Một trận gió nổi lên trong vườn hoa, có lẽ là bởi vì nơi này quá cao, gió là gió của mùa hè, lại mang theo chút mát mẻ.

 

Châu Liên không tiếp tục nói hết những lời chưa nói xong, cuối cùng chỉ dặn dò một câu bảo cô làm việc nhất định phải chắc chắn.

 

Triệu Nghê Hạ cũng thoát khỏi cảm xúc tạm thời, lại trở về bộ dạng không có chuyện gì. Cô lại tiếp tục giọng điệu khúm núm thường ngày, miệng liên tục đảm bảo rằng mình biết rồi, cúp điện thoại quay người trở về.

 

Men theo hành lang nhỏ bên cạnh đi vào, trở lại phòng khách, trợ lý nhỏ vẫn còn đang ngồi trên góc sofa trước đó, bưng một cốc pudding ăn vui vẻ, thấy cô trở về, vội vàng vẫy tay với cô.

 

Triệu Nghê Hạ đi lại, vừa muốn ngồi xuống, thì đụng mặt với Nhậm Nghiên.

 

Nhậm Nghiên nhìn thấy cô, cố sức trừng mắt nhìn cô một cái, sau đó lại bước đi nhanh hơn.

 

Triệu Nghê Hạ cảm thấy khó hiểu: “Cô ta lại trừng mắt nhìn mình làm gì??”

 

Lúc ở thang máy kia không phải là đã kết thúc rồi sao? Ghi thù đến thế sao?

 

Tiêu Tình Tình cười xấu xa, ghé sát lại bên cạnh cô, nói: “Thầy Bùi Khước đến rồi.”

 

Bỗng nhiên lại nghe thấy cái tên này, Triệu Nghê Hạ ngây người ra, Tiêu Tình Tình không để ý, tiếp tục nói: “Thầy Bùi vừa rồi ngồi ở sofa bên kia, lúc em đi lấy đồ ăn, nhìn thấy Nhậm Nghiên qua đó để lôi kéo làm quen.”

 

“Cô ta bưng ly rượu đến bên cạnh thầy Bùi, õng ẹo hỏi: ‘Thầy Bùi, tôi ngồi ở bên cạnh anh có tiện không?’, kết quả thầy Bùi còn không thèm nhìn cô ta, đã đáp thẳng lại một câu, ‘Thật là ngại quá, không tiện.’”

 

Tiêu Tình Tình nghĩ đến bộ dạng ảo não thất bại trở về của Nhậm Nghiên, cười trên nỗi đau của người khác: “Sắc mặt của cô ta lúc đó tái xanh hết cả, ha ha ha…”

 

Liếc thấy ánh mắt của Triệu Nghê Hạ nhìn chằm chằm vào mình, cô ấy nghẹn lại một chút rồi nhanh chóng trở nên nghiêm túc: “Cho nên, đại khái là bởi vì bị mất mặt ở chỗ thầy Bùi kia, vừa nhìn thấy chị, nghĩ đến chị có quan hệ khá sâu sắc với thầy Bùi… cô ta lại càng thêm tức giận chăng?”

 

Từng cùng nhau hợp tác hai lần, CP từng rất nổi tiếng, vả lại trong mắt người trong giới nhìn rõ ràng có rất nhiều xích mích, Triệu Nghê Hạ và Bùi Khước lại không phải là quan hệ sâu sắc lắm?

 

Không ngờ là lại bị liên lụy như thế.

 

Trong phút chốc Triệu Nghê Hạ cảm thấy thật cạn lời, không lãng phí tâm tình vì Nhậm Nghiên nữa.

 

Lùi về sau dựa vào sofa, cô quay đầu nhìn về phía trung tâm đại sảnh, rất nhiều chỗ đều có người tụ tập. Cô không cố ý tìm bóng hình của Bùi Khước trong đám người, chỉ yên tĩnh ngồi nhìn.

 

Tiêu Tình Tình ở bên cạnh đi lại: “Chị Nghê Hạ, chị muốn đi chào hỏi với thầy Bùi không?”

 

“...”

