Edit: Em yêu Giang Triệt (Kai’Sa Team)

 

 

Xác định điểm này, lòng Trịnh Thư Ý tản ra sự vui sướng kích động.

 

Cô cầm tách trà lên, ánh mắt chậm rãi chuyển từ mặt Thời Yến sang cái tách.

 

Nước trà trong vắt phản chiếu đôi mắt lộ ra ý cười của cô.

 

Trịnh Thư Ý mím môi, để cười không ra tiếng thì chỉ có thể nhấp ngụm nhỏ.

 

Cô không cảm nhận được công dụng kỳ diệu của trà ngon, nhưng nhờ có câu nói kia của Thời Yến, Trịnh Thư Ý cảm thấy trà này uống thật dễ chịu.

 

"Ừm, dễ uống." Trịnh Thư Ý cụp mắt, khóe miệng khẽ cong lên, “Có vị tuyết, em rất thích.”

 

Trái lại vẻ mặt Thời Yến bây giờ bình thản, uống một tách trà rồi đứng lên nói: “Hai người cứ nói chuyện đi, cháu ra ban công.”

 

“Ừ ừ.”

 

 

Trịnh Thư Ý gật đầu, “Biết rồi.”

 

Thời Yến nhìn thoáng qua đỉnh đầu cô, không nói gì, bước nhanh về phía ban công.

 

Anh tìm một băng ghế dựa, chậm rãi ngồi xuống, hai chân thả lỏng duỗi thẳng, nhìn lá rụng hối hả ngoài cửa sổ.

 

Giọng nói cô gái bên tai dịu dàng linh hoạt, kích thích sự sống trong căn nhà cũ trống trải này.

 

Ánh nắng ban mai ngập tràn, chiếu xuyên qua lớp kính ngũ sắc của ngôi nhà cổ, bụi bặm cũng trở nên đáng yêu, nhảy nhót trong ánh sáng muôn màu.

 

——

 

Quan Hướng Thành nói là thỏa sức tâm sự, không giới hạn chủ đề trong phạm vi nào, khi thì tinh anh chỉ ra biến động thị trường hiện tại, lúc lại chậm rãi kể về sai lầm gây ra thời trẻ chưa trải sự đời.

 

Thời gian hai người nói chuyện trời nam đất bắc trôi qua trong yên lặng, thỉnh thoảng xen lẫn tiếng cười nói, hoàn toàn không biết mặt trời đã lên đến đỉnh đầu.

 

Áo sơ mi của Thời Yến được ánh nắng chiếu vào, anh quay đầu nhìn thoáng qua, không biết Trịnh Thư Ý đã tiện tay búi tóc sau gáy từ bao giờ, để lộ ra cả khuôn mặt, đôi mắt sáng láng nhìn Quan Hướng Thành.

 

Người giúp việc nhẹ nhàng bước tới, thấy hai người trò chuyện vui vẻ đành nhìn về phía Thời Yến.

 

Thời Yến gật đầu với giúp việc, đặt điện thoại di động xuống, đứng dậy đi vào phòng khách.

 

“Đúng không, vốn ban đầu của chú là bốn trăm ba mươi lăm tệ thôi, không ngờ bây giờ nó đã tăng gấp đôi vốn của Quan thị.”

 

Trịnh Thư Ý vô cùng cổ vũ, dùng sức vỗ tay bốp bốp kèm theo tiếng “Wow!”, giọng nói cao vút, cảm xúc tăng vọt.

 

—— Bất chợt Thời Yến đi qua làm cô hơi giật mình.

 

Thời Yến dừng bước lại, vuốt xương lông mày, trầm giọng nói: “Trịnh Thư Ý, cô vừa phải thôi.”

 

Biểu cảm Trịnh Thư Ý lập tức cứng lại, cô ngẩng đầu lên, thật sự nhìn thấy ánh mắt ghét bỏ của Thời Yến.

 

“Ăn cơm thôi.” Giọng Thời Yến quét qua đỉnh đầu cô, nhìn về phía Quan Hướng Thành.

