Sau đó tiềm thức cô, muốn cách anh xa một chút, sau lưng đè lại cánh tay anh.

Thẩm Mặc Thần cũng cảm thấy cô mềm mại, dòng điện truyền tới xương cụt, có cỗ nhiệt lượng xuất phát từ lồng ngực, chảy vào bụng, thời gian dần trôi thân thể nhanh chóng rơi vào trạng thái thức tỉnh.

Anh nhìn chằm chằm lông mi cô run rẩy, trong mắt tràn ngập ảo tưởng, từ từ, ánh mắt chuyển qua môi cô, giọng nói bời vì một loại khát vọng cuồng loạn nào đó mà trở nên khàn khàn, hỏi: "Cố ý? Cô khẳng định muốn trên xe."

Thủy Miểu Miểu nhíu mày, nghe hiểu được anh chưa hề nói đầy đủ mà nói là chỉ trên xe, nước mắt lóe ra, dịu dàng láp lánh, ảo não phản bác nói: "Không phải cố ý."

Ánh mắt Thẩm Mặc Thần sáng rực nhìn cô, trầm giọng ra lệnh: "Đưa tư liệu cho tôi."

Thủy Miểu Miểu cảm thấy cứ đưa tư liệu cho hắnanh thật không có cốt khí.

Thế nhưng, anh dựa vào cô quá gần, để cho lòng cô khẩn trương nhảy tăng tốc, giống như có loại nguy hiểm ở gần.

Được rồi.

Không có cốt khí dù sao cũng hơn việc gặp nguy hiểm.

Thủy Miểu Miểu đang muốn đưa tư liệu cho anh.

Thẩm Mặc Thần đột nhiên nâng cằm của cô, cúi người hôn lên bờ môi cô.

Hung mãnh, ướt át như thế.

Thủy Miểu Miểu không nghĩ tới anh sẽ làm như vậy, mở to mắt, mắt hạnh lóe ra, tay nắm chặt tư liệu..

Anh ngay lúc cô hoảng hốt, lưỡi đỏ dọc theo môi cô, hình thành phác hoạ, từ từ vươn vào trong miệng cô.

Thủy Miểu Miểu cảm giác được lưỡi anh quờ vào trong miệng cô, đầu lưỡi giao với lưỡi cô.

Cảm giác xa lạ để thân thể của cô run lên.

Lý trí trở lại trong đầu, tức giận, tức giận, dùng sức đẩy anh ra, một bàn tay đánh lên mặt Thẩm Mặc Thần.

Bộp một tiếng.

Thường Khải Văn đã sớm chấn kinh, há hốc miệng, cái cằm kém chút rơi xuống.

Có bao nhiêu thiếu nữ tha thiết ước mơ muốn bò lên giường ông chủ anh ta, thế nhưng, ông chủ của anh ta chẳng thèm ngó tới, mắt cũng không nhìn liếc một chút.

Người phụ nữ trước mắt này, thế mà có thể để ông chủ mình chủ động hôn cô.

Hôn cô, thế mà còn có thể động thủ trên mặt ông chủ.

Gương mặt tự phụ của ông chủ đến ông cụ cũng không dám động!

Cô bé này là không muốn sống sao?

Tâm lý Thủy Miểu Miểu cũng run lên, nhìn thoáng qua bàn tay mình, lông mày nhíu lại, cô có loại trực giác, cô gặp xui xẻo.

Trong mặt Thẩm Mặc Thần lướt qua hàn quang, như là lưỡi đao sắc bén, khóe miệng lương bạc cười nhẹ.

Thủy Miểu Miểu trầm xuống, có chút sợ hãi.

Anh đột nhiên cúi người, quanh thân như là mang theo ngọn lửa màu xanh lam, hôn lên môi cô, lưỡi dài bá đạo mà lại cường thế xâm nhập miệng cô, không cho cô một chút xíu cự tuyệt và phản kháng.

"Ưm." Anh quá hung mãnh, Thủy Miểu Miểu có chút chống đỡ không được, liều mạng đẩy bờ vai anh.

Từ đẩy biến thành đấm, từ đấm lại biến thành nắm.

Bờ môi càng ngày càng chết lặng.

Anh ngậm lấy cái lưỡi của cô, dùng sức hấp thu.

Nuốt tất cả đẹp đẽ của cô vào trong bụng, lại muốn cưỡng chế đưa hơi thở của mình cho cô.

Đau.

Cái này căn bản không phải là hôn

Càng giống là trừng phạt của anh đối với cô.

Thủy Miểu Miểu gấp tới sắp khóc, trong mắt tràn ngập một tầng mờ mịt.

Thẩm Mặc Thần, bề ngoài ôn nhuận như ngọc, nhìn như gió mát, như là công tử trong sách đi ra, cao quý, ưu nhã, mang theo khí chất Hoàng tộc.

Nhưng mà, thực sự, anh xấu bụng, bá đạo, như Bạo Quân chi phối hết thảy, có được quyết định sinh sát mạng người, nguy hiểm như là mãnh thú ẩn núp trong bóng đêm.

Thủy Miểu Miểu cảm giác được hô hấp của anh càng ngày càng gấp rút