Ngón tay nhiều năm cầm dao mổ cứng cỏi, mạnh mẽ, động tác nhìn như rất nhẹ, nhưng hoàn toàn không thể thoát ra được.
Tay của Tề Tĩnh cứ như không còn sức lực, nhất thời mất tự chủ, bị kéo theo động tác của Thẩm Nhạn, cùng đặt trên phần ghế giữa hai người.
Mưa vẫn tiếp tục rơi.
Kênh radio trên xe taxi đang phát một bản độc tấu dương cầm xa lạ, làn điệu du dương bay bổng trong không gian tĩnh mịch, rất thích hợp khi nghe cùng tiếng mưa rơi tầm tã ngoài cửa sổ kia.
Tài xế taxi dường như đắm chìm trong âm nhạc, nhẹ nhàng ngâm nga câu hát, chút lực chú ý còn sót lại hoàn toàn đặt trên tay lái.
Ngày Về nhỏ không thèm đếm xỉa gì tới chủ nhân, tự liếm móng vuốt của mình.
Lưng Tề Tĩnh thẳng đứng. Anh muốn ngồi thoải mái hơn, nhích gần tới vị trí gần cửa xe. Nhưng giờ anh muốn ngồi cũng không ngồi nổi, không chỉ có đầu gối mất sức, ngay cả đầu ngón chân cũng mềm nhũn, không nghe lệnh.
Tất cả tri giác dường như tập trung hết trên tay phải.
Anh cảm giác thứ đang bị người ta nắm trong tay không phải là tay, mà là trái tim.
Bởi vì trái tim anh đang co rút cực nhanh, hiện ra ảo giác như bị người ta tóm lấy. Trái tim đập kịch liệt liên hồi, thình thịch, thình thịch, từng tiếng nối tiếp nhanh, vang vọng trong tai.
Anh không biết tay mình có run hay không, bởi vì dường như tay của đối phương cũng có chút run rẩy.
Bốn ngón tay của hắn nắm lại ở gan bàn tay, chạm vào lòng bàn tay anh, mà ngón cái của hắn đặt ở đốt ngón tay út. Lòng bàn tay hắn trùm lấy tay anh, có thể bởi vì nhiệt độ tăng cao nên có chút mồ hôi.
Thời gian càng dài, càng dễ cảm nhận được từng nhịp mạch đập.
Một nhịp, lại một nhịp.
Anh hay Thẩm Nhạn, không thể biết được ai đập nhanh hơn—
Khúc nhạc dạo trôi qua, phím đàn nâng tốc độ nhanh hơn cũng như mưa ngoài cửa sổ xe bắt đầu dồn dập hơn.
Tay Thẩm Nhạn vẫn không nhúc nhích, chỉ nắm như vậy mãi.
Chợt, ngón cái bỗng nhiên buông lỏng, sau đó càng xiết chặt hơn. Bụng ngón tay vuốt ve, nhẹ nhàng cọ sát theo đường nét của các đốt ngón tay anh, cứ như đang dùng cả trái tim để phác họa đường viền đó.
Mỗi khi ma sát, Tề Tĩnh thấy cảm giác muốn ngất xỉu ngày càng tăng, cổ họng nghẹn lại.
"Thẩm Nhạn." Anh không tự chủ được, thốt lên tên của đối phương.
Không biết là đang muốn nhắc nhở hắn, hay là nhắc nhở chính mình. Hoặc là không phải đang nhắc nhở bất cứ ai, chỉ hoảng hốt tự lẩm bẩm mà thôi.
Nhưng người kia dường như ý thức được, bỗng dung nhẹ giọng nói: "Băng ego."
Tề Tĩnh sửng sốt.
"Băng ego... Bị nhóc con kia cào rách." Tốc độ nói vô cùng chậm, kiên định mà ẩn nhẫn.
Lúc này Tề Tĩnh mới phát hiện ra nơi ngón cái của hắn dừng lại là vết thương trên mu bàn tay mình, khi anh tắm cho Ngày Về nhỏ, bị nó cào rách.
Vết thương được băng ego bọc lại, hai ngày nay dính nước nhiều lần, bên ngoài đã trở nên nhăn nhúm, lúc trêu chọc mèo con không để ý còn bị nó cào thêm hai phát, quả nhiên đã sung lên. Cho dù như vậy, Thẩm Nhạn cũng không cần phải dùng tay đè tay an xuống, càng không cần phải... nắm chặt như vậy chứ.
Vốn tưởng rằng mình mượn cớ rất vụng về, không ngờ Thẩm Nhạn mượn cớ còn ngây thơ hơn anh.