 

“Ahh, quên cả giờ luôn rồi.” Quan Hướng Thành chống đầu gối ngồi dậy, “Không nói thì không sao, nói mới thấy hơi đói thật.”

 

“Vâng.” Trịnh Thư Ý tắt bút ghi âm, thu dọn đồ đạc đứng dậy, “Hôm nay trò chuyện cùng chú rất vui, cháu sẽ chỉnh sửa bản thảo thật nhanh để chú xem qua.”

 

Cô cầm lấy túi, “Vậy cháu không làm phiền nữa.”

 

“Ấy, đã dọn cơm cả rồi, cháu ăn cơm xong rồi hãy đi.” Quan Hướng Thành chỉ Thời Yến, “Nó còn không sốt ruột nữa là.”

 

Trịnh Thư Ý nhìn Thời Yến, anh đã vào phòng ăn, đang đứng trước bàn, cúi đầu chậm rãi lấy khăn lau tay.

 

Anh không nhìn về phía bên này, cũng không nói gì.

 

Nhà Quan Hướng Thành quanh năm ít người, phòng ăn chỉ đặt cái bàn nhỏ, vẻn vẹn đủ cho bốn năm người ngồi.

 

Cho nên ông đã ngồi đối diện Thời Yến thì đương nhiên là Trịnh Thư Ý ngồi cạnh Thời Yến.

 

Trên bàn bày bốn năm món, hương vị đều thanh đạm, Quan Hướng Thành không có thói quen khi ăn không bàn luận, khi ngủ không nói chuyện*, ông xoa tay bóc tôm, nói: “Thư Ý, năm nay cháu bao nhiêu tuổi?”

 

(*) Thực bất ngôn, tẩm bất ngữ: Trong Thuyết uyển (说苑) có chép rằng: Ở nước Lỗ có một người sống rất giản dị chất phác, dùng nồi đất để nấu cơm, khi ăn cảm thấy rất thơm ngon, vì thế mới lấy cơm đựng trong một cái chén đất đem biếu Khổng Tử. Khổng Tử nhận chén cơm ấy , rất vui cảm thấy như được “ăn cỗ Thái lao”. Đám học trò ngạc nhiên, hỏi rằng: “Cái chén đó chẳng qua chỉ là vật tầm thường, còn cơm cũng chẳng qua là loại gạo thô, sao thầy lại vui như thế?” Khổng Tử bảo rằng: “Ta nghe nói người khéo khuyên can thường nghĩ đến vua của mình, người ăn được món ngon thường nghĩ đến người thân của mình, ta không phải cho món ăn thịnh soạn là ngon, mà là khi ăn ngon nhớ đến người thân của mình. Ta hoàn toàn không phải vì anh ta đem biếu món ngon mà là vì anh ta ăn cảm thấy ngon nhớ đến ta, cho nên mới vui như thế. (st)

 

“Hai mươi lăm ạ.” Trịnh Thư Ý nói, “Sao vậy chú?”

 

“Ừm, không khác lắm so với suy nghĩ của chú.” Quan Hướng Thành gật đầu, “Rất hợp tuổi Thời Yến.”

 

Trịnh Thư Ý chớp chớp mắt, vô thức nhìn về phía Thời Yến.

 

Anh cúi đầu gắp thức ăn, không nói một lời, dường như không nghe thấy.

 

“Vâng…” Trịnh Thư Ý thấp giọng nói, “Cháu cũng thấy thế.”

 

Từ lời nói của Quan Hướng Thành trên bàn ăn, Trịnh Thư Ý cho là mình đã hiểu, ông ấy vẫn nghĩ mình và Thời Yến có loại quan hệ đó.

 

Nhưng Quan Hướng Thành không phải người thích trêu chọc quan hệ của thế hệ sau, ngẫu nhiên nói vài câu chứ không huỵch toẹt ra.

 

Mà Thời Yến cũng không thể phản bác lại.

