Chương 25

Văn Điềm chưa rời khỏi ghế ngồi, thấy cô đem vạt áo ướt trở về, cô nàng trừng mắt: “Làm sao để hong khô cái này đây? Cứ nhớt dính trên người sẽ rất khó chịu.”

 

“Có người nôn mửa trong toilet.” Triệu Nghê Hạ rút ra một tờ giấy, cô vừa lâu vừa nói: “Chị tới buồng vệ sinh ở ngoài KTV để hong khô đây.”

 

“Hả? WC ở ngoài rất xa, hơn nữa bên ngoài KTV… Có rất nhiều người.” Văn Điềm vừa nói vừa ngậm một quả mận trong mồm, cô đảo quả mận hai lần, vỗ tay rồi nói: “Để em dẫn chị qua bên kia, nhóm anh trai em không có nhiều người, có thể mượn phòng vệ sinh của họ.”

 

Động tác của Triệu Nghê Hạ ngừng lại trong chốc lát, cô chớp mắt từ chối: “Thế phiền lắm…”

 

“Không phiền!” Vẻ mặt Văn Điềm rất thành thật: “Thực sự, em kéo chị vào thẳng đó nhé, bọn họ cũng quen rồi nên không thèm để ý đâu… Haiz, quần áo dính vào người rất khó chịu, chị Hạ đừng từ chối!”

 

Cô kéo tay Triệu Nghê Hạ, không nói hai lời kéo người sang bên kia.

 

Tần Hề ở ghế lô cách đó không xa, vừa hay lại cùng một hàng lang, đi một đoạn là tới.

 

Văn Điềm đẩy cửa đưa cô vào phòng bao, đèn trong phòng bao lung linh mờ ảo, không biết người nào trong ban nhạc đang hát một bài tình ca. Tần Hề đứng cách cửa không xa, anh quay đầu nhìn thấy hai người họ thì rất ngạc nhiên.

 

Văn Điềm lên tiếng chào hỏi: “Anh, em tới để rửa tay!”

 

Mắt Tần Hề vẫn đủ tốt, dưới ánh đèn mờ ảo anh ta vẫn có thể thấy rõ người cô đang kéo là ai: “.. Triệu Nghê Hạ?”

 

Triệu Nghê Hạ thấy anh thì xấu hổ cười cười, chưa kịp nói gì đã bị Văn Điềm kéo vào nhà WC.

 

Đóng cửa lại.

 

Triệu Nghê Hạ dùng nước dùng nước để ngâm rượu bị đổ và hong khô bằng máy sấy.

 

Hong khô nửa ngày, cuối cùng cái áo cũng không còn ướt nữa.

 

Văn Điềm một mực đứng cạnh cô, trò chuyện với cô giữa những tiếng ồn và tiếng hát bên ngoài.

 

Chờ vạt áo của cô khô hẳn, hai người bước ra từ WC.

 

Tần Hề vẫn đứng ở chỗ đó, thấy hai cô đã ra ngoài anh mới hỏi Văn Điềm: “Em chạy tới chạy lui không thấy mệt à?” Anh nhìn về phía Triệu Nghê Hạ rồi bắt chuyện với cô: “Nhiều năm không gặp, cô vào ngồi chứ?”

 

Triệu Nghê Hạ dừng lại theo bước chân Văn Điềm, cô nhìn lướt qua và dường như đã thấy một bóng dáng quen thuộc đang nghiêng người ngồi đó.

 

Bùi Khước dựa người vào ghế sofa, tay cầm điếu thuốc đã hút được một nửa. Anh mặc một cây đen, trên quần áo có rất nhiều hình vẽ mang phong cách rock and roll. Trước màn hình lớn có một đám người đang nhảy nhót tưng bừng, đèn đổi màu, ánh sáng mờ ảo chiếu lên gương mặt tối tăm mờ mịt của anh, xương quai xanh và hoa tai đang phát sáng.

 

Anh lạnh lùng hút thuốc, dường như mắt anh đã đảo qua chỗ ác cô đang đứng, mà cũng như thể không nhìn thấy cô. Chân anh đạp lên bàn trà, nghiêng đầu lắng nghe người khác sát vào người anh nói chuyện, một cái liếc mắt cũng không cho.

 

Ghế lô này của bọn họ không loạn, không như những người đến từ thế giới ngầm, bày đủ trò chơi bẩn.

 

Triệu Nghê Hạ từ chối: “Không được.” Mùi thuốc lá trong không khí có hơi ngột ngạt, cô nhắm mắt hé miệng: “Đồng nghiệp của chúng tôi vẫn đang ở ghế lô, tôi về trước đây.”

 

 

Trở lại phòng bao, Châu Liên đã trở về ghế ngồi, thấy cô về thì hỏi một câu: “Đi đâu?”

 

Triệu Nghê Hạ trả lời: “Phòng vệ sinh.”

 

“Ồ… Ra vậy? Văn Điềm đâu?”

 

“Ở phòng bên cạnh.”

 

Châu Liên ồ lên một tiếng, có vẻ anh đã quen với việc cô thích chạy loạn nên không hỏi nhiều.

 

Triệu Nghê Hạ dựa lưng vào ghế, lắng tai nghe những người khác hát.

 

Không biết ai đang cầm microphone, hát cũng không tệ, mọi người trong phòng bao vui vẻ cười đùa, một người nối tiếp một người “Tại sao tôi không ký hợp đồng làm ca sĩ nhỉ”, “Tôi sẽ làm người đại diện cho bạn” “Anh Châu nhìn cậu ta” vân vân.