Nhưng, anh hoàn toàn không muốn vạch trần.
Ngoài cửa xe, cơn mưa vẫn rơi không ngớt, không khí bên trong xe lại rất khô ráo, chắc do hệ thống điều hòa, khi Tề Tĩnh cất tiếng nói còn thấy cổ họng khô khốc phát đau: "Đó là do hai ngày trước... bị mèo cào chảy máu."
Thẩm Nhạn không lên tiếng. Ngón tay cái vẫn bình tĩnh đè bên trên, không có dấu hiệu muốn bỏ ra.
Tề Tĩnh không thúc giục, cũng không nói gì thêm.
Anh quay đầu đi, yên lặng nhìn cửa sổ thủy tinh còn lưu dấu mưa. Trên đường, đèn xe giao nhau nhuộm lên sắc màu ấm áp, màu vàng nhạt thoạt nhìn như cây mơ non còn chưa lớn hẳn – ngay cả trong trái tim cũng cảm thấy hương vị đó.
Nếm trước một chút ngon ngọt, sau đó chính là chua xót xé lòng.
Còn một đoạn nữa mới tới nơi. Trong thùng xe nhỏ hẹp lại ấm áp này, thế giới bên ngoài dù có mưa gió hay tuyết lạnh cũng không có quan hệ gì với anh nữa, có thể tham lam thêm một chút, vờ như không biết, giả như chẳng hay, buông bỏ lí trí và ý thức trách nhiệm của người lớn, trở về làm một đứa bé mười tuổi ngây ngô, đơn thuần.
Lúc này, tại nơi đây, anh không thể lừa dối chính mình, nói rằng anh không vui.
Anh quả thực... vui vẻ muốn bay lên rồi.
Khúc đàn dương cầm trên radio cuối cùng cũng kết thúc, thanh âm của dẫn chương trình vang lên lần nữa, chuẩn bị đọc bức thư của thính giả tiếp theo. Có vẻ như đây là tiết mục âm nhạc theo yêu cầu.
"Bạn thính giả này nói, bạn học đại học sắp kết hôn, muốn chọn riêng một ca khúc để chúc phúc. Trong thư, bạn ấy nói, "Người an hem, nghe nói rốt cuộc cậu cũng thoát kiếp độc thân, tôi xin được chúc mừng cậu. Chúc cậu và bà xã yêu thương lẫn nhau, trăm năm hòa hợp, hạnh phúc bền lâu."
Giọng điệu của người dẫn chương trình và nội dung trong thư thật giống nhau, tràn ngập sung sướng và lạc quan.
Tề Tĩnh chợt ngẩn ra. Anh thấy bóng mình trên cửa kính xe, sắc mặt xám xịt như màu chân trời xa xa.
Anh cũng đã từng nói những lời như thế, từng chúc phúc như vậy.
Bởi vì thanh âm của anh rất bắt tai, hơn nữa phát âm rõ ràng, nói năng lưu loát, khi đó còn chấp nhận lời mời làm người dẫn chương trình trong hôn lễ, mỉm cười đối mặt với tất cả khách khứa, nói ra từng lời từng chữ.
Trong trí nhớ bỗng nhiên hiện ra từng chi tiết, hỗn loạn đổ ập xuống, cứ như hắt một chậu nước lạnh vào hiện thực trước mắt.
Tề Tĩnh run lên bần bật, dùng sức rút tay mình ra.
Từ loa phát ra một bài tình ca hoạt bát, đẹp đẽ, lời bài hát kể về một câu chuyện kết thúc trọn vẹn, tiết tấu nhẹ nhàng, lại không cản nổi tốc độ chớp mắt của anh vì hoảng sợ.
"Xin lỗi." Mí mặt không động đậy nữa, cũng không còn dũng khí nâng mắt lên nhìn người bên cạnh.
Thẩm Nhạn không hỏi anh vì sao lại nói những lời này.
Nhưng Tề Tĩnh biết hắn hiểu, hơn nữa còn gánh hết trách nhiệm trên người mình, "Vừa rồi tôi có chút kỳ quái."
Cái bóng của cần gạt nước nhoáng lên trước mắt, thanh âm đơn điệu, nương theo tiếng nhạc đầy sung sướng trong loa, càng làm nổi bật khoảnh khắc tĩnh mịch này.
Không biết lời nói đã biết mất bao lâu rồi.
Người cất tiếng nói lần nữa là Thẩm Nhạn.