 

Giống như ngày đó ở chuồng ngựa, nếu lúc này Thời Yến nói toạc ra trái lại sẽ khiến Quan Hướng Thành xấu hổ.

 

Mỗi lần Trịnh Thư Ý nhìn thấy dáng vẻ Thời Yến không nói nên lời đều muốn cười.

 

Kịch vui này do cô khơi ra, vậy cô cứ diễn tiếp thôi.

 

“Chú cũng đã tiếp xúc rất nhiều trong giới phóng viên.” Quan Hướng Thành nhắc đến, “Đã từng quen biết vài bạn cũ làm lâu năm trong nghề, cuối cùng lại vẫn nhao nhao đổi việc.”

 

“Đặc biệt là trong thời đại này, báo giấy suy tàn, phóng viên không còn tiếng nói trong xã hội như trước đây nữa, con gái có thể kiên trì được cũng không dễ dàng.”

 

Trịnh Thư Ý nói tiếp: “Thật ra phóng viên của tuần san bên cháu đa phần là nữ ạ.”

 

Cô nhìn Thời Yến một chút, có ý riêng, “Lại còn rất xinh đẹp nữa.”

 

“Ừm, vậy à.” Thời Yến không nói chuyện, Quan Hướng Thành không biết mục đích câu nói này của Trịnh Thư Ý, nói, “Tướng mạo đoan trang cũng coi như một loại quy tắc ngầm nhỉ, ai mà không thích ngắm những cô gái xinh đẹp khi được phỏng vấn chứ.”

 

Trịnh Thư Ý cầm đũa chọc chọc miếng sườn, “Vâng, tổng giám đốc Thời rất thích nữ phóng viên xinh đẹp đấy ạ.”

 

Cuối cùng Thời Yến cũng không im lặng nữa, quay đầu lườm Trịnh Thư Ý một cái.

 

Ý cảnh cáo trong đó không cần nói cũng biết.

 

“Không đúng à?” Trịnh Thư Ý ngẩng đầu đối diện anh, “Lần trước có một thực tập sinh có mặt cùng em trong buổi họp báo, không phải anh còn nhìn chằm chằm người ta rất lâu ư?”

 

“Ồ?” Quan Hướng Thành ung dung nói, “Còn có chuyện đó hả?”

 

Thời Yến nhìn Trịnh Thư Ý chằm chằm, hai người nhìn nhau, không hiểu sao Trịnh Thư Ý bị anh nhìn hơi chột dạ, khí thế dần yếu đi, cúi đầu xuống gặm sườn.

 

Lúc này Thời Yến mới thu hồi ánh mắt, lạnh nhạt nói: “Không có.”

 

“Có mà.” Trịnh Thư Ý cúi đầu nói tiếp, “Anh còn hỏi em nhà người ta ở đâu, em nói người ta không thoải mái anh còn hỏi khó chịu chỗ nào.”

 

Ánh mắt Quan Hướng Thành dần có chút ý thăm dò, đảo qua đảo lại giữa hai người.

 

Trịnh Thư Ý không ngẩng đầu nhưng vẫn cảm giác được ánh mắt Thời Yến dán lên người mình.

 

Cô cứ không ngẩng đầu lên đấy.

 

Chỉ cần không nhìn thấy anh thì khí thế sẽ không yếu đi.

 

Một lúc sau, đầu lưỡi Thời Yến chống vào răng hàm, gằn từng chữ: “Tôi trêu cô đấy.”

 

“Thật à?”

 

Lúc này Trịnh Thư Ý thật sự không biết anh đang giữ hình tượng trước Quan Hướng Thành hay đang nói thật.

 

Đôi mắt cô nhìn anh sáng rực.

 

Anh nhìn thẳng vào mắt cô một lúc, đặt đôi đũa trong tay xuống, nhướng mi, “Vậy phải làm sao cô mới tin?”

 

Cái thái độ này của anh ấy à, có quỷ mới tin.

 

Trịnh Thư Ý yên lặng rời mắt đi, không nói nữa.

