20.
Không ai mời Giang Chí Đình tới bữa tiệc đính hôn cả, ai cũng nghĩ anh ấy tới đây để phá đám, chọc tức Giang lão gia. Tôi thì có cảm giác anh ấy tới đây vù tôi nhưng ngẫm lại thì thấy mình nghĩ nhiều.
Sau buổi tiệc, tôi và Gianr Khâu vội vàng trở lại phía Bắc vì bố mẹ anh ấy mình gặp tôi.
Gia đình tôi đã gặp mặt Gianr Khâu ai cũng vừa ý anh ấy.
Trước hôm rời đi, Thẩm Ngọc kéo tôi vào một góc, giọng đầy lo lắng:
“ Chị ơi, em hi vọng chị có thể ở bên người mình thích.”
Không hổ là phóng viên đôi mắt tinh tường hơn mọi người nhiều.
Tôi xoa đầu em ấy, cười trấn an:
“ Gianr Khâu rất tốt, chị cũng thích anh ấy, em không cần phải lo đâu”
Sau khi đến phía Bắc, Gianr Khâu thuê giúp tôi một khách sạn bởi vì tôi ngại khi đến ở nhà anh ấy. Cả một ngày lăn lộn, tôi mệt mỏi nằm nghỉ trên giường.
Bỗng nhiên, chuông cửa reo lên. Tôi tưởng là người giao thức ăn nên không để ý gì mà ra mở cửa. Nhìn thấy người đứng ngoài cửa, tôi vội vàng đóng lại. Nhưng Giang Chí Đình dễ dàng đẩy cửa vào.
Tôi trừng mắt, giận dữ nhìn anh:
“ Giang…”
Anh không nói gì, đẩy tôi vào tường, hai tay tôi bị anh giữ chặt.
Anh nghiêng người, đôi mắt sâu hun hút nhìn chằm chằm tôi
“ Đừng đi”
Trái tim tôi run lên, tôi lập tức hiểu anh đang nói đến việc tôi đến nhà Gianr Khâu.
Tôi cười khẩy
“ Sao lại không?”
“ Bởi vì em vẫn còn yêu anh.”
Nói rồi anh siết chặt eo tôi, kéo tôi sát lại,anh rướn môi định hôn tôi, Khi môi chúng tôi sắp chạm nhau, tôi đột nhiên nghiêng đầu, lạnh lùng nói:
“ Anh Giang à, xin giữ tự trọng, tôi có bạn trai rồi.”
Giang Chí Đình dừng lại, anh khinh thường nhìn tôi:
“ Bạn trai ư? Anh không ngại tặng anh ta một cặp sừng đâu.”
“Tôi cấm anh không được nói anh ấy như thế.”
(còn tiếp)