 

Triệu Nghê Hạ cảm thấy cô ta thực sự dũng cảm, liên tục ship CP BE đến tận trước mặt chính chủ, bây giờ lại bắt đầu ra tay tạo tương tác CP.

 

Nhịn lại hỏi cô ấy vấn đề “Em có phải là thực sự lên thuyền rồi không”, Triệu Nghê Hạ từ chối khéo léo: “Thôi vậy, chúng ta ngồi ở đây một lúc.”

 

Châu Liên vừa rồi mới gọi điện thoại đến lo lắng cô và Bùi Khước sẽ tạo ra chuyện gì ở bữa tiệc tối, cô còn thật thà bảo anh ấy bớt lo thôi.

 

Đến lúc phải giao tiếp, anh Lâm dĩ nhiên sẽ đến tìm cô.

 

Tiêu Tình Tình thoáng thấy thất vọng: “Vậy sao…”

 

Lời này vừa nói xong, anh Lâm đã đến.

 

“Cô ở đây à? Mau mau, đi, đi qua đó chào hỏi với tôi!” Anh Lâm bảo Triệu Nghê Hạ đứng lên một cách dứt khoát: “Chị Ann đang ở bên đó, qua đó nói chuyện, cô đi theo tôi.”

 

Triệu Nghê Hạ còn chưa kịp nói gì, đi theo anh ta được mấy bước, nhìn theo hướng mà anh ta chỉ, khẽ ngây người.

 

Xa xa bên kia có một đám người đứng với nhau, quý cô hơn bốn mươi tuổi đứng ở chính giữa kia có lẽ chính là Ann Bành, mấy người ở bên cạnh kia cô đều không quen, người duy nhất mà cô quen chỉ có người ở bên tay trái của Ann Bành kia, Bùi Khước.

 

“Đợi…”

 

Triệu Nghê Hạ muốn nói gì đó, anh Lâm hoàn toàn không cho cô cơ hội mở miệng, hình như là cho rằng cô mất bình tĩnh, kéo cánh tay của cô đưa cô về phía bên kia.

 

Dù sao nói thế nào đi nữa thì mối quan hệ giữa anh Lâm và Châu Liên cũng thực sự tốt, anh ta đã đồng ý chăm sóc Triệu Nghê Hạ thì chắc chắn sẽ không nuốt lời, một lòng một dạ chỉ muốn đưa cô đi gặp mặt nhân vật chính của buổi tiệc tối.

 

Triệu Nghê Hạ hoàn toàn không kịp từ chối, cứ bước mau theo như thế bị kéo đến trước mặt đám người kia.

 

Vừa đứng vững, cô lập tức cảm giác thấy có vài ánh mắt đáp lên trên người cô, nhất là đến từ phía bên trái bên phải của Ann Bành.

 

Bộ vest đen của Bùi Khước màu sắc sáng rỡ, chiếc khuyên tai thường đeo kia đã tháo xuống, chiếc nhẫn đầu hổ trên tay cũng gỡ ra rồi.

 

Bộ tóc của anh chải ngược một phần về đằng sau, để lộ ra lông mày và phần trán, cảm giác không vui chán đời bi quan được trung hòa đi rất nhiều, giống như một tác phẩm nghệ thuật bằng sứ màu trắng điểm thêm một chút miêu tả tinh tế.

 

Một tay đút vào trong túi, một tay khác, ngón tay thon dài cầm ly rượu, vuốt v e một cách vô ý.

 

Triệu Nghê Hạ chỉ nhìn một cái đã thu mắt lại, nở nụ cười, chuyển sự chú ý đến chính giữa.

 

Anh Lâm kéo cô đến giới thiệu cho Ann Bành: “Chị Ann, đây là nghệ sĩ của phòng làm việc của Châu Liên bạn em quản lý, cô ấy tên là Triệu Nghê Hạ.”

 

Triệu Nghê Hạ sốc lại tinh thần chào hỏi với Ann Bành: “Chị Ann.”

 

Ann Bành rất nể mặt vị cấp dưới đắc lực này của anh Lâm, mỉm cười với cô: “Xin chào.”