 

Anh cho rằng đề tài này cứ thế là qua rồi.

 

Trịnh Thư Ý đột nhiên chỉ tôm luộc trên bàn nói: “Vậy em muốn ăn cái này.”

 

Động tác Thời Yến vừa cầm đũa lên khựng lại, sau đó quay mặt qua nhìn cô.

 

Trịnh Thư Ý chớp mắt, dáng vẻ ngây thơ nhắc lại lần nữa: “Em muốn ăn tôm.”

 

Lúc này hai người đối mặt giống như đang im lặng đánh cờ trước mặt Quan Hướng Thành.

 

Mà tất nhiên là cô gái có chút ưu thế hơn.

 

Thời Yến nhìn cô chằm chằm, dần dần nhượng bộ dưới đôi mắt sáng ngời của cô.

 

Một con tôm đỏ tươi xuất hiện trong bát cô.

 

Trịnh Thư Ý được voi đòi tiên, nói: “Anh không bóc cho em…”

 

Trịnh Thư Ý đột nhiên nhìn thấy ánh mắt Thời Yến lia qua, im bặt.

 

Cô cúi đầu, cầm khăn lau sạch tay lần nữa, tỉ mỉ bóc vỏ tôm.

 

Nhưng cô không đặt vào bát của mình mà vào bát Thời Yến.

 

“Cho anh này.”

 

——

 

Sau bữa ăn, Trịnh Thư Ý thật sự không thể ở lại.

 

Cô nhanh chóng thu dọn đồ đạc, rời đi cùng Thời Yến.

 

Lái xe đã sớm chờ ở cửa.

 

Thời Yến đi rất nhanh, hai ba bước mở cửa xe, sau đó mới hơi mất kiên nhẫn quay đầu.

 

“Lên xe.”

 

Ban đầu Trịnh Thư Ý định an phận lên xe, nhưng nghe xong câu nói của anh thì bước chân lại dừng lại.

 

Cô nhìn Thời Yến, chắp hai tay sau lưng, không hề cảm thấy giọng điệu của mình có vẻ hơi kệch cỡm.

 

“Thời tiết hôm nay đẹp thật, mặt trời lớn ghê, chiếu xuống thoải mái quá.”

 

“Em không muốn ngồi xe, muốn đi bộ cơ.”

 

Cô chậm rãi tiến lên một bước, “Anh đi cùng em một đoạn nhé.”

 

Một trận gió thổi qua, vài chiếc lá khô tự nhiên lại rơi xuống.

 

Thời Yến tựa vào cửa xe, nghiêng đầu nhìn Trịnh Thư Ý hồi lâu mới chậm rãi nói: “Trịnh Thư Ý, làm trời làm đất còn không thỏa mãn nổi cô à?”

 

Trịnh Thư Ý: “…”

 

Có lẽ thắng lợi hoàn toàn trên bàn ăn cho cô mười phần can đảm, cô nhìn Thời Yến chằm chằm một lúc lâu, nói: “Không chỉ làm trời làm đất mà em còn làm thơ đấy.”

 

Thời Yến im lặng, ánh mắt nhìn cô hơi ngả ngớn.

 

Trịnh Thư Ý gằn từng chữ: “Thư Ý không biết Giang Thành xa, Tiểu Yến Thời gia ghen ghét tuyết.”

 

“…”

 

Hình như lá rụng trên cây đại thụ cũng chỉ treo lơ lửng ở ngọn cây không dám rơi xuống.

 

Trịnh Thư Ý nói xong lập tức thấy hơi hồi hộp.

 

Sau một hồi yên tĩnh thật lâu, Thời Yến híp mắt, chậm rãi buông thõng tay, đi từng bước về phía cô.

 

Trịnh Thư Ý thấy khí thế kia của anh như muốn ăn thịt người, yên lặng lùi một bước.

 

Nhưng cô không lùi được, anh dễ dàng bắt được cổ tay cô.

 

Sau đó cô bị túm đến cạnh xe.

 

“Lên xe.”

