Triệu Nghê Hạ lấy giấy lau miệng, nhất thời không muốn lý giải lối suy nghĩ của nhà điều hành cho lắm.
Lựa chọn nút điều khiển trên màn hình vẫn dừng lại trên đoạn quảng cáo đầu tiên, cô lau sạch khoé môi, quay đầu ngờ vực nhìn Bùi Khước đang ngồi trên ghế sô pha. Ánh mắt anh chạm cô, nhếch mày nhẹ: “Phim của cô đều là phong cách như vậy?” “...” Danh tiếng của đạo diễn Sam Thanh đều nằm trong tay cô… Triệu Nghê Hạ ho nhẹ, vội vàng giải thích: “Không phải đâu, thực ra là thể loại huyền nghi truy lùng hung thủ, tên chủ đề không đúng lắm, trong phim không phải như vậy. Xem xong quảng cáo thì sẽ biết.” Quảng cáo này cô xem qua một lần, đều là nội dung bình thường, không có cẩu huyết đô thị, càng không có gì mà “hiến tế tình yêu trong đau khổ”. Nghe xong câu trả lời của cô, Bùi Khước ồ một tiếng, dường như không quá quan tâm, ấn nút phát hình. Cả đoạn quảng cáo dài ba phút rưỡi, rất nhiều hình ảnh và lời thoại đều chỉ lướt qua. Giống như những gì cô nói, nội dung và chủ đề hoàn toàn không khớp. Cả quá trình chỉ xuất hiện một khung hình chung của cô và Cao Nguyên: Cao Nguyên nằm trong vũng máu, cô quỳ bên cạnh anh ta với mái tóc rối bù, vẫn cầm dao đâm anh ta vài nhát, tay và mặt đều dính máu, cô quay đầu nhìn ống kính với biểu cảm quái dị. Triệu Nghê Hạ nhớ cảnh này, trong kịch bản màn diễn này không có thật sự xảy ra, mà là tưởng tượng suy đoán của nhân vật trong phim. Hình ảnh nhanh chóng nhảy sang khung cảnh tiếp theo. Màn hình đột nhiên bị tạm dừng, sau đó thanh tiến độ bị kéo trở về, lui về một chút. Triệu Nghê Hạ: “?” Cô nhìn người trên ghế sô pha với vẻ mặt khó hiểu. Bùi Khước vẻ mặt bình thường, bộ dạng nghiêm túc thưởng thức, điềm đạm nói: “Khi nãy có vài khung cảnh chưa xem kỹ.” Thế là phát lại một lần một đoạn nội dung quảng cáo đó. Cô xem lại một một lần nội dung mình đâm Cao Nguyên. “...” Nói thật lòng , nếu không phải do mình diễn, thực sự có chút rợn người. Chính hình ảnh lúc “chết” của Cao Nguyên, trông thật sự khá thê thảm, tắt thở rồi còn bị cô đâm vài nhát. Nếu đây chính là “hiến tế tình yêu” mà các nhà đầu tư muốn… Triệu Nghê Hạ mau chóng bưng ly uống một ngụm nước lạnh cho đỡ sợ, trong lòng xin từ chối loại tình cảm méo mó này. Hên là xem xong quảng cáo, Bùi Khước không còn phát thêm một lần nữa. Thực ra Triệu Nghê Hạ có một chút gượng gạo, thấy vậy cô thở phào, lại bất ngờ nghe anh nói: “Có nhiều tiến bộ.” Cô ngập ngừng một chút, quay đầu nhìn anh. Anh không nhìn vào đôi mắt cô, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm màn hình, dường như câu nói vừa nãy không phải do anh nói, chỉ tiếp tục tìm kiếm phim tiếp theo. Nhưng Triệu Nghê Hạ lại nghe rất rõ. Giọng điệu đó, không phải gây sự. Mà là một sự thừa nhận, nghiêm túc tán thưởng. Bất kể là với tư cách người bên cạnh từng thân mật hay là ảnh đế trẻ tuổi trong nội địa, hay người được xướng tên ở Cannes, lời khen thật lòng này, dù thế nào cũng mang ý nghĩa rất lớn. Triệu Nghê Hạ quay người uống một ngụm nước lạnh, không có tiếp lời câu nói này. Nhưng đột nhiên, vị chua của những lát chanh trong lý dường như giảm nhẹ một chút. Màn đêm dần buông xuống, bắt đầu nổi gió. Đoàn chương trình vẫn chưa nhắn tin tìm họ, cho thấy rõ họ không có ý