Tiếng nhạc xập xình, ánh đèn mập mờ, không khí sôi nổi, tiếng hò reo vang lên đinh tai nhức óc. Đó là những từ ngữ dùng để miêu tả con phố mang tên “Hư hỏng” này. Thủ đô có một con phố nổi tiếng về đêm, nơi đó là nơi diễn ra hàng loạt các cuộc ăn chơi xa xỉ, là căn nhà hào nhoáng của những kẻ nổi tiếng giàu có.

Con phố đó rất đẹp, cả buổi sáng hay buổi tối. Cho dù không có đèn đường hay có đèn đường. Hay là những cuộc ẩu đả kinh người, giết người rồi phóng hỏa... cho dù như thế nào, con phố “Hư hỏng” này không bao giờ bị chìm vào góc khuất. Bởi vì “Hư hỏng” nổi tiếng nhờ những điều đó mà.

Con phố này rất dài, chứa đựng rất nhiều quán bar, quán rượu, khách sạn, nơi buôn bán qua lại giữa người với người. Người tới lui con phố phải nói là đông như nêm. Khách hàng ra vào các quán bar phải xếp thành những hàng dài, đợi rất lâu mới có thể vào được như ý.

Hầu hết các quán bar đều có hai cổng, một cổng lớn chính và một cổng nhỏ phụ. Thật ra mà nói cổng nhỏ phụ là lối ra vào riêng của những người có máu mặt tại con phố này. Những thể người đó thường được đi thẳng vào trong mà không cần phải xếp hàng hay soát vé kiểm thẻ thành viên đủ chuyện. Mức độ quen thuộc của bọn họ có thể nói là vào cổng mà không cần lấy vé. Bọn họ có thể tự do chọn lựa và ra vào các nơi nổi tiếng lớn mạnh nhất con phố. Thậm chí ngay cả những người đứng sau các quán bar, khách sạn hùng mạnh cũng không dám làm phật ý bọn họ. Nhưng cũng may thay, số người đó cũng không quá nhiều, chỉ vẻn vẹn mười mấy gần hai mươi người mà thôi.

Tên của bọn họ được dán ở khắp mọi nơi, từ nơi nhỏ nhất đến nơi lớn nhất con phố. Điều này lý giải khá là đơn giản, bởi vì hầu hết số khách “Hư hỏng” đều nằm dưới trướng bọn họ, hoặc nói là không ai có thể đứng trên bọn người này cả.

Mà danh sách tên đó, được gọi là “Những kẻ đứng đầu Hư hỏng”.

Bên ngoài quán bar lớn nhất con phố rất là yên ắng. Ngoài những tên bảo vệ to con bặm trợn ra, thì những vị khách non trẻ của con phố chỉ bước qua thoáng nhìn một cái, hầu như không có ý định bước vào.

Nhưng mà ngược lại, khi cánh cửa to lớn nặng nề của quán được mở ra, đó chính là một thế giới hoàn toàn khác.

Âm thanh vang dội từ bên trong lớn đến mức có thể át hết những tiếng nhạc xập xình phát ra từ những quán bar khác của con phố. Bên trong đông đến mức kinh người, ánh đèn trần giống như xáo trộn hết tất cả mọi thứ, những làn khói dày đặc bay ra bên ngoài, tưởng chừng nếu như để cửa mở lâu quá thì con phố này sẽ bị thứ khói đó làm cho mờ tất.

Sắc màu bên trong đỏ rực, tiếng hò hét, tiếng nổ lớn, hay những âm thanh kỳ quái đáng sợ được đẩy ra ngoài. Khi cánh cửa đó được mở ra, nó gần giống như cánh cửa của địa ngục tăm tối vậy; khói trắng, đèn đỏ, những âm thanh hỗn tạp đau đầu. Tất cả những điều đáng sợ đều tụ hết tại nơi quán bar này.

Các vị khách đứng bên ngoài khi nhìn thấy cánh cửa lớn mở ra, bọn họ hơi nhăn mặt lùi về phía sau một bước. Dáng vẻ họ hơi sợ, mặt cũng mất đi chút máu.

Những tên bảo vệ thấy thế thì cũng không nhiều lời, không cưỡng ép kéo khách vào trong. Bọn họ (bảo vệ) đã quá quen thuộc với việc này rồi, cho nên khi thấy thế thì bọn họ cũng chỉ biết lạnh mặt đứng nhìn mà thôi. Quán bar này chính là cái nôi đầu tiên sinh ra con phố này, sự điên cuồng và nổi tiếng của nó khiến cho mọi người trên cả nước này chú ý, một quán bar lớn rồi hình thành từng quán bar nhỏ.