 

Tim Trịnh Thư Ý đập thình thịch, không dám giãy dụa, ngoan ngoãn lên xe.

 

Tiếp theo cửa xe bị đóng sầm lại.

 

Thời Yến đứng bên ngoài, ánh mắt lạnh lùng nhìn cô.

 

Cách cửa sổ, ánh mắt của anh vô cùng đáng sợ, Trịnh Thư Ý không tự giác rụt cổ một cái.

 

Một lúc sau, cuối cùng anh không nhìn Trịnh Thư Ý chằm chằm nữa, đưa tay gõ cửa sổ xe phía trước.

 

Chiếc xe chậm rãi lái đi trong ánh mắt đáng sợ kia.

 

Trịnh Thư Ý nằm nhoài lên cửa xe, nhìn bóng dáng Thời Yến dần nhỏ lại.

 

Mà cơn giận kia như bao trùm bốn phía quanh cô.

 

Nếu chị Lương Tịnh Như cho cô cơ hội thứ hai, cô thề sẽ không tiếp tục lãng phí dũng khí* nữa.

 

(*) Lương Tịnh Như là ca sĩ Trung Quốc có một bài hát tên ‘Dũng khí’: https://www.youtube.com/watch?v=BHeCdXMaTd4

 

——

 

Chiều nay, Trịnh Thư Ý an phận ở nhà chỉnh sửa bản thảo.

 

Bút ghi âm ghi lại không ít đối thoại của cô và Quan Hướng Thành, mặc dù nội dung không bí mật nhưng lượng tin tức cũng không ít, cô nhanh chóng đắm chìm vào nó.

 

Kim đồng hồ đi một vòng lại một vòng, sắc trời tối xuống.

 

Tầng mây che khuất ánh mặt trời, chỉ lộ ra vài tia sáng vẩn đục le lói.

 

Căn phòng tĩnh lặng chỉ nghe thấy tiếng tích tắc. 

 

Bút ghi âm chợt phát ra một giọng nói không phải Trịnh Thư Ý cũng không phải Quan Hướng Thành.

 

—— “Trịnh Thư Ý, cô vừa phải thôi.”

 

Trịnh Thư Ý lập tức hoàn hồn, ngẩng đầu dụi mắt, cô thở dài nặng nề nằm gục xuống bàn. Sớm biết thế cô đã nghe lời rồi, vừa phải thôi.

 

Haiz.

 

Lần này hay rồi, lại trêu quá đà rồi.

 

Sáng sớm hôm sau, Trịnh Thư Ý cầm bản thảo đến tuần san.

 

Tối qua cô viết bản thảo đến khuya, tinh thần sáng nay không tốt lắm, đi thẳng đến chỗ ngồi ngồi phịch xuống, rót cho mình một ly cà phê.

 

“Hội chứng thứ Hai, chậc chậc.” Khổng Nam bị Trịnh Thư Ý lây cho cũng ngáp một cái, mặt mày buồn ngủ, “Tối qua tớ thức đêm xem phim đến ba giờ mới ngủ, sáng nay tí thì không dậy nổi, đầu còn chưa gội đây này. Còn cậu, cậu làm gì thế, sao dáng vẻ cũng thiếu ngủ trầm trọng vậy?”

 

Trịnh Thư Ý nhìn chằm chằm máy tính thất thần một lúc mới nói: “Viết bản thảo.”

 

“Phỏng vấn thuận lợi không?” Khổng Nam nhỏ giọng nói, “Lần này không xảy ra chuyện gì xấu chứ?”

 

“…”

 

Trịnh Thư Ý cụp mắt, khẽ hừ một tiếng, “Rất thuận lợi, tối qua tớ gửi bản thảo cho chủ biên rồi.”

 

Hôm nay mới thứ Hai mà văn phòng đã bận rộn, bốn phía đều là tiếng gõ phím.

 

Trịnh Thư Ý vẫn hơi buồn ngủ, cô xoay cổ, nhìn về một phía khác.