kiến với hành động xem tivi của họ. Triệu Nghê Hạ vừa muốn kêu anh xem một chút gì đó, Bùi Khước đột nhiên tìm kiếm tên một bộ phim. …“Vấn Tiên Quyết”. Tên của nam nữ chính trong danh sách diễn viên, chính là cô và anh. Cô sững sờ một chút, vô cùng bất ngờ: “Sao đột nhiên muốn xem…” “Dạo gần đây có người nhắc với tôi.” Anh nói: “Cho nên muốn xem.” “...” Sao có cảm giác anh ẩn ý nói chuyện cô nhắc trong bếp. Bùi Khước liếc cô một cái, không biết có phải đoàn được suy nghĩ của cô hay không, điềm tĩnh nói thêm một câu: “Có bạn nhắc.” Anh nói rồi thì nhấn bật số tập , lướt xuống từng tập. Lướt xem một hồi lâu, thấy sắp lướt gần hết, Triệu Nghê Hạ muốn nhắc một câu, anh dường như cũng thiếu kiên nhẫn, chọn phát một tập gần cuối: “Cái này đi.” Sau đó giơ tay tắt đèn, không đợi Triệu Nghê Hạ mở miệng, anh lập tức nói: “Quá chói, ảnh hưởng cảm giác xem phim.” Cô yên lặng, nghĩ một hồi cũng không nói gì thêm. Camera quan sát ban đêm, hai người cũng không ngồi gần nhau, anh dựa vào tay vịn ở một góc ghế sô pha, còn cô nằm trên tấm thảm gần bên kia, khoảng cách này hoàn toàn không thành vấn đề . Mở màn bị bỏ qua, cốt truyện bắt đầu, khuôn mặt của Tỉnh Hữu xuất hiện ngay lập tức, Triệu Nghê Hạ giật mình và lùi lại một chút. Tuy nhiên, Bùi Khước dường như cũng không muốn xem anh ta, và trực tiếp kéo thanh tiến độ, bỏ qua một phần lớn cốt truyện về anh ta. Sau khi dần thả lỏng, xem phim mình diễn cũng không còn quá gượng. Triệu Nghê Hạ tựa sát mép sô pha, phân tích kỹ năng diễn của mình năm đó. Nhưng xem một hồi , cô bắt đầu cảm thấy có điều không ổn. Trong màn hình treo đèn kết hoa, tưng bừng vui nhộn, một mảng màu đỏ… khi cô mặc váy cưới xuất hiện cùng với Bùi Khước, cô hoàn toàn không giữ được bình tĩnh. Đây rõ ràng là tình tiết kết hôn mà! “... Đổi tập khác đi?” Cô kìm nén sự gượng gạo: “Đoạn này sắp kết thúc rồi không còn nội dung gì nữa.” Bùi Khước liếc cô một cái, không động đậy. Cô như ngồi trên đống đinh, nhìn cảnh hôn ngày càng gần, không kìm được nữa muốn giành lấy remote điều khiển trong tay anh. Chưa đợi cô đứng dậy, Bùi Khước mới ừ một cái, như thể nghe thấy lời nói lúc nãy của cô, thoát khỏi tập này, đổi một tập khác. Triệu Nghê Hạ thở phào. Tuy nhiên tập mới phát một hồi, cô xem nội dung phim, lại nhớ đến nội dung phía sau… Nụ hôn đầu tiên lúc ước hẹn của nam nữ chính hình như chính là ở tập này. … Đạo diễn lúc đó sao lại quay nhiều cảnh hôn như vậy?? Triệu Nghê Hạ cũng không biết anh có phải cố ý hay không, nói tùy tiện chọn một tập lại có thể chọn chuẩn xác như vậy. Cô vừa định mở lời kêu anh đổi, lại cảm thấy nhắc hai lần tỏ rõ sự cố tình, trong do dự, cô dứt khoát đứng dậy: “Tôi đi vệ sinh!” Đành mắt không thấy tim không phiền. Dự đoán thời lượng đoạn đó một chút, cô lề mề trong vệ sinh một hồi mới ra. Trong màn hình, đã quay về trang chủ. Cô chưa kịp hỏi, Bùi Khước liếc cô một cái rồi nói: “Phim bộ quá dài, muốn xem phim điện ảnh.” Cô ngồi lại lên tấm thảm, thở phào nhẹ, mặc cho anh chọn, không có ý kiến. Bây giờ mới chín giờ, còn một tiếng nữa mới kết thúc ghi hình, đủ xem một bộ phim rồi. Triệu Nghê Hạ đợi anh chọn xong, bất giác bên ngoài trời đổ mưa lớn. Mưa rất dữ dội, màn mưa trong chốc lát đã chế mất