Sau khi Diệp Hi rời đi, Trần Miễn mới tới nữa mời nữa kéo cái cô tiểu Phương kia ra ngoài giải quyết một số chuyện.

Phòng bệnh trở lại sự im lặng vốn có của nó.

Khương Lục dựa vào giường suy nghĩ lại những chuyện đã xảy ra nhiều năm về trước.

Ngày đó lúc Dương Lâm nói lời chia tay qua cuộc điện thoại mà không hề báo trước, lúc đó anh rất sợ và hơn nữa là lo lắng anh nghĩ cả hai đang yên lành tại sao cậu lại nói chia tay đột ngột như thế, nhưng tất cả chỉ là anh nghĩ và lo lắng trong lòng.

Anh chạy đến nhà cậu muốn tìm cậu nói cho rõ ràng tất cả mọi chuyện nhưng người đã không tìm thấy nữa hàng xóm nói gia đình cậu đã bán nhà chuyển đi trong đêm rồi, anh như bị điên mà đi tìm kiếm cậu khắp nơi, nhưng anh không tìm thấy cậu.

Anh chỉ mãi luẩn quẩn trong vòng quanh đó mà chưa bao giờ suy nghĩ tại sao cậu lại chia tay lý do là gì?.

Anh rơi vào hố sâu của sự đau đớn anh nghĩ đây là lần đầu tiên trong suốt nhiều năm qua anh đau tới vậy.

Suốt một thời gian sau đó nơi anh lui tới nhiều nhất là khu nhà cậu ở nhưng nhà đã bán lúc đến anh chỉ nhìn thấy một gia đình hạnh phúc mới đã chuyển đến ở.

Anh bị mẹ anh ép phải đi học và thi đại học, bà nói đánh chửi thậm chí là uy hiếp nhưng anh chưa bao giờ thỏa hiệp.

Cho đến một lần bà như cố ý nhưng lại như vô tình nói :" Con cứ ở đây ngu ngốc khổ sở tiếp đi, lỡ đâu hôm nào con vô tình gặp lại được cái người kia nó thấy con tàn tạ như vậy chắc cũng không muốn nhận con là bạn nữa chứ nói gì mà bạn trai cũ".

Câu nói của Diệp Hi như thức tỉnh Khương Lục anh nghĩ chắc chắn là do anh chưa tốt nên cậu mới bỏ đi chắc chắn là như vậy cậu học giỏi như vậy tốt như vậy chắc chắn là cậu chê anh...là cậu chê anh...anh phải cố gắng thì cậu mới không chê anh không bỏ đi nữa.

Suy nghĩ kia cứ lặp đi lặp lại trong đầu anh, nó khiến tinh thần anh một lần nữa vực dậy, sau khoảng thời gian đó anh lấy lại bình tĩnh và suy nghĩ một lượt hết tất cả mọi chuyện.

Anh phát hiện nguyên nhân cậu rời đi có lẽ là do một phần là gia đình anh gây nên nhưng lúc đó anh không có gì trong tay nên anh không điều tra được.

Anh quyết định để mọi chuyện lắng xuống.

Sau khi tiếp quản tập đoàn anh mới bắt đầu điều tra lại nguyên nhân năm xưa, nhưng thời gian dường như bào mòn mọi thứ những việc năm đó một chút anh cũng không điều tra được.

Có lẽ muốn biết sự thật năm đó thì chỉ người trong cuộc mới biết được.

***

Tôn Phương bị thư ký Trần nữa kéo nữa mời đi ra ngoài bị tra hỏi tại sao lại muốn biết hành tung của Khương tổng bọn họ.

Đây là bệnh viện tư nhân nếu cô ta không dùng chút thủ đoạn thì không thể nào biết được thông tin của bệnh nhân.

Cô ta nói tại cô ta thích Khương Lục nhưng ai mà biết được cô ta ủ mưu gì.

Nói chuyện và cảnh cáo cô ta đừng bao giờ có suy nghĩ không đúng đắn với người không nên xong, thì để cô ta đi.

Dù gì Tôn gia cũng là gia tộc lâu năm nhưng mấy năm trước xuống dốc, nên Tôn gia bây giờ chỉ còn là vỏ bọc, con gái nhà họ muốn trèo lên cao lấy lại địa vị của gia tộc cũng dễ hiểu.

Đoạn nhạc dạo cứ thế đi qua.

***

Lúc Dương Lâm tỉnh dậy đã là 1h chiều, cậu dậy rửa mặt.