 

Mọi người cười rất thỏa mãn, cô cũng cười theo.

 

Sau khi  nghe vài bài hát, đầu cô bắt đầu cảm thấy đau đau, Triệu Nghê Hạ muốn ra ngoài hít thở không khí, điện thoại di động rung lên.

 

Cô cầm lên xem, là điện thoại của đạo diễn Sam Thanh.

 

Lâu rồi không liên lạc, phòng bao quá ồn nên cô nhận điện thoại rồi đi ra ngoài.

 

Sam Thanh gọi tới không phải vì có chuyện quan trọng muốn nói cho cô biết, chỉ là vì bộ phim “Thái Dương chiếu rọi” sắp kết thúc, ông muốn hỏi cô có thời gian tới tham gia tiệc hơ khô thẻ tre với đoàn phim không.

 

Triệu Nghê Hạ vừa nói chuyện với ông vừa bước dọc theo hành lang. Cô bước tới một góc, ngước mắt lên có thể thấy rõ bóng người bên khung cửa sổ, bước chân của cô dừng lại.

 

Bùi Khước dựa vào tường hút thuốc, nghe thấy động tĩnh, anh nghiêng vành nón liếc mắt nhìn.

 

Chậm lại một giây, cô cúi đầu, vừa trả lời điện thoại của Sam Thanh vừa đi tới bên kia cửa sổ.

 

Cô không chắc mình có thời gian hay không, không biết thời gian thu âm có trùng không nên chỉ đành nói: “Để tôi hỏi người đại diện rồi trả lời ông nhé.”

 

Sam Thanh bảo được, ông nói thêm vài câu rồi cúp máy.

 

Triệu Nghê Hạ cất điện thoại di động, cô xoay người, Bùi Khước đứng đằng sau cô. Ngón tay anh đang kẹp điếu thuốc, tay dí đầu thuốc vào thùng rác.

 

Cô mấp máy môi định nói chuyện nhưng anh ngước lên từ vành mũ rồi hỏi: “Vì sao cô tự dưng lại quan tâm đ ến tôi?”

 

Cô ngẩn ra, không ngờ anh sẽ hỏi câu này nên hỏi ngược lại: “Tôi không được quan tâm à?”

 

Tổ chương trình không quy định trước khi chương trình chính thức quảng bá họ sẽ không được tiếp xúc với nhau, vấn đề chỉ là ai trong hai người họ chủ động mà thôi.

 

Im lặng chốc lát.

 

“Vì dư luận à?” Anh nhướng mi nhìn cô, đôi mắt tối sầm đi vài phần: “Hay vì cô nghĩ cô cần xin lỗi hoặc cô đang thông cảm cho tôi?”

 

Hô hấp của Triệu Nghê Hạ ngưng lại, cô hé môi muốn nói gì đó, nhất thời không biết trả lời những câu hỏi sắc bén của anh ra sao.

 

Khi nhìn thấy những bình luận dưới bài đăng và tấm hình kia, cô cảm thấy rất hụt hẫng. Cô không biết phải miêu tả tâm trạng của mình ra sao, không biết diễn tả kiểu gì cho vừa loại anh thích.

 

Một hồi lâu sau cô mới nặn ra một tiếng: “Tôi.”

 

Lời nói lại không được hoàn chỉnh.

 

Trong khoảng chờ đợi ngắn ngủi này, Bùi Khước nhìn cô vài giây, có lẽ do không muốn nghe, anh nhắm mắt bước đi: “Coi như tôi chưa hỏi gì.”

 

Anh quay người bước qua cô.

 

Nhân viên của phòng làm việc lục tục lên xe.

 

Qua cửa xe, Châu Liên dặn dò các đồng nghiệp bên ngoài “Chú ý an toàn”, dặn họ đưa những người uống say về nhà an toàn, cửa xe đóng lại, xe lăn bánh.

 

Quay đầu nhìn Triệu Nghê Hạ đứng cạnh mình, anh im lặng một lúc rồi nói: “Sao thế, tâm trạng lại không tốt?”

 

“Không có gì.”

 

“Còn nói là không có việc gì? Không có việc gi sao tự dưng em lại uống mấy chén?”

 

Triệu Nghê Hạ sờ sờ gương mặt đang nóng lên của mình, cô lắc đầu.

 

Cô mới chỉ uống mấy chén, chưa uống say, chỉ hơi buồn bực thôi.

 

Châu Liên tự giác đảm nhiệm công việc của một trợ lý, anh tìm khăn ướt lau mặt cho cô.

 

Triệu Nghê Hạ  nhận khăn mà tay không động, cô cầm tấm khăn gấp gọn trong tay.

 

Không chờ Châu Liên nói, cô bỗng nói: “Em cảm thấy rất áy náy.”

 

Châu Liên nghe vậy liền nhìn về phía cô.

 

“Em muốn xin lỗi, nhưng dường như Bùi Khước không thích em xin lỗi.” Cô nói: “Anh ất lúc nào cũng trong trạng thái không vui, em không biết phải làm gì để anh ấy hài lòng.”

 

Không hỏi vì sao cô tự dưng nói thế này, Châu Liên nghe cô giải bày, một lúc sau anh mới nói: “Vốn dĩ cuộc sống hằng ngày của anh ta không phải ngày nào cũng sẽ vui vẻ, em đừng nghĩ nhiều như vậy.”

 

Triệu Nghê Hạ không nói gì thêm.

 

Thấy cô nhắm mắt dựa lưng vào ghế nghỉ ngơi, mày cau lại, Châu Liên cũng cảm thấy ngực khó chịu, anh im lặng thở dài.