 

Lúc vừa rồi cô bị kéo đến đây, tay bưng ly rượu còn quên đặt xuống, lúc này vừa hay dùng đến. Triệu Nghê Hạ nhân tiện giơ cốc chạm nhẹ với Ann Bành, giọng điệu lễ phép lại mang theo chút chân thành có chừng mực: “Chúc chị sinh nhật vui vẻ.”

 

Ann Bành cười cảm ơn.

 

Anh Lâm cũng liên tiếp cụng ly với mấy người ở bên cạnh, thành khẩn nói: “Sau này nếu như có chương trình thích hợp với cô ấy, mọi người hãy cho thêm chút cơ hội.”

 

Ở trong đám người này gần như đều là người tham gia vào lĩnh vực điện ảnh và truyền hình, có điều đều đã có tuổi cả rồi, không hiểu biết nhiều lắm về những ngôi sao trẻ tuổi với tốc độ thay đổi làm mới cực nhanh của ngày nay.

 

Nghe anh ta nhắc vậy, có người hỏi: “Phòng làm việc của Châu Liên? Hình như chưa từng nghe nói gì cả.”

 

Anh Lâm cười nói: “Là phòng làm việc của một mình bạn tôi, không phải lớn lắm, có điều làm cũng rất tốt.” Nói rồi nhớ ra gì đó, lại nói thêm một câu: “Anh ấy từng làm người quản lý ở Lãm Chúng, cùng một tổ với cô Triệu, lúc cô Triệu ra mắt chính là ký hợp đồng với giải trí Lãm Chúng.”

 

“Lãm Chúng?” Ann Bành tò mò tiếp lời: “Đó không phải là công ty quản lý của Bùi Khước sao? Cô và Bùi Khước có quen biết sao?”

 

Triệu Nghê Hạ sững sờ, vô thức nhìn Bùi Khước.

 

Anh cũng đang nhìn về phía cô, ánh mắt hờ hững, vẻ mặt không thể phân biệt được cảm xúc.

 

Triệu Nghê Hạ nhanh chóng thu lại ánh mắt, nụ cười cứng ngắc thêm vài phần, nhanh chóng vắt óc suy nghĩ, định nói gì đó để ứng phó cho qua.

 

“Tôi…”

 

Ai ngờ được vừa mới mở miệng nói được một chữ, đã bị Bùi Khước giành trước: “Có quen.”

 

Cô sững người, ngạc nhiên nhìn anh.

 

Bùi Khước cầm ly rượu, hơi nhướng mày, lại nhìn về phía cô một lần nữa. Động tác ngón tay vuốt v e ly rượu trở nên nhẹ hơn một chút, từng chút từng chút, ánh mắt đặt trên người cô càng thẳng thừng hơn, như là sự thực: “Trước đó khá là thân.”

 

Triệu Nghê Hạ cảm thấy hơi thở dường như bị ngưng lại một nhịp, ngay lập tức lại lấy lại bình tĩnh.

 

Ann Bành hồi trẻ đi du học ở nước ngoài, sau đó đi lên thẳng đến vị trí tổng giám đốc của rạp chiếu phim BMC, Nhất Thiên mời cô ta trở về là vì nhìn trúng năng lực chuyên môn của cô ta, nhưng mà cô ta thực sự không hiểu biết gì nhiều về ngôi sao bây giờ ở trong nước, càng không cần nhắc đến những ân oán xích mích giữa bọn họ với nhau.

 

Triệu Nghê Hạ cũng biết điều này, trong lòng hiểu rõ cô ta hỏi như thế, không phải là cố ý làm mất mặt ai.

 

Quả nhiên, Ann Bành nghe thấy Bùi Khước trả lời vậy, trong nụ cười chỉ mang theo một chút bất ngờ, ngoài ra không có gì khác: “Thật sự quen biết à? Thế thì thật trùng hợp.”

 

Bùi Khước mấy năm nay phát triển rất tốt ở lĩnh vực điện ảnh, “Nơi Ly Biệt” gần đây lọt vào vòng trong danh sách tranh giải chính tại Cannes, thái độ của Nhất Thiên đối với anh dĩ nhiên cũng không giống đối với nghệ sĩ bình thường. Tuy rằng anh là người trẻ tuổi nhất trong nhóm, nhưng mọi người đều rất khách sáo với anh.

