansieucap, vui lòng không reup dưới mọi hình thức! *

Đêm khuya, hai người mới trở về chung cư.

Trì Dao rửa mặt, mí mắt sưng đến phát đau.

Nhìn trong gương, sắc mặt cô trắng bệch nhưng trên da lại xuất hiện những mảng lốm đốm màu đỏ nhạt như bị dị ứng.

Cô cúi đầu định tắt nước, phát hiện đầu ngón tay ở bên cánh tay bị thương còn đang run rẩy.

Trì Dao nắm chặt bàn tay, chống lên thành bồn rửa mặt, chậm rãi hít sâu.

Giang Diễm đứng ngoài cửa gọi cô, không đợi Trì Dao trả lời đã đẩy cửa tiến vào.

“Làm sao vậy?”

Trì Dao không nhúc nhích: “Không có việc gì.”

Giang Diễm nhìn về phía tay cô: “Tay lại bị đau à? Có phải do dính nước vào không?”

“Không phải.” Trì Dao nâng cằm, nhìn về phía hắn, cười nhẹ một cái: “Bánh trôi hâm nóng chưa?”

“Rồi.”

Giang Diễm đỡ lấy eo cô, không nhìn ra cô kỳ quái ở điểm nào.

“Chị thật sự không có việc gì chứ?”

Trì Dao lắc đầu: “Không sao thật mà.”

Bởi vì sự cố lần này, bệnh viện đã phê duyệt cho Trì Dao được nghỉ phép, đồng thời sắp xếp cho cô cố vấn tâm lý định kỳ, nhưng cô lại không đi.

Trì Dao chỉ muốn ở nhà nghỉ ngơi.

Diêu Mẫn Mẫn gọi điện thoại hỏi cô rất nhiều chuyện về Giang Diễm.

Hiện tại trong bệnh viện Giang Diễm rất nổi tiếng, ai ai cũng biết hắn là bạn trai Trì Dao.

Trì Dao từng tránh né không yêu người kém tuổi, vì vậy trong mắt bọn họ đây là người đầu tiên quá vỡ quy tắc của cô, đa phần mọi người đều hâm mộ phúc khí của Trì Dao, tìm được người bạn trai vừa đẹp trai lại vừa thật lòng.

Mới cúp điện thoại không bao lâu, Giang Diễm đã đi học về.

Đại học A mới khai giảng không lâu, vết thương trên vai hắn cũng đã lành nhưng vẫn để lại sẹo.

Thỉnh thoảng, có vài buổi tối, Trì Dao thường vuốt vết sẹo này, im lặng không nói lời nào.

Tối hôm nay, Giang Diễm tắm rửa xong, lúc đi ra ngoài còn đang lau tóc.

Trì Dao nằm ở trên giường, quay lưng về phía hắn, ôm chăn bông, bờ vai mảnh khảnh, hình như cô ngủ mất rồi.

Hắn lên giường, ôm lấy cô từ phía sau.

Giữa không gian tĩnh lặng, Trì Dao bỗng nhiên mở miệng: “Giang Diễm?”

Lúc đó, Giang Diễm suýt chút nữa ngủ quên, hắn chớp mắt: “Hả?”

Trì Dao lật người, nằm sát vào người hắn, tóc dài phủ lên tay Giang Diễm.

“Em học kiến trúc phải học 5 năm đúng không?”

“Đây là chuyên ngành của em mà.”

“Thế thì còn hai năm nữa mới tốt nghiệp à.”

Giang Diễm rũ mắt, cẩn thận đẩy tóc rơi trên mặt cô, nói: “Đúng vậy.”

“Em còn nhỏ quá.”

“…… Em không nhỏ.”

Trì Dao cười.

Giang Diễm nghe ra trong tiếng cười của cô có tia chế nhạo.

Hắn cúi đầu, nắm lấy cằm cô.

“Trì Dao, đừng lúc nào cũng nói em nhỏ.”

Hắn nói: “Hơn nữa, chị đâu có nhiều tuổi lắm đâu.”

Cằm cô nhiều thịt, bị nhéo cũng không đau.

Trong bóng đêm, ánh mắt Trì Dao trần trụi nhìn hắn, cô hơi dùng sức ngồi dậy, nhẹ nhàng hôn lên môi Giang Diễm mấy cái.

“Chị biết em không nhỏ.”

Thật ra Trì Dao rất mệt mỏi, nhưng cô vẫn kiên nhẫn hôn lên vết sẹo ở bả vai hắn một cái.

Cảm giác được cơ thể Giang Diễm run rẩy, cô áp mặt mình lên mặt hắn.

Độ ấm trên hai gương mặt dung hoà vào nhau.

Trì Dao nói: “Giang Diễm, cảm ơn em vì đã thích chị.”.