 

Nên nói thế nào nhỉ.

 

Khi cô quyết định lui vòng, chính anh cũng sửng sốt.

 

Khi đó cô vừa kết thúc chuyến công tác ở ngoại thành, trong nửa tháng, cô bỗng nhiên tự nhốt mình ở nhà.

 

Anh nghĩ tâm trạng cô không tốt nên muốn tìm cô tâm sự, nhưng trên mạng bắt đầu xuất hiện những tin tức tiêu cực về cô. Anh vừa định liên hệ công ty để xử lý vụ việc thì nhận được điện thoại của cô, cô muốn lui vòng.

 

Vừa nổi tiếng, sự nghiệp đang trên đà đi lên, tiền đồ xán lạn, bản thân cô cũng thích diễn xuất, Châu Liên thực sự không giải thích nổi. Nhưng mấy ngày nay anh đã nhiều lần xác nhận chuyện này, cô vẫn chưa chịu buông tay, cố chấp, kiên trì muốn lui vòng.

 

Đến cuối cùng anh chỉ có thể ngừng khuyên nhủ cô, để cô tự làm chủ việc này.

 

Xa cách đã nhiều năm, anh không biết nói chuyện này thế nào…

 

Phải nhận xét cô và Bùi Khước thế nào.

 

Một lúc sau, anh vỗ về cô, thở dài: “Đừng suy nghĩ.”

 

_

 

Hôm trước uống vài ly rượu ở phòng bao, hôm sau cô ngủ dậy đầu đã có chút khó chịu.

 

Triệu Nghê Hạ ngủ không ngon giấc, cô xoa xoa huyệt thái dương, vừa đọc tin nhắn tổ chương trình gửi tới  vừa pha đồ uống cho mình.

 

Khác với lần ghi hình đầu tiên, địa điểm ghi hình lần hai được đổi thành nhà Bùi Khước - cô tới nhà Bùi Khước làm khách, không cần ngủ lại nhưng phải làm khách trong ba ngày,

 

Sau khi trả lời tổ chương trình, Triệu Nghê Hạ đi ăn trưa.

 

Sau buổi trưa, cô nhận được một yêu cầu thêm bạn bè từ wechat.

 

Mở ra chỉ có một câu: (Diệp đại tiểu thư cũng tới đây!)

 

“...”

 

Sau khi liếc nhìn, Triệu Nghê Hạ thấy hai chữ “Diệp Lai” trên ghi chú, chỉ chốc lát sau cô đã nhận được một cuộc điện thoại.

 

Diệp Lai tràn đầy năng lượng, không chỉ đọc đọc thuộc lòng email trước đó mà còn ghi lại nó thành giọng nói để nó phát huy công dụng lần hai, huấn luyện đặc biệt đã khiến cô ấy tỉnh ngộ.

 

Triệu Nghê Hạ không phản kháng lấy một câu, cô “Ừ ừ ừ” để nhận sai.

 

Diệp Lai nói một hồi, nghe thấy giọng của cô sai sai, cô ấy dừng lại, có lòng tốt quan tâm tới chị em mình: “Cậu sao thế? Sao nghe giọng cậu cứ như người sống dở chết dở vậy?”

 

Triệu Nghê Hạ hít một hơi sâu, cô ngã xuống giờ và nói: “Tớ đang suy nghĩ một việc.”

 

Chuyện phiền lòng của ngày hôm qua vẫn chưa kết thúc vào ngày hôm nay.

 

“Suy nghĩ chuyện gì?”

 

Cô do dự một hồi rồi cuối cùng cũng mở miệng: “Tớ hỏi cậu nhé, nếu có người ra đi mà không nói lời từ biệt, mà cũng không tính là không từ biệt, chỉ là một người có quan hệ rất tốt với cậu tự nhiên rời đi, người ấy không nói tiếng nào, cũng đã lâu không liên liên lạc nhưng vẫn để lại một việc phiền phức cho cậu. Bây giờ gặp lại, cậu sẽ nghĩ thế nào?”

 

Diệp Lai trả lời rất nhanh: “Ôi, cậu nói cậu và Bùi Khước à?”

 

“...”

 

Triệu Nghê Hạ im lặng.

 

Trong hai năm cô ra mắt, cô vẫn giữ liên lạc với Diệp Lai, hai người nhiều lần chia sẻ qua điện thoại, Diệp Lai biết không ít chuyện.

 

Cô nói: “Tớ hỏi và cậu trả lời là được.”

 

“Nam nữ từng ngủ với nhau có nhiều chuyện thế à?” Diệp Lai buồn cười nói: “Theo tớ thấy thì hẳn anh ta là một người tham lam.”

 

Triệu Nghê Hạ: “...”

 

Đầu cô căng ra: “Cậu có thể nói chuyện bình thường được không?”

 

“Thế nào là kỳ cục? Tớ chỉ nói sự thật thôi mà.” Diệp Lai không phục nhưng vẫn miễn cưỡng đáp lại cô: “Cậu hỏi tớ thì theo tớ tình huống của hai người đã phát triển tới trình độ kia, giường cũng đã lên rồi, ai dám chắc nếu ra ngoài hai người sẽ không ở cùng một chỗ? Thế chẳng khác nào còn một buốc cuối cùng bỗng dưng lại bị bỏ đi! Dù sao nếu đổi lại là tớ thì có người đàn ông muốn nói chuyện yêu đương với tớ, giường cũng lên rồi, sắp thành một đôi kết quả hắn lại biến mất không rõ tung tích, quay đầu một cái lại xuất hiện trước mắt tớ, tớ không giết hắn đã là làm việc thiện tích đức rồi được chứ? Hận phải hận đến chết!”

