Tính toán

Thủy Miểu Miểu chuẩn bị tự mình kêu khó chịu.

"Thủy tiểu thư, cô mời rượu như thế thì không có gì hay, uống chén rượu giao bôi đi. Tuấn nam mỹ nữ uống chén rượu giao bôi, nhìn là cảnh đẹp ý vui." Quản lý Hoàng vội vàng ồn ào nói.

Mặt Thủy Miểu Miểu phiếm hồng, gượng cười cự tuyệt nói: "Cái này không tốt lắm đâu."

"Không nghĩ tới Thủy tiểu thư bị bạn trai quản nghiêm. Bây giờ không có anh ta, không cần nể mặt mũi như vậy." Quản lý Hoàng có ý riêng nói.

"Đúng đấy, mặt mũi Thủy tiểu thư rất lớn, tôi cần nghiên cứu thảo luận với Lý tổng các cô một chút" Sắc mặt người đầu trọc không tốt lắm nói.

Lời này, rất có ý cảnh cáo.

Nếu báo Lý tổng, cô thật sự xong đời.

Thủy Miểu Miểu bất đắc dĩ.

Kính liền kính đi, dù sao, không mất một miếng thịt.

"Này..." Thủy Miểu Miểu lúng túng chuyển hướng sang Thẩm Mặc Thần, giơ ly rượu lên, nói ra: "Tôi kính Thẩm Tổng."

Ánh mắt sâu u của Thẩm Mặc Thần quét lấy vẻ cô không cam tâm tình nguyện, cánh tay vòng qua cánh tay cô.

Hai người dựa vào rất gần.

Cô có thể cảm giác được lực cánh tay anh, nhiệt độ, cách quần áo truyền đến da thịt của cô.

Cô cũng có thể cảm giác được rõ ràng anhmang theo hơi rượu vang đỏ phả vào mặt cô.

Chỉ là, trong ánh mắt của anh, có thâm thúy cô nhìn không hiểu.

Thủy Miểu Miểu không dám nhìn anh, cắm đầu uống rượu.

Đột nhiên, cánh tay của anh kéo về phía anh một chút.

Thủy Miểu Miểu bất ngờ, rượu vang đỏ quá đầy, không uống được, ngược lại đổ ra.

Cô theo phản xạ đẩy ra, né tránh rượu đổ vào.

Ly rượu đỏ trên tay bị nghiêng, toàn bộ đổ về phía Thẩm Mặc Thần.

Thủy Miểu Miểu nhìn thấy rượu vang đỏ đổ vào quần tây của anh, banh mắt hạnh, trong đầu hiện lên một ý niệm: Cô lại xui xẻo.

"Thật xin lỗi, không phải tôi cố ý." Thủy Miểu Miểu nói, vội vàng để ly rượu xuống, lấy khăn giấy lau cho anh.

Với diện tích rượu bị đổ, cô lau càng ngày càng tới gần giữa chân anh.

Cảm giác được, tay có chút xúc cảm, ánh mắt rơi vào chỗ rắn chắc của anh.

Xoát một cái, mặt đỏ bừng, lỗ tai đều đỏ.

Thủy Miểu Miểu thu tay cũng không kịp, bị ngón tay thon dài của anh nắm chặt.

"Cô sờ đâu vậy?" Thẩm Mặc Thần khóa cô lại hỏi.

Thủy Miểu Miểu ngẩng đầu, bời vì quá bối rối, miệng đắng lưỡi khô, liếm môi một cái, nhìn thấy trong mắt của anh chiếu ra sắc đỏ bừng của mình, hắng giọng một cái, khẽ nói: "Không phải cố ý."

"Hai lần không phải cố ý?" Thẩm Mặc Thần khiêu mi, đôi mắt càng đen như mực.

"Tôi giúp anh giặt còn không được sao?" Thủy Miểu Miểu kiềm chế giọng trả lời.

Thẩm Mặc Thần khẽ động khóe miệng, giống như có sự tối tăm núp trong mắt, nói ra: "Bạn trai cô biết cô giặt quần của người khác, không ăn giấm sao?"

Thủy Miểu Miểu nhíu lông mày, trả lời: "Anh ấy là một người độ lượng, biết tôi không có khả năng làm chuyện phản bội."

Thẩm Mặc Thần cười khẽ, như là hiểu rõ, nói ra: "Xác thực rất đại lượng, vậy Thủy tiểu thư, phiền cô hôm nay để người bạn trai rộng lượng trả một chút, cũng không có vấn đề chứ?"

Thủy Miểu Miểu: "..."

Cái gì là xấu bụng, cái gì là âm hiểm, cái gì là khống chế người, cũng để cho người ta không có chỗ chống đỡ.

Nhìn.

Người đàn ông trước mắt này cho biểu hiện phát huy vô cùng tinh tế.

Đôi mắt Thủy Miểu Miểu u ám mấy phần, khẽ nở nụ cười, nói ra: "Ngại quá, tôi đi rửa tay."

Thủy Miểu Miểu cầm túi cắm đầu ra ngoài.

Thẩm Mặc Thần uống cạn ly rượu.

Ai nấy đều thấy được, Thủy Miểu Miểu vừa đi, tâm tình Thẩm Tổng không tốt.