"Vết thương kia đã lành rồi, tháo băng ego ra đi." Thanh âm của hắn bình tĩnh hơn tưởng tượng của Tề Tĩnh rất nhiều, chỉ là dường như phát âm ra tốn rất nhiều sức lực.
"Không cần." Tề Tĩnh nhẹ nhàng lắc đầu, "Bóc nó ra sẽ thấy sẹo."
Cho dù vết thương đã lành, vết sẹo nhất định vẫn còn.
Hơn nữa, sẹo rất xấu...
Nếu như có thể nói, những vết sẹo như vậy, anh tình nguyện không bao giờ để cho Thẩm Nhạn thấy. Anh muốn lưu lại cho Thẩm Nhạn những ấn tượng tốt đẹp nhất, không phải là một vết sẹo.
Lộ trình còn lại, hai người quay về trạng thái trầm mặc khi mới lên xe.
Đến bệnh viện thì đã qua chín giờ, thứ bảy bệnh viện chỉ mở cửa tới hai giờ chiều, mà thừa dịp cuối tuần, người tới khám rất đông, thế nên có rất nhiều mục kiểm tra phải làm vội.
Trước khi xuống xe, Thẩm Nhạn vẫn im lặng từ khi kết thúc cuộc đối thoại trước rốt cục cũng thốt lên ba chữ: "Chờ một chút."
Giống như lúc lên xe ngày hôm nay, hắn ôm Ngày Về nhỏ xuống xe trước, rồi đi vòng sang bên Tề Tĩnh giúp anh mở cửa xe, giúp anh bung ô. Chỗ xuống xe cách bệnh viện hơn mười thước, thật ra hoàn toàn không cần làm những việc này, nhưng bộ dạng trầm mặc của hắn khiến đáy lòng Tề Tĩnh buồn bực, không từ chối.
Y tá trưởng, bà Bàng nhìn thấy Thẩm Nhạn xuất hiện trong ngày nghỉ vốn có của mình, đẩy kính lão trên mũi: "Bác sĩ Thẩm? Sao cậu lại tới đây? Hôm nay chẳng phải cậu..."
Còn nói chưa hết lời, bà nhìn thấy Tề Tĩnh đang cười khổ, trên tay còn bó thạch cao đứng đằng sau hắn.
Lúc này, kính mắt của bà thiếu chút nữa rớt xuống luôn.
Đã lâu không gặp, cả người Tề Tĩnh gầy đi nhiều, tinh thần không sáng sủa bằng lần đầu tiên gặp mặt. Khuôn mặt anh hiện ra vẻ tiều tụy, sắc mặt rất xấu, càng khỏi nói đến thạch cao bó trên tay, vừa nhìn đã biết là có chuyện gì xảy ra rồi. Y tá Bàng vội vã kéo anh tới hỏi han ân cần, lải nhải tìm tòi nguyên nhân xảy ra sự cố.
Tề Tĩnh cũng bà trò chuyện trong chốc lát, khóe mắt lơ đãng liếc thấy Thẩm Nhạn đã mặc áo blouse trắng, chuẩn bị đặt Ngày Về nhỏ lên khay để kiểm tra.
Ánh mắt không kiềm chế được mà đuổi theo bóng hình kia, kinh ngạc nhìn hắn cài nút áo, cầm lấy hồ sơ bệnh án, quan sát, ghi chép.
Nhưng tới lúc mang Ngày Về nhỏ kia xét nghiệm máu, bóng dáng đó mau chóng biến mất sau cánh cửa, biến mất khỏi tầm nhìn của anh.
Thấy anh mất hồn mất vía, y tá Bàng nhìn theo tầm mắt anh, phát hiện anh đang nhìn Thẩm Nhạn. Bà vui vẻ hớn hở nói: "Đồng chí phóng viên, lần trước cậu đưa tin xong thì không tới đây nữa, tôi còn tưởng sẽ không được gặp lại cậu. Không ngờ cậu và bác sĩ Thẩm trở thành bạn bè, còn có vẻ rất thân thiết."
Tề Tĩnh hơi sững sờ, cười rất miễn cưỡng: "Thật ra... chúng tôi khá thân."
Thân kiểu bạn bè.
Có thể coi là bạn chứ?
"Nhưng tôi rất tôn kính anh ấy." Tề Tĩnh tìm một từ thích hợp nhất để miêu tả. Bất kể là Nhạn Bắc Hướng khi phối âm, hay Thẩm Nhạn cẩn thận tỉ mỉ trước bàn mổ, đều là sự tồn tại mà anh kính ngưỡng.