 

Hận à?

 

Triệu Nghê Hạ mím môi.

 

Im lặng trong một lát, cô suy nghĩ một chút rồi lại nói: “Cơ mà…”

 

Trong khoảng thời gian này cô cũng không cảm nhận được ác ý tới từ chỗ Bùi Khước, anh dường như không có ý định trả thù cô.

 

Cô nói xong hai chữ “Cơ mà” rồi bắt đầu kể ngắn gọn sự việc lại một lần nữa.

 

Đầu dây bên kia im lặng.

 

Hồi lâu sau Diệp Lai mới tiếp tục nói: “Nói như thế mọi việc đã rõ ràng hơn rồi.”

 

“Cái gì?”

 

Diệp Lai cân nhắc một hồi rồi thấp giọng đưa ra một cái kết luận.

 

“Anh ta vẫn là một người tham lam!”

 

Triệu Nghê Hạ: “...”

 

Chương 26

“Tớ nói thật, kinh nghiệm của tớ phong phú, không chắc trăm phần trăm thì chí ít cũng được tám mươi chín mươi phần trăm!”

 

Diệp Lai thề son sắt: “Nếu cậu thấy không thể cùng anh ta vượt qua những chuyện kia thì tớ khuyên cậu đừng phiền lòng nữa, cứ thẳng thắn trả tiền rồi gọi món thôi.”

 

Triệu Nghê Hạ: “...”

 

“Nào, bạn bè khách khí cái gì chứ.” Diệp Lai vui vẻ nói rồi lại tự đắc nói tiếp: “Mà nhá, cậu cũng ghê gớm thật đấy. Tớ mới chỉ ngủ với người mẫu, cậu lại ngủ với những ngôi sao nam hàng đầu. Tuy lúc đó chúng ta không nghĩ hiện tại anh ta có thể đứng ở địa vị này, nhưng điều này nói lên cái gì? Nói lên…”

 

Nói lên cái gì Triệu Nghê Hạ không biết và cũng không muốn biết. Cô chỉ biết nếu mình không cúp điện thoại đầu cô sẽ nổ tung, thực sự không thể nào nghe nổi những lời loạn thất bát tao của Diệp Lai, cô vội vã cúp máy: “Hôm nay nói đến đây thôi, có việc thì liên hệ, tạm biệt!”

 

Cô lập tức cúp điện thoại.

 

Diệp Lai buộc phải dừng lại, nghiện lại ngại nên cô đành tiếp tục gửi tin nhắn wechat cho Triệu Nghê Hạ “Đoán ý lòng người” gửi cho cô các đề nghị của mình.

 

Triệu Nghê Hạ vừa đọc lập tức vứt nó sang một bên.

 

“...”

 

Đề nghị khá hay, lần sau đừng đề nghị nữa. Đọc Full Tại Truyenfull.vn

 

_

 

Chính thức ghi hình tập hai, chủ đề từ “Ba ngày hai đêm ở chung một ngôi biệt thự” trở thành “Ba lần làm khách”

 

Tổ chương trình thông báo cô đến lúc hai giờ cũng được, chương trình sẽ tiến hành quay lúc mười giờ tối.

 

Trừ cô, tổ chương trình cũng để Bùi Khước mời vài người bạn tới, không biết để làm phong phú nội dung chương trình hay để bầu không khí giữa các khách mời trở nên sinh động, nói chung là khổ cực dụng tâm.

 

Để quay buổi hôm nay, Triệu Nghê Hạ đã dậy thật sớm, tự mình làm một cái bánh ga-tô mang đi.

 

Tới nhà làm khách dù sao cũng phải chuẩn bị một chút quà mọn, vừa lúc có thể tổ chức một buổi trà chiều.

 

Tổ chương trình đã tới đón cô, ở một thành phố lớn như thành phố Kinh phải lái xe hơn một giờ mới tới nơi.

 

Xe vừa tiến vào “Giang Loan”, nhân viên công tác trên xe không nhịn được tấm tắc khen hai tiếng.

 

Bất động sản nơi Bùi Khước ở là tấc đất tấc vàng, rất nhiều người giàu và người nổi tiếng đều tới đây mua bất động sản, tính an toàn và cá nhân cực kỳ cao, có thể thấy ngay từ quy trình nghiêm ngặt khi làm thủ tục tiến vào gara.

 

Có người còn nói người nổi tiếng ở trong đây chưa bao giờ bị chụp lén, nơi đây chính là “Đất thánh” mà các tay paparazzi chưa bao giờ phá hoại được.

 

Chiếc xe tiến vào gara ngầm, tổ chương trình không đi theo.

 

Triệu Nghê Hạ và nhân viên công tác nói lời tạm biệt rồi mang bánh ga-tô đi theo lộ trình được dặn trước.

 

Cảm giác về phương hướng của cô không tệ nhưng cấu trúc nơi này khiến cô cảm thấy choáng váng, tìm nửa ngày trời, không những chưa tìm được thang máy mà dường như càng lúc càng đi xe.

 

Lúc xuống xe, tổ chương trình đã cố ý đậu gần nhà Bùi Khước, theo lý thuyết thì chỗ đó phải dễ tìm ra mới đúng.

