Edit: Nữ vương Nữ Nhi Quốc (Kai’Sa Team)

 

 

Nửa giờ trước, Thời Yến vừa bước vào Tây Sương Yến.

 

Trong căn phòng bao rộng bốn mươi mét vuông chỉ có năm người ngồi.

 

Tống Nhạc Lam, Tần Hiếu Minh, Tần Thời Nguyệt, quản lý và trợ lý của Tống Nhạc Lam.

 

Thấy Thời Yến tới mà Tống Nhạc Lam cũng không hạ đũa, vừa nhúng lẩu vừa hỏi: “Sao gần xong bữa rồi em mới đến?”

 

Các concert luôn tiêu hao nhiều năng lượng, huống chi Tống Nhạc Lam không còn trẻ nữa, bởi vậy lần nào biểu diễn xong cô cũng đặt một bàn mỹ thực để ăn uống thỏa thích.

 

Dù có khuya đến đâu, phải ăn xong bữa này thì mới tính là concert kết thúc thành công tốt đẹp.

 

Thỉnh thoảng, Thời Yến và Tần Hiếu Minh có thời gian rảnh thì sẽ đi ăn với cô ấy, coi như chúc mừng.

 

Tống Nhạc Lam vốn tên là Thời Hoài Mạn, năm đó vì xuất đạo mà rạn nứt với gia đình, cho nên cô ấy đã lấy một nghệ danh khác để bày tỏ quyết tâm không bao giờ dính dáng đến gia đình cũ nữa.

 

 

Sau đó cô ấy lén kết hôn rồi sinh con, quan hệ với người nhà cũng hòa hoãn lại, nhưng cô ấy vẫn không có ý định tiết lộ với công chúng, cuộc sống bí mật này cứ vậy trôi qua.

 

Nhưng ngày nay khoa học công nghệ phát triển tiên tiến, đâu đâu cũng có tai mắt, Tống Nhạc Lam làm việc cẩn thận, lịch trình lại bận rộn, cho nên hiếm có dịp ngồi ăn chung thế này.

 

Thời Yến kéo ghế ngồi xuống, tuy nhiên, anh không có ý động đũa.

 

“Gặp phải chút chuyện.”

 

Không phải ai trong nhà cũng là Tần Thời Nguyệt, bỗng nhiên gặp chuyện cần xử lý gấp là điều rất bình thường, Tống Nhạc Lam cũng không hỏi nhiều.

 

Ngược lại Tần Thời Nguyệt hôm nay rất phấn khởi, vừa mở miệng liền không dừng.

 

Cũng một phần vì ông ngoại Thời Văn Quang không có ở đây, niềm phấn khởi của cô kéo dài từ khi xem concert cho đến tận bây giờ, Thời Yến nghe mà phát bực.

 

Anh để điện thoại xuống, nhìn Tần Thời Nguyệt.

 

Mặt kính sáng bóng, ánh mắt khiếp người, anh không cần cau mày nhưng đã khiến Tần Thời Nguyệt không dám nhiều lời nữa trong nửa giờ tiếp theo.

 

Đến khi Tống Nhạc Lam ăn xong, chuẩn bị rời đi.

 

Tần Hiếu Minh đi sau một bước, sóng vai với Thời Yến.

 

―― “Muốn anh đi ăn tối với em vào ngày mai ( //// )”

 

Lúc Thời Yến thấy tin nhắn này, Tần Hiếu Minh cũng đồng thời lên tiếng: “Chẳng phải tối mai có tiệc ở nhà chú Trình sao? Dẫn theo Tiểu Nguyệt đi.”

 

Thời Yến nhìn bóng lưng lanh lợi của Tần Thời Nguyệt, lạnh lùng nói: “Không cần.”

 

Anh dừng một chốc rồi lại nói: “Không có chỗ cho nó.”

 

-

 

“Năm giờ chiều mai, tôi đến đón cô.”

 

Mười phút sau, vừa nhận tin nhắn này, Trịnh Thư Ý đã nằm trên giường kéo chăn, che mặt, cười khẽ một mình trong bóng tối.