Nhưng mà thật chất thì mọi người cũng không sợ những nơi quái dị như vậy đâu. Mọi người sợ, chỉ là sợ những kẻ đứng sau quán bar này cơ.

Quán bar này tên là “Hư hỏng”, chủ nhân của nó chính là “Những kẻ đứng đầu hư hỏng”.

Với sự lớn mạnh của nơi này, thật là khiến cho người ta muốn nổ đom đóm mắt. Hai vị khách trẻ tuổi chần chừ đứng ngoài cửa, bọn họ thật sự rất muốn vào, nhưng mà lại không có can đảm.

Hôm nay là ngày đặc biệt của quán, Thác tiểu thư mở một cuộc đấu giá rất là lớn, nghe nói sản phẩm đấu giá vô cùng đặc sắc. Hai người họ đã mong chờ cuộc đấu giá này từ rất sớm, vé cũng đã mua từ khi mới nghe tin.

Hơn nữa, lần này tham gia còn có đích thân Thác tiểu thư, bọn họ rất muốn tận mắt nhìn thấy cô, ôi... Cuối cùng, sau một hồi rối ren thì hai nam khách này mới nhanh chóng vào trong.

“Giá khởi điểm là năm nghìn đô la, bắt đầu!”

“Tám nghìn.”

“Một trăm nghìn!”

“Một trăm nghìn đô la lần thứ nhất, một trăm đô la lần thứ hai...”

“Một triệu.”

“Một triệu đô là lần thứ nhất, một triệu đô la lần thứ hai, một triệu đô la lần thứ ba! Xin chúc mừng, “Luis vạn năng” thuộc về vị khách số thứ mười hai, Tôn nhị tiểu thư...”

“Chà...” Tịnh Hoa Thâm ngồi trên lầu cao, anh nhìn xuống khán đài phía dưới cảm thán: “Khởi đầu tốt đẹp quá nhỉ?”

“Chẳng phải đã nói trước rồi sao?” Thác Nhiệt Tâm ngồi bên cạnh anh, cô lắc nhẹ ly rượu vang trên tay, nhẹ nhàng nhấp một ngụm.

Hiện giờ cuộc đấu giá chỉ mới bắt đầu, số “vật phẩm” phía sau còn vô cùng thú vị hơn nữa. Còn nói những cực phẩm mà cô đích thân chọn lựa kìa, phải nói là hơn cả tuyệt vời nữa.

Nhưng mà nói như thế nào, theo cái đà tăng cao như vậy, khẳng định những “vật phẩm” phía sau càng hơn thế nữa. Chỉ cần nghĩ tới việc máu nóng của những kẻ ăn chơi đang cầm bảng số dưới kia sôi trào lên mà gào thét đọc giá tiền, Thác Nhiệt Tâm vui vẻ đến mức uống mấy ngụm rượu nặng vào bụng.

“Số thứ năm, Elisa...” Lời của người chủ trì đấu giá trên sàn vừa dứt, thì bên cánh sân khấu, một người phụ nữ xinh đẹp chậm rãi bước ra.

Cuộc đấu giá mê người này thật là biết trêu đùa. Cô gái Elisa với khuôn mặt xinh đẹp tái mét, thân hình nóng bỏng ẩn ẩn hiện hiện dưới bộ đầm đỏ bó sát. Đôi mắt cô đen đặc hoảng sợ, hai tay cô bị kiềm vào một chiếc còng sắt, chân đeo dây xích, bộ dáng y hệt như “Luis vạn năng”.

Nhưng mà có vẻ như Elisa được đối xử “khá” hơn Luis rất nhiều. Nhìn xem, may mắn cô gái ấy còn được tặng cho bộ đầm đẹp đắt tiền, còn Luis lại phải khỏa thân với cái còng đeo ở bộ phận nhạy cảm nhất, hơn nữa còn bị ngấm thuốc cho “đứng” thẳng lên.

Đôi mắt hoa đào lẳng lơ của Tịnh Hoa Thâm chăm chú nhìn vào bộ ngực lắc lư theo bước chân của Elisa, anh liếm môi một cái tràn đầy quyến rũ, “Tâm can của anh, cô gái phía dưới là em chọn sao?”

Thác Nhiệt Tâm ngửa đầu hưởng thụ bàn tay điêu luyện của gã đàn ông đang nhẹ nhàng đấm bóp bả vai cho cô, dường như không thèm nghe lời nói của Tịnh Hoa Thâm là cái gì.

Không thấy cô đáp lời, Tịnh Hoa Thâm nhíu hàng mày dài tinh xảo của mình lại. Anh vừa quay đầu muốn hỏi lại một lần nữa, lại bất ngờ đập vào mắt anh là vẻ mặt sung sướng thoải mái của cô. Bàn tay gã đàn ông đang chậm rãi xoa bóp, dần dần đi đến phía trước ngực cô.