 

Đi hai vòng, lần đầu tiên cô hoài nghi năng lực nhận thức phương hướng của mình, cô buộc phải gửi tin nhắn wechat cho nhân viên công tác: “... Hình như tôi đi nhầm đường rồi, địa chỉ mọi người cho tôi không đúng, tôi cũng không biết chỗ đậu xe ở đâu, mơ hồ quá.”

 

Nhân viên công tác nhanh chóng quay lại: “Cô Triệu chờ chút nhé, cô cứ đứng chờ trước đã, tôi sẽ liên lạc với đồng nghiệp!”

 

Triệu Nghê Hạ đáp “Ok” rồi dừng chân lại, cô đứng đó chờ tin tức họ quay lại.

 

Đợi một hồi, cô chợt thấy một tấm biển báo ở cách đó không xa, hướng chỉ là nơi cô cần đến. Cô lập tức gửi tin nhắn cho nhân viên công tác: “Tôi tìm được khu A rồi, cơ bản đã biết đi đường nào, không sao đâu.”

 

Nhân viên công tác chưa quay về, cô đi vài bước tới đó, âm thanh của Bùi Khước đột nhiên vang lên/

 

Cô giật mình cầm lên: “Xin chào?” Đọc Full Tại Truyenfull.vn

 

Giọng nói lạnh nhạt phát ra từ đầu bên kia, nói thẳng: “Ở đâu?”

 

Không ngờ nhanh như vậy anh đã nhận được tin tức, cô thả chậm bước chân, dừng lại nhìn tấm biển rồi nói: “Ở cửa khu A.”

 

“Đi thẳng, qua cửa rẽ trái, đi một lúc nữa rồi rẽ phải.” Anh chỉ đường.

 

Cô oh lên: “... Cảm ơn.”

 

Bên kia không đáp lại.

 

Triệu Nghê Hạ đi mấy bước vẫn chưa thấy anh cúp điện thoại, cô muốn nói “Trước tiên là vậy” nhưng nghĩ lại rồi đành thôi.

 

Cứ như vậy với sự im lặng trong điện thoại, cô đi theo con đường anh đã chỉ.

 

Tới cửa thang máy, vừa ngẩng đầu đập vào mắt cô là Bùi Khước mặc quần áo ở nhà đang đứng ở đó.

 

Thấy cô, anh cất điện thoại di động, khi cô bước tới trước mặt anh, anh không nói lời nào mà quay người bước vào cửa thay máy.

 

Ở đây có một thang máy cho mỗi tòa nhà, tất cả đều là các tầng rộng lớn.

 

Vào thay máy, anh nhìn lướt qua các tầng rồi đóng cửa lại, nhấp môi dưới: “Không tìm được đường sao không hỏi thẳng?”

 

Hỏi thẳng là cái gì? Đương nhiên là hỏi người sống ở đây, rõ ràng cô có wechat của anh nhưng lại liên lạc với tổ chương trình trước tiên. Chớp mắt một cái Triệu Nghê Hạ đã hiểu ý của anh, cô sựng lại rồi giải thích: “Vì tôi tới đây cùng nhân viên công tác của tổ chương trình, chúng tôi mới xuống xe không bao lâu, mọi người đều ở gara gần đây nên họ sẽ dễ dàng tìm ra tôi hơn…”

 

Vẻ mặt của anh vẫn lạnh lùng, không bình luận gì trước câu trả lời của cô.

 

Được rồi.

 

Triệu Nghê Hạ ngầm thừa nhận trong lòng, sự cố “Thoát fan” lần trước, tâm trạng của anh hôm ở KTV nhìn có vẻ không tốt, cô không rõ bây giờ anh có thoải mái không nên do dự không dám gửi tin nhắn cho anh.

 

Im lặng tới căn hộ của anh.

 

Cảm thấy thế này không hợp để ghi hình nên ngay khi vào cửa Triệu Nghê Hạ đã chủ động phá vỡ cục diện bế tắc này, cô đưa bánh ga-tô trong tay cho anh.

 

Anh liếc nhìn: “Cái gì đây?”

 

“Quà.” Cô nói: “Tôi làm bánh ga-tô.”

 

Biết anh không thích anh đồ ngọt nên cô bồi thêm một câu: “Tôi không cố ý làm vị ngọt đâu, vị socola hạnh nhân.”

 

Bùi Khước nhìn cô vài giây, im lặng rồi nhận bánh ga-tô.

 

Tuy gương mặt đó vẫn chẳng có biểu cảm gì nhưng Triệu Nghê Hạ lại thở phào trong lòng.

 

Nhận là tốt rồi.

 

Cô hiểu anh, nếu anh thực sự khó chịu thì dù có làm vàng ăn được quỳ xuống đút tận miệng anh, anh cũng bực mình ghét bỏ đáp: “Cút xa ra chút, đừng làm phiền tôi.”

 

Bánh ga-tô được anh để vào tủ lạnh.

 

Triệu Nghê Hạ tới phòng khách ngồi xuống, anh rót nước đặt trước mặt cô.

 

Cô không yêu cầu anh dắt cô đi xung quanh nhìn một vòng, cô chỉ ngồi đó chọn ra một đề tài an toàn để nói chuyện cùng anh.

 

Mười phút sau, tiếng chuông cửa vang lên. Đọc Full Tại Truyenfull.vn

 

Bùi Khước tới huyền quan mở cửa, một đống âm thanh ồn ào như ong vỡ tổ tràn vào tai.

 

“Người anh em! Mười mấy tiếng không gặp em, nhớ anh muốn chết —”

 

“Anh Bùi nấu gì đó cho em ăn được không, em hơi đói!”