 

Lúc Ann Bành nhìn anh cũng có kiểu ánh mắt thân thiết nhìn thế hệ sau, nói cười vài câu, tiếp tục hỏi Triệu Nghê Hạ: “Thế tại sao bây giờ không ở giải trí Lãm Chúng nữa?”

 

Triệu Nghê Hạ nói: “Trước đó có kế hoạch khác…” Cô không nhìn Bùi Khước, cười với Ann Bành: “Cho nên bây giờ lại một lần nữa ký hợp đồng với phòng làm việc mà bạn bè làm quản lý.”

 

“Như vậy à.” Ann Bành gật đầu, không hỏi thêm nữa, nói về chủ đề khác với những người khác.

 

Suốt cả quá trình Bùi Khước gần như không mở miệng nói gì cả, trước đó đột nhiên tiếp lời vài câu, sau đó lại không hé răng thêm nữa.

 

Triệu Nghê Hạ nghe bọn họ nói chuyện, không hiểu sao lại đột nhiên cảm thấy khát, uống vài ngụm rượu, cổ họng vẫn thấy khô không khốc.

 

Trong số người ở đây, dường như chỉ có hai người bọn họ rơi vào cùng một kiểu im lặng.

 

Bọn họ nói chuyện một lúc lâu, Triệu Nghê Hạ nghe đến dần dần lơ đãng, đám người Ann Bành bỗng nhiên nhìn thấy bạn bè quen thuộc, chào hỏi từ xa rồi đi lại đó.

 

Nhìn theo hướng chuyển động, Ann Bành đã nhấc bước, vừa nói vừa vẫy tay: “Không cần di chuyển, không cần di chuyển, mấy người cứ nói chuyện của mấy người. Tiểu Bùi, người trẻ tuổi các cậu tự mình hoạt động đi, bọn tôi qua đó ôn lại chuyện cũ.”

 

Cô ta vừa nói vừa đi về phía bên kia, tuy nói mọi người không cần di chuyển, những tiền bối trong nhóm cùng tuổi với cô ta kia vẫn là cùng di chuyển với cô ta.

 

Anh Lâm nhìn vài cái, nói với Triệu Nghê Hạ: “Bọn cô nói chuyện đi, tôi cũng đi qua đó xem thử.”

 

Người lãnh đạo trực tiếp của anh ta rời đi, anh ta chắc chắn cũng phải đi theo.

 

Trong nháy mắt, vòng nhỏ người này đều lần lượt đi hết sạch.

 

Chỉ còn lại hai người được gọi tên là “người trẻ tuổi” là cô và Bùi Khước này đứng nguyên tại chỗ.

 

Triệu Nghê Hạ liếc nhìn anh một cái, mấp máy môi, muốn nói gì đó lại không biết nói gì.

 

Hay là cũng né đi cho xong?

 

Ý nghĩ vừa mới xuất hiện, chưa đợi cô kịp hành động, Bùi Khước mở miệng trước phá tan sự yên lặng: “Cô rất sợ tôi?”

 

“Hả?” Triệu Nghê Hạ sững người, ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt né tránh, miệng không thừa nhận: “Không có mà, tôi chỉ là…”

 

Chỉ là ngượng ngùng, không biết nói gì cả.

 

Dù sao cũng đã sáu năm rồi.

 

Người xung quanh có lẽ cũng cảm thấy cảnh tượng hai người bọn họ đứng đối diện với nhau quá đỗi kỳ lạ, không ít ánh mắt quan sát về phía bên này.

 

Triệu Nghê Hạ không muốn ở chỗ đông người làm trò cười cho người khác xem, rất nhanh đã kìm nén xuống sự ngại ngùng.

 

Bùi Khước đứng ở ngay trước mặt cô, khó mới có cơ hội nói chuyện, cô khẽ hít một hơi, nhân cơ hội hỏi một chuyện khác: “Tôi nhận được lời mời của nền tảng Xi Ying rồi.”

