16.

Từ hôm đó, đã vài ngày chúng tôi không gặp nhau.

Vì biết anh bận rộn mà tôi cũng không muốn tỏ ra mình quá bám người nên tôi đành phải hỏi cha tin tức của anh. Cha tôi bảo giờ nhà họ Giang đang gà bay chó sủa. Giang lão gia bắt Giang Chí Đình giao việc ở phía Bắc cho Giang Hoài vì thế mà Giang Chí Đình đã khiến cho việc kinh doanh của Giang gia rối tung lên.

Tôi hỏi em gái về tình hình của Giang Hoài, nó bảo rằng Giang lão gia mấy hôm tới sẽ đưa Giang Hoài đến phía bắc để anh ta làm quen trước.

Chẳng nhẽ, Giang lão gia muốn đưa Giang Hoài đi lánh nạn, chuyện náo loạn của Giang gia ông ta không muốn Giang Hoài bị ảnh hưởng hoặc cũng có thể chính anh ta cũng không biết gia đình mình đang loạn cào cào.

Tự dưng tôi thấy cổ họng mình nghẹn lại, thấy bất công cho Giang Chí Đình. Chúng tôi vẫn liên lạc qua tin nhắn, thi thoảng tôi gửi anh mấy tin nhắn trêu chọc rồi tưởng tượng vẻ mặt cố tỏ ra bình tĩnh của anh.

" Cô Thẩm, lần trước cô có dặn khi nào vị họ Giang kia đến thì báo cho cô biết. Hôm nay anh ấy có tới, ở phòng 1 tầng 3, đã ngồi ở đó 3 giờ rồi."

Tôi sững sờ, vội vàng chạy đến câu lạc bộ.

Vừa mở cửa phòng ra, đã thấy một mùi rượu nồng nặc xông lên. Trên bàn, dưới đất là vô số chai rượu vứt lăn lóc. Căn phòng thì tối om, không biết Giang Chí Đình ở góc nào.

"Giang Chí Đình"- vừa gọi anh, tay tôi vừa lần mò tìm công tắc đèn.

Đột nhiên có bóng người lao đến ôm lấy tôi. Giang Chí Đình ôm tôi từ phía sau, đầu anh ghé vai tôi, môi anh tùy ý di chuyển lung tung sau gáy tôi.

Người anh nồng nặc mùi rượu, tôi nghiêng người tránh cái ôm của anh, đánh anh mấy cái cho tỉnh rượu:

"Giang Chí Đình, anh tỉnh chưa? Có biết em là ai không?"

Không biết Giang Chính Đình có nghe hiểu không nhưng anh thực sự dừng lại, chỉ có ôm chặt tôi hơn một chút.

" Anh biết, A Xu,..."

Cả người tôi như bị dội một chậu nước lạnh, toàn thân tôi lạnh toát.

Không lẽ mình nghe nhầm ư?

Hình như không thấy tôi đáp lại, Giang Chí Đình lại gọi lại một lần nữa:

" A Xu,..."

Hóa ra tôi không nghe nhầm. Cố gắng đẩy anh ra, tôi vung tay tát anh một cái. Anh loạng choạng ngã xuống, dáng vẻ chật vật chưa từng có.

" Giang Chí Đình, đồ khốn nạn."