 

“Oa, thơm quá, Bùi Khước, anh xức bao nhiêu nước hoa thế?”

 

“...”

 

Dường như Bùi Khước đã bị quấy rầy nên không nhịn được: “Câm miệng, ồn ào nữa thì cút ra ngoài.”

 

“Tôi xin cậu! Cậu mời bọn tôi đến để làm khách đó?” Tần Hề nói xong liền thay giày, không chút khách khí bước vào trong, thấy Triệu Nghê Hạ ngồi trên ghế sofa, anh giơ tay chào một tiếng: “Yo, lại gặp rồi!”

 

Trước khi tới cô không hỏi tổ chương trình, bây giờ giáp mặt với hộ này Triệu Nghê Hạ mới biết bạn bè Bùi Khước mời tới là ban nhạc Kim Triêu. Cơ mà cô đã biết họ từ lâu nên cũng thấy bình thường.

 

Cô cười cười, giơ tay lên đáp lại Tần Hề.

 

Những người khác trong ban nhạc Kim Triêu cũng lục tục đến, ai cũng chào hỏi cô một câu.

 

Có một người đàn ông với ba bím tóc đuôi sam trên đầu dã thực sự đói nên vừa vào cửa là ồn ào, liên mồm thúc giục Bùi Khước gọi đồ ăn.

 

Bọn họ vừa tới, bầu không khí lập tức trở nên khá hơn, chí ít lời nói ra cũng sẽ không rơi xuống đất, anh một lời tôi một lời, nghe vô cùng náo nhiệt.

 

Triệu Nghê Hạ vào bếp bằng cách đi rót nước.

 

Bùi Khước đang trò chuyện với Kha Lâm, nghe anh bảo Kha Lâm gọi một ít đồ ăn và đồ tráng miệng, cô chen vào một câu: “Đồ tráng miệng chắc không cần nữa đâu? Trong tủ lạnh có món bánh ga-tô tôi mang tới, lát nữa lấy ra cho họ ăn là được rồi.”

 

Bùi Khước cầm điện thoại di động nhìn cô rồi nói: “Mấy người họ ăn nhiều, gọi thêm một ít nữa đi.”

 

Nghĩ đến cơn đói của ba bím tóc, cô thấy cũng có lý nên gật đầu đồng ý: “Cũng phải.”

 

Một đám người ngồi trong phòng khách.

 

Vì đang ghi hình nên mọi người đều rất chuyên nghiệp mà hành động theo quy định của chương trình.

 

Tần Hề yêu cầu các thành viên trong ban nhạc giới thiệu bản thân cho cô.

 

Một người tiếp một người, cuối cùng ba bím là người lên tiếng: “Tôi tên Thang Ninh, bình thường mọi người hay gọi tôi là Ninh Tử.”

 

Anh ta giới thiệu một chút về vị trí của mình trong ban nhạc rồi nói thêm: “Không phải chúng ta quen nhau từ mấy năm trước rồi sao? Cần gì giới thiệu nữa?”

 

Tần Hề vỗ một phát vào đầu anh ta: “Đang ghi hình cho chương trình đấy? Cậu cứ nghe tôi đi.”

 

Thang Ninh sờ đầu: “Gật gật gật” một bộ dáng “Anh nói gì thì chính là cái đó”, không có vẻ gì là mất hứng.

 

Triệu Nghê Hạ biết tên của họ, nhưng trừ Tần Hề thì những người khác lại không nhớ rõ lắm. Sau khi bị quấy rầy như vậy, nhớ lại cảnh tượng lần trước họ gặp nhau, cô cười cười.

 

Mọi người vẫn vậy, vẫn ồn ào như cũ.

 

Mọi người ngồi vây quanh bàn trà bắt đầu nói chuyện phiếm.

 

Không để tâm mình đang chuyện trò điều gì, cười cười nói nói mới mang lại hiệu quả khá nhất.

 

Đồ ăn ngoài cũng được giao tới cửa rất nhanh chóng, Thang Ninh lập tức tỉnh táo lại, ăn chăm chú đến mức cũng bớt nói hẳn.

 

Vừa ăn vừa nói chuyện, ăn xong họ dọn dẹp mặt bàn sạch sẽ, Tần Hề đề nhị chơi một trò chơi.

 

Người anh em này quả nhiên có kinh nghiệm quay chương trình giải trí, biết chương trình cần gì và biết khán giả muốn xem cái gì.

 

Tất cả mọi người đều không có dị nghị gì, hơn nữa trò chơi cũng không khó, hoàn toàn là dựa vào vận may, người thắng có thể hỏi người thua một câu hỏi.

 

Vận khí của Triệu Nghê Hạ cũng tạm, cô đã thoát khỏi những lần trước và mới chỉ bị rút trúng hai lần. Đám đàn ông trong ban nhạc Kim Triêu dường như cũng không quá xấu hổ, câu hỏi dành cho cô tương đối khoan dung, đa số có liên quan tới Bùi Khước, vì họ đều biết quá khứ của mình.

 

Đâu phải họ tự hỏi nhau, nói ra có gì mất mặt đâu. Đọc Full Tại Truyenfull.vn

 

Kết thúc trò chơi, Triệu Nghê Hạ bị rút được lần thứ ba, bất hạnh lại thua trên tay Thang Ninh.

 

“Hỏi cái gì cũng được à?” Thang Ninh dường như không biết phải hỏi cái gì, anh ta hơi do dự.

 

“Được.”