 

Tối nay trăng sáng, gió cũng hiu hiu, Trịnh Thư Ý ngủ rất say.

 

Vậy mà hôm sau cô vẫn dậy thật sớm.

 

Sau khi xử lý một số email công việc, Trịnh Thư Ý khép laptop lại, khí thế bừng bừng bước tới trước tủ quần áo.

 

Đang tháng mười hai, khí lạnh dày đặc, nhưng Trịnh Thư Ý rất hiếm mặc đồ lông, mùa đông chỉ mặc áo khoác dài và váy.

 

Cô chọn mấy bộ ra, thử từng cái một, có điều mãi không vừa ý.

 

Loay hoay một hồi, Trịnh Thư Ý nảy ra một ý, cô chụp ảnh mấy bộ đồ rồi gửi cho Thời Yến.

 

―― Em mặc bộ nào hợp nhỉ?

 

Sau khi gõ chữ xong, Trịnh Thư Ý cảm thấy có gì đó không ổn, cho nên xóa đi rồi gõ lại.

 

Trịnh Thư Ý: Em mặc bộ nào thì đẹp?

 

Thời Yến: Màu đỏ.

 

“Ơ?”

 

Trịnh Thư Ý nhìn mấy bộ đồ mình lấy ra, hầu hết toàn là trắng nhạt, không có màu đỏ.

 

Cô như bị ma xui quỷ khiến, tới mở tủ ra, lật xem từng chiếc một, cũng không có màu đỏ.

 

Ba năm sau tốt nghiệp, quần áo của Trịnh Thư Ý dần dần thay đổi, bây giờ đã không còn dấu vết thời sinh viên nữa.

 

Vì lý do công việc, trước nay cô chỉ mặc đồ màu nhạt trang nhã, còn những màu mang sắc thái đậm như đỏ thì cô chưa bao giờ cân nhắc đến.

 

Vậy sao Thời Yến lại nói “màu đỏ”?

 

Anh đang qua loa cho có lệ hay đơn giản là mù màu?

 

Trịnh Thư Ý ngồi bên giường một hồi, rảnh rỗi mở TV, trên màn hình đang tình cờ chiếu hình ảnh một nữ anh hùng châu Âu cưỡi ngựa vượt qua bãi cỏ.

 

Ký ức ùa về, Trịnh Thư Ý đột nhiên nhớ ra, lần trước cô đã từng mặc đồ cưỡi ngựa màu đỏ khi ở trại nuôi ngựa của Quan Hướng Thành.

 

-

 

Vào cuối tuần, lượng người đến trung tâm mua sắm nhiều hơn ngày thường, vả lại Giáng sinh cũng đang đến gần. Đồ trang trí xanh xanh đỏ đỏ được treo khắp mọi nơi, một cây thông Noel khổng lồ cũng được đặt ở lối vào, vừa nhìn là bao nhiêu màu sắc sặc sỡ đập vào mắt, khơi gợi hứng thú mua hàng của khách. 

 

Có lẽ do vậy nên Trịnh Thư Ý mới đi dạo một giờ mà tay đã xách túi đồ của ba cửa hàng.

 

Nhưng mà hiện tại cô vẫn chưa chọn được chiếc váy đỏ nào ưng ý, cho nên đành xách váy lên tầng trên, bước vào một cửa hàng mới mở.

 

Cửa hàng này nhiều kiểu dáng, màu sắc phong phú, váy đỏ có tận mấy mẫu.

 

Bởi thói quen nghề nghiệp đã hình thành trong hai năm qua, Trịnh Thư Ý chọn một bộ váy trễ vai màu đỏ có thiết kế đơn giản nhất rồi vào phòng thử đồ.

 

Vừa thay váy xong, lúc chuẩn bị đi ra ngoài, cô bỗng nghe một giọng nói quen thuộc.

 

―― “Anh thấy bộ váy này thế nào?”

 

―― “Cũng được.”

 

Người đàn ông trả lời có chút qua quýt, nhưng Trịnh Thư Ý không thể quen với giọng nói này hơn được nữa.

 

Cô nhìn qua khe hở của rèm cửa trước phòng thử đồ, người ngoài kia quả nhiên là Nhạc Tinh Châu và Tần Nhạc Chi.