Y tá Bàng còn đang trong thời gian là việc, chỉ trò chuyện cùng anh được hơn mười phút thì bị các y tác khác kéo vào phòng bệnh.
Tề Tĩnh một thân một mình ngồi trong phòng làm việc trống rỗng, quay mặt nhìn tường trắng mà đờ người.
Trong bệnh viện thú ý có hệ thống sưởi hơi để phòng ngừa động vật bị cảm lạnh vào mùa đông, vậy nên nhiệt độ rất thoải mái, căn bản không cần mặc áo khoác. Nhưng áo khoác của Thẩm Nhạn vẫn ở trên người anh không cởi ra, thậm chí còn dùng tay phải kéo áo, thu gọn cả người ở bên trong, để mùi của chủ nhân trên áo có thể tạm thời lừa dối tâm trí anh.
Đáng tiếc, nhiệt độ cơ thể trên đó đã biến mất.
Đoạn đường đi xe gần một tiếng, nhiệt độ hoàn toàn mất đi cũng là đương nhiên.
Khi anh đang đắm chìm trong suy nghĩ, cửa phòng bỗng nhiên mở ra. Anh tưởng y tá Bàng quay lại lấy đồ, không ngờ ngẩng đầu lên thì đụng phải cặp mắt quen thuộc kia.
Tề Tĩnh vội vã ngồi thẳng: "Có kết quả xét nghiệm rồi à?"
Thẩm Nhạn nhẹ nhàng lắc đầu: "Chưa có. Chỉ mới đo nhiệt độ cơ thể, đúng là bị sốt cao. Xét nghiệm máu và nước tiểu còn phải chờ một lúc nữa, cấy vi sinh trùng càng mất nhiều thời gian hơn."
Hóa ra Thẩm Nhạn quay lại không phải để thông báo cho anh biết về tình trạng của Ngày Về nhỏ sao?
Tề Tĩnh mờ mịt, lúc này Thẩm Nhạn mới lấy ra một cái băng ego mới, thay anh bóc vỏ và giấy dán, nhẹ nhàng giơ ra: "Tôi tới để đưa cậu cái này. Bất kể vết sẹo thế nào, ít nhất vẫn phải thay cái băng mới. Tôi sẽ không nhìn, cậu tự thay đi."
Đáy mắt bỗng dưng lóe lên, anh chậm rãi nhận lấy đồ trên tay hắn.
Miếng băng đã bóc dính trên đầu ngón tay cũng như tâm tư anh lúc này, bám chặt lấy người kia, không thể rời xa: "Cảm ơn anh."
"Không có gì." Thẩm Nhạn hơi gật đầu, ánh mắt dường như cố gắng không dừng lại quá lâu ở Tề Tĩnh, quay người đi xa trước tầm mắt mờ mịt của anh, đi xem tình hình của Ngày Về nhỏ.
Sau khi Thẩm Nhạn rời đi, Tề Tĩnh thuyết phục chính mình dốc lại tinh thần, sau đó lấy điện thoại ra liên lạc với đài truyền hình.
"Alô, chủ nhiệm? Em đây."
"Tề Tĩnh hả, chú em nghỉ ngơi thế nào rồi?" Chủ nhiên ban tin tức thời sự thiếu đi một cấp dưới đắc lực, gần đây mày chau mặt ủ, gặp ai cũng lẩm bẩm cằn nhằn.
"Em ở nhà nghỉ ngơi vẫn luôn nghĩ tới công việc mà, anh nói em nghỉ ngơi có tốt không?" Tề Tĩnh cố ý trêu chọc.
"Cậu lại có đề tài gì sao?" Dù sao cũng làm cộng sự nhiều năm, chủ nhiệm hiểu anh khá rõ.
"Đúng vậy, em có một đề tài, có liên quan tới vụ ngược đãi mèo lần trước em đưa tin... Nói chung là em sẽ viết đề cương cho anh xem, tối nay gửi cho anh có được không?"
Việc Ngày Về nhỏ gặp phải mặc dầu chỉ là chuyện cá nhân, nhưng ở những nơi khác, các phòng khám và bệnh viện thú ý nhất định cũng có những vấn đề giống nhau.
Cơ cấu ngành thú y hiện nay chưa có giám thị, thanh tra, thị trường khá hỗn loạn. Vấn đề hôm nay Thẩm Nhạn vạch trần thật khiến người ta ghê sợ, anh muốn lợi dụng con đường truyền thông của mình để moi ra nhiều tin tức hơn. Nếu như thuận lợi, không chừng có thể mở thành chuyên đề, điều tra kỹ càng các bệnh viện thú y.