 

“Tôi hỏi thật nhé.” Anh ta gãi đầu một cái rồi nói: “Cũng không có gì, sắp tới ban nhạc của chúng tôi sẽ quay MV, đạo diễn muốn sắp xếp cho tôi một cảnh hôn, vừa lúc thỉnh giáo một chút —”

 

Triệu Nghê Hạ gật đầu vì sợ sẽ làm anh ta xấu hổ, lời này vừa nói ra cô đột nhiên cảm giác có cái gì đó không ổn, quả nhiên một giây sau cô chợt nghe anh ta nói: “Lần đầu tiên quay cảnh hôn cô có xấu hổ không?”

 

Anh ta chớp chớp mắt, ánh mắt rất thành khẩn.

 

“....”

 

“....”

 

Cả bàn im lặng một lúc.

 

Đối tượng diễn cảnh hôn đầu tiên với Triệu Nghê Hạ vừa khéo lại là Bùi Khước.

 

“Cậu hỏi một cô gái vấn đề này để làm gì?” Tần Hề vỗ mạnh vào lưng anh ta một cái: “Cậu muốn thỉnh giáo sao không thỉnh giáo tôi này?”

 

Thang Ninh làm vẻ mặt uất ức: “Nhưng anh đã diễn cảnh hôn bao giờ đâu!”

 

Tần Hề giận đến mức muốn giơ tay bóp cổ anh ta.

 

Bọn họ cãi nhau còn Triệu Nghê Hạ thì im lặng, cô liếc mắt nhìn Bùi Khước.

 

Bùi Khước đang ngồi cạnh cô, không biết có phải vì cảm nhận được ánh mắt của cô hay không mà anh khẽ động mắt.

 

Khi ánh mắt họ chạm nhau, cô xấu hổ đến nỗi đỏ cả tai, dứt khoát thu hồi tầm mắt.

 

Với một nụ cười công nghiệp, Triệu Nghê Hạ miễn cưỡng nghiêm túc trả lời: “... Không sao. Anh đừng quá căng thẳng, mấy cái kinh nghiệm này cứ trao đổi với đạo diễn là được, kỳ thực cũng không phức tạp như anh nghĩ đâu.”

 

Giữa tiếng cãi nhau ầm ĩ của Tần Hề và những người khác, chủ đề của câu chuyện rất nhanh được chuyển sang hướng khác.

 

Trò chơi này cũng theo đó kết thúc.

 

Triệu Nghê Hạ tìm thấy một lỗ hỏng trong cuộc trò chuyện của họ, cô mượn cớ đi vào nhà bếp rót nước.

 

Đặt chiếc cốc lên bàn ăn, cô thở phào nhẹ nhõm, vén làn tóc dài bên tai, hơi nóng hoàn toàn tan biến.

 

Ban nãy cô nói cảnh hôn đầu tiên không xấu hổ đương nhiên là nói dối!

 

Chuyện đã qua nhiều năm nhưng nhắc lại lúc đó cô vẫn nghĩ như cũ…

 

Vĩnh, viễn, không, thể, nào, quên!

 

Trong bộ phim truyền hình thanh xuân đầu tiên cô và Bùi Khước chỉ có một ít cảnh hôn nên chúng đều đáng nhớ.

 

Cảnh hôn đầu tiên nằm trong vở kịch thứ hai.

 

Không biết có phải do định mệnh bù đắp cho nợ nần kiếp trước hay không mà cảnh hôn trong vở kịch nhiều vô cùng, hơn nữa kết vở kịch còn là một cái chạm nhẹ.

 

Đạo diễn chỉ đạo sản xuất của bọn họ vốn xuất thân từ những bộ phim truyền hình đô thị, loại hình mà cô trốn tôi tìm, nam thanh nữ tú, ân oán thù hận của người trưởng thành nên cảnh hôn đều là thật.

 

Cảnh hôn đầu tiên của Triệu Nghê Hạ và Bùi Khước không quay theo trình tự câu chuyện mà là quay ngay trong cảnh đại hôn của nam chính nữa chính.

 

Khi các nghệ sĩ trong vòng gặp cảnh hôn, nếu không tiện hoặc không muốn quay thì thực ra cũng không bắt ép quá mức, có thể mượn chỗ ngồi hoặc cắt ghép cảnh đều được.

 

Vì biết tính cách của đạo diễn nên cô cũng rất đắn đo khi nhận thông báo.

 

Cuối cùng không chờ cô quyết định có nên đề cập với đạo diễn và sắp xếp cảnh quay thêm một chiếc ghế hay không thì cô gặp được người xem cháy nhà không chê lửa lớn - Tỉnh Hữu.

 

Biết cô và Bùi Khước chuẩn bị quay cảnh hôn, Tỉnh Hữu chạy lại k1ch thích cô, chốc lại hỏi “Hôn thật hay hôn giả” chốc lại hỏi “Chắc đây không phải nụ hôn đầu tiên của cậu đâu nhỉ, hay bảo đạo diễn không quay nữa”, không thì lại nói “Tôi cá là cậu không dám hôn đâu”.

 

Tuổi trẻ năng động, Triệu Nghê Hạ thực sự bị Tỉnh Hữu k1ch thích, không muốn thừa nhận mình hèn nhát nên đành nói: “Không phải tôi không dám… Là Bùi Khước! Kỹ năng hôn của anh ấy không tốt, tôi sợ hình ảnh đạo diễn quay không đẹp nên mới do dự có nên bảo đạo diễn đừng quay hay không!”

 

Thật trùng hợp, Bùi Khước đi qua lại nghe thấy những lời này.

 

Trong lòng cô vang lên tiếng “Đm”, không chờ cô tỉnh táo, Tỉnh Hữu đã đem những lời cô nói thuật lại một lần nữa.