 

Tâm trạng đang tốt của Trịnh Thư Ý tan biến ngay lập tức.

 

Bây giờ cô không muốn nhìn thấy hai người họ, cũng không thích trực tiếp rời đi, dù gì thì cửa hàng này vẫn còn nhiều đồ cô chưa thử, vậy nên cô dứt khoát ngồi trong phòng thử đồ đợi bọn họ rời đi rồi sẽ ra.

 

Lúc này, Tần Thời Nguyệt bỗng gửi một tin nhắn cho Trịnh Thư Ý:

 

Chị Thư Ý, cuối tuần này chị làm gì thế? Em chán quá.

 

Trịnh Thư Ý buồn bực hít một hơi, lén lạch cạch gõ chữ: 

 

Đừng nói nữa, ra ngoài mua quần áo, kết quả gặp phải cẩu nam nữ.

 

Tần Thời Nguyệt: Thật hay giả thế??? Chị đang ở đâu???

 

Trịnh Thư Ý: Quốc Kim.

 

Tần Thời Nguyệt: Em đang ở gần đó!!! Em đến ngay đây!!

 

Trịnh Thư Ý: ???

 

Tần Thời Nguyệt: Em đến làm hậu thuẫn cho chị!!!

 

-

 

Chỉ một lúc sau, phòng thử đồ bên cạnh phát ra tiếng động, tiếp đó, bên ngoài lại vang lên giọng của Tần Nhạc Chi.

 

“Cái váy này màu nhạt quá, giống như đồ người trung niên hay mặc.”

 

“Không được không được, cái quần này làm lộ chân to.”

 

“Em không thích áo len cao cổ, sẽ cọ trôi phấn nền.”

 

Trịnh Thư Ý đoán chừng Tần Nhạc Chi đã thay ít nhất ba bộ, nhưng không bộ nào vừa ý.

 

Bên ngoài có một nhân viên bán hàng nói: “Thưa cô, hay là cô thử mẫu váy mới về của chúng tôi xem, kiểu dáng rất độc đáo.”

 

Tần Nhạc Chi gật đầu: “Vậy cô lấy cho tôi đi.”

 

Cô ta quay đầu nhìn, Nhạc Tinh Châu đã ngồi trên ghế sofa nghịch điện thoại.

 

Trịnh Thư Ý ngồi trong phòng thử đồ bắt đầu bực bội.

 

“Có phải kiểu dáng của bộ váy này đơn giản quá rồi không? Không có thiết kế gì.”

 

“Không đâu ạ, thiết kế đơn giản mới là trang nhã nhất.” Hai nhân viên của cửa hàng vây quanh Tần Nhạc Chi, không ngừng tâng bốc, “Màu đỏ tôn lên thần thái của cô rất tốt, đợi một thời gian nữa mặc đi chúc tết là thích hợp nhất.”

 

Mặc dù nhân viên cứ nịnh mãi, Tần Nhạc Chi vẫn không hài lòng, luôn cảm thấy phần vai trễ là lạ, để lộ độ cong khó giữa cổ và vai, phần eo cũng chiết không đẹp, không cải thiện được tỉ lệ cơ thể.

 

“Tinh Châu, anh thấy thế nào?” Tần Nhạc Chi xoay người hỏi, Nhạc Tinh Châu ngẩng đầu nhìn, “Ừ, được, đẹp lắm.”

 

Tần Nhạc Chi biết rõ Nhạc Tinh Châu đang trả lời qua quýt, trong lòng không thoải mái, cho nên nói: “Để em thử mấy bộ khác nữa đã.”

 

Trong phòng thử đồ, sự nhẫn nại của Trịnh Thư Ý đã tới cực hạn.

 

Cô cũng là một người phụ nữ, nhưng cô thật sự chưa thấy ai mua quần áo mà săm soi đến vậy, cô hối hận sao lúc nãy không đi thẳng ra ngoài. 

 

Bây giờ, Trịnh Thư Ý không nhịn được nữa.

 

Cô đứng dậy, sửa váy một chút rồi vén rèm cửa đi ra.