“Mẹ kiếp!” Mắt dài của Tịnh Hoa Thâm nổi lửa đỏ, anh hất mạnh tay của gã đàn ông ra, làm cho anh ta và cô giật mình, “Hết chuyện của anh rồi, cút đi!”

Khuôn mặt gã đàn ông sợ hãi, uất ức lại chẳng thể làm gì mà đi xuống. Thác Nhiệt Tâm khó hiểu nhìn vẻ mặt giận dữ của Tịnh Hoa Thâm, cô mím môi không nói một lời.

“Tâm can của anh, em có biết mình đang ngồi cạnh ai không?” Tịnh Hoa Thâm tiến đến gần cô, khuôn mặt như bức ngọc thạch được điêu khắc đẹp đẽ trầm xuống.

“Anh bị điên à?” Cô hừ mũi nói một câu, sau đó bỏ mặc dáng vẻ sững sờ của Tịnh Hoa Thâm, nhanh tay lấy một điếu thuốc lá ra châm lửa.

“Những người trong buổi đấu giá đều là em chọn.” Thác Nhiệt Tâm hít một hơi hút, nụ cười treo bên môi vô cùng ngạo mạn, “Có phải rất tốt không hả?”

“Tâm can...” Bỗng nhiên Tịnh Hoa Thâm nhào đến bên người cô, vòng tay ôm lấy cái eo nhỏ, rồi áp môi xuống má cô hôn mấy cái liên tục. “Em nói có món quà cho anh, vậy món quà đó như thế nào rồi?”

Lông mi Tịnh Hoa Thâm rất dài, hơn nữa còn rậm mà cong. Đến mức khi anh áp trán vào vầng thái dương của cô, mà cô vẫn có thể cảm giác được lông mi anh đang run rẩy trên da.

Hơi thở Tịnh Hoa Thâm thơm ngào ngạt mùi vị rượu nồng, trên người còn mang theo hương nước hoa đàn ông quyến rũ. Từng đợt hơi phả lên mặt Thác Nhiệt Tâm, mùi vị anh nồng nàn như một đóa hoa anh túc, chỉ cần hít vào một hơi đã có cảm giác như chìm sâu vào nó.

Thác Nhiệt Tâm không thể chống lại cơn nghiện từ Tịnh Hoa Thâm được, trong nháy mắt cả cơ thể cô như nhũn ra, mềm mại ngả vào lòng Tịnh Hoa Thâm, “Món quà bí mật.”

Tịnh Hoa Thâm rất là thích thú nhìn phản ứng này của cô. Hai tay anh siết chặt eo mảnh của cô, nụ hôn bên má dần trở nên nặng nề hơn.

Anh chậm rãi cúi đầu, một phen muốn nhắm vào bờ môi ướt át kia. Nhưng mà khi môi anh chỉ cách cô chưa đến một phân, Thác Nhiệt Tâm đã nhanh chóng xoay đầu tránh né, đôi môi anh không ngoài dự đoán rơi thẳng vào bên má cô.

“Đừng làm loạn.” Thác Nhiệt Tâm cười cười quay đầu lại, hé môi phả một làn khói vào miệng Tịnh Hoa Thâm. Gần như là chớp mắt, Tịnh Hoa Thâm nhanh chóng hít trọn làn khói đó, rồi từ mũi anh lại phun ra một làn khói khác.

Làn khói mờ ảo cuốn quanh khuôn mặt kinh diễm của Tịnh Hoa Thâm, nụ cười mê người đặt ở khóe môi anh, đôi mắt anh hơi híp lại, những hình xăm trong tròng trắng hiện rõ, đồng tử sâu thẳm như một vũ trụ chứa đầy đóm nhỏ li ti. Không khác gì với anh, khuôn mặt xinh đẹp của Thác Nhiệt Tâm cũng bị chìm vào trong hơi thở đậm vị ái dục.

Khói trắng làm cho đôi mắt xám của cô như sáng lên, biểu cảm cô nhàn nhạt, chẳng rõ đang vui hay đang buồn. Chỉ biết là vẻ mặt xinh đẹp này chỉ cần bị người khác nhìn thấy chắc chắn sẽ nảy sinh ý định muốn cướp cô về lòng mình.

Hai người mặt đối mặt, mắt đối mắt. Phải nói là Tịnh Hoa Thâm chính là cực phẩm trong cực phẩm, nhìn đôi mắt lẳng lơ tràn ngập dục ý thật sự là khiến cho người khác phải cảm thán. Thác Nhiệt Tâm mỉm cười, cằm hơi nâng lên, đôi môi đỏ căng bật ra, chiếc lưỡi mềm mại hồng hào nhanh chóng chạy ra ngoài, quyến rũ liếm môi một cái.