 

Ánh mắt của Bùi Khước rơi xuống mặt cô, đôi mắt thâm trầm hỏi: “Kỹ năng hôn của tôi không tốt?”

 

Cô muốn cho Tỉnh Hữu một đấm, cô đã xấu hổ đến mức không chịu nổi nhưng ngoài miệng vẫn cứng cỏi đáp: “... Chứ còn gì nữa!”

 

Cô mong Bùi Khước có thể hiểu được ám hiệu của cô, thuận theo cô giải quyết sự việc, cứ thế chuyện này sẽ trôi đi. Nếu quay thật thì ải này hai người bọn họ đều khó qua.

 

Nhưng anh không đón ý hùa theo cô, cũng không biết là do lòng hiếu thắng của đàn ông làm càn hay anh thật sự không hiểu, anh rũ mi, buồn bã nói: “Được, vậy để mai cô thử xem.”

 

Tuổi nhỏ không biết cúi đầu, dưới sự chứng kiến của Tỉnh Hữu, cô sống chết nói: “Thử thì thử!”

 

Cảnh quay ngày đó là cảnh đại hôn vào ban đêm.

 

Triệu Nghê Hạ và Bùi Khước đã đổi sang áo cưới cổ đại, toàn bộ gian phòng được trang trí bằng màu đỏ.

 

Cảnh hôn này diễn ra trên giường, vào lúc cô nằm xuống, cả người Bùi Khước đè lên người cô. Mặc dù anh đã chống tay xuống sàng để mượn lực nhưng khoảng cách này vẫn khiến bầu không khí trở nên xấu hổ.

 

Ánh nến lung linh, ánh sáng tạo nên một bầu không khí màu vàng ấm áp cho căn phòng.

 

Hơi thấp và tối, mơ hồ mà vừa đẹp.

 

Da đầu Triệu Nghê Hạ tê dại, cô hoàn toàn không dám nhìn thẳng vào mắt anh, cô bị ép phải nhìn vào gương mặt anh.

 

Khoảng cách gần gũi đến mức họ có thể cảm nhận được hơi thở của anh.

 

Đạo diễn bắt đầu hô diễn, Bùi Khước cúi xuống bắt đầu hôn cô. Đọc Full Tại Truyenfull.vn

 

Khi phát sóng thực ra cảnh cuối đã bị cắt đi một chút, cảnh vật được kéo dài ra xa nhưng nhìn kỹ vẫn có thể nhận ra cảnh này không phải hôn phớt mà là hôn sâu.

 

Lúc quay hai tai cô như muốn nổ tung, nhưng cảnh này vẫn rất trúc trắc, bọn họ hôn vài lần nhưng vẫn không đạt đến yêu cầu của đạo diễn, liên tiếp bị NG.

 

Thấy bọn họ không buông ra, đạo diễn yêu cầu dọn dẹp trường quay quap lạp tức, vốn trường quay không có nhiều nhan viên mà chỉ còn lác đác mấy người nên họ hơi giận dữ với hai người: “Đừng nghĩ gì ở cảnh hôn! Đừng để tôi liên tục cho NG, các cô cậu cũng đừng nghĩ cái gì khác, cứ hôn là được… Tôi sẽ không hô kết thúc cho đến khi nào được rồi, lúc nào cô cậu cảm giác được rồi thì lúc đó hẫng kết thúc! Nhớ kỹ đây, nó chỉ là hôn thôi,  nếu không quay được cảnh dài thì tôi sẽ cắt nó khỏi bộ phim…”

 

Đối với cảnh quay này, ngay từ đầu Triệu Nghê Hạ còn cảm giác cứng ngắc nhưng rồi cô cũng dần chìm đắm vào nó.

 

Bọn họ trao đổi hơi thở, m*t và cắn đối phương, cố gắng hôn sâu.

 

Đạo diễn thực sự nói được thì làm được, vẫn chưa hô dừng lại.

 

Nhân viên công tác trong trường quay đều im lặng.

 

Không có những tiếng ồn dư thừa, cô chỉ có thể nghe thấy hô hấp của anh đang gần trong gang tấc, lúc ấy những lời nói của cô đều bị nuốt xuống.

 

Những ngọn nến cắm cách đó không xa đang chập chờn phát sáng.

 

Khung cảnh và bầu không khí rốt cuộc cũng có hiệu quả.

 

Lưỡi của cô bị m*t tới tê lại.

 

Hôm đó họ hôn cực kỳ lâu, trên chiếc giường không quá êm ái, họ hoàn toàn gạt bỏ trạng thái diễn xuất sang một bên, chỉ có hôn nhau mà thôi.

 

Triệu Nghê Hạ thở phào nhẹ nhõm.

 

Cơ mà tập phim mới đang chiếu, cô nhớ lại nội dung bộ phim rồi nghĩ tới nội dung tập sau…

 

Nụ hôn đầu tiên giữa nam chính và nữ chính hình như là ở tập này.

 

…. Sao đạo diễn có thể sắp xếp nhiều cảnh hôn như vậy được?

 

Triệu Nghê Hạ không biết có phải do đạo diễn cố ý hay không mà lại có thể tùy tiện chọn một tập để đặt cảnh hôn chính xác đến thế.

 

Cô muốn bảo ông ấy đổi nhưng cô cảm giác nhắc hai lần có vẻ cố ý quá nên liền đứng dậy nói: “Tôi đi vệ sinh!”

 

Đành nhắm mắt làm ngơ thôi.