tầm nhìn, những toà nhà khác như bị sương mù bao phủ, hoàn toàn không thấy rõ. Triệu Nghê Hạ nhìn ra ngoài bức tường kính, nhíu nhẹ mày. Bùi Khước đã chọn xong phim, không phải do anh diễn, mà là một thước phim nước ngoài khá nổi tiếng. Căn phòng chìm trong yên lặng. Còn một khoảng thời gian nữa mới kết thúc ghi hình, cô nhìn đi chỗ khác, tạm thời không nghĩ ngợi nữa, dựa vào ghế yên lặng xem phim. Nhưng khi phim chiếu, mưa bên ngoài cửa sổ càng lúc càng nặng hạt, thậm chí có chút đáng sợ. Cho đến khi họ xem xong, mưa vẫn không nhỏ hơn. Biên tập viên kiêm đạo diễn đoàn chương trình gửi cho cô một tin nhắn thoại: "Cô Triệu! Mưa to quá, nhìn không rõ không thể lái xe. Dự báo thời tiết vừa đưa ra cảnh báo, đài chúng tôi có thể không gửi xe qua được, đã có vài vụ tai nạn xe hơi do trượt bánh trên đường. Hai chiếc xe của chúng tôi bây giờ cũng không dám lái! Các đồng nghiệp của chúng tôi xuống xe và trốn trong khách sạn gần đó để đợi một lúc, chúng tôi đành đợi trời tạnh mưa thôi!” Mấy ngày nay Tiêu Tình Tình đều ở cùng đoàn chương trình, khi cô kết thúc công việc trở về nhà, Triệu Nghê Hạ sẽ để cô đi xe của tổ chương trình về trước, không cần đưa cô về nhà. Hiện tại, Tiêu Tình Tình và đoàn chương trình đã tạm trú trong khách sạn, đồng thời cũng gửi tin nhắn cho cô, báo cho cô biết tình hình mưa to. Với tình hình này, cô sẽ không thể quay về nhà trong một thời gian. Triệu Nghê Hạ ngồi trên thảm, có chút đau đầu. Bùi Khước cũng nhận được thông báo từ đoàn chương trình. Sau khi đọc xong tin nhắn, anh không bật đèn, đứng dậy lấy vài chiếc khăn trắng sạch sẽ, lần lượt che các camera trong phòng. Bắt gặp ánh mắt của cô, anh nói: "Buổi ghi hình hôm nay kết thúc." "… Ồ." Việc ghi hình đã kết thúc, nhưng cô ấy vẫn chưa thể về được. “Chờ mưa tạnh đi.” Bùi Khước nhìn ra cô đang suy nghĩ gì, ngồi trở lại trên sô pha: “Khi nào có thể lái xe được thì đoàn chương trình sẽ gọi.” Cô ậm ừ. Cô không biết phải đợi ở đây với anh ấy bao lâu nữa, che camera lại khiến cô cảm thấy thoải mái hơn. “Đã ghi hình lâu như vậy, cô muốn ăn gì?” Đạo tiếp khách của anh bỗng dịu dàng hơn rất nhiều. "A?" Triệu Nghê Hạ ngập ngừng một chút và nói: "Không, tôi không đói." Anh không nói nữa. Bùi Khước nhấn chiếu một bộ phim mới. Căn phòng tối om, chỉ có ánh sáng màn hình chập chờn, cả đêm trở nên yên tĩnh hơn với tiếng mưa rơi nhàn nhạt. Triệu Nghê Hạ hoàn toàn không thể tập trung vào màn hình. Nhìn thấy mưa không nhỏ lại, cô không tài nào ngồi yên. Xem phim một hồi, cô không nhịn được lấy điện thoại ra, muốn xem đoàn chương trình có gửi tin nhắn cho mình hay không. Trong một thời gian dài, khi cốt truyện trong màn hình đã được phát một nửa. Triệu Nghê Hạ liếc nhìn bên ngoài bức tường kính, sau đó lại nhấc điện thoại. Tổ chương trình vẫn chưa gửi tin nhắn. Ngay khi cô vừa đặt nó xuống, hình ảnh trên màn hình dừng lại. Cô hơi khựng lại, rồi quay sang nhìn người trên ghế sô pha. Ánh mắt vừa chạm vào Bùi Khuyết, anh liền đặt điều khiển từ xa xuống bên cạnh, ngước mặt nhìn cô. "Triệu Nghê Hạ." "Hả?" Vẻ mặt Bùi Khuyết bị ánh sáng trên màn hình làm cho mờ đi, ánh mắt lãnh đạm hơi tối lại, giọng điệu rất khó chịu: "Ở nhà của tôi, như vậy sẽ khiến cô bồn chồn sao?"