Chỉ có thừa cơ hội này, Tịnh Hoa Thâm nhanh chóng ép môi xuống, chuẩn xác ngậm ngay cái lưỡi thơm tho đó.

“Ha ha...” Muốn đùa với anh sao? Thác Nhiệt Tâm em còn non lắm!

Môi anh mút lấy lưỡi cô, kéo chặt nó ra ngoài, ép cô phải hé môi rộng ra nữa để anh dễ dàng xâm nhập vào trong. Lưỡi anh chậm rãi đi sâu vào, quét lấy từng nơi khoang miệng của cô, sự xâm chiếm đầy mê hoặc diễn ra chậm chạp.

Tay Tịnh Hoa Thâm đặt trên eo cô, cố ý kéo cô lại gần mình. Anh tặng cho cô một nụ hôn đầy ấp tư vị nhục dục. Những lần mút kéo chính là những lần cố tình tạo nên phản ứng nhạy cảm của người con gái.

Nhưng mà thật là vô cùng đáng tiếc, trước khi cô cảm thấy trái tim mình nhảy nhót muốn xông ra ngoài, thì Tịnh Hoa Thâm đã bị cái trốn tránh dịu dàng của cô mà dấy lên phản ứng.

Lòng anh không khỏi mắng mình một tiếng, buộc lòng anh phải dừng lại trước khi mình có vấn đề tại nơi này.

Phát hiện được hơi thở kì lạ của Tịnh Hoa Thâm, Thác Nhiệt Tâm không khỏi cười nhạo thành tiếng. Khuôn mặt yêu nghiệt của anh nháy mắt khó chịu, anh buông cô ra, nhanh chóng uống một ngụm nước.

“Yêu râu xanh!” Cô đẩy vai Tịnh Hoa Thâm một cái, đáp lại là cái trừng mắt đe dọa của anh.

Ngón tay cô kẹp chặt điếu thuốc, không thèm quan tâm đến Tịnh Hoa Thâm nữa, chú ý của cô nhanh chóng phóng xuống dưới.

Elisa đã được đưa xuống từ sớm, hiện giờ trên bục là một người đàn ông khác. Anh bị che kín mặt, bộ phận nhạy cảm được bọc lại bởi một cái quần lót trắng. Tuy nhiên như thế cũng hiện rõ lên thứ vật dữ tợn của người đàn ông cộm lên một vòng thật lớn.

“Chà... Còn hơn cả yêu nghiệt anh nữa đấy.” Thác Nhiệt Tâm cười lớn kéo Tịnh Hoa Thâm sang một bên.

Tịnh Hoa Thâm mím môi cười không nói. Anh yên lặng nhìn biểu cảm trên mặt của cô, cuối cùng chỉ uống cạn ly rượu.

Thác Nhiệt Tâm nhìn đồng hồ đeo tay, cô nghĩ nghĩ một chút, cũng sắp đến giờ rồi, hiện tại nên chuẩn bị thôi.

Cô nói mấy câu với Tịnh Hoa Thâm mình có việc một chút, sau đó liếm nhẹ lên vành tai anh. Tịnh Hoa Thâm buồn bực vô cùng, nhưng mà dù cho có muốn kéo cô ở lại chỗ này thật lâu đi chăng nữa, anh cũng không thể làm cô đổi ý.

Tịnh Hoa Thâm nhìn theo chân Thác Nhiệt Tâm bước đi. Anh ngả người ra phía sau, cầm điếu thuốc mà cô vừa đặt ở trên bàn ngậm vào miệng hút tiếp.

Đôi mắt Tịnh Hoa Thâm rất đẹp, vừa dài vừa sáng, độ rộng hẹp thích hợp, tròng trắng còn có mấy đường xăm nhỏ, khóe mắt đi lên, phía dưới đuôi còn có một nốt chu sa yêu mị. Tịnh Hoa Thâm nhìn xuống phía dưới bục đấu giá, làn khói từ mũi phả ra làm mờ hết khung cảnh trước mặt.

Nghĩ đến đêm nay Thác Nhiệt Tâm sẽ đến chỗ mình, đôi mắt hoa đào không khỏi ánh lên vài tia lẳng lơ. Chà... thân hình đó, vẻ mặt đó, chỉ cần nhớ đến thôi cũng đủ khiến cho toàn thân Tịnh Hoa Thâm nóng lên rồi. Anh ngả đầu ra sau, bất chợt nghe thấy giọng của người chủ trì phía dưới vang lên, “Mã số cuối cùng, bảy triệu đô la ――― Thác tiểu thư.”