Đi ăn nhẹ cho buổi xế rồi lấy hộp giữ nhiệt múc cháo đã ninh chín trong nồi bỏ vào, mới thay đồ đem đến bệnh viện cho Khương Lục.

Ca làm của cậu chủ yếu vào tối nên ban ngày cậu không cần đến bệnh viện nhưng nghĩ lại thì mấy hôm nay cậu thăm bệnh anh như một bác sĩ chứ không phải đi thăm như một người bạn.

Tốn khoảng 20 phút đi bộ từ nhà đến bệnh viện, lúc vào phòng bệnh thì cậu thấy Khương Lục đang ngồi trên ghế chắc là anh mới xuống giường đi qua đi lại.

Anh thấy cậu thì mỉm cười đuôi mắt cong lên thấy rõ sự vui vẻ như chú chó con thấy chủ nhân thì vẫy đuôi chào đón vậy.

Cậu đi qua để hộp giữ nhiệt trên bàn sau đó quay ra nói chuyện với anh:" Không biết anh đã ăn chưa em có nấu ít cháo đem tới cho aem".

" Ừm, bây giờ anh ăn" Anh đáp lại trong giọng nói là sự vui vẻ không hề che dấu.

" Ừm, anh chưa ăn trưa à?" Cậu ngồi xuống bên cạnh anh rồi hỏi:

" Anh chờ em".

" Chờ làm gì tối em mới đi làm anh tính chờ đến đó à" Cậu cười rồi nói.

" Không phải bây giờ em đã tới rồi à!" Anh nhún vai nói.

" Anh ăn đi em đi về ăn xong anh nghĩ ngơi cho tốt mới nhanh xuất viện được".

Cậu nhìn anh nhún vai cười cười đáp lại.

Anh níu cánh tay cậu nhìn xuống những ngón tay có vết chai mờ mờ mở miệng là giọng làm nũng" Em ở lại với anh một chút đi được không em? Được không?" Nói xong không quên lắc lắc cánh tay cậu.

" Anh ăn trước đi rồi mới nói tiếp" Rút cánh tay ra khỏi tay anh cậu cũng nhún nhún vai.

" Ừm" Trong giọng nói không giấu được sự mất mát.

Có trời mới biết từ lúc gặp mẹ anh anh đã muốn gọi điện hỏi cậu rốt cuộc 8 năm trước đã xảy ra chuyện gì nhưng mà anh không dám anh sợ đánh vỡ cục diện đang tốt đẹp hiện tại.

Chờ đến lúc Khương Lục ăn xong, cậu có nhìn sơ qua vết mổ trên bụng anh rồi nói:

" Anh dưỡng thương rất tốt, chắc hai hôm nữa anh được xuất viện và đi làm lại bình thường được rồi" Cậu là bác sĩ nên có thể nhìn tình hình và đi lại của anh để mà nói rõ được thời gian xuất viện, chưa kể anh còn được cậu kiểm tra nên rất rõ tình trạng của anh.

Nghe cậu nói vậy anh hơi hơi lo lắng anh sợ một ngày đẹp trời nào đó cậu lại bỏ đi mất nên anh hỏi:" Anh...anh xuất viện rồi có thể đến gặp em nữa không?" Trong giọng nói có phần bất an khi hỏi.

" Đã khỏe bệnh rồi thì tới bệnh viện làm gì? Khi nào rảnh thì đi ăn có việc thì gọi điện thoại, gặp mặt làm gì" Cậu cười đáp lại anh.

Lại là điệu cười này, nhìn thấy nụ cười mà ý cười không hề lan đến đáy mắt cậu anh rất buồn bực nghĩ không thích cười thì tội gì hoài cười làm gì nghĩ thôi chứ anh cũng không nói ra miệng.

Đùa à có ngu đâu mà nói.

" Ừm" Trả lời thì trả lời như vậy nhưng anh đã biết cậu ở đây rồi dù có thể nào cũng phải bu bám cậu.

Hơn nữa anh đã có cách để hai người họ có thể tình cờ gặp nhau rồi cậu đừng hòng trốn anh nữa anh nghĩ nghĩ.

Cậu thì không biết mấy cái suy nghĩ sâu xa trong lòng anh mà nếu có biết thật thì cậu có lẻ sẽ cười vào mặt anh mà nói rằng:" Anh trai ơi anh nghĩ nhiều rồi".

***.