 

Hôm đó những gì đạo diễn Trịnh nói với cô cô đều nhớ, cô nhìn về phía anh, giọng điệu bối rối: “Đạo diễn Trịnh gọi điện thoại cho tôi, anh…”

 

Bùi Khước đột nhiên tiếp lời: “Kế hoạch của chương trình giải trí đó vừa đề ra, tổ chương trình đã tìm tôi rất nhiều lần.”

 

Triệu Nghê Hạ vốn muốn hỏi anh tại sao lại đồng ý với chương trình này, không ngờ đến anh lại ngắt lời khiến cô ngây ra.

 

Bùi Khước cụp mắt xuống, nhìn cô nói: “Từ khi bắt đầu tuyên truyền ra là muốn làm chương trình này, bị nhắc tên nhiều nhất trong mỗi bài đăng trên mạng chính là tôi và cô.”

 

Giọng nói của anh không có cảm xúc gì cả, ánh mắt lại trong giây lát dán chặt vào cô.

 

“Bắt đầu từ năm cô rút khỏi đó, cách mỗi một khoảng thời gian sẽ có người đăng bài nhắc lại chuyện năm đó.”

 

“Tên của chúng ta vẫn luôn liên hệ với nhau, cho dù là bây giờ, đã qua nhiều năm như thế, vẫn có người không ngừng gắn chúng ta lại với nhau.”

 

“...”

 

Triệu Nghê Hạ sững sờ, ngay sau đó hiểu ra ý của anh.

 

Nhất thời, cổ họng như bị chặn lại, càng thêm những cảm xúc không nói rõ được.

 

Khi đó lúc cô rời khỏi giới giải trí, bảo Châu Liên đăng cho cô một thông báo tạm thời rút lui, sau đó, tự mình online bỏ theo dõi Bùi Khước.

 

Lập tức có chủ đề nổ ra.

 

Bây giờ nghĩ lại, hành động của cô quả thực quá liều lĩnh, mới dẫn đến điều như lời anh nói bây giờ. Mấy năm rồi, bọn họ vẫn không thể nào thực sự tháo gỡ được, thỉnh thoảng lại bị người ta đào ra làm chủ đề bàn tán.

 

Từ một người mới bị cho rằng có chọc thủng trời cũng chỉ có thể làm lưu lượng*, đến một ảnh đế trẻ tuổi đi lên bằng thực lực và có tiếng tăm trong tay. Bùi Khước nỗ lực nhiều năm như thế, mà bây giờ vẫn còn bị người khác bàn luận về những chuyện cũ không vui này thì không thoải mái cũng rất bình thường.

 

*Lưu lượng là từ dành riêng cho những ngôi sao lớn Trung Quốc sở hữu lượng fan hâm mộ đông đảo. Mọi động thái của các ngôi sao này đều được quan tâm, thu hút lượng lớn khán giả, có sức ảnh hưởng lớn tới giới trẻ.

 

Triệu Nghê Hạ mím môi: “Xin lỗi, tôi…”

 

“Tôi không muốn nghe cô nói xin lỗi.” Bùi Khước ngắt lời cô.

 

Cô bị nghẹn họng, chỉ có thể nuốt lại những lời phía sau.

 

Không xa đằng kia có người hét tiếng “Bùi Khước”, anh ngẩng đầu nhìn về phía đằng sau cô, ánh mắt lại di chuyển về trên người cô.

 

“Năm nay tôi có một thời gian trống rất dài không đóng phim, công ty hy vọng tôi mang đến thêm nhiều độ nổi tiếng cho những nghệ sĩ khác để tăng lợi ích thương hiệu, tham gia chương trình này có thể ngăn lại tất cả các thông báo linh tinh.”

 

Giọng điệu của Bùi Khước vừa phải, nói đến đây thì dừng lại, ánh mắt dừng lại trên người cô sau hai giây yên lặng. Vào thời khắc cô nhướng mắt lên nhìn về phía anh, lông mi anh lại khép hờ, không dừng lại nữa, cất bước đi về bên chào hỏi anh kia.

 

Khoảnh khắc lướt ngang qua vai nhau, Triệu Nghê Hạ nghe thấy giọng nói thản nhiên như thường ngày của anh, dường như là thấp xuống một chút: “Nếu như thực sự cảm thấy có lỗi, thì hãy nhận chương trình kia đi.”