 

Nhân viên cửa hàng đang cúi người buộc thắt lưng cho Tần Nhạc Chi.

 

Tần Nhạc Chi cũng không để ý đến những thứ khác, chỉ tập trung nhìn động tác của nhân viên cửa hàng.

 

Hậu tri hậu giác*, cô ta cảm thấy không khí xung quanh dần thay đổi. 

 

(*) Hậu tri hậu giác: quá trình từ nhận thức đến hiểu rõ xảy ra khá chậm. Quá trình từ “tri” (nhận thức) tới “giác” (hiểu rõ) chính là quá trình tự dung nhập những thứ thuộc thế giới bên ngoài vào bên trong mình.

 

Cách chỗ cô ta không xa, hai nhân viên của cửa hàng đang vây quanh Trịnh Thư Ý, còn có hai nhân viên khác chỉ đứng đó nhìn Trịnh Thư Ý, trong mắt chứa đầy vẻ kinh ngạc.

 

“Thưa cô, bộ váy này thật sự rất hợp với cô, da cô trắng sáng, màu đỏ này như sinh ra để dành cho làn da của cô vậy.”

 

“Tôi thấy cô mặc váy này còn đẹp hơn người mẫu trong tạp chí của chúng tôi nữa, hôm nay cô đến đây là đúng rồi, mẫu này như may riêng cho cô ấy.”

 

“Thật đấy, tôi không muốn cô thử những bộ khác nữa đâu, chỉ bộ này thôi, đẹp quá đi mất.”

 

Tuy chỉ là bóng lưng, nhưng Tần Nhạc Chi vừa nhìn đã nhận ra bộ váy Trịnh Thư Ý đang mặc với bộ của cô ta là cùng một mẫu.

 

Nhân viên bán hàng nào cũng có những lời tâng bốc y như nhau, Tần Nhạc Chi chẳng để bụng, có điều khi Trịnh Thư Ý xoay người lại, Tần Nhạc Chi thấy rõ ràng, cùng một bộ váy, ở trên người cô ta thì trông không hợp, nhưng ở trên người Trịnh Thư Ý thì như dệt hoa trên gấm.

 

Vai và cổ như thiên nga, vai trễ bao thành hình vòng cung quanh xương quai xanh, xuôi xuống uyển chuyển, eo được ôm vào đều đặn, tạo cảm giác như cô đang mặc một bộ lễ phục chữ không phải một bộ váy mùa đông bình thường.

 

Trịnh Thư Ý nhìn bộ váy rồi xoay một vòng: “Cũng không tệ lắm, tôi chụp một tấm ảnh nhé.”

 

-

 

Hiện tại, Thời Yến đang trong một cuộc họp qua video.

 

Văn phòng rất yên tĩnh, chỉ có tiếng đối phương đang báo cáo công việc.

 

Điện thoại bỗng nhiên rung lên mấy cái, anh tiện tay vuốt màn hình, mở WeChat, mấy tấm ảnh lần lượt hiện lên.

 

Trịnh Thư Ý: Có đẹp không?

 

Trịnh Thư Ý: Trả lời em bằng hai chữ đi*.

 

(*) Ý chị là muốn anh nói “hảo khán” :)))

 

Trong webcam, mấy cấp dưới thấy Thời Yến tháo kính xuống, xoa xoa xương mày thì phát hoảng, lập tức dừng lại.

 

“Tổng giám đốc Thời, có vấn đề ở đâu sao ạ?”

 

Sau khi Thời Yến đeo kính lên, vẻ bất đắc dĩ kia đã biến mất.

 

“Các cậu tiếp tục đi.”

 

Hai phút sau, Trịnh Thư Ý nhận được hồi âm.

 

“Nhìn được.”

 

Trịnh Thư Ý: “…”

 

Đúng là trả lời bằng hai chữ thật, nhiều hơn một chữ cũng không muốn cho.

 

Trịnh Thư Ý: Khen một câu đẹp thì anh chết hả?