 

Bên khu làm việc kia, Hứa Vũ linh đã đến từ sớm, đang cầm ly cà phê trò chuyện gì đó với thực tập sinh.

 

Khác với Trịnh Thư Ý, tinh thần cô ta hôm nay có vẻ cực tốt, mặc áo sơ mi chiffon màu vàng nhạt, bị điều hòa thổi hơi bay bay.

 

Trên mặt viết rõ ràng bốn chữ “Xuân phong đắc ý”*.

 

(*) Xuân phong đắc ý: chỉ sự đỗ đạt, đường làm quan rộng mở, thăng quan tiến chức thuận lợi.

 

Đúng lúc Hứa Vũ Linh cũng nhìn qua, vừa vặn đối mặt Trịnh Thư Ý.

 

Mắt Hứa Vũ Linh to tròn lại còn nối mi, khi ngước mắt lên, ánh mắt dò xét thoạt nhìn không có ý tốt khiến người bị nhìn rất không thoải mái.

 

Trịnh Thư Ý không biết cô ta đắc ý cái gì, cô quay mặt đi chỗ khác, cầm cái cốc đi vào phòng trà nước.

 

Buổi sáng cô không muốn ăn nên chưa bỏ gì vào bụng, định tự pha một cốc yến mạch.

 

Nước nóng chảy xuống ào ào, đồng thời sau lưng vang lên một loạt tiếng cao gót.

 

Trịnh Thư Ý không cần quay đầu lại cũng biết là ai.

 

“Nghe nói hôm qua cô có một cuộc phỏng vấn?” Hứa Vũ Linh hờ hững hỏi.

 

Trịnh Thư Ý không quay đầu lại: “Ừm.”

 

“Cô cũng thật là, đã cuối năm rồi còn liều mạng như thế.”

 

Hứa Vũ Linh lấy nước xong vẫn không đi, dựa vào tủ bên cạnh, “Bây giờ không có tài nguyên gì tốt, phỏng vấn cũng không lên được trang báo chính, thà nghỉ ngơi cho tốt còn hơn.

 

Trịnh Thư Ý khuấy đều yến mạch, đang định nói chuyện thì Hứa Vũ Linh đột nhiên đứng thẳng, vội vàng ra ngoài.

 

Trịnh Thư Ý quay đầu nhìn, hóa ra là Đường Diệc tới.

 

Hứa Vũ Linh để cốc nước lại, từ xa gọi một tiếng “Chủ biên” rồi cùng vào văn phòng với chị ấy.

 

——

 

Chín giờ sáng thứ Hai có cuộc họp thường kỳ, trước khi họp chỉ có một lúc không đủ để làm gì, tất cả mọi người hơi thoải mái, tụ tập tốp năm tốp ba.

 

Tần Thời Nguyệt lại đến trễ mấy phút, khi cô ấy đi vào công ty, Trịnh Thư Ý với Khổng Nam và vài người tổ khác đang đứng ngoài ban công nói chuyện phiếm.

 

Cô ấy đặt túi xuống, cầm một hộp chocolate qua mời mọi người ăn.

 

Đám người đang chia chocolate thì văn phòng chủ biên đột nhiên có động tĩnh. Sau đó, một tiếng sập cửa nặng nề làm mọi người chấn động.

 

Thấy là Hứa Vũ Linh, Khổng Nam ho một tiếng, nói thầm: “Tại sao lại đóng sập cửa, làm hỏng văn phòng chủ biên cô ta đền được không?”

 

Ban đầu có người muốn đáp lại Khổng Nam nhưng thấy Hứa Vũ Linh đi về phía bọn họ, nhao nhao ngậm miệng lại.

 

Ánh mắt cô ta nhìn Trịnh Thư Ý chằm chằm, đi từng bước về phía cô, gót giày như muốn đục xuyên mặt đất.

 

Đám người chỉ thấy bước chân cô ta không ổn định mà không biết sự thật, vừa rồi ở trong văn phòng Đường Diệc cô ta đã giận run người.