Thật ra từ khi anh trở thành nhà báo tới nay, anh vẫn chờ mong một ngày có thể thực hiện một tiết mục của riêng mình, do chính mình chỉ đạo sản xuất.
Phóng viên đài truyền hình không thuộc biên chế, cũng có cơ hội thăng chức, chủ yếu phụ thuộc vào phương hướng phát triển và năng lực của từng người. Có vài người chọn lên tầng lớp quản lí, có vài người thích làm biên tập chương trình, người có giọng nói truyền cảm, điều kiện ưu tú, năng lực và hiểu biết cao như anh rất có khả năng trở thành người chỉ đạo sản xuất trong tương lai.
Chính vì tiếp xúc với Thẩm Nhạn, nhặt được Ngày Về nhỏ, mong ước đó mới trở nên mãnh liệt lần nữa.
Trong phòng bệnh cách ly, Tề Tĩnh được gặp Ngày Về nhỏ mới bị rút máu xong. Lần này rõ ràng nó không bị ép buộc như hôm qua, rút máu xét nghiệm khá thuận lợi, miệng vết tiêm cũng được xử lí sạch sẽ gọn gàng.
Thẩm Nhạn chuẩn bị cho nó một cái đệm đơn tiêu độc đặt trong lồng, còn có một cái chăn bông nhỏ, rất mềm mại, bông xốp. Nhóc con kia hoàn toàn quên béng luôn cái chăn bẩn thỉu trước kia, rất thích thú với nơi cư trú mới, nằm ngã vào chăn mà lăn lộn.
Dựa theo kết quả xét nghiệm máu, chỉ số bạch cầu quả nhiên bình thường, không giống với lời mà bác sĩ phòng khám kia đã nói.
Ngày Về nhỏ chỉ bị sốt cao, ngoài ra không có bệnh trạng đặc thù, có lẽ bị cảm mạo. Y tá đã tiêm thuốc cần thiết cho nó. Nhưng để bảo đảm, Thẩm Nhạn vẫn kiên trì làm toàn bộ các xét nghiệm, bởi vì hắn e rằng lúc Ngày Về nhỏ nằm viện đã bị nhiễm các vi khuẩn khác.
Đương nhiên, nhóc con kia hồn nhiên chẳng biết gì về tình trạng của mình, chỉ thích ăn và ngủ.
Thẩm Nhạn cho nó một chén sữa bột cho mèo con sơ sinh, còn kết hợp với thức ăn mèo, bổ sung chất dinh dưỡng cần thiết cho nó. Hiện tại, mèo con đã coi Thẩm Nhạn như chủ nhân thứ hai, nằm trên chiếc giường cực thoải mái, nhìn thấy hắn lập tức chạy tới cọ cọ.
Tề Tĩnh thấy nó hồi phục rất tốt, cuối cùng cũng hạ được tảng đá lớn trong lòng xuống.
"Ngày Về nhỏ là mèo con mới đẻ, chắc mới cai sữa không lâu, lactose(1) còn chưa hết, có thể uống chút sữa. Nhưng mà sau này thì không được, nó sẽ không tiêu hóa được."
Thẩm Nhạn theo thông lệ ghi chép thời gian, còn hỏi thăm xem mấy ngày qua Tề Tĩnh cho mèo ăn cái gì.
Lúc này Tề Tĩnh mới biết cái gì nên làm và cái gì không nên làm.
"Quả nhiên, tôi không thể nào nuôi được mèo." Ánh mắt anh nhìn về phía Ngày Về nhỏ trong lồng, cười khổ một tiếng. "Ngay cả bản thân tôi cũng thường bị bỏ đối, huống chi là mèo."
Một giây đó, ngòi bút của Thẩm Nhạn ngừng lại trên giấy.
Kim đồng hồ trên tường chậm rãi nhích từng bước, nhân viên y tế lục tục tiến vào giờ nghỉ trưa, đi ăn cơm.
Hắn bình tĩnh nhìn mục "Thức ăn đã sử dụng" trong bảng hồ sơ bệnh án, chân mày khẽ trùng xuống, muốn nói lại thôi.
"Tề Tĩnh." Hắn hỏi rất nhẹ, "Cậu có muốn... tới nhà tôi ăn cơm không?"
*Chú thích: (1) Lactose: một hợp chất được sinh ra ở ruột non giúp phân hóa đường lactose thành hai loại đường khác nhau là đường glucose và đường galactose có ích cho cơ thể.