 

-

 

Cùng lúc đó, có hai cô gái đã đi dạo trong cửa hàng này khá lâu rồi, sau khi nhìn thấy Trịnh Thư Ý, ánh mắt liền lưu luyến không thôi, bọn họ vẫy tay gọi nhân viên bán hàng: “Chúng tôi cũng muốn thử mẫu cô ấy đang mặc! Lấy hai bộ đến đây giúp chúng tôi!”

 

Nhân viên thu ngân nhìn họ, lắc đầu cười nói: “Thật xin lỗi, mẫu này chỉ có hai bộ, một bộ đang ở trên người quý cô kia, còn một bộ ――”

 

Cô nhân viên quay đầu nhìn Tần Nhạc Chi, còn nói: “Cô đây cũng đang mặc thử, mọi người xem, bộ váy này đẹp lắm đúng không, khách hàng mặc thử rồi ai cũng thích.”

 

Nhân viên của cửa hàng là người có chuyên môn, khống chế biểu cảm rất khá, nhưng Tần Nhạc Chi vẫn thấy sự thay đổi cực nhỏ trong ánh mắt cô nhân viên kia.

 

Hai cô gái muốn thử váy cũng nhìn theo nhân viên bán hàng, có điều ánh mắt không giấu giếm gì, viết dòng chữ “Không ngờ đây là cùng một mẫu váy” hết sức rõ ràng.

 

Tần Nhạc Chi đã hoàn toàn mất khả năng khống chế sắc mặt, hai tay không biết nên để vào đâu, cô ta bèn dứt khoát tháo thắt lưng vừa buộc ra.

 

“Xấu chết đi được ――” Cô ta vô thức muốn nói bộ váy này xấu xí, nhưng lời còn chưa nói hết, cô ta đã thấy Nhạc Tinh Châu ngồi thẳng trên ghế sofa, hướng về phía Trịnh Thư Ý, ánh mắt đuổi theo bước chân cô.

 

Tần Nhạc Chi chưa bao giờ thấy loại ánh mắt này xuất hiện trên mặt Nhạc Tinh Châu.

 

Còn hơn cả kinh diễm.

 

Dù đã hết sức khắc chế, sự không cam lòng và hối hận vẫn lộ cả ra ngoài.

 

Tần Nhạc Chi nhíu chặt mày, lòng bàn tay nóng lên, cô ta quay đầu đi về phía bên kia.

 

Vòng qua một dãy treo áo quần, Tần Nhạc Chi vừa đưa tay lên, định lấy một bộ váy, một bàn tay khác cũng vươn tới.

 

Cô ta ngẩng đầu nhìn Trịnh Thư Ý, thấy nụ cười châm chọc của cô.

 

“Cô và tôi đúng là có cùng một gout thưởng thức.”

 

Hai người nhìn nhau, sau đó mỗi người cầm một bộ váy cùng mẫu đi về phía phòng thử đồ.

 

Hai người như đang thầm đọ sức, thử liên tục năm bộ đồ.

 

Lần nào đi ra, cảnh tượng lúc trước cũng đều tái hiện.

 

Tính cố chấp không cho Tần Nhạc Chi chịu thua, bộ nào cô ta cũng đem đến để trên quầy.

 

Nhưng lần nào cô ta cũng thấy rõ ánh mắt của những người xung quanh, chẳng khác gì vừa nãy.

 

Sau khi thử đến bộ thứ sáu, Tần Nhạc Chi đứng trong phòng thử đồ, nghe thấy động tĩnh ở phòng bên, nhớ đến cảnh tượng vừa rồi, khí huyết lập tức dâng trào, khó mà bình tĩnh lại được.

 

Cô ta nắm lấy bộ váy cuối cùng, bước ra khỏi phòng thử đồ cùng lúc với Trịnh Thư Ý.

 

Mắt liếc nhẹ Trịnh Thư Ý xong, cô ta mỉm cười, kéo cánh tay của Nhạc Tinh Châu đối diện mình.

 

“Anh yêu, mấy bộ này em đều thích hết, anh mua cho em nhé.”

 

Trịnh Thư Ý tự nhận mình là một người õng ẹo, nhưng khi nghe thấy giọng của Tần Nhạc Chi, cô vẫn nổi da gà đầy người.