 

Cuối năm, các ngành nghề đều chạy nước rút đạt KPI.

 

Phóng viên chuyên mục cũng không ngoại lệ, năm nay Hứa Vũ Linh không có nổi một trang báo chính, may mà sau khi cô ta khóc lóc kể lể kể với tổng biên một phen, được nhận một kỳ tái bản có thể nói là quan trọng nhất cuối năm.

 

Cô ta trả giá không ít vì nhiệm vụ lần này, tìm kiếm nhiều mối quan hệ, thậm chí còn mua túi hàng hiệu cho người trung gian, cuối cùng cũng liên hệ được những người đồng sáng lập của ba ngân hàng thương mại để tập trung phỏng vấn một lần.

 

Hàm lượng vàng này lớn, cô ta rất có lòng tin lần xoay người này có thể thoát khỏi áp chế của Trịnh Thư Ý mấy năm nay.

 

Ai ngờ, cô ta cầm chắc lòng tin mang bản thảo đi tìm Đường Diệc lại được báo là trang báo chính đã là của Trịnh Thư Ý.

 

Cô ta không cam lòng, không cam lòng, chất vấn Đường Diệc sao lại lật lọng.

 

Trái lại Đường Diệc hơi mất kiên nhẫn, bảo cô ta tìm thẳng tổng biên đi.

 

“Sáng nay người ta gửi bản thảo phỏng vấn Quan Hướng Thành đấy, cô nói xem nếu cô là tổng biên thì sẽ sắp xếp thế nào?”

 

Đầu Hứa Vũ Linh ong ong, như ngâm mình trong hầm băng.

 

Câu nói đó đánh bại ý định giãy giụa của Hứa Vũ Linh, nhưng lại kích thích lòng căm thù nặng hơn.

 

Cô ta xông thẳng về phía Trịnh Thư Ý, đẩy mạnh cửa ban công ra, ngực phập phồng dữ dội, cửa phía sau lung lay phát ra tiếng kẽo kẹt.

 

Tất cả mọi người nhìn về phía cô ta.

 

Trịnh Thư Ý cầm một viên chocolate trong tay, biết thừa Hứa Vũ Linh xông đến vì mình nhưng chỉ nhìn cô ta không lên tiếng.

 

“Được lắm Trịnh Thư Ý.” Hứa Vũ Linh nghiêng đầu, cười lạnh, “Móc nối quan hệ đến được cả Quan Hướng Thành.”

 

Trịnh Thư Ý cắn một miếng chocolate, nhẹ nhàng gật đầu, “Vận may dạo này khá tốt.”

 

“Vận may tốt?” Hứa Vũ Linh cười nhạo, “Bao năm nay Quan Hướng Thành không xuất hiện trước truyền thông rồi, cô nói đây là vận may ư?”

 

Trịnh Thư Ý giương mắt, nhàn nhạt hỏi vặn lại, “Vậy cô thấy sao?”

 

Hứa Vũ Linh ôm cánh tay, đánh giá trên dưới Trịnh Thư Ý, “Ai mà không biết đại phóng viên Trịnh xinh đẹp động lòng người, chỉ sợ đã phát huy cực hạn ưu thế của mình. Chẳng trách dạo này lại trang điểm chau chuốt thế, sau khi tan làm lại lặn mất tăm.”

 

Lời này không hề úp mở, thậm chí hơi cay nghiệt, Khổng Nam nghe xong lập tức đen mặt đã đành, ngay cả người tổ khác cũng đều hơi nhíu mày.

 

Đều là đồng nghiệp, nói như vậy cũng thật sự khó nghe.

 

Mà người trong cuộc, Trịnh Thư Ý lại nhai nhuyễn chocolate trong miệng, chậm rãi nuốt xuống, lấy giấy lau tay.

 

Xong xuôi cô mới từ tốn nói: “Nếu tôi dùng sắc đẹp làm lợi thế trong công việc thì cô nghĩ mình còn có thể bình yên đứng trước mặt tôi mà nói chuyện à?”