 

Mà Tần Nhạc Chi thấy Trịnh Thư Ý cau mày, buồn bực trong lòng rốt cuộc cũng tiêu tán.

 

Chỉ là cô ta không để ý tới sắc mặt của Nhạc Tinh Châu đột nhiên thay đổi.

 

Giá cả ở cửa hàng này không hề rẻ, trang phục mùa đông không thấp hơn ba nghìn, giờ cũng không phải mùa giảm giá, mua hết đống đồ này, ít nhất phải tốn mấy chục nghìn.

 

Anh ta im lặng, không lập tức hành động.

 

Tần Nhạc Chi huơ huơ cánh tay anh ta, “Nhanh một chút đi mà, lát chúng ta phải đi ăn nữa.”

 

Nhưng mặt mũi đều đặt cả vào đây, làm một thằng đàn ông, Nhạc Tinh Châu không thể từ chối yêu cầu của bạn gái trước mặt nhiều người thế được, anh ta chỉ đành bước chậm đến quầy thu ngân.

 

Nhân viên của cửa hàng mừng rỡ, đồng thời nhìn về phía Trịnh Thư Ý.

 

“Thưa cô, cô có muốn mua những bộ này luôn không? Chúng hợp với cô lắm.”

 

Nghe vậy, Tần Nhạc Chi cũng nhìn về phía Trịnh Thư Ý, ánh mắt không hề che giấu vẻ đắc ý.

 

Lúc này đây, chợt có tiếng giày cao gót lộp cộp truyền tới.

 

Tần Thời Nguyệt cầm trên tay chiếc túi da đắt tiền sáng bóng, tóc cài kính râm, hớn hở bước thẳng đến chỗ Trịnh Thư Ý.

 

“Chị, chị chọn xong chưa?”

 

Trịnh Thư Ý không ngờ cô ấy sẽ thật sự lao ra tiền tuyến ăn dưa, kinh ngạc đến nỗi không nói nên lời.

 

Tần Thời Nguyệt đi nhìn quanh cửa hàng, chỉ Tần Nhạc Chi và Nhạc Tinh Châu là có đôi có cặp, sau khi trao đổi ánh mắt với Trịnh Thư Ý, cô ấy liền hiểu ra mọi chuyện.

 

“Đừng xoắn, em chọn giúp cho.”

 

Cô ấy đi về phía Tần Nhạc Chi, nhìn mấy bộ đồ cô ta chọn, nói với nhân viên của cửa hàng: “Cái này, cái này, cái này… Ôi trời, cứ mấy bộ cô ta chọn ――”

 

Nhân viên bán hàng vừa nghe liền mừng rỡ khôn xiết, vội vàng tiến lên.

 

Lại là một người hào phóng!

 

“Tất cả sao ạ?”

 

“Đúng.”

 

Tần Thời Nguyệt lấy một tấm thẻ trong túi xách ra, đập lên quầy thu ngân, “Trừ mấy mẫu này ra, gói hết tất cả các mẫu còn lại theo kích thước của chị tôi.”

 

Trịnh Thư Ý: ?

 

Tần Thời Nguyệt đỡ kính râm, lúc lướt qua Tần Nhạc Chi, cô tủm tỉm nói: “Ánh mắt của chị gái này thật chuẩn xác, giúp tôi chọn ra mấy mẫu xấu xí nhất, đỡ cho tôi phải vất vả.”

 

Tần Nhạc Chi ngây ra một chỗ, sắc mặt chuyển đen với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.

 

Trong cửa hàng lặng như tờ, mùi thuốc súng nồng nặc hấp dẫn những vị khách khác phải rối rít nhìn sang.

 

Nhân viên bán hàng bỗng không biết phản ứng làm sao, vừa mừng rỡ như điên vừa nhéo cho mình tỉnh táo khỏi cơn lưỡng lự.

 

Chỉ có Trịnh Thư Ý là vẫn còn hơi ngơ ngác, cô nhìn Tần Thời Nguyệt, nháy mắt một cái.

 

Tần Thời Nguyệt đến bên cạnh cô, thấp giọng nói: “Không sao, em quẹt thẻ của cậu